Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

296 0 2 0

Phủ trưởng công chúa nằm ở phố Khang Nhạc, những người ở trên con phố này đều là phượng tử long tôn nên người nào muốn bước qua cổng phố đều phải có một tấm phù bài đặc thù, dân chúng bình thường không vào được.

Vì để tránh né Kim ngô vệ, trời còn chưa sáng Đường Kiến Vi đã ra cửa, thuận lợi đi tới trước cổng vào phố Khang Nhạc.  

Nàng muốn nhờ đám thủ vệ canh giữ trước cổng phố thông báo đến trưởng công chúa một tiếng, nhưng đám thủ vệ này lại tựa như không nghe thấy lời nàng nói, giống như thần giữ cửa trong bức tranh, sừng sững đứng bất động tại chỗ.

Được rồi…

Đường Kiến Vi chỉ có thể chờ.

Đường Kiến Vi biết trưởng công chúa thường xuyên rời khỏi Bác Lăng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng trong tháng giêng, nàng khẳng định phải trở về đón năm mới cùng hoàng thái hậu.

Nàng đã tự mình mở phủ, vậy nhất định cũng sẽ trở về phủ trưởng công chúa.

Chung quanh phố Khang Nhạc luôn có thủ vệ, cùng Kim ngô vệ là hai nhóm người chuyên môn túc trực.

Đường Kiến Vi biết Kim ngô vệ bình thường chỉ ban đêm lúc có lệnh giới nghiêm cấm đi lại mới có thể đến tuần tra gần phố Khang Nhạc, ngày thường bọn họ cũng lười tới đây.

Cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng, có thể cứ chờ ở chỗ này, tình huống xấu nhất chính là hôm nay không gặp được phượng giá của trưởng công chúa, vậy ngày mai lại tiếp tục đến đây chờ.

Đường Kiến Vi chờ đến khi mặt trời đổ về phía tây, thật đúng là không đợi được trưởng công chúa.

Nàng đứng lâu đến mức cả người tê dại, hai tay lại càng căng cứng vô cùng khó chịu, cảm giác chán nản lan tràn.

Lúc nàng chuẩn bị quay trở về thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng một vó ngựa đang tiến lại gần.

“Ồ? Vị này có phải là Tam nương tử Đường gia không?”

Người dẫn đầu đoàn người ngựa nhận ra Đường Kiến Vi này là một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi. Nàng ta mặc một thân trang phục màu đỏ tươi cưỡi trên một con ngựa quý, đôi mắt hạnh xinh đẹp mà có thần.

Đại Thương thịnh hành cưỡi ngựa, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần tay chân còn nhanh nhẹn thì phần lớn đều thích tự mình cưỡi ngựa chứ không thích ngồi xe ngựa vừa xóc nảy vừa mệt mỏi kia.

Đội ngựa trước mắt này có khoảng bảy tám người, tất cả đều cưỡi một con ngựa riêng, các nữ tử xinh đẹp đều mặc hồ phục* ngắn gọn màu sắc đơn giản.

Phía sau lưng các nàng ấy đeo bao quần áo nặng trịch, túi hai bên hông ngựa cũng căng phồng, trên lưng ngựa còn buộc một con nai rừng không còn nhúc nhích nữa.

Nếu lúc này đang là mùa thu thì hẳn là các nàng vừa mới đi săn trở về. Nhưng lúc này đang là tháng giêng, nhìn dáng vẻ này tự nhiên là đi tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

Đường Kiến Vi biết người dẫn đầu đoàn người ngựa này là ai, chính là ‘gia thần’ hiện giờ được trưởng công chúa sủng ái nhất, Đào Vãn Chi.

Nàng và Đào Vãn Chi cũng không tính là quen biết, chỉ là vào dịp tết hàn thực ngày mùng ba tháng ba năm ngoái, khi mà toàn bộ dân chúng Bác Lăng nô nức đi chơi trong tiết thanh minh, lúc ấy nàng và Ngô Hiển Dung đang đứng bên con sông bao quanh thành (hộ thành hà) chờ bạn tốt, xa xa thấy đoàn người của trưởng công chúa.

Lúc ấy Đào Vãn Chi đi theo bên người trưởng công chúa, trưởng công chúa năm tay nàng ta, vành tai, tóc mai của hai người cuốn vào nhau, vô cùng thân mật.

Lúc này Đào Vãn Chi đột nhiên xuất hiện ở chỗ này còn chủ động bắt chuyện với Đường Kiến Vi làm cho tâm Đường Kiến Vi cả ngày hứng gió lạnh cũng nóng lên không ít.

Càng làm cho Đường Kiến Vi mừng rỡ chính là, nếu Đào Vãn Chi ở chỗ này, khả năng trưởng công chúa đang ở trong quý phủ càng lớn.

Hơn nữa, chỉ riêng việc đi tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn đã cử ra một đội người ngựa như thế này, càng chứng minh cho việc đam mê ăn uống của trưởng công chúa vẫn như trước, không hề giảm.

Đường Kiến Vi mừng rỡ, nở nụ cười tỏa nắng nói với Đào Vãn Chi:

“Gặp qua Đào nương tử. Đào nương tử mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, có phải là chuẩn bị xuống bếp nấu món ăn dâng lên trưởng công chúa không?”

Đào Vãn Chi nói: “Đường Tam nương chê cười, ta làm sao có thể hiểu được chuyện bếp núc đây? Chỉ là mấy ngày nay yến tiệc nối tiếp nhau, thiên tử không thể cách rời điện hạ, yến tiệc của toàn bộ bá quan đều muốn dẫn điện hạ đi xã giao. Điện hạ ngược lại uống không ít rượu, thành ra ăn uống không được ngon miệng. Ta đây chẳng qua muốn nghĩ cách thay đổi khẩu vị của điện hạ mà thôi.”

Những lời này của Đào Vãn Chi quả thật quá khiêm tốn, Đường Kiến Vi tự nhiên biết tay nghề của vị nữ đầu bếp này của nhà Đào thượng thư khá cao, từng một tay nấu một bữa tiệc tẩy trần chúc mừng sĩ tử thi đỗ, nổi danh với món thịt dê nướng ‘Hồng Dương Chi Trượng’.

Nghe nói món ‘Hồng Dương Chi Trượng’ này của Đào Vãn Chi được tẩm ướp cực kỳ ngon miệng, lửa nướng vừa vặn, da xốp gòn, thịt bên trong mềm béo không có chút mùi hôi tanh, mùi thịt tỏa ra bốn phía tươi ngon độc nhất vô nhị, cắn một miếng, cả miệng đều là mùi thịt thơm ngậy.

Cha của Đường Kiến Vi lúc ấy cũng được tham gia trong bữa tiệc này, cắn một miếng thịt dê, sau khi trở về còn nhớ mãi không quên, khiến Đường Kiến Vi cũng thèm thuồng một hồi lâu.

Có lẽ một trong những lý do quan trọng mà trưởng công chúa thiên vị Đào Vãn Chi chính là trù nghệ tinh xảo của nàng ta.

Chẳng qua, nghe cha nàng miêu tả món thịt dê nướng kia, từ hương vị cho đến phương pháp nướng tìm khắp tám phương nhân gian cũng có thể tìm được món ngon như thế, chỉ sợ trưởng công chúa cũng đã ăn đến chán rồi.

Đường Kiến Vi có thể mang đến cho trưởng công chúa một bữa tiệc vị giác hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Đào Vãn Chi thấy Đường Kiến Vi bưng một mâm gỗ trên tay, bên trên đặt một chiếc nồi sắt nửa hình tròn được đậy kín, không nhìn ra thứ bên trong là gì, chẳng qua liếc mắt một cái nàng ta cũng có thể nhìn ra là đồ ăn.

Đào Vãn Chi thông minh như vậy, rất nhanh hiểu ý: “Tam nương tới đây là muốn hiếu kính điện hạ sao?”

Đường Kiến Vi cũng không giấu diếm, hào phóng thừa nhận: “Mấy ngày trước tâm huyết dâng trào, nghiên cứu ra được món ăn mới, khổ nỗi lại không tìm được người có thể đánh giá. Nghĩ đến cả Bác Lăng người hiểu rõ về ẩm thực nhất, đầu lưỡi linh hoạt nhất chẳng phải là trưởng công chúa điện hạ hay sao. Nếu có thể được điện hạ tán thành, hoặc nhận được vài câu bình luận của trưởng công chúa, đây chính là vinh hạnh của Tam nương.”

Nàng không gặp được trưởng công chúa, ngược lại gặp được sủng thần của nàng, cũng không biết là phúc hay là họa.

Đào Vãn Chi nếu thật lòng ái mộ trưởng công chúa, tự nhiên biết trưởng công chúa chấp nhất với mỹ thực như thế nào, nhất định sẽ không ngăn cản Đường Kiến Vi vốn có kỹ năng trù nghệ nổi danh xa gần, ngược lại sẽ hăng hái kính hiến nàng cho trưởng công chúa. 

Nhưng nếu Đào Vãn Chi là người ghen tị thì hôm nay chỉ sợ Đường Kiến Vi phải tay trắng trở về, sau này có muốn gặp lại trưởng công chúa lại càng thêm khó khăn.

Đường Kiến Vi thản nhiên nhìn Đào Vãn Chi, nhưng trong trống ngực gõ liên hồi.

Đào Vãn Chi xuống ngựa, đứng sóng vai cùng Đường Kiến Vi, nở nụ cười như gió xuân tháng ba:

“Khó có được phần tâm ý này của ngươi. Phố Khang Nhạc không cho người ngoài vào, chắc hẳn ngươi chờ ở chỗ này rất lâu rồi đi? Đi nào, ngươi đi theo ta vào trong, lúc này có lẽ điện hạ đang rảnh rỗi đấy.”

Đường Kiến Vi nhìn Đào Vãn Chi đứng bên cạnh, da dẻ nhẵn nhụi, trắng như sứ, không một chút khuyết điểm, ngũ quan lại càng kiều diễm động lòng người.

Kỳ thật tay chân Đường Kiến Vi đã đau nhức không chịu được, nhưng cơ hội tiếp cận trưởng công chúa đang ở ngay trước mắt, nàng nhất định phải nâng tinh thần lên hai trăm phần trăm.

Đào Vãn Chi không lên ngựa nữa mà sóng vai cùng Đường Kiến Vi đi bộ xuyên qua phố Khang Nhạc, đi tới trước ‘Phủ Thái Bình’.

Danh hào của trưởng công chúa là Thái Bình, nơi này chính là phủ đệ của nàng.

Cửa lớn cũng không xa hoa phú quý như trong tưởng tượng, ngược lại nhìn không khác cửa lớn Đường phủ cho lắm.

Đào Vãn Chi đưa dây cương ngựa cho tỷ muội bên cạnh giúp nàng dắt ngựa đi, nguyên liệu nấu ăn đều đưa vào phòng bếp, chờ nàng trở về xử lý. Nàng dẫn theo Đường Kiến Vi đi dọc theo tiểu viện nước chảy róc rách, bước qua cầu kiều đi về phía tiền đường.

Phủ Thái Bình hoàn toàn không hề có cảm giác xa xỉ phóng túng, từ hành lang gấp khúc đến chòi nghỉ mát đều được chạm trổ tinh xảo, có thể nghe thấy tiếng nói cười tinh tế của các gia thần từ hoa viên được cắt tỉa, chăm sóc tỉ mỉ…

Cả phủ Thái Bình trong lành nhàn nhã, thể hiện rõ hơi thở an bình, tao nhã, thú vị của chủ nhân, dường như không quá phù hợp với hình tượng của một Vệ Từ lỗ mãng phù phiếm trong lời đồn.

Điều này làm cho đáy lòng Đường Kiến Vi nhẹ nhõm hơn vài phần.

“Điện hạ.”

Đào Vãn Chi bỗng nhiên hô lên một tiếng, Đường Kiến Vi lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh của mình.

Cứ ngỡ con đường tới gặp trưởng công chúa còn rất dài, không nghĩ tới nàng đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá dưới gốc cây anh đào nối giữa tiền sảnh và hoa viên, đang đánh cờ cùng với một vị nữ tử trẻ tuổi.

Trên bàn đá bày một bàn cờ và một ấm trà tùng hoa, hương trà theo gió thổi tới, phả vào khoang mũi Đường Kiến Vi, trong lòng nàng thầm than trà tùng hoa này thơm ngát, người pha trà cực kỳ dụng tâm.

Trưởng công chúa nghe thấy Đào Vãn Chi gọi nàng thì quay đầu lại, mở một cánh tay ra giống như đang gọi Đào Vãn Chi lại gần.

Đào Vãn Chi cầm lấy tay trưởng công chúa trước, nhẹ nhàng nói:

“Hôm nay điện hạ có lộc ăn rồi.”

Trưởng công chúa theo ánh mắt của nàng, phát hiện ra Đường Kiến Vi đứng ở một bên.

Đường Kiến Vi cúi đầu hành lễ, tay dâng mâm gỗ lên cao: “Thảo dân Đường Kiến Vi, bái kiến trưởng công chúa điện hạ.”

“Đường Kiến Vi?” Trưởng công chúa rất nhanh nhận ra nàng: “Ta nhớ rõ ngươi.”

Khóe miệng Đường Kiến Vi khẽ cong lên nở một nụ cười, đang muốn tiếp lời, lại nghe trưởng công chúa nói:

“Chẳng phải là năm đó Đường Tam nương giả bệnh, sống chết không chịu gặp bản cung sao?”

“…”

Trước mắt Đường Kiến Vi như tối sầm lại, nhưng nụ cười không giảm:

“Năm đó thảo dân đúng là nhiễm phải bệnh lạ, sợ lây bệnh cho điện hạ nên mới không dám gặp điện hạ.”

Đường Kiến Vi cúi đầu, không trực tiếp nhìn trưởng công chúa, chỉ mơ hồ nghe thấy trưởng công chúa cười khẽ.

Loại người tinh nhạy như trưởng công chúa, hẳn là ngay khi nhìn thấy Đường Kiến Vi liền hiểu ra vì sao nàng lại đến tìm mình.

Đường Kiến Vi nói xong chuyện hiếu kính mỹ thực, trưởng công chúa vẫn không đáp lời, chỉ nắm tay Đào Vãn Chi đi về phía hậu viện.

Đường Kiến Vi lập tức bưng mâm gỗ đuổi theo.

Vào trong nhã các ở hậu viện, trưởng công chúa và Đào Vãn Chi ngồi quỳ trên đệm sau án kỉ, liếc nhìn Đường Kiến Vi một cái, Đường Kiến Vi hiểu ý, nhanh chóng đặt mâm gỗ lên bàn.

Đào Vãn Chi nói với trưởng công chúa: “Tiểu nương tử này tự tay nấu nướng mỹ vị mang đến hiếu kính ngài, nàng đã phải chờ ở trước phố Khang Nhạc cả ngày trời.”

“Ồ?” Trưởng công chúa cười nhạt nói: “Đợi cả ngày sao, vậy mỹ vị này cũng đã nguội lạnh rồi.”

Đường Kiến Vi hoàn toàn không khó chịu bởi lời nói này, vẻ mặt càng thêm tươi sáng ôn nhu hơn lúc trước vài phần:

“Thỉnh điện hạ chờ trong thời gian một nén nhang, thảo dân lập tức có thể làm cho món ăn này nóng sốt.”

Mí mắt trưởng công chúa cũng không nâng lên, dường như không để ý đến lời của nàng.

Đường Kiến Vi tự nhiên hiểu được trưởng công chúa có đạo lý để cao ngạo.

Trưởng công chúa từ nhỏ lớn lên trong cung, hưởng thụ không biết bao nhiêu kỳ trân dị thảo ở khắp Đại Thương tiến cống lên, còn có các chủng loại hiếm lạ dọc theo con đường kinh thương Vạn Hướng dọc theo biên giới Hồ quốc được dâng vào cung.

Đường Kiến Vi muốn dùng khả năng nấu nướng của mình để thể hiện giá trị trước mặt nàng, đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Đào Vãn Chi nói: “Thiên tử yêu thương điện hạ, ngay cả ti thiện của Thượng thực cục còn cả ngày buồn bực nghiên cứu khẩu vị của điện hạ, để cân nhắc nên nấu nướng món ăn gì mới có thể làm cho lão nhân gia nàng vui vẻ. Khẩu vị của điện hạ được các ti thiện hầu hạ càng ngày càng kén, có món ăn mới mẻ trên đời nào mà điện hạ chưa từng ăn qua chứ, ta gần đây cũng phát sầu vì nghiên cứu món ăn, muội muội đến thật đúng lúc, để cho ta mở rộng tầm mắt mà học tập.”

Ý tứ của Đào Vãn Chi cũng rất rõ ràng: Ngươi còn dám so với trù nghệ của đám ti thiện kia của Thượng thực cục sao?

Đường Kiến Vi lúc này mới hiểu ra, sự nhiệt tình của Đào Vãn Chi cũng không phải là thật lòng, kỳ thật nàng ta vô cùng tự tin đối với trù nghệ của mình. Giới thiệu Đường Kiến Vi chẳng qua là muốn chứng minh trù nghệ của Đường Kiến Vi không có khả năng vượt qua nàng ta, vừa là làm Đường Kiến Vi mất hết mặt mũi lại càng nâng cao giá trị của nàng ta bên cạnh trưởng công chúa mà thôi.

Dưới sự khinh thường của trưởng công chúa và những tính toán của Đào Vãn Chi, Đường Kiến Vi thong dong tháo móc cài mở cái nắp đậy ra.

Trên mâm gỗ đặt một cái nồi hầm, một cái bát lưu ly lớn đựng nước lèo, còn có mấy cái đĩa gỗ hình quạt sơn màu đen, bên trên đặt đủ loại nguyên liệu nấu ăn, cùng với hai cái bếp nhỏ tinh xảo và một vài dụng cụ ăn uống.

Bếp đã đặt than, than được xếp trật tự thành hình tam giác rỗng, ở giữa hình tam giác đặt một khối sáp.

Đường Kiến Vi hướng Đào Vãn Chi xin lửa, đốt than, hai cái bếp nhỏ rất nhanh tỏa nhiệt độ.

Nồi hầm được đặt một cái bếp, từ từ đun nóng, bát lưu ly lớn được đặt trên cái bếp còn lại.

Cả nồi hầm và bát lưu ly đồng thời được đun nóng, bát lưu ly nóng nhanh hơn một chút, hơn nữa bát tựa hồ cũng không quá sâu, nước lèo màu trắng đục bên trong cũng chỉ sâu khoảng nửa ngón tay rất nhanh đã sôi.

Sau khi thứ nước lèo màu trắng đục kia sôi, mùi hương của gạo tản ra khắp phòng.

Lúc trưởng công chúa và Đào Vãn Chi ngửi thấy mùi thơm này thì hiển nhiên là sẽ cảm thấy tò mò. 

Các nàng tưởng rằng nước lèo này là nước gì, không nghĩ tới lại chỉ là dùng gạo trắng đun nhừ lên.

Đường Kiến Vi dùng đũa gắp vài miếng thịt cá tươi nhúng vào trong cháo gạo trắng đang sôi sùng sục, rất nhanh thịt cá đã chín, Đường Kiến Vi bỏ thịt cá vào trong bát, khẽ gật đầu kính hiến.

Nàng biết loại người có địa vị như trưởng công chúa, cho dù có thích ăn đến đâu, cũng không bao giờ trực tiếp ăn đồ ăn không rõ lai lịch, nhất định sẽ để cho người bên cạnh thử độc trước, cho nên nàng không trực tiếp dâng lên trưởng công chúa.

Đào Vãn Chi nghi hoặc bưng bát lên.

Đơn giản như vậy sao?

Gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, vẻ mặt Đào Vãn Chi lập tức có biến hóa.

Miếng thịt cá nàng non mịn tươi ngon, bên ngoài được hương gạo nồng đậm bao trùm, Đào Vãn Chi đi theo bên cạnh trưởng công chúa bao lâu, được nếm thử không ít sơn hào hải vị, chính nàng ta cũng có gắng tạo ra những món ăn mới để có thể đa dạng các buổi tiệc rượu, nhưng ở Đại Thương cho tới bây giờ chưa từng có nười nấu nướng như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ta nếm thử một hương vị nhẹ nhàng đến kỳ lạ như vậy.

Đào Vãn Chi khen một chữ ‘tốt’ từ đáy lòng, trưởng công chúa nhìn Đào Kiến Vi, vẻ mặt lãnh đạm cực độ lại có thêm chút mong chờ.

Đường Kiến Vi lại gắp một miếng thịt cá dâng lên trưởng công chúa.

Trưởng công chúa sau khi ăn xong nói: “Đây là thịt cá mè.”

Đường Kiến Vi mỉm cười nói: “Điện hạ anh minh. Người dân Đại Thương thường thích ăn cá chép, cá chép rất ngon miệng nhưng bởi vì tập tính sống ở tầng nước đáy nên ít nhiều vẫn có mùi tanh của bùn, thịt không đủ thơm ngon. Cá mè sinh trưởng ở tầng nước giữa và tầng nước mặt, thức ăn chủ yếu là sinh vật phù du, cho nên ăn thịt cá mè không có mùi tanh, thịt lại cực kỳ non mềm, thanh ngọt. Huống chi, cá mè này vốn nên phù hợp với khẩu vị của điện hạ.”

Trưởng công chúa: “Ồ? Ngươi thử nói xem?”

“Cá mè, chỉ có ‘quý nhân’ mới có thể ăn được.”

Đường Kiến Vi nói lời này là có hai tầng ý tứ.

Nàng vừa khen trưởng công chúa phú quý, mặt khác chính là mượn cá mè, hy vọng được trưởng công chúa che chở, vậy trưởng công chúa tự nhiên chính là ‘quý nhân’ của nàng.

Trưởng công chúa nhất định đã nghe ra ý tứ của nàng, nhưng lại không tiếp lời, tiếp tục nhắm mắt thưởng thức miếng thịt cá mè:

“Việc chọn đúng thịt cá chỉ là bước đầu, cái quan trọng nhất vẫn là ở trong cháo này. Cháo gạo trắng này của ngươi còn có một tầng mùi vị khác. Ngươi dùng xương lợn để hầm nước dùng, thêm hành lá, muối trắng, đường, kỳ tử, táo tầu, còn có mùi hương của hạt tiêu. Ngoài những thứ đó ra, còn cái gì nữa?”

Đường Kiến Vi biết đầu lưỡi của trưởng công chúa lợi hại nhưng không nghĩ tới lại có thể chỉ ăn một miếng thịt cá mà thiếu chút nữa lật công thức cả nồi của nàng lên.

Đường Kiến Vi thành thật nói: “Ta có cho thêm rượu vàng của Duyễn Châu.” 

Trưởng công chúa mở hai mắt ra, khóe miệng cong lên tỏ ý hài lòng mà hiểu rõ:

“Đúng vậy, chỉ có rượu vàng của Duyễn Châu mới có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên. Thủ pháp nấu nướng này của ngươi, bản cung chưa từng thấy qua.”

Đào Vãn Chi nhìn ra trưởng công chúa có hứng thú thì thức thời lui ra.

Trong nhã các chỉ còn lại hai người trưởng công chúa và Đường Kiến Vi.

“Ngươi còn trò gì nữa, để bản cung xem qua một chút.”

Trưởng công chúa có hứng thú với món ăn của nàng.

Lúc này Đường Kiến Vi mới nhìn thẳng trưởng công chúa.

Đường Kiến Vi biết trưởng công chúa năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, nhưng nữ nhân trước mắt này nếu nói nàng mới hơn ba mươi tuổi, phỏng chừng không có người phản đối.

Trưởng công chúa đoan chính đội một chiếc khăn vấn màu đen đơn giản, trên người mặc một chiếc áo dàu cổ lật màu xanh trúc, trên cổ áo in ám văn lông chim phượng tinh xảo. Bên ngoài cùng khoác một chiếc áo khoác nặng nề, cổ áo làm bằng lông hồ ly mềm mại, nhẹ nhàng trôi nổi theo từng động tác của nàng.

Phong thái tuấn tú, mắt lạnh mi đẹp, lại có một đôi môi đỏ như ánh mặt trời khiến người ta nhìn qua một lần không thể nào quên được.

Đôi lông mày được vẽ cực kỳ tinh xảo lại càng có thêm tiên khí.

Lúc bị hai tròng mắt đen như mực của trưởng công chúa nhìn chăm chú, trong lòng Đường Kiến Vi đột nhiên có cảm giác sợ hãi.

Giống như tất cả tâm tư nhỏ nhất của nàng đều không thoát khỏi đôi mắt thong dong này.

~~~~~~~~~~

*Hồ phục: kiểu áo của người Hồ, đặc điểm tay áo nhỏ gọn, cổ bẻ ra ngoài, thân áo dài kết hợp với giày vải mềm (nguồn: tìm kiếm google)

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: