Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

1705 0 3 0

Ngô Hiển Dung cảm thấy cưới Đường Kiến Vi về nhà là biện pháp thông minh nhất lúc này, vì sao Đường Kiến Vi một chút cũng không để trong lòng?

Ta không có nói đùa đâu!

Nhưng Đường Kiến Vi cười đến mức đầu ngửa ra đằng sau.

Ngô Hiển Dung bị nàng cười như vậy thì đỏ mặt, tức giận muốn rời đi, Đường Kiến Vi vội vàng giải thích với nàng ấy.

“Nhờ phúc của ngươi, đã nhiều ngày nay đây là lần đầu tiên ta vui vẻ như vậy. A Tư, không phải cười ngươi, chính là cảm thấy chuyện ngươi nói thật sự không thể được. Hai chúng ta tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã thân như tỷ muội trong nhà, làm sao có thể thành thân được. Yên tâm đi, có ngươi đưa những món điểm tâm này để vực dậy tinh thần của ta, ta khẳng định có thể gặp dữ hóa lành."

Ngô Hiển Dung “Hừ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Lành dữ gì chứ. Nhìn ngươi ở chỗ này xem, tùy thời đều có thể nhảy ra một con quỷ… Ngươi chừng nào phải chịu khổ đến mức này chứ?”

Nói xong, Ngô Hiển Dung rưng rưng chuẩn bị rơi lệ.

Đường Kiến Vi vội vàng cản nàng ấy lại: “Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, nếu ngươi còn khóc nữa đôi mắt này sẽ sưng to đấy, biết không? A Tư, ngươi có thể nhớ ta, đến nơi này tìm ta, ta đã rất cảm động rồi. Tương lai ta không biết phải đi đâu không biết trôi dạt đến nơi nào, nhưng ta nhất định sẽ không quên ngươi. Vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ nhớ rõ ngươi đối xử với ta tốt như thế nào.”

Vốn Ngô Hiển Dung còn có thể kìm nén không rơi nước mắt, nhưng lại bị một câu nói của nàng làm cho nước mắt ào ào rơi xuống.

Đường Kiến Vi: “…”

Không còn khăn tay để lau nước mắt, Ngô Hiển Dung chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt nước mắt lưu trên mặt mình.

Ngô Hiển Dung cũng bị mình khóc làm cho ngượng ngùng, sau khi dúi tất cả bạc mang theo trên người cho Đường Kiến Vi, nàng chạy ra khỏi quỷ trạch.

Trước lúc rời đi còn thề thốt với Đường Kiến Vi, nói:

“Ta nhất định sẽ thuyết phục được cha nương ta! Ngươi chờ ta!”

Đường Kiến Vi nhìn bóng dáng nàng ấy đi xa, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Càng làm cho nàng không thể tưởng tượng được chính là, lời nói cảm kích chân thành từ nội tâm của nàng vừa rồi giống như một câu thần chú, lại trở thành câu nói cuối cùng của Đường Kiến Vi nói với Ngô Hiển Dung trong suốt thời kỳ thiếu nữ.

Lúc hai người gặp lại nhau một lần nữa đã là chuyện của mấy năm sau, lúc Đường Kiến Vi trở lại Bác Lăng.

*

Sau đêm đó, Ngô Hiển Dung không còn đến quỷ trạch tìm Đường Kiến Vi nữa.

Đường Kiến Vi ít nhiều cũng đoán ra được, khẳng định là Ngô Hiển Dung tìm cha nương nàng ấy nói đến chuyện cầu hôn, sau đó nàng ấy bị a nương cấm túc.

Bình tổ yến kia và cúng phẩm của thổ công nàng mang về đêm hôm đó đều đã ăn hết, Đường Kiến Vi lại đi ra ngoài hai lần, nguy hiểm trùng trùng, lại thiếu chút nữa bị Kim ngô vệ bắt được, cuối cùng mang theo một thân mệt nhọc và hai bàn tay rỗng trở về quỷ trạch.

Xem ra một nhà Dương thị kia hoàn toàn không chịu buông tha cho các nàng, nhất định phải bắt được nàng và tỷ tỷ trờ về.

Tuyệt đối không thể để bị bắt được.

May mắn là quỷ trạch này an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác ở Bác Lăng.

Quỷ trạch sở dĩ an toàn không dễ dàng bị phát hiện, cũng là bởi khi còn nhỏ Đường Kiến Vi từng cùng Ngô Hiển Dung thám hiểm trong quỷ trạch này.

Năm đó Đường Kiến Vi là một đứa trẻ không sợ trời không sợ đất, nghe nói chuyện về quỷ trạch thì nóng lòng muốn đi tìm quỷ, muốn tán gẫu nói chuyện phiếm với quỷ, hỏi chuyện kiếp trước kiếp này.

Không nghĩ tới quỷ không thấy, ngược lại ngoài ý muốn càng nàng còn phát hiện ra một cái mật đạo bên dưới quỷ trạch này.

Mật đạo này dẫn tới một gian nhà đá, trên vách tường treo một số dụng cụ linh tinh để tra tấn như xích sắt, nhìn qua thì đã rỉ sét, dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Vừa nhìn nơi này là biết đây mật thất tư nhân mà chủ tòa nhà dùng để thẩm tra.

Lúc phát hiện ra mật thất này, Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung đã vô cùng khiếp sợ.

Không ngờ thư sinh thi rớt kia lại có sở thích này?

Lúc ấy hai người các nàng ở trong mật đạo này hưng phấn tưởng tượng vô số viễn cảnh ân ái tình thù, thậm chí còn có cả những tình tiết vô cùng khủng bố.

Trốn ở trong mật thất, cho dù là người của Đường gia hay Kim ngô vệ cũng cực kỳ khó tìm ra được các nàng.

Lúc vừa mới đến quỷ trạch, để đảm bảo an toàn, nàng dẫn tỷ tỷ và Tử Đàn trốn một ngày một đêm trong mật thất.

Ngày hôm sau nàng cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, thấy không có gì bất thường mới đi ra khỏi mật thất, quả nhiên nhìn thấy quỷ trạch lộn xộn hơn so với trước, hiển nhiên là đã từng bị người tìm kiếm cẩn thận một lượt.

Sau khi tránh được một kiếp, Đường Kiến Vi cảm thấy vô cùng may mắn rằng bản thân từ nhỏ đã không an phận, bằng không cũng sẽ không tìm ra nơi cứu mạng này.

Nhưng nếu cứ tiếp tục trốn như vậy, đừng tính đến chuyện có khả năng sơ sẩy nhất thời bị phát hiện hay không, mà có ngân phiếu trong tay cũng không thể mua thức ăn, sẽ phải chết đói.

“Tam nương, chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?”

Tử Đàn đói đến mức tiếng bụng kêu ùng ục còn to hơn cả tiếng quạ đen kêu trên nóc nhà.

Đường Kiến Vi suy nghĩ một lát: “Mệnh lệnh mà Kim ngô vệ nhận được có lẽ chỉ là bắt được ta và tỷ tỷ, ta chỉ cần đi ra ngoài là rất dễ bị Kim ngô vệ theo dõi. Nhưng ngươi chỉ cần tránh người Đường gia, có lẽ sẽ không có việc gì.”

Đường Kiến Vi đưa cho Tử Đàn một ít bạc vụn, bảo nàng ấy đi ra ngoài thử mua chút thức ăn về.

Sau khi Tử Đàn ra khỏi cửa, Đường Kiến Vi lo lắng chờ đợi trong quỷ trạch, mãi đến khi Tử Đàn ôm một túi bánh hồ* lớn trở về, trái tim treo lơ lửng trong ngực nàng lúc này mới đặt xuống được.

Đường Kiến Vi cắn một miếng bánh hồ lại lấy tất cả ngân phiếu và bạc vụn ra, nghiêm túc chia một phần lớn và một phần nhỏ, đưa một phần lớn cho Tử Đàn, nói:

“Ngày mai ngươi ra ngoài mua cho ta mấy món nguyên liệu để nấu ăn.”

Tử Đàn sau khi nghe danh sách nguyên liệu nấu ăn thì khiếp sợ: “A? Tam nương chắc chắn chứ? Tất cả chúng ta đều sắp phải chết đói, không phải nên mua một ít bánh về là được sao? Như thế còn có thể ăn lâu hơn một chút. Bỏ ra từng này tiền để mua nguyên liệu nấu ăn vừa đắt muốn chết lại không thực tế chút nào này để làm cái gì chứ?”

“Ngươi cứ đi mua đi rồi sẽ biết. Đúng rồi, còn mua một vài dụng cụ nấu ăn nữa Ta muốn một cái nồi, nồi hầm, kích thước lớn tầm bằng khuôn mặt ngươi. Thêm một cái bát lưu ly, nhỏ hơn khuôn mặt ngươi hai phân. Còn nữa, ngươi hay đến chợ Tượng Sơn ở Tây thành gặp Vương bá mà tháng trước ta đã đặt đồ ở đó, có lẽ đồ đã có rồi. Món đồ kia rất quý giá, ngươi cần phải mang nó về đây.”

Tử Đàn bị nàng coi mặt thành dụng cụ để đo đạc thì không rõ Tam nương muốn mấy cái này làm gì.

Bình thường Tam nương rất thích xuống bếp, nàng luôn có thể chế biến ra những món ăn mới mẻ khiến người ta phải vỗ bàn tán dương, tay nghề nấu nướng của nàng nổi danh khắp Bác Lăng.

Tử Đàn cũng từng được ăn đồ ăn do Tam nương nấu, mỗi lần đều thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi cùng thức ăn xuống bụng.

Là một trong ‘Bác Lăng song vi’, Đường tam nương không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa đào e lệ mà cho dù là tài hoa hay tuyệt kỹ nấu ăn cũng đủ làm cho nàng nổi danh khắp kinh thành.

Nhưng tất cả những thứ này đều là trước khi trời đất sụp đổ.

Hiện tại đã là lúc nào rồi mà Tam nương còn nhớ thương đến một nồi đồ ăn ngon béo ngậy chứ?

Chẳng qua, từ trước đến giờ Tam nương làm việc vẫn luôn có chủ ý riêng của mình, thường khiến người không ngờ tới, Tử Đàn đi theo nàng nhiều năm như vậy, đầu óc còn thường xuyên không theo kịp nàng.

Nàng bảo Tử Đàn đi mua cái gì, Tử Đàn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm chân chạy việc vặt.

Trước giờ giới nghiêm vào ban đêm, Tử Đàn thuận lợi khiêng đống nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn trở về, Đường Kiến Vi cũng đã bắc xong bếp, lấy nước giếng, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Kiến Vi thừa dịp ban đều xử lý nguyên liệu nấu ăn, một phần đặt vào trong nồi hầm để hầm âm ỉ, một phần khác rửa sạch, sau khi xử lý xong thì đặt trong một chiếc hộp gỗ sơn màu đen, sau đó đi nấu cơm.

Tử Đàn và Đường Quan Thu đều vô cùng tò mò không biết nàng đang làm cái gì, trong nồi hầm thỉnh thoảng bay ra hương vị rất thơm ngon, mơ hồ còn có chút vị rượu làm cho hai người chảy thèm đến mức chảy nước miếng ròng ròng.

May mắn bây giờ đang là đêm khuya, mặc dù trên nóc bếp có từng luồng khói bay lên không trung nhưng cũng không dễ dàng phát hiện ra.

Vả lại quỷ trạch này nằm ở rìa phía Nam thành của Bác Lăng, vốn đã ít người sinh sống, cho dù mùi thơm có bay xa hơn nữa cũng chưa chắc nủa đêm có thể câu kéo được mấy con trùng tham lam.

Tử Đàn đói đến mức muốn thăng thiên, thật sự chịu không nổi, hỏi Đường Kiến Vi:

“Còn bao lâu nữa chúng ta có thể ăn cơm?”

Đường Kiến Vi: “Ngươi đói sao?”

“Ta đói sắp chết rồi!”

Nàng ném cho Tử Đàn một miếng bánh cứng ngắc mà tối qua nàng cướp đoạt được từ bàn thờ thổ công của nhà hàng xóm:

“Ăn đi.”

Tử Đàn cầm bánh, khó hiểu. 

Nhìn nồi hầm bốc lên làn hơi nước nóng, hương thơm nồng nặc, lại nhìn chiếc bánh cứng không khác gì đá trong tay…

Có cái gì không đúng thì phải?

“Tam nương? Chúng ta không ăn cái này sao?” Tử Đàn chỉ vào nồi hầm.

Đường Kiến VI cau mày nhìn nàng: “Nằm mơ đi. Nồi này chúng ta không có khả năng ăn.”

“Hả? Vậy cho ai ăn?”

“Hồi sau ngươi sẽ rõ.” 

Tử Đàn nhìn nồi hầm, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi nhưng lại không được ăn?
“Tam nương, ta muốn ăn thịt…”

Đường Kiến Vi nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng ấy, cũng cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, liền trấn an: “

“Chờ làm xong chuyện này, ngươi muốn ăn bao nhiêu thịt cũng được.”

Hai mắt Tử Đàn tỏa sáng: “Thật sao?”

Đường Kiến Vi nhìn dáng vẻ này của nàng ấy thì nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là thật, đã bao giờ ta gạt ngươi chưa.”

Đường Kiến Vi bận rộn cả đêm, sau nửa đêm mới ngủ được một lát, thừa dịp trời còn chưa sáng nàng đem theo nồi hầm, bát lưu ly và chiếc hộp gỗ chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đặt lên khay, bưng thức ăn định đi ra cửa.

Tử Đàn thấy nàng một mình bưng nhiều đồ nặng như vậy thì muốn đi theo nàng.

Đường Kiến Vi không cho, để Tử Đàn lưu lại chiếu cố tỷ tỷ.

Tử Đàn vô cùng lo lắng nói: “Ngươi đi ra ngoài một mình, vạn nhất đụng phải Kim ngô vệ thì phải làm sao bây giờ?”

Đường Kiến Vi cũng có tính toán từ trước: “Yên tâm đi, nơi ta đi ngay cả Kim ngô vệ cũng không dám làm bậy.”

Tử Đàn buồn bực: “Tam nương, rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?”

Đường Kiến Vi chải lại đầu tóc gọn gàng, sửa soạn quần áo sạch sẽ, một đôi mắt sáng lưu chuyển, nàng trả lời Tử Đàn bằng ánh mắt kiên định và bốn chữ mà Tử Đàn hoàn toàn không nghĩ tới:

“Phủ Trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa Đại Thương Vệ Từ, năm nay bốn mươi mốt tuổi, là trưởng tỷ cùng mẹ của thiên tử hiện giờ.

Vị trưởng công chúa này từng là người thừa ký ngôi vị hoàng đế chính thống, từ nhỏ đã nhận được giáo dục dành cho thái tử, ba vị lão sư của thái tử ngày ngày vây quanh nàng. Bản thân Vệ Từ cũng không chịu thua kém, mắt sáng tai lớn thông minh tháo vát, trên dưới cả nước đều cảm thấy vị trí thiên tử không phải nàng không được, chỉ đợi một ngày nàng đăng cơ.

Nhưng về lại không biết vì nguyên nhân gì, tiên đế sửa lập thiên tử hiện tại làm thái tử.

Sau khi thiên tử lên ngôi, Vệ Từ tự nhiên trở thành trưởng công chúa.

Vị trưởng công chúa này dường như cũng không quan tâm một chút nào đến chuyện đổi chủ ngôi vị hoàng đế này, rất nhanh chuyển đến phủ trưởng công chúa của mình, suốt ngày chơi bời lêu lổng mặc kệ chính sự, chuyên môn gây họa cho các tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp ở Bác Lăng.

Ở Bác Lăng này phàm là tiểu nương tử nào có chút tư sắc và danh tiếng, trưởng công chúa đều từng để mắt qua, còn cố ý chiêu mộ các nàng “gia thần”.

Năm Đường Kiến Vi vừa đến tuổi cập kê, bất kể là tướng mạo, tài hoa hay kỹ nghệ nấu nướng của nàng đều rất nổi danh ở Bác Lăng.

Danh hiệu “Bác Lăng song vi” cũng nổi lên ở đầu năm đó, tự nhiên chuyện đó truyền đến lỗ tai trưởng công chúa.

Người thường trưởng công chúa có hai sở thích lớn, một là mỹ nhân, hai là mỹ thực.

Không hề ngoài ý muốn, Đường Kiến Vi nhận được thư ‘chiêu mộ’ từ phủ trưởng công chúa.

Thư do trưởng công chúa tự tay viết, lời nói hết sức tha thiết chân thành.

Lúc mở lá thư kia ra, lối hành văn rồng bay phượng múa, từng câu từng chữ đều trích điển cố, từ ngữ ngưỡng mộ chân thành làm cho Đường Kiến Vi hoa cả mắt.

Khi đó phía sau Đường Kiến Vi đã có một đám lang quân, nương tử thế gia muốn sống muốn chết vì nàng, không ít lần nàng nhận được thư tình, nhưng đọc xong từng câu từng chữ trưởng công chúa viết, vẫn không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Nhưng nàng không bị mắc lừa.

Ở bên ngoài Bác Lăng, ấn tượng về vị trưởng công chúa này chỉ dừng lại ở uy danh khi nàng làm thái tử, nhưng dân chúng Bác Lăng lại biết việc nàng làm có bao nhiêu hoang đường.

Nói là ‘chiêu mộ gia thần’ nhưng thực chất là ‘Mở rộng hậu cung’.

Nghe nói hậu cung của nàng còn nhiều gấp đôi so với thiên tử.

Đường Kiến Vi mặc dù cực kỳ thưởng thức tài văn chương của trưởng công chúa, nhưng nàng không muốn đem cả đời mình giao cho người trăng hoa mây gió như vậy được.

Sau khi nhận được thư chiêu mộ, Đường Kiến Vi lập tức cáo ốm, nói mình nhiễm bệnh lạ, cả người nổi mụn đỏ rất đáng sợ, dáng vẻ như là mệnh không giữ được bao lâu, sợ rằng không thể nhận ân tình của trưởng công chúa.

Sau khi hồi âm, Đường Kiến Vi còn lo sợ một thời gian, chỉ sợ trưởng công chúa thẹn quá hóa giận làm chuyện bất lợi cho Đường gia.

Chẳng qua trưởng công chúa tựa hồ cũng là người rộng lượng, về sau cũng không gây phiền toái cho nàng và Đường gia nữa, việc này cứ như vậy được giải quyết.

Không biết hiện giờ trưởng công chúa còn nhớ tới nàng hay không.

Cho dù là nhớ hay không, Đường Kiến Vi đều phải thử một lần.

Vì có thể sống sót, có thể tự tay rửa sạch oan tình của Đường gia, hiện tại nàng chỉ còn con đường đi tìm trưởng công chúa.

Chỉ cần được trưởng công chúa sủng ái, cho dù là Dương thị hay là Kim ngô vệ, coi như nàng đứng trước mặt bọn chúng, bọn chúng lại dám động một sợi lông tơ của nàng sao?

Nàng vẫn có lòng tin đối với khả năng nấu nướng của mình, hy vọng có thể dùng mỹ vị mà lấy được lòng của trưởng công chúa, trốn dưới cánh chim của trưởng công chúa.

Ngoại trừ mỹ vị ra, trưởng công chúa còn muốn cái gì khác, Đường Kiến Vi cũng cảm thấy không sao cả.

Nàng hiểu rõ mình đang ở tình huống nguy hiểm đến cơ nào, nàng đã không còn là Tam nương tử của Đường gia được người người nâng niu ngưỡng mộ nữa.

Cho dù trưởng công chúa muốn cái gì, chỉ cần nàng có, nhất định sẽ cho.

Đêm qua Đường Kiến Vi cũng đã nghĩ rõ, nàng biết trưởng cổng chúa là người như thế nào.

Chẳng qua chỉ là khổ sở da thịt mà thôi, nhịn một chút là qua.

Nếu có thể được trưởng công chúa sủng hạnh, nàng muốn điều tra ra chân tướng cái chết của cha nương có lẽ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ cần có thể lần nữa đoạt lại Đường gia, vì cha nương lật lại vụ án rửa sạch oan khuất, còn lại những thứ khác hết thảy đều không đáng nhắc tới.

Huống chi, trưởng công chúa cũng là nữ tử, chắc hẳn cũng không đến mức quá thô bạo, nàng có lẽ vẫn có thể lưu được một mạng.

Mang theo tâm dứt khoát, quyết quyệt, Đường Kiến Vi bưng mỹ thực đã được chuẩn bị tỉ mỉ, đi tới trước con phố nơi có phủ trưởng công chúa đang ở, chờ trưởng công chúa đến.

 ~~~~~~~~~~

*Bánh hồ: từ gốc 胡饼 Hồ Bính, hay còn gọi là bánh trung thu, ở Trung Quốc vốn có lịch sử từ lâu đời, trước kia ở Giang Tô và Chiết Giang  sớm đã có “Bánh thái sư” là tổ tiên của bánh trung thu, được lấy làm vật kỷ niệm cho lòng bác ái của thái sư Văn Trọng. Lúc Trương Kiển thời nhà Hán đi sứ Tây Vực, ông đã chọn vừng, hồ đào, hạnh nhân… làm nguyên liệu chế biến ra bánh trung thu, lấy tên là hồ bính (nguồn Baidu).

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: