Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

1396 0 8 0

Lúc nàng tìm được Đường Quan Thu, trên trán Đường Quan Thu vẫn còn đang chảy máu, được bôi thuốc mỡ qua loa.

Sắc mặt Đường Quan Thu trắng bệch, nàng ấy đang vịn tường lảo đảo muốn đi ra ngoài phòng.

“Tỷ tỷ!” Đường Kiến Vi lập tức tiến lên đỡ lấy đại tỷ của mình: “Vết thương này của ngươi là như nào thế này?”

Ánh mắt Đường Quan Thu đăm đăm nhìn mặt muội muội của mình nửa ngày, mới mở miệng nói: 

“Trầm Ước, chết rồi.”

Đường Kiến Vi thấy trong con ngươi của đại tỷ đầy tơ máu, búi tóc rối loạn nhưng dường như nàng ấy không phát hiện ra, dáng vẻ hoàn toàn không giống với đại tỷ ngày thường làm việc cẩn thận tỉ mỉ.

Đường Kiến Vi nắm chặt cánh tay đại tỷ, giữ cho đại tỷ đứng vững, lại muốn nói vài câu trấn an nhưng chính mình còn như lọt vào trong sương mù, căn bản không biết đến tốt cùng chuyện gì đã xảy ra, trong đầu lựa lời nửa ngày cũng không tìm được nửa chữ để trấn an đại tỷ.

Nàng cũng muốn hỏi thăm quản gia Trầm phủ chuyện thông gian nhưng lại không cách nào mở miệng được.

Ngược lại, Đường Quan Thu sau khi nhìn thấy muội muội của mình thì thần trí cũng khôi phục lại đôi chút, nàng quỳ sụp gối xuống bên cạnh bàn:

“Bọn họ nói Trầm Ước tử chiến ở Tuy Xuyên, ngay cả, thi thể… cũng không tìm được.”

Đường Kiến Vi khẽ cau mày: “Cho nên, bên trong linh cữu kia không phải là Trầm Ước sao?”

Ánh mắt Đường Quan Thu bình tĩnh đến chết lặng: “Là quần áo dính máu.”

Vết thương trên trán Đường Quan Thu chính là lúc người Trầm gia báo cho nàng biết Trầm Ước tử trận, nàng nghe xong té ngã dẫn đến bị thương.

Nghe tin ái thê tử trận nơi đất khách quê người, nàng như hồn bay phách lạc, dưới chân đạp vào khoảng không, té ngã đập đầu lên thềm đá, máu trên trán chảy thành dòng đổ xuống bậc đá thành vũng lớn.

Đầu đập bị thương, lại bị gắn xú danh lên người, lúc nhận được hưu thư, đầu Đường Quan Thu lại càng đau đớn vô cùng, không cách nào xuống đất được.

Không biết có phải do đầu bị tổn thương hay không, trong lồng ngực Đường Quan Thu cuồn cuộn liên tiếp từng trận ghê tởm, làm cho nàng chao đảo như đang đứng trên một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa từng đợt sóng biển mãnh liệt, liên tục nôn khan.

Thật lâu thân thể mới cảm thấy khá hơn một chút, lúc nàng chống tường muốn đi ra ngoài phòng thì gặp Đường Kiến Vi đi vào.

Đường Kiến Vi nhìn lá hưu thư nằm yên trên mặt bàn, Đường Quan Thu nhìn theo tầm mắt của muội muội mình, nắm chặt cánh tay Đường Kiến Vi, gần như muốn la lên:

“Ta tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với Trầm Ước! Ta không có! Ta chưa từng có!”

Đường Kiến Vi nói: “Ta đương nhiên biết tình cảm của hai người sâu đậm như thế nào, đừng nói là làm chuyện có lỗi với Trầm Ước, chỉ cần nàng ấy nhăn mày nhíu mi, đại tỷ cũng có thể đau lòng cả một ngày. Nàng ấy xuất chinh đi tây bắc, vừa đi chính là hai năm, hai năm này tỷ tỷ hồn như sống trong mộng tưởng như thế nào, ta cũng đều nhìn thấy hết, tỷ tỷ sao có thể là người dễ thay lòng đổi dạ như thế được?”

Lời nói kiên định của Đường Kiến Vi như đánh trúng tâm can Đường Quan Thu, đây là điều mà nàng muốn nghe nhất lúc này.

Trái tim hoảng hốt hồi lâu của Đường Quan Thu cũng nhẹ nhõm đi vài phần nhờ lời nói của muội muội.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Trầm Ước đã chết, tâm như trước vẫn như rơi vào ác mộng, cả người lạnh lẽo.

Đường Kiến Vi đến Trầm phủ tìm đại tỷ chính là muốn thương lượng với đại tỷ của nàng về chuyện cha các nàng bị bắt đi, tốt nhất có thể thông qua Trầm gia hỗ trợ mà thăm dò được tình huống của cha các nàng.

Không nghĩ tới chỗ đại tỷ nàng cũng liên tục xảy ra biến cố lớn như thế này.

Nghe ý tứ trong lời nói của quản gia Trầm phủ, chuyện đại tỷ bị oan uổng là thông gian với gia nô chỉ sợ ở Trầm gia đã định ra kết quả rồi.

Hưu thư đã đưa tới đây, vậy còn cái gì để nói nữa?

Đường Kiến Vi phát hiện đầu giường có một bọc lớn bằng vải thô ráp, hiển nhiên không phải do đại tỷ chuẩn bị.

Chỉ sợ là người Trầm gia khẩn cấp muốn đuổi đại tỷ ra khỏi Trầm phủ, cho nên ngay cả đồ dùng cá nhân cũng đã sớm thu thập giúp!

Đường Kiến Vi tức giận không thôi.

Trầm Ước đã chết, Trầm gia này không cần cũng được!

Đường Kiến Vi nói cho Đường Quan Thu biết những chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày gần đây, Đường Quan Thu thật ra cũng có nghe qua.

Đường Quan Thu nghe tin gia gia bệnh qua đời, cha lại bị bắt đi, vốn muốn chạy về Đường gia nhưng đột nhiên lại nhận đước tin Trầm Ước tử trận, không ngờ sau đó lại có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đầu đập bị thương cũng không có người chăm sóc.

Nàng hôn mê hồi lâu, chờ đến khi tỉnh lại thì bản thân đã rơi vào tình cảnh như thế này.

“Vì sao tai họa lại tới dồn dập như vậy, làm cho người ta thở cũng không kịp.”

Lời nói của Đường Quan Thu làm cho Đường Kiến Vi hoảng sợ trong lòng.

Đúng vậy, mọi chuyện đều quá trùng hợp.

Trước khi rời khỏi Trầm gia, bất kể thế nào Đường Quan Thu cũng phải đi gặp linh cữu của Trầm Ước.

Linh cữu còn chưa thấy, người lại bị đám người Trầm gia đánh đuổi ra.

“Dâm phụ nhà ngươi làm ô nhục cửa Trầm gia chúng ta, còn mặt dày mày dạn không đi sao? Ngươi còn dám tới đây làm loạn hả? Không sợ làm ô uế linh đường của đại nương tử nhà chúng ta sao! Để các ngươi rời khỏi đây là Trầm phủ đã niệm tình nghĩa xưa của ngươi và đại nương tử mà khách khí với các ngươi rồi, nếu còn tiếp tục…”

Người Trầm phủ từng bước đẩy bọn họ ra ngoài, hung thần ác sát tựa như một khắc sau sẽ động thủ.

Đường Kiến Vi cầm con dao thái sáng ngời mà vừa rồi nàng thuận tay lấy ở phòng bếp ra để phòng thân, đứng chắn trước người đại tỷ của mình, quát: “Ta xem ai dám!”

Quản gia Trầm gia âm trầm nói: “Đường Tam nương, ta khuyên ngươi chớ gây chuyện, nhanh chóng dẹp đường hồi phủ thu thập cục diện rối rắm của Đường gia các ngươi đi.”

Đường Quan Thu mặc kệ người khác thóa mạ uy hiếp như nào, ánh mắt, tâm trí nàng chỉ hướng tới linh cữu.

Cho dù đó chỉ là một bộ quần áo dính máu thì đó cũng là quần áo của Trầm Ước, nàng muốn tiến Trầm Ước một đoàn đường cuối cùng.

Đường Kiến Vi thấy sắc mặt người Trầm gia không tốt, nếu tiếp tục ở chỗ này, đối phương có thể thật sự động thủ, đến lúc ấy các nàng chỉ có thiệt không có lợi.

Nàng khuyên can không được, gần như ôm, cường ngành kéo Đường Quan Thu ra khỏi Trầm phủ.

Việc hoang đường vô lý này, không biết bên trong còn giấu trò gì nữa, Đường Kiến Vi tạm thời nhìn không ra.

Tất cả chờ trở về thương lượng với a nương rồi lại tính toán kế sách sau.

Ngựa của Đường Quan Thu đã bị Trầm gia thu lại, Đường Kiến Vi đành phải ngồi chung một con ngựa với đại tỷ của mình, lòng đầy hoang mang nghi ngờ trở về Đường phủ.

Nỗi đau tang thê cộng thêm vết thương trên trán làm cho Đường Quan Thu choáng váng, gần như không ngồi vững trên yên ngựa.

Đường Kiến Vi ôm chặt lấy đại tỷ, đề phòng nàng ấy ngã ngựa.

Đi được nửa đường thì gặp Tử Đàn thở hồng hộc chạy đến tìm nàng.

“Lão gia, lão gia đã trở lại!” Tử Đàn chạy tới, hơi thở còn chưa kịp thông thuận đã vội vàng báo cáo việc này với Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi chấn động, vội hỏi lại:

“Tình huống của cha ta thế nào rồi? Có bị thương không!”

Vẻ mặt Tử Đàn hơi sựng lại, chỉ đăm đăm nhìn Đường Kiến Vi, không có trả lời.

“Cứ nói đi đừng ngại!” Đường Kiến Vi hận không thể lập tức xuống ngựa mà túm lấy Tử Đàn, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa mà gặng hỏi.

Đến lúc nào rồi mà Từ Đàn còn ở chỗ này ấp a ấp úng!

“Cha ta bị thương hay tàn tật?” Đường Kiến Vi ném ra những phỏng đoán đáng sợ nhất để ép hỏi Từ Đàn.

Lại không nghĩ tới, lời Tử Đàn nói còn ràn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần so với suy nghĩ của nàng.

Tử Đàn: “Lão, lão gia đã qua đời. Đại nương, Tam nương, xin nén bi thương.”

Đường Kiến Vi cho rằng mình nghe lầm.

“Đã…”

Đã qua đời sao?

Đường Kiến Vi và Đường Quan Thu đồng thời cương cứng như tượng đá, rốt cuộc không nói ra được lời sau.

Bọn họ tức tốc chạy về Đường phủ.

Cái mông của Đường Kiến Vi bị yên ngựa cọ xát muốn nở hoa, ngựa chạy cực nhanh giống như tia chớp điện chợt lóe qua đường phố, khiến người đi đường cả kinh nhao nhao tấp vào ven đường để nhường đường.

Đại tỷ nép trong lòng ngực nàng vốn dĩ không giỏi cưỡi ngựa, bị ngựa chạy như điên làm cho lung lay sắp đổ.

Đường Kiến Vi gắt gao che chở cho đại tỷ, trong đầu cũng đã loạn thành đoàn.

Tới cửa lớn của Đường phủ, Đường Kiến Vi nhảy xuống lưng ngựa, lại ôm Đường Quan Thu xuống.

“Ngươi trước… đi trước đi.” Đầu Đường Quan Thu vốn đã đau muốn nứt ra, lại bôn ba trên lưng ngựa cả một chặng đường này, lúc này trên mặt đã tái xanh không có nửa phần huyết sắc, nàng phải dựa vào cọc buộc ngựa mới miễn cưỡng đứng vững.

Đường Kiến Vĩ cũng không nghĩ nhiều, ném dây cương cho đại tỷ, miệng la lên một tiếng ‘cha’, dưới chân lao nhanh vào cửa.

Đường Quan Thu chậm hơn một lát, chỉ cảm thấy bên trong Đường phủ yên tĩnh đến kỳ quái, yên tĩnh đến mức làm cho lòng nàng sợ hãi.

Lúc nàng buộc dây cương vào cọc buộc ngựa, tầm mắt vừa vặn nhìn vào con sư tử điêu khắc bằng đá trên đầu cọc buộc ngựa.

Đầu sư tử bằng đá há rộng miệng như đang chằm chằm nhìn nàng, như cười như không cười.

“Cha… Nương…!”

Ngày thường Đường Kiến Vi tuyệt đối sẽ không biết quy củ mà gọi người xung quanh như vậy, nhưng lúc này nàng đã không còn để ý nhiều đến nhưng lễ tiết kia mà bức thiết muốn biết tình huống của cha như nào.

Vì để thuận tiện cho việc đi lại nên hôm nay nàng mặc quần áo ngắn xếp nếp gấp, sau khi nghe Tử Đàn nói xong thì lòng nóng như lửa đốt, hai ba bước nhảy vào tiền viện.

Thấy tiền viện khác thường không một bóng người, nàng lại đi vào tiền đường.

Đi xuyên qua mấy tiểu viện nhỏ đi đến tiền đường, chỉ thấy nhóm gia nô quay lưng về phía nàng, bọn họ đang vây quanh cái gì đó, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện.

Nàng biết vị trí đó vốn đặt linh cữu của gia gia, nhưng nhìn xuyên qua đám người kia, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy một góc linh cữu của gia gia.

Bọn họ không phải đang vây quanh linh cữu của gia gia, mà là một cái gì đó khác.

Đường Kiến Vi thẫn thờ đi về phía trước, muốn chen vào lại bị cản lại, đẩy đám gia nô nửa ngày cũng không thấy phản ứng lại.

Đám gia nô đang nói cái gì, hoàn toàn không lọt vào lỗ tai Đường Kiến Vi.

Bọn họ giống như bị cái gì đó hấp hồn, không nhúc nhích.

“Tránh ra!”

Lửa giận trong lòng Đường Kiến Vi lập tức phừng phừng lan tới đỉnh đầu, nàng nổi giận hét lớn một tiếng, túm cổ áo của hai ba người kéo ra.

Cũng không quan tâm mấy gia nô kia có bị mình xô ngã trên mặt đất hay không, Đường Kiến Vi cứ như vậy lao thẳng vào tận bên trong.

Hai cỗ quan tài đặt cạnh nhau, gia gia nàng nằm trong một cỗ quan tài, đây là cảnh tượng quen thuộc đối với nàng.

Mà cha nàng nằm bên trong cỗ quan tài còn lại, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Có lẽ là bởi vì trên người cha nàng mặc một quần áo xa lạ, không quá vừa người.

Cảnh tượng trước mắt này là như thế nào, trong lòng nàng cũng đã hiểu rõ những nhất thời nàng lại có loại cảm giác hoang đường như người đứng ngoài cuộc vậy.

Nàng lại bước thêm hai bước nữa tiến về phía trước, vươn tay vào trong quan tài, thăm dò hơi thở lại sờ sờ da, kiểm tra mạch đập của cha nàng.

Cả người cha nàng lạnh như băng, mạch không hề đập.

Lại nhìn khuôn mặt đã biến dạng của ông ấy, giống như ông ấy đã qua đời một đoạn thời gian.

“Cha ta, là chết như thế nào?”

Đường Kiến Vi quay đầu lại hỏi, tầm mắt quét một vòng nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng.

“Tra thúc?” Đường Kiến Vi nhìn về phía đại quản gia Đường phủ.

Lớp da trên khuôn mặt Tra thúc đã nhăn nheo đến mức gần như không nhìn rõ được ngũ quan: “Vừa rồi lúc quan gia đưa lão gia trở về, đã là như vậy…”

“Cha ta đã chết bao lâu?” Đường Kiến Vi không nghĩ tới, lúc này nàng còn có thể bình tĩnh hỏi đến như vậy.

Tra thúc không trả lời, mã phu (người đánh ngựa) đứng ở một bên nói:

“Ta đuổi theo quan gia hỏi, quan gia nói, lão gia đã qua đời cách đây mấy ngày rồi.”

“Mấy ngày? Đó chẳng phải là vừa bị bắt đi không bao lâu thì xảy ra chuyện sao. Quan gia còn nói gì nữa không? Cha ta vì sao mà chết?”

Đường Kiến Vi suy nghĩ, thi thể cha nàng còn nguyên vẹn như vậy, hơn nữa còn do người của quan gia đích thân đưa về, không giống như đã định tội rồi.

Nếu không đừng nói là chủ động đưa thi thể về, chỉ sợ quan gia đã sớm phái người đến lục soát, tịch thu sạch sẽ toàn bộ Đường phủ rồi.

Mã phu ấp úng nói: “Vị quan gia kia tới vội vàng đi cũng càng vội vàng, ta cũng không hỏi được nhiều…”

Đường Kiến Vi bình tĩnh nhìn hắn một lát, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Nàng biết cả người mình đang run rẩy lợi hại đến mức nào, nhưng lúc này nàng không muốn để lộ ra một chút hoảng sợ, nhu nhược nào ra bên ngoài.

“A nương ta đâu?” Đường Kiên Vi chắp hai tay vào nhau, dùng sức nắm chặt, cố gắng khắc chế bản thân.

Gia nô nói: “Sáng nay phu nhân nói thân thể không được khỏe, hiện giờ vẫn chưa ra khỏi phòng, sợ là lúc này còn đang ngủ.”

Đường Kiến Vi biết gia nô trong nhà không dám nói trực tiếp chuyện cha nàng qua đời cho nương nàng biết, mà chờ đợi đích nữ là nàng trở về quyết định.

Sớm hay muộn thì cũng phải nói ra.

Đường Kiến Vi hít sâu một hơi, phảng phất như một hơi này có thể kéo linh hồn nhỏ bé đã muốn tan rã của nàng trở lại.

Nàng bước ra khỏi tiền đường, đi xuyên qua hành lanh khúc khuỷu đi tới trước cửa phòng a nương thì gặp Đường Quan Thu cũng ở đó.

Đường Quan Thu kéo nàng lại: “Tình hình cha thế nào rồi?”

Sau khi Đường Kiến Vi nói cho nàng ấy biết tình hình thực tế, cũng không đợi nàng ấy phản ứng lại mà lôi kéo nàng ấy sang một chỗ:

“Việc này có chút kỳ quái, ở bên ngoài không thể nhiều lời, chúng ta trước tiên đi tìm a nương để bàn bạc kỹ hơn.”

Từ nhỏ đến lớn, vô luận có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có a nương ở bên cạnh, cho dù trời sụp xuống, Đường Kiến Vi cũng sẽ không sợ hãi.

“A nương, ta vào được không!”

Đường Kiến Vi đẩy cửa phòng, cửa phòng không nhúc nhích.

Cửa phòng chốt bên trong?

Trong lòng Đường Kiến Vi rối loạn, lại gọi hai tiếng a nương, a nương, bên trong không có tiếng đáp lại.

Rốt cuộc không đợi được nữa, nàng và Đường Quan Thu hợp lực đá văng cửa phòng ra.

Cửa phòng mở rộng, hai người bọn họ đồng thời nhìn thấy một đôi chân lắc lư trên không trung.

Đường Kiến Vi cúi đầu nhìn chiếc ghế đẩu bị đạp đổ xuống đất mà Đường Quan Thu ngẩng đầu lên.

Ngay khi Đường Kiến Vi cũng muốn ngẩng đầu lên, đôi mặt đột nhiên bị che lại.

“Đừng, đừng nhìn…”

Hai mắt nàng bị che lại nhưng âm thanh vỡ vụn của Đường Quan Thu vẫn vang lên bên tai Đường Kiến Vi.

Nàng không thấy gì cả nhưng nàng biết chuyện gì đã xảy ra.

Phảng phất như bị người lột sạch một tầng da, cả người đau nhức.

Gió lạnh thổi vào lục phủ ngũ tạng của Đường Kiến Vi, lạnh đến mức nàng gần như muốn đổ rạp ngay tại chỗ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: