Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

3886 3 24 1

Hai hàng lông mày của Tử Đàn nhíu chặt, lo lắng nói với Đường Kiến Vi:

“Không biết có phải người nhà họ Đường đã nơi nơi tìm các ngươi hay không. Tam nương, hay để ta đi đi.”

Đường Kiến Vi cầm lấy đồ trang sức Tử Đàn đem từ Đường gia ra, nhét vào trong hà bao*, lắc đầu nói:

“Nếu ngươi không ra được cái giá thích hợp, đối phương bên kia có khả năng sẽ không mua, vẫn nên là ta đi thôi. Tử Đàn, ngươi giúp ta trông nom tỷ tỷ của ta nhé, ngàn vạn lần đừng để nàng chạy lung tung. Hiện tại nàng như thế này rồi, nếu chạy ra ngoài lạc mất… Ta chắc chắn bị đánh chết mất.” 

Mùi ẩm mốc trong gian nhà rách nát này làm cho khoang mũi của Tử Đàn đặc biệt không thoải mái, nàng hắt hơi vài cái, vừa hung hăng xoa mũi, vừa nói với Đường Kiến Vi:

“Yên tâm đi Tam nương, ta nhất định sẽ trông nom nàng thật cẩn thận.”

Đường Kiến Vi “ừ” một tiếng, khẽ thở dài nói:

“Bây giờ cũng chỉ có mình ngươi đi theo ta.”

Lời của Đường Kiến Vi làm hốc mắt Tử Đàn nóng lên:

“Tam nương, nếu lúc trước không nhờ ngươi có tâm địa tốt, dùng năm lượng bạc mua ta về, cứu ta một mạng, còn giúp ta an táng nương ta, thì hiện giờ có lẽ ta cũng sớm đã theo nương bỏ mạng trong miệng sói hoang rồi, sao còn có thể đứng ở chỗ này nữa? Chỉ cần Tam nương không ghét bỏ, ta nguyện cả đời này đi theo Tam nương!”

Hốc mắt Tử Đàn đẫm lệ, nàng ấy kéo tay áo Đường Kiến Vi, từng câu từng chữ thành khẩn nói.

Trong lòng Đường Kiến Vi cũng chua xót theo, nhưng hiện tại nàng không có thời gian tiếp tục đau lòng nữa.

“Được, vậy ta đi đây.”

Đường Kiến Vi nắm chặt hà bao trong tay, lúc chuẩn bị bước đi thì đại tỷ của nàng là Đường Quan Thu lao ra túm chặt áo choàng của nàng, thiếu chút nữa kéo nàng ngã sấp.

“A nương, a nương, ngươi muốn đi đâu!” Đường Quan Thu cấp bách nắm lấy nàng, mặt đỏ lên, nhất định không cho nàng đi.

Cái đầu của Đường Kiến Vi muốn to ra: “Tỷ tỷ à, tỷ nhìn kỹ đi, ta là muội muội của ngươi, không phải a nương!”

Đường Quan Thu giống như không nghe thấy nàng nói cái gì, liên tục gọi nàng là a nương, a nương.

Lực tay của Đường Quan Thu càng lúc càng lớn, mười đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng lại bởi vì giữ chặt Đường Kiến Vi mà trở nên trắng bệch.

Đường Quan Thu sốt ruột đến cuống cuồng, hơi thở hổn hển gấp gáp, một người lớn đã hai mươi mốt tuổi mà nhìn qua giống như một đứa trẻ sợ nương vứt bỏ.

Đường Kiến Vi chưa từng thấy đại tỷ như vậy?

Dân chúng Bác Lăng chỉ biết Đường gia có một Tam nương Đường Kiến Vi kinh tài tuyệt diễm*, mà từ nhỏ đến lớn, trong lòng Đường Kiến Vi đại tỷ của nàng mới là người mà nàng kính nể nhất.

Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, trước khi Đường Quan Thu xuất giá, hai người cơ hồ như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt.

Bất kể như thế nào nàng cũng không thể ngờ được rằng chỉ trong một đêm đại tỷ của nàng mắc chứng si ngốc, trở nên điên điên khùng khùng, coi muội muội ruột thành nương…

Nhưng làm sao có thể trách đại tỷ được?

Gặp phải tai họa bất ngờ như vậy, cho dù là ai cũng không thể chịu nổi.

Mấy ngày nay trong nhà xảy ra biến động lớn khiến Đường Kiến Vi phải tiếp tục kiên trì cắn răng tiến về phía trước, nàng gần như không có bất kỳ thời gian nào để dừng lại suy nghĩ.

Hiện giờ nhìn kỹ mái tóc rối bù và bàn tay bị lạnh đến đỏ ửng của đại tỷ, Đường Kiến Vi vốn đã mệt mỏi không chịu nổi, mơ hồ có loại cảm giác lung lay muốn đổ… 

Nàng vội vàng xốc lại tinh thần, vươn đôi bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay đại tỷ của mình.

Phù phù phù, nàng thổi khí lại chà xát, học theo giọng điệu của nương, cười cười nhỏ giọng gọi đại tỷ:

“A Tịnh ngoan, a nương đi ra ngoài lo liệu chút chuyện, sẽ nhanh trở về thôi.”

Chiêu này vẫn còn rất hữu dụng, quả nhiên Đường Quan Thu không náo loạn nữa, giương đôi mắt bán tín bán nghi nhìn nàng.

Đường Kiến Vi tiếp tục trấn an nàng: “Chờ a nương trở về, sẽ mang cháo sữa của phường Vĩnh Trữ về cho A Tịnh, được không?”

Đường Quan Thu chớp chớp mắt: “Thật sao?”

Cháo sữa phường Vĩnh Trữ là món ăn vặt mà đại tỷ thích nhất khi còn bé.

“Thật sự, a nương đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa. Ngươi ở chỗ này, nghe lời Tử Đàn, không được chạy loạn, biết chưa?”

Đường Quan Thu ngoan ngoãn gật đầu.

Đường Kiến Vi nắm tay đại tỷ thêm một lát nữa, cảm giác được tay đại tỷ đã ấm áp hơn, lúc này mới vội vàng ra cửa.

Nơi nàng ở là phủ Bác Lăng.

Bác Lăng, thủ phủ của đô thành, được Thương Cao tổ đặt làm đô thành tính từ năm Quảng Hưng thứ nhất đến nay đã trải qua hơn trăm năm.

Tính từ năm Quảng Hưng thứ nhất năm lập quốc, dưới thời kỳ Kiến Hưng thịnh thế huy hoàng, đất nước thái bình thịnh trị, Bác Lăng thậm chí giàu có cường đại nhất Đại Thương.

Bây giờ đã là năm Thiên Hiển thứ sáu nhưng tòa thành cổ trăm năm này vẫn không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu già cỗi mệt mỏi nào.

Người đông đúc như những thân cây tùng rậm rạp bao quanh, cả tòa thành tản ra mị lực của một người trung niên tráng kiện.

Đường Kiến Vi lớn lên giữa quận Thông Đô, nơi người người khao khát hướng tới.

Lúc này chiều tà đã ngả về tây, chưa có lệnh giới nghiêm, hai hướng đông tây ngựa xe nhộn nhịp qua lại như nước, trước tửu quán tiếng người hô ngựa hí ồn ào.

Nàng đi xuyên qua sự náo nhiệt thường ngày, đi sâu vào địa phương mà nàng đã quá quen thuộc.

Chợ đen mà nàng muốn tìm sẽ không nằm công khai trên đường phố náo nhiệt.

Thông qua một cánh cửa ngầm, bỏ lại tiếng la hét ồn ào phía sau lưng.

Hiện tại nàng đang rất cần tiền mặt nhưng không thể đi đến những cửa hàng bình thường trên đường phố để bán đồ đổi tiền được.

Nếu để lại dấu vết, Đường gia sẽ nhanh chóng tìm ra nàng.

Nên nàng chỉ có thể tìm Hắc Nha Lang ở thị trường chợ đen.

Theo phong tục của nhà Thương, bất luận là nam tử hay nữ tử đều có thể theo con đường làm quan, hay thương nghiệp, từ lâu đã không còn thế gia nào không cho nữ tử xuất đầu lộ diện ra bên ngoài.

Cha của Đường Kiến Vi theo đường làm quan, là viên ngoại lang* thuộc hộ bộ* độ chi ti*, phụ trách dự toán ngân sách tuyến trung ương, hàng lục phẩm, là phó thủ* độ chi ti*.

Nương nàng là một thương nhân, bà ấy mở hơn mười tửu lâu trên con phố náo nhiệt, sầm uất nhất Bác Lăng, tiền tài cuồn cuộn.

Luật lệ ở Đại Thương không cấm thân quyến của quan viên làm ăn buôn bán. 

Chỉ cần thân quyến làm ăn buôn bán kia không thuộc gia đình của vị quan gia nào đó thì bọn họ có mở một trăm gian hàng cũng không có người hỏi qua.

Luật pháp Đại Thương rất nghiêm minh nhưng phong tục và thị trường lại năng động, khoan dung và cởi mở.

Thậm chí cách đây hơn một trăm năm, Thương cao tổ đã ban hành pháp lệnh cho phép người đồng giới cũng có thể thành hôn.

Bắt đầu từ năm mười tuổi, Đường Kiến Vi đã đi theo phụ việc bên cạnh a nương, thậm chí nàng còn phụ trách một tửu lâu của a nương, nàng cũng chính là nữ đầu bếp nổi danh của Bác Lăng.

Để học cách lựa chọn và trả giá mua bán nguyên liệu nấu ăn, nàng đã đi khắp các con phố, ngõ hẻm lớn nhỏ ở Bác Lăng.

Đối với mỗi khu chợ trên mỗi con phố nơi này, mỗi một gian hàng mỗi một tửu lâu, từng chỗ cửa kín, kênh ngầm bí mật, nàng đều rõ như lòng bàn tay.

Hắc Nha Lang ở nơi nào, nàng tự nhiên cũng biết.

Nàng gõ mấy tiếng lên một cánh cửa gỗ, người bên trong mở hé của ra để lộ ra một đôi mắt cảnh giác, nhận ra người tới là Đường Kiến Vi.

“Đường Tam nương, hôm nay lại có mối làm ăn gì chiếu cố đến chỗ của tại hạ thế này?” Nha Lang cười cười mở cửa ra.

Đường Kiến Vi bước qua cửa, đi vào bên trong sân nhỏ nhà Hắc Nha Lang, đổ toàn bộ đồ vật trong hà bao lên bàn, nói:

“Đổi toàn bộ.”

Trên bàn trải đầy trâm cài giá trị không nhỏ, còn có một chiếc lược bằng ngọc điêu khắc hình chim khổng tước tinh xảo.

Nha Lang nhìn đống đồ trang sức này, lại nhướng mày, bĩu môi nhìn Đường Kiến Vi.

“À đúng rồi.” Đường Kiến Vi hơi dừng một chút, tháo đôi khuyên tai ra, vỗ cả lên mặt bàn.

“Một ngàn lượng.” Đường Kiến Vi nói.

Nha Lang ngồi xuống, không nhanh không chậm xem xét từng món đồ một, lại chỉ vào những chỗ hao mòn mà nói nửa ngày, cuối cùng chốt lại:

“Ba trăm lượng.”

Sắc mặt Đường Kiến Vi khó coi vạn phần:

“Ngươi cũng quá hiểm độc đấy. Chỗ đồ trang sức của ta cộng thêm đôi khuyên tai này, đổi ở cửa hàng trang sức ít nhất cũng được một ngàn năm trăm lượng!”

“À.” Nha Lang toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng dày sin sít: “Vậy Đường Tam nương mang ra cửa hàng trang sức đổi lấy bạc đi. Hoặc có thể cầm sang nhà bên kia hỏi một chút, nói không chừng còn đổi được ít hơn năm mươi lượng đấy.”

“…”

Đường Kiến Vi nhìn chằm chằm Hắc Nha Lang, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên người hắn.

*

Đường Kiến Vi nắm chặt hà bao chứa tờ ngân phiếu ba trăm lượng trong lòng bàn tay, lúc bước ra khỏi cửa ngầm, ngọn đèn dầu trên đường hắt lên khuôn mặt nàng như muốn cắn nuốt lấy nàng.

Dù sao hắn cũng là Nha Lang ở chợ đen, tự nhiên là biết biến cố của Đường gia mà thừa dịp cháy nhà hôi của.

Nhưng bất kể như thế nào, bây giờ thứ nàng cần không phải là trang sức mà là tiền mặt.

May mà Tử Đàn thông minh, lúc ra khỏi Đường gia đã vụng trộm lấy một ít đồ trang sức của Đường Kiến Vi mang theo, bằng không thì ngay cả ba trăm lượng này cũng không có.

Ba trăm lượng thì ba trăm lượng, còn tốt hơn là trên thân không có nổi một xu.

Đường Kiến Vi nắm chặt hà bao trong tay một lần nữa.

Ba trăm lượng này có thể là vốn liếng cho kế sinh nhai trong một thời gian dài sau này của nàng.

Chỉ là ba trăm lượng...

Nàng phải đi xuyên qua Tây thành trở lại ‘quỷ trạch’, gió đêm nổi lên, nàng kéo sát áo choàng lại, vẻ mặt ảm đạm.

Nửa tháng trước, như thế nào nàng cũng sẽ không thể nghĩ tới hiện giờ nàng và tỷ tỷ lưu lạc đến bước này.

Càng không có cách nào tưởng tượng được, đại họa trời giáng sắp sửa buông xuống Đường gia lại phủ lên người mình.

*

Nửa tháng trước, gia gia bệnh qua đời, cha của Đường Kiến Vi còn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất cha, lại bị liên lụy vào một án lớn quân tư.

Đường Kiến Vi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết việc này liên quan rất lớn.

Ngày đó tang lễ còn chưa bắt đầu, người của Ngự sử đài* và Đại lý tự* cùng xông vào cửa, bắt cha nàng đang mặc áo tang mang đi.

Một lần đi này chính là mười ngày, mỗi ngày Đường Kiến Vi theo nương đi khắp nơi nhờ vả hỏi thăm tình huống của cha.

Nàng mơ hồ nghe nói đại án quân tư này bắt đầu từ Hộ bộ thị lang* Vương Công, Vương Công là thầy của cha nàng, cũng là cấp trên của cha nàng.

Vương Công đã vào nhà lao, chỉ sợ cha nàng bị bắt cũng là bị liên lụy từ hắn.

Trọng án liên quan đến quân tư là chuyện có thể rơi đầu!

Mười ngày qua nương nàng ăn không ngon ngủ không được, cả người rõ ràng gầy đi một vòng, bệnh đến mức cả đêm ho khan, tang sự trong nhà cũng không đủ sức quản.

Ngược lại Đường Kiến Vi đôn đáo chạy khắp nơi, một bên bốc thuốc nấu thuốc chăm sóc nương, một bên cùng nãi nãi và nhị thúc xử lý hậu xử của gia gia, lại nơi nơi hỏi thăm tình huống của cha.

Nàng tìm tất cả những người mà nàng có thể nhờ, nhưng cho dù là ai nghe được chuyện này đều chỉ có thể lắc đầu, ngậm miệng không muốn đề cập tới.

Dần dần Đường Kiến Vi hiểu ra, việc này còn lớn hơn so với tưởng tượng của nàng.

Rốt cuộc Đường Kiến Vi vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười bảy tuổi, nói không hoảng sợ là không có khả năng, nàng muốn tìm đại tỷ để bàn bạc lại không có cách nào phân thân ra được, bèn bảo Tử Đàn đến Trầm phủ tìm đại tỷ nàng.

Đại nương tử Đường gia Đường Quan Thu đã thành thân với trưởng nữ Trầm gia Trầm Ước được ba năm.

Trầm Ước là võ tướng, hai năm trước sau khi theo quân xuất chinh đến Tuy Xuyên, đến nay vẫn chưa trở về Bác Lăng.

Tình cảm của hai người bọn họ rất sâu đậm, mặc dù Trầm Ước ở tây bắc, nhưng đều đặn mỗi tháng nàng đều gửi thư về Bác Lăng.

Ở trong lòng Đường Kiến Vi, hai người này chính là cặp đôi thần tiê quyến lữ làm cho người ta hâm mộ không thôi.

Đường Quan Thu ở lại Bác Lăng, lúc không có việc gì sẽ về nhà mẹ đẻ một chút.

Ngày thường Đường gia có chuyện lớn hay chuyện nhỏ gì, nàng ấy đều sẽ xuất hiện từ sớm, cùng mọi người trong nhà bàn bạc công chuyện.

Hiện giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn nhưu vậy, tại sao đại tỷ lại không có động tĩnh gì?

Trong lòng Đường Kiến Vi không khỏi lo lắng.

Tử Đàn đi vài lần, trở về nói Trầm phủ kia rất kỳ quái, đừng nói là gặp được Đường Quan Thu, ngay cả cửa lớn nàng ấy cũng chưa gõ được.

Đường Kiến Vi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đợi nàng tự mình đến Trầm phủ một chuyến, thấy cửa lớn Trầm phủ mở rộng, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Trong lúc hoảng hốt, Đường Kiến Vi cho rằng mình trở về Đường gia, trở về tang lễ của gia gia.

Ai đã mất?

Một ánh mắt nàng cũng không dám chớp, chết lặng đi thẳng vào trong, đột nhiên thấy trước thềm phía Tây sân viện có treo một bức phướn lọng màu trắng, viết bốn chữ đen ‘Linh cữu của Trầm Ước”.

Trong đầu Đường Kiến Vi ầm ầm một tiếng – Trầm Ước đã chết sao?

Chẳng phải Trầm Ước đang ở Tuy Xuyên sao?

Nàng, chết trận ở tây bắc sao?

Đường Kiến Vi lập tức xâu chuỗi sự việc xảy ra nhiều ngày nay.

Trầm Ước chiến đấu ở Tuy Xuyên, mà đại án quân tư này dường như cũng có liên quan đến chiến sự tây bắc.

Tham ô quân tư trang, làm lỡ thời cơ chiến đấu, tiền tuyến sụp đổ.

Chẳng lẽ bởi vì vụ án này mà Trầm Ước mới…

Miệng lưỡi Đường Kiến Vi khô khốc, trong đầu ong ong.

Vậy đại tỷ của nàng thì phải làm sao bây giờ?

Đường Kiến Vi túm lấy một gia nô của Trầm gia đi ngang qua nàng, hỏi:

“Đại tỷ của ta đâu? Đại phu nhân của các ngươi đâu?”

Túm mười người thì chín người nói không biết rồi vội vàng rời đi.

Cuối cùng cũng có một người nói cho nàng biết: “Đường Tam nương đến thật đúng lúc, ngươi mau mang đại tỷ của ngươi về Đường phủ đi. Từ nay về sau, nàng không còn là người Trầm gia chúng ta nữa.”

Đường Kiến Vi khó hiểu: “Ý ngươi là sao?”

Người nọ chính là quản gia Trầm phủ, hắn hừ lạnh một tiếng, oán giận nói:

“Thừa dịp đại nương tử nhà chúng ta chinh chiến nơi sa trường mà thông gian với gia nô, chuyện xấu này ngược lại bây giờ Đường Tam nương còn có mặt mũi hỏi Trầm gia chúng ta sao?”

“Cái gì?”

Thông gian? Với ai? Đại tỷ thông gian với gia nô nhà Trầm gia?

Đường Kiến Vi tuyệt đối không tin: “Đại tỷ nhà ta không phải loại người này! Ngươi sao có thể ăn nói bậy bạ hủy hoại danh tiết của đại tỷ ta như vậy!”

Quản gia cười lạnh nói: “Là loại người nào, không phải mồm mép nói là có thể rõ ràng được, phải không? Hiện giờ đại nương tử nhà chúng ta bỏ mạng nơi sa trường, Đường Quan Thu không còn quan hệ gì với Trầm gia chúng ta nữa, nàng đã nhận được hưu thư*, chẳng qua ngại tình trạng thân thể tạm thời không động đậy được. Hiện tại Đường Tam nương cũng đã tới, ngược lại tiết kiệm sức lực cho Trầm gia chúng ta. Nàng ở trong phòng ngủ. Đường Tam nương, mời.”

Lúc Đường Kiến Vi hơi sững sờ tại chỗ, quản gia kia nhanh chóng rời đi.

 ~~~~~~~~~~

*Hà bao: túi đựng tiền

*Kinh tài tuyệt diễm: tài năng, sắc đẹp khiến người ta phải kinh sợ.

*Viên ngoại lang: chức phó quan, dưới lang trung

*Hộ bộ: chia thành 4 ti là hộ bộ ti, độ chi ti, kim bộ ti, thượng bộ ti.

*Đô chi ti: ở thời kỳ trong truyện này là quản lý chi tiêu ngân sách trung ương. 

*Ngự sử đài: là cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc, có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại (theo Wikipedia)

*Đại lý tự: là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để tâu lên vua xin quyết định (theo Wikipedia)

*Thị lang: chức quan đứng ngay sau thượng thư.

*Hưu thư: đơn ly hôn

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: