Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

1248 0 7 0

Lúc tổ mẫu Dương thị cùng một nhà nhị thúc dẫn theo gia nô chạy tới, thi thể của a nương đã được nhóm tỳ nữ hợp lực ôm xuống, đặt nằm trên giường.

Dương thị nằm rạp trên người nương nàng khóc rống lên, chỉ nghe thấy tiếng khóc bén nhọn của bà ta, nhìn không thấy khuôn mặt chôn trong hai bàn tay.

“Mậu Trinh … Sao ngươi lại luận quẩn trong lòng, cứ như vậy mà đi theo Tử Ngưỡng như thế! Ngươi không nên làm thế, giờ ngươi bảo A Thận phải làm sao bây giờ? Ngươi bảo Đường gia chúng ta phải làm sao bây giờ!”

Tử Ngưỡng là tên chữ của cha của Đường Kiến Vi.

Trong ấn tượng của Đường Kiến Vi, nãi nãi chưa bao giờ thân cận với a nương nàng như vậy, cũng chưa bao giờ gọi cha nàng như vậy, lại càng chưa bao giờ gọi ‘A Thận’, cái tên chữ lúc còn nhỏ của nàng như vậy.

Dương thị còn đang khóc, nhị thúc đứng ở một bên, thở dài một hồi lâu, quay đầu lại hỏi Đường Kiến Vi: “Đại tỷ ngươi thế nào rồi?”

Mặt Đường Kiến Vi lạnh như tạc băng: “Vừa rồi thấy tử trạng của nương ta xong thì hôn mê bất tỉnh, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.”

Nhị thúc gật gật đầu, lại một lần nữa thở ngắn thở dài:

“Đầu năm ta đã từng nói qua với đại ca, trong mệnh cách của hắn có một tử kiếp, có thể xảy ra ngay trong năm nay, để cho hắn cẩn thận chú ý. Lúc ấy hắn còn không tin, ôi, nhìn xem tình cảnh hiện giờ… những tai họa giáng xuống bất ngờ này, cũng không biết là đắc tội với thần thánh phương nào mà kéo xuống tai họa. A Thận, ngươi nên sớm ngày đi bái lạy đền miếu, lại mời một đạo sĩ về làm lễ để đuổi cái xui rủi tai họa đi.”

Đường Kiến Vi không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn tổ mẫu càng khóc càng làm quá.

Dương thị khóc mệt mỏi thì để cho những người khác đều đi ra ngoài, chỉ giữ lại Đường Kiến Vi và nhị thúc cùng ở trong phòng.

“A Thận, đến đây.”

Dương thị ngồi quỳ sau án kỷ, đợi Đường Kiến Vi rót trà cho bà ta.

Đường Kiến Vi quỳ gối ở đối diện án kỷ, hoàn toàn không có tâm tư pha trà, tùy tiện khuấy một chút rồi rót ra chén.

Nhị thúc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Đường Kiến Vi lại rót cho hắn thêm một chén trà nữa.

Dương thị không uống, lau đôi mắt đỏ ửng, mở miệng nói:

“Chuyện của đại tỷ ngươi ta cũng có nghe qua, cũng không trách đại tỷ ngươi. Đại nương tử Trầm gia kia mới thành thân được một năm đã chạy lên tiền tuyến tây bắc, để lại mình đại tỷ ngươi chăn đơn gối chiếc, nữ nhân nào rồi đều sẽ cảm thấy cô đơn trống trải. Tìm người giải sầu thôi, sao có thể tính là lỗi của nàng được? Muốn trách cũng phải trách Trầm Ước kia, không đặt đại tỷ ngươi ở trong lòng, bản thân lại…”

Đường Kiến Vi ngắt lời bà ta: “Tỷ tỷ không làm chuyện gì có lỗi với Trầm Ước.”

Dương thị nhấp một ngụm trà, ha hả cười: “Ta biết tình cảm của hai tỷ muội ngươi từ nhỏ đã rất tốt, ngươi vẫn luôn nói chuyện thay cho đại tỷ ngươi.”

Đường Kiến Vi nhìn chằm chằm chén trà trước mắt: “Nãi nãi, nãi còn điều gì muốn nói sao? Trong nhà còn nhiều việc cần phải xử lý, chỉ sợ A Thận không thể tán gấu quá lâu với nãi nãi được.”

Dương thị nói: “Ngươi là một hài tử còn chưa xuất giá, không cần phải quan tâm quá nhiều như vậy, mọi việc cứ giao cho nhị thúc ngươi làm là được rồi.”

Nói xong thì quay sang nhìn nhi tử ngồi bên cạnh.

Nhị thúc nói: “Ngày mai sẽ làm lễ an táng cho cha và nương ngươi! Nhị thúc nhất định làm cho thỏa đáng, đảm bảo để cho cha và nương ngươi ra đi được phong cảnh! Nếu để chậm trễ thêm mấy ngày nữa chỉ sợ thi thể của cha và nương ngươi bốc mùi, vẫn nên xử lý sớm chuyện này!”

Giọng nói của nhị thúc rất lớn, cư nhiên còn có thể nghe ra một ít ý cười.

Giọng của hắn ta dường như đột ngột vang lên trong căn phòng lưu giữ thi thể của a nương nàng.

Nhắc đến người này, Đường Kiến Vi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía hai người đối diện.

Tổ mẫu Dương thị, là vợ sau của tổ phụ.

Sau khi tổ mẫu thân sinh của Đường Kiến Vi qua đời, vị Dương thị này mới tiến vào Đường gia các nàng, trở thành chủ mẫu Đường gia, không lâu sau thì sinh ra nhị thúc.

Nhị thúc sinh ra Đường Nhị nương và Đường Tứ lang, một nhà bọn họ vẫn chưa ở riêng, còn ở cùng dưới một mái hiên.

Dương thị và một nhà nhị thúc này vẫn luôn đối phó với con cháu của nguyên phối*.

Từ nhỏ Đường Kiến Vi cũng không thích vị tổ mẫu bất công lại có tâm nhãn này, chỉ là lễ nghĩa ngoài mặt vẫn nên có, nàng và đại tỷ chưa từng va chạm với Dương thị và nhị thúc.

Là tôn nữ dòng chính của Đường gia, nàng vẫn luôn làm rất tốt điều này.

Thậm chí nàng vẫn luôn cố gắng coi Dương thị là tổ mẫu thân sinh của mình.

Nhưng trong lòng Dương thị, chỉ sợ cho tới bây giờ chưa từng coi một nhà con cháu của nguyên phối là người thân.

“Nãi nãi, nhị thúc.” Đường Kiến Vi nói: “Nguyên nhân cái chết của cha và nương ta còn chưa có kết luận, hai vị không cảm thấy kỳ quái hay sao? Cha ta chết như thế nào, vì sao nương ta lại treo cổ tự sát, chờ A Thận báo quan khám nghiệm tử thi, điều tra rõ chân tướng xong rồi an táng song thân cũng không muộn…”

Đường Kiến Vi nói được một nửa, nhị thúc đột nhiên rút ra một tờ giấy, trở tay vỗ xuống trước mắt nàng, ‘rầm’ một tiếng thật vang.

Thân người nhị thúc cao lớn, cánh tay dài, là dạng người vũ phu, hắn ta thô bạo quát Đường Kiến Vi:

“Có cái gì mà kỳ quái? Cha ngươi tham ô quân tư trang, hại chết bao nhiêu tướng sĩ nơi tiền tuyến Tuy Xuyên, ngay cả đại nương tử Trầm gia cũng bị hắn hại chết! Chuyện này ngươi không biết vậy để nhị thúc nói cho ngươi nghe! Hắn ở trong ngục sợ tội tự sát, coi như giữ cho Đường gia một chút mặt mũi cuối cùng, mà ngươi lại còn không biết cảm tạ, ngược lại còn nghi ngờ sao? Đường gia nhiều đời làm quan, nước không giao gió không đón, đến đời hắn thì tất cả thanh danh tốt đẹp của Đường gia đều bị tham lam nhất thời của hắn hủy hoại trong chốc lát! Cái chết này của hắn ngược lại là cái chết nhẹ nhàng, án tử thành án treo, đáng thương cho những vong hồn bỏ mình vì nước hy sinh trên chiến trường tây bắc! Mà a nương ngươi cũng lưu lại di thư cùng cha ngươi lấy cái chết tạ tội, từng câu từng chữ viết rõ ràng trên này. A Thận, ngươi ngược lại thử nói rõ ràng cho nhị thúc ngươi xem, đến tột cùng là có chỗ nào kỳ quái hả?!”

Nhị thúc càng nói càng lớn tiếng, đến mấy chữ cuối cùng gần như là dùng giọng điệu rít gào gằn từng chữ giống như để thẩm vấn phạm nhân.

Chủ ý của hắn là, Đường Kiến Vi chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhóc mới mười bảy tuổi, lại vừa mới mất cả cha lẫn nương, khẳng định sẽ không chịu nổi uy hiếp của hắn.

Nhị thúc nói một hơi dài, từng câu từng chữ rõ ràng cưỡng từ đoạt lý.

Ánh mắt Đường Kiến Vi vẫn nhìn thẳng vào hắn lại không có một chút nhát gan nhu nhược như hắn dự đoán, thậm chí còn không nhượng bộ chút nào, ngược lại càng thêm sắc bén.

Đường Kiến Vi nói: “Có chỗ kỳ quái hay không, không phải ta nói là được, cũng không phải nhị thúc nói vài câu lại sửa vài chữ là có thể nói rõ. Lời nhị thúc vừa nói rất rõ ràng chuẩn xác, nghe có vẻ như biết rõ từ đầu đến cuối từng chi tiết của vụ án tham nhũng quân tư trang này. Vừa hay, ngày mai ta sẽ nhờ người đưa tin tới Đại lý tự khanh*, hy vọng hắn có thể qua trò chuyện với nhị thúc một chút. Nói như vậy vụ án này dưới sự trợ giúp của nhị thúc sẽ rất nhanh phá được án, không còn là án treo nữa.”

Nhị thúc sửng sốt.

Hắn đã sớm nghe nói Đường Tam nương này được người đời xưng là “Bác Lăng song vi”, nàng là nhân vật rất nổi danh ở kinh thành, tất cả mọi người đều khen nàng lanh lợi, thông minh bất phàm.

Hắn rất ít khi tiếp xúc với một nhà con cháu của nguyên phối, nên vẫn luôn chế nhạo coi thường cái tin đồn này.

Không nghĩ tới lần đầu giao chiến, hắn thế mà lại bị con nhãi mặt còn búng ra sữa này cưỡng đoạt từng câu, chiếm thế thượng phong.

Nhị thúc không mở miệng nữa, đổi lại thành Dương thị than thở:

“A Thận à, tật xấu nóng nảy, vô lễ với trưởng tôn này của ngươi cần phải sửa lại đi. Chúng ta có thể nhịn ngươi, chờ sau khi ngươi lập gia đình, người khác cũng chưa chắc sẽ nhịn ngươi. Đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là chính ngươi mà thôi.”

Đường Kiến Vi nghe bà ta vòng vo thì hiểu ra bà ta đang muốn chuyển hướng, quả nhiên, Dương thị tiếp tục nói:

“Vụ án này chưa điều tra rõ ràng mà cha ngươi đã tự sát trong ngục, án này liền trở thành án treo, nói vậy thì đây cũng là kết quả mà cha ngươi đã suy nghĩ hồi lâu. Hắn là vì không muốn liên lụy đến Đường gia, cũng không muốn liên lụy ngươi phải nô tịch, lúc này mới quyết định tự sát. Ngày thường tất cả mọi người đều khen ngươi thông minh trí tuệ, thế nào tới thời khắc mấu chốt này ngươi lại hồ đồ như vậy hả? Ngươi còn định báo quan sao? Vậy chẳng phải tất cả dụng tâm lương khổ của cha ngươi đều đổ sông đổ bể hay sao?”

Lời của Dương thị ngược lại khiến Đường Kiến Vi phải suy tư.

Dương thị nói cũng không sai.

Luật pháp của Đại Thương viết rõ ràng, tất cả nữ quyến của tội thần đều bị phạt nhập nô tịch.

Nếu vụ án này không thành án treo, cha nàng thật sự bị liên lụy vào trong đó, thì Đường Kiến Vi thân là đích nữ khẳng định phải vào cung làm nô tì, khổ cực cả đời.

Thoạt nghe lời Dương thị nói có lý nhưng Đường Kiến Vi lại nghĩ tới một điểm khác.

Nếu nàng bị phạt đánh vào nô tịch thì Dương thị còn có thể trốn được sao?

Đường nhị nương nhà nhị thúc chỉ sợ cũng phải cùng chịu một kết cục giống nàng.

Càng không cần nói đến những nam đinh khác của Đường gia cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị lưu đầy.

Cha nàng ‘sợ tội tự sát’, vụ án cứ như vậy thành án treo, việc này đối với người trong tộc mà nói đúng là kết quả tốt nhất, mà người được hưởng lợi nhiều nhất đương nhiên là một nhà Dương thị kia.

Dương thị và nhị thúc trao đổi ánh mắt, nhị thúc đứng dậy ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Dương thị cầm lấy tay Đường Kiến Vi, vừa vuốt ve vừa nói:

“A Thận, cha và nương ngươi vừa qua đời, mà ngươi đã mười bảy tuổi rồi, thủ hiếu ba năm thì cũng đã hai mươi tuổi, đến lúc đó lập gia đình, chỉ sợ không có người tốt nguyện ý cưới một cô nương đã hai mươi tuổi.”

Giống như suy nghĩ của Đường Kiến Vi, Dương thị quả thật có ý định gả nàng ra ngoài:

“Cho dù là nam nhân hay nữ nhân thì hôn nhân đều là chuyện đại sự cả đời. Nãi nãi không muốn chậm trễ cả đời ngươi, không muốn ngươi về gia phải sống khổ sở, cũng không muốn ngươi hận ta này làm nãi nãi mà không vì ngươi bày mưu tính kế thu xếp, đúng không?”

Dương thị cũng mặc kệ sắc mặt Đường Kiến Vi khó coi đến nhường nào, tiếp tục nói:

“Ngươi biết Bàng thị ở Tĩnh Châu chứ?”

“Bàng thị? Nãi nãi nói là người bà con xa của ngươi sao?”

Dương thị cũng không giấu diếm, hào phóng thừa nhận:

“Cháu họ của ta có một đứa cháu ngoại trai, họ Bàng tên là Phiếm, năm nay hai mươi hai tuổi, còn chưa cưới vợ. Ta đã thấy đứa nhỏ kia, dáng vẻ cũng tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà đã làm đến chức huyện úy ở Lưu Huyền, Tĩnh Châu. Mặc dù cũng không coi là quan lớn gì, nhưng ở Lưu Huyền ai cũng phải cho hắn mặt mũi, thật sự rất có tiếng nói. Cùng với ngươi ấy mà, ta thấy là mười phần xứng đôi.”

Đường Kiến Vi ‘ồ’ một tiếng: “Nãi nãi nói như vậy ta thật sự cũng nhớ ra đấy, Bàng Phiếm sao, ta có ấn tượng về hắn.”

Chẳng phải là tên tiểu tử vô công rỗi nghề, không có học thức, ngay cả tên của mình cũng viết sai sao?

Hiện giờ thế mà đã làm huyện úy của Lưu Huyền, cũng không biết cha hắn đã tiêu bao nhiêu bạc nữa.

Dương thị nói: “Ngươi có thể đến Bàng phủ ở Tĩnh Châu trước, chờ qua thời gian để tang rồi lại thành thân, như thế chẳng phải rất thuận lợi sao.”

Đường Kiến Vi lại nói: “Ta và trưởng nữ nhà họ Ngô đã có hôn ước.”

“Chuyện của trưởng nữ nhà họ Ngô và ngươi, ta biết. Chẳng qua là ước định bằng miệng mà thôi, chẳng phải Ngô gia còn chưa đưa sính lễ sao? Hơn nữa…”

Dương thị nói đến đây, thì cả ánh mắt và ngữ khí đều không che dấu một tia cười lạnh, nói:

“Hiện giờ cha ngươi đang vướng vào chuyện lớn như vậy, Ngô gia kia nói không chừng đã sớm bị dọa chạy rồi. Với gia thế của Ngô gia, làm sao bọn họ có thể nguyện ý để trưởng nữ cưới nữ nhi của một tội thần được đây?”

Đường Kiến Vi bắt được ánh mắt kia của Dương thị, giận dữ nói:

“Cha ta cả đời thanh liêm chính trực, tuyệt đối không làm chuyện tham ô ăn hối lộ trái pháp luật! Nãi nãi, từng câu từng chữ của ngươi là đang nói xáu cha ta, nói xấu Đường gia, ngươi không sợ gia gia ở dưới cửu tuyền nghe được sẽ không thoải mái sao.”

Đường Kiến Vi vẫn luôn liên tục nhắc nhở trong lòng rằng mình cần phải cẩn thận bình tĩnh.

Tình huống hiện tại quả thật rất khó phân biệt đầu đuôi, nàng không biết con đường phía trước phải đi nơi nào, tạm thời có thể không trở mặt với Dương thị mới là tốt nhất. 

Nhưng Dương thị luôn miệng nhắc đến chuyện cha nàng, giống như đã tự kết luận chắc như đinh đóng cột, xác định cha nàng tham ô quân tư trang vậy!

Mặc dù cha nàng đã qua đời nhưng nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào hủy hoại thanh danh của cha nàng!

Dương thị cũng không tranh luận với nàng nữa, tiếp tục cười cười nói:

“A Thận ngươi ấy à, ngươi có một cái túi da tốt và một cái miệng khôn khéo nhưng lại nghĩ mọi chuyện quá đơn giản như thế. Ta là nãi nãi của ngươi, chẳng lẽ còn có thể hại ngươi sao? Bất kể là cha ngươi có bị oan uổng hay không, hiện giờ bốn chữ ‘sợ tội tự sát’ này là từ trong miệng quan gia nói ra, nói nhưu vậy triều đình cũng đã ra kết luận rồi. Tai họa này không biết phát triển đến như nào, còn liên lụy gì nữa không, ngươi là đích nữ của hắn, ở lại Bác Lăng chẳng khác gì tự đẩy mình vào hiểm cảnh. Còn không bằng đến Tĩnh Châu tránh đi đầu sóng ngọn gió.” 

Chỉ cần nàng vừa đi, tất cả mọi thứ thuộc về Đường gia, bao gồm cả tước vị củ gia gia đều thuộc về nhị thúc.

Đây chẳng phải là những gì mà Dương thị muốn hay sao?

Đườg Kiến Vi cười lạnh nói: “Di thể của cha và nương ta còn chưa lạnh, mà nãi nãi đã nóng vội như vậy sao?”

Thấy Đường Kiến Vi vẫn như cũ không suy chuyển, ngược lại còn nói lời mỉa mai chế nhạo, Dương thị rốt cục trầm mặt, nói:

“A Thận, cho dù ngươi không suy nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đại tỷ của ngươi. Đại tỷ ngươi bị Trầm gia hưu, một người phụ nữ bị nhà chồng ruồng bỏ như nàng về sau còn có thể đi đâu được đây? Đưa lên Khổ Bi tự trên núi hoang, cả đời tu hành làm bạn với thanh đăng phật tự sao? Hay đưa về nông thôn để chăm sóc điền trang? Ngươi muốn đại tỷ ngươi đi con đường nào? Chỉ sợ con đường nào nàng cũng không chịu nổi.”

Đường Kiến Vi nắm chặt góc váy, đầu ngón tay tái xanh.

“Đường gia chúng ta không phải là không nuôi nổi nàng. Nàng có thể không làm ni cô cũng không cần đi thôn trang, nàng ở lại trong phủ được hầu hạ cả đời cũng không thành vấn đề. Chỉ là muốn xem lựa chọn của ngươi mà thôi. A Thận, lựa chọn của ngươi còn ảnh hưởng đến cả đời của tỷ tỷ ngươi, ngươi nên suy nghĩ rõ ràng.”

 ~~~~~~~~~~

*Nguyên phối: Vợ cả

*Đại lý tự khanh: chức quan đứng đầu Đại lý tự

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: