Rời khỏi Đường phủ vô cùng có khả năng một đi không trở lại, lúc này thứ nàng cần là tiền bạc.
May mắn từ năm trước nàng đã bắt đầu làm nữ đầu bếp trong tửu lâu do a nương mở, cũng có không ít danh tiếng tốt, cũng kiếm được kha khá tiền.
Tiền kiếm được a nương hoàn toàn không hỏi tới, toàn bộ cho nàng, nàng thích cái gì thì mua cái đó, cũng không hỏi nhiều.
A nương nhìn ra nàng cực kỳ có thiên phú ở phương diện nấu nương, liền đem sách bí truyền cho nàng, để cho nàng tập trung nghiên cứu công thức nấu ăn dựa trên sách bí truyền, dự định ngày sau sẽ kiểm tra nàng.
Thậm chí a nương còn mua cho nàng một cửa hàng, tính toán để cho nàng tự mình mở một tửu lâu, tự mình xông pha.
Đường Kiến Vi đã sớm ghi nhớ tất cả công thức nấu ăn trong sách bí truyền vào trong đầu, hiện giờ sách bí truyền không biết đi đâu, nhưng cũng không còn quan trọng nữa.
Bản thân nàng cũng tiết kiệm được không ít tiền, còn có khế nhà đất, còn có riêng hai hộp trang sức lớn đầy trang sức, còn có đồ cưới mà cha nương đã chuẩn bị từ sớm cho nàng.
Tất cả những thứ này các nàng có thể mang đi.
Chuyển một số đồ không dùng đến thành tiền mặt, đủ để cho nàng và tỷ tỷ đến một nơi khác sinh sống.
Rời khỏi Bác Lăng, nàng hoàn toàn có thể đến một nơi mà người Đường gia vĩnh viễn không tìm được, lại mua một căn nhà, dựa vào tay nghề của mình mà duy trì cuộc sống.
Nàng vẫn vô cùng tự tin về khả năng nấu nướng và đầu óc kinh doanh nhạy bén của mình.
Một vừa kiếm tiền tích góp giúp tỷ tỷ chữa bệnh, vừa tìm một nơi an toàn để điều tra chân tướng cái chết của cha nương, điệu thấp, che giấu bản thân, đây có lẽ chính là điều quan trọng nhất trong suốt quãng đời còn lại của Đường Kiến Vi.
Trong lòng nàng thậm chí đã liệt kê ra mấy huyện thành có thể đi, trong lòng cũng vô cùng tự tin với tính toán của mình.
Nhưng khi nàng trở lại phòng thì phát hiện ra tất cả tiền bạc nàng cất giấu đều đã bị cướp sạch sẽ!
Hộp trang sức bị móc đến đáy, ngay cả khế ước nhà đất cũng biến mất không thấy, duy chỉ có túi hà bao nàng vẫn luôn mang theo bên người là tránh được một kiếp, nhưng trong hà bao chỉ còn lại chút bạc vụn không đáng kể!
Dương thị phát rồ đến mức này rồi sao!
Xem ra cặp mẹ con không biết xấu hổ này đã tính toán đường đi nước bước từ trước!
Càng như vậy, nàng lại càng không thể ở lại lâu.
Cũng không thể rút dây động rừng được, nếu không cả nàng và tỷ tỷ chỉ sợ không thể trốn khỏi đây được.
Nàng phát hiện ba tỳ nữ hàng ngày đi theo bên cạnh hiện giờ một người cũng không thấy.
Cũng được, chỉ có nàng và tỷ tỷ càng dễ hành động.
Nàng đưa tỷ tỷ vào phòng mình, còn cố ý đi dặn dò nhà bếp sáng mai muốn ăn bánh bột, để cho đầu bếp chuẩn bị.
Sau khi dặn dò nhà bếp xong, nàng đi thỉnh an Dương thị, lúc thỉnh an còn liên tục ngáp, giống như quỳ cũng không quỳ được, Dương thị bèn để cho nàng về nghỉ ngơi sớm.
Cửa phòng vừa đóng, đôi mắt Đường Kiến Vi còn sáng hơn mắt sói.
Cái gì cũng không thu thập, cũng không cần chuẩn bị hành lý, nàng chuẩn bị dẫn theo tỷ tỷ trèo tường trốn ra ngoài phủ.
Chuyện lén lút chuồn ra ngoài này từ nhỏ đến lớn nàng đã làm vô số lần, cũng rất quen thuộc.
Một mình nàng đi tự nhiên dễ dàng nhưng muốn dẫn theo tỷ tỷ thần trí đã không còn rõ ràng, nàng vẫn nên chuẩn bị cẩn thận.
Vì để cho tỷ tỷ nghe lời, không nháo loạn giữa đường, Đường Kiến Vi đã nghĩ ra một biện pháp.
Nàng biết từ nhỏ tỷ tỷ đã rất nghe lời a nương, bèn học theo ngữ khí của a nương mà nói với tỷ tỷ:
“A Tịnh, đêm nay a nương sẽ dẫn ngươi đi chơi một trò chơi, ngươi đi theo a nương, được không?”
Nghe thấy thế, tỷ tỷ quả nhiên vui vẻ hỏi lại: “Chơi trò chơi gì ạ?”
Đường Kiến Vi nhìn khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của tỷ tỷ hiện ra ý cười, là nụ cười thực tình mong chờ ‘trò chơi’, thì bỗng hiểu ra.
Tỷ tỷ có lẽ cũng không hoàn toàn điên, nàng ấy có thể trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của người khác, cũng không có hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Có một khả năng là…
Có thể tỷ tỷ bị rối loạn trí nhớ, không nhớ rõ mặt người, chứng bệnh của nàng ấy cũng không tính là quá nghiêm trọng, có lẽ còn có thể chữa khỏi.
Còn có thể giao tiếp là tốt rồi.
Nàng nói với tỷ tỷ: “A Tịnh đi theo a nương đi ra ngoài là biết.”
Ban đêm, cả Đường gia lo tang lễ nhiều ngày liên tiếp, từ gia nô cho đến Dương thị đều mệt mỏi không chịu nổi, đã đi ngủ từ sớm.
Đường Kiến Vi thừa dịp ban đêm dẫn theo Đường Quan Thu trốn khỏi Đường phủ.
Đến giờ giới nghiêm, Kim ngô vệ đi tuần tra kinh thành, Đường Kiến Vi cũng không đi ra ngoài phố mà luồn lách trong các ngõ ngách nhỏ.
Vạn nhất người Đường gia muốn tìm các nàng, có lẽ cũng không thể nghĩ rằng các nàng lại có gan lớn như vậy, có thể trốn ngay dưới mí mắt bọn họ.
Còn về phần trốn ở nơi nào, Đường Kiến Vi cũng đã có tính toán từ trước.
Trong phố có một tòa nhà hoang, nghe nói trước kia từng có một cử nhân lên kinh dự thi đã mua tòa nhà này, sau đó người này nhiều lần thi rớt, cảm thấy tuyệt vọng với con đường làm quan của mình mà tự sát trong nhà, truyền thuyết oan hồn còn vất vưởng trong tòa nhà này vẫn được lưu truyền trên phố, từ đó nơi đây trở thành ‘quỷ trạch’ nổi tiếng cả thành Bác Lăng.
Ban ngày còn không có ai dám tới gần quỷ trạch này, chứ đừng nói ban đêm.
Lúc hai tỷ muội đi về phía quỷ trạch, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, rõ ràng là đi theo các nàng.
Sống lưng Đường Kiến Vi cứng đờ, chẳng lẽ bọn họ bị người Đường gia phát hiện ra sao?
Nàng lập tức kéo tay tỷ tỷ, bước chân càng nhanh hơn.
Đang do dự không biết có nên chạy thật nhanh hay không, lại nghe thấy người phía sau gọi nàng:
“Tam nương! Tam nương! Là ta!”
Đường Kiến Vi quay đầu lại nhìn, là Tử Đàn, một trong ba tỳ nữ thường xuyên theo hầu nàng.
…
Sau khi vào quỷ trạch, Tử Đàn đem toàn bộ nữ trang mà nàng ấy lén cầm theo đưa cho Đường Kiến Vi.
“Ngày hôm qua lúc chủ mẫu bảo ta và Hồng Mân, Lai Xuân dọn dẹp phòng của Tam nương, ta đã cảm thấy không được thích hợp rồi! Bọn họ đâu phải là dọn dẹp mà là lấy hết đồ tư trang cảu Tam nương bỏ vào bao quần áo mang đi, rõ ràng không khác gì cướp bóc! Ta hỏi các nàng các nàng cũng không nói, ngược lại bảo ta đừng nói nhảm, nhanh chóng làm việc, ta cân nhắc chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, bèn âm thầm giấu một ít đồ trang sức của Tam nương! Nhưng Hồng Mân và Lai Xuân luôn nhìn ta nên ta không có cách nào giấu được quá nhiều, cũng chỉ có thể lấy được bằng này, Tam nương đừng trách ta.”
Tử Đàn giống như đưa than sưởi ấm trong những ngày gió tuyết, Đường Kiến Vi làm sao có thể trách nàng ấy được? Nàng vui vẻ còn không kịp!
Nhưng cuối cùng, chỗ trang sức nàng cũng chỉ đổi được tờ ngân phiếu ba trăm lượng.
Từ chỗ Hắc Nha Lang đi về phía quỷ trạch.
Ngược ánh chiều ta, Đường kiến Vi đi ngang qua một khu chợ náo nhiệt, nhìn thấy một cửa hàng bán bánh nhỏ.
Ngửi thấy mùi bánh nướng, bụng nàng tự động sôi lên.
Bánh nướng này vừa cứng vừa khô, bình thường Đường Kiến Vi sẽ không bao giờ động đến, nhưng hiện tại nàng chỉ có ba trăm lượng, còn không biết sau này sẽ gặp phải những khó khăn gì, tình hình hiện tại không cho phép nàng tiêu xài hoang phí, chỉ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
Nàng tính toán mua một đống bánh nướng mang về, trước tiên cứ phải lấp đầy dạ dày đã rồi tính sau.
Hơn nữa thời tiết bây giờ đang rất lạnh, bánh nướng càng dễ bảo quản hơn, mua nhiều để tích trữ cũng không có vấn đề gì, mang theo bên mình cũng rất thuận tiện.
Đường kiến Vi mua hai mươi cái bánh nướng, lại bảo chủ tiệm bọc vào trong túi vải thô giúp nàng.
Nhét một túi bánh nướng lớn vào trong lòng ngực, mùi hương nóng hổi chui vào mũi nàng khiến bụng nàng lại càng kêu to hơn.
Nhưng nàng cố gắng chịu đựng không ăn bên ngoài.
Tỷ tỷ và Tử Đàn khẳng định cũng đang rất đói, nàng sao có thể ăn trước được.
Đường Kiến Vi ôm bánh nướng trong ngực, bỏ lại khung cảnh nhộn nhịp nào tiếng hát, nào rượu lắc lư ở phía sau mà bước về phía con đường tối tăm phía trước.
Tết Nguyên Tiêu qua chưa được bao lâu, bánh xe đèn khổng lồ cao hơn hai mươi trượng vẫn chưa được tháo dỡ sạch sẽ, Đường kiến Vi ngẩng đầu lên nhìn lại, lúc này mới nhận ra mấy ngày nay Đường gia xảy ra quá nhiều chuyện khiến nàng không có thời gian để ý đến ngày lễ tết, căn bản cũng không có thời gian đi ngắm đèn.
Từ phần bánh xe đèn còn lại có thể thấy lễ hội đèn lồng năm nay rất náo nhiệt.
Nhìn từ xa, bánh xe đèn khổng lồ sừng sững, chấn động lòng người.
Trời dần tối, chưa đến giờ giới nghiêm, ban đêm ở Bác Lăng vô cùng náo nhiệt, người ngựa đi lại nhộn nhịp trên đường cái.
Đường Kiến Vi chen lấn giữa dòng người, gian nan đi về phía trước, bỗng nhìn thấy một quầy bán thịt rắn.
A nương thích ăn canh rắn nhất, trước kia vào mỗi dịp tết đến, Đường Kiến Vi đều sẽ đi khắp các chợ tìm mua thịt rắn ngon nhất để hiếu kính a nương, đôi khi đi đến cả Tây thành cũng chưa chắc đã mua được thịt rắn hợp ý nàng.
Năm nay thật vừa khéo, không cố ý đi tìm nó thì nó ngược lại lại tự xuất hiện trước mặt nàng.
Đường Kiến Vi còn chưa kịp cao hứng, đột nhiên nhớ ra a nương đã không còn ở nhân thế, cho dù nàng làm ra được món canh rắn tươi ngon hơn nữa, cũng để cho ai ăn đây?
Đường Kiến Vi yên lặng nhìn quầy bán thịt rắn một lát, ôm chặt bánh nướng, quay đầu rời đi.
Còn chưa đi được mấy bước, chợt nhìn thấy phía trước có một đội binh sẽ Kim ngô vệ đang đi tới.
Bọn họ gặp người là hỏi: “Có ai thấy một nữ tử mười bảy, mười tám tuổi dẫn theo một người phụ nữ bị điên không?”
Người nọ lắc đầu, bọn họ lại tiếp tục hỏi thăm người khác.
Sắc mặt Đường Kiến Vi trắng bệch, nàng lập tức xoay người.
Kim ngô vệ đang tìm nàng và tỷ tỷ… Ngay cả Kim ngô vệ cũng điều động rồi sao?
Nàng vừa cúi đầu đi nhanh về phía trước, vừa nhanh tay cởi áo choàng màu sắc tươi đẹp trên người xuống, thuận tay choàng lên một người qua đường:
“Tỷ tỷ, tỷ mặc bộ quần áo này thật đẹp nha.”
Người qua đường đột nhiên được khoác lên người một chiếc áo choàng quý giá: “??”
Lúc này trên người Đường Kiến Vi mặc một thân áo váy ngắn, đơn sắc, không quá nổi bật, nàng rất nhanh dung nhập vào dòng người.
Đường Kiến Vi không dám quay đầu nhìn lại, một tay ôm bánh nướng không nỡ buông tay, một tay tháo búi tóc của nữ tử xuống, đơn giản thay đổi thành dáng hình nam tử.
Bước chân của nàng không tính là nhanh, lúc lướt qua người khác cũng không có vẻ gì là vội vàng, bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, bước chân thong dong, đây chính là để cho người ta không nhìn ra sự khác thường của nàng. Lúc này nàng hận không thể mọc lỗ tai trên đỉnh đầu, tinh thần căng chặt đến hai trăm phần trăm, chuyên tâm để ý xem phía sau có tiếng bước chân truy đuổi theo nàng hay không.
Không có.
Kim ngô vệ không đuổi theo.
May mắn… thật may mắn.
Đường Kiến Vi giống như một đứa nhỏ ôm chặt túi bánh nướng của mình vào trong lòng ngực, tựa như chỉ có bánh nướng mới có thể làm xoa dịu trái tim hoảng sợ sau đại nạn, đang đập thình thịch trong ngực nàng.
Ngay lúc nàng cảm thấy mình đã tránh được một kiếp thì lại đụng mặt một người của Đường gia.
Bước chân Đường Kiến Vi hơi khựng lại, tùy tùng của nhị thúc đã nhìn thấy nàng.
Phía sau tùy tùng kia là một đám gia nô Đường gia, đang tìm kiếm ở hướng khác.
Lúc hắn và Đường Kiến Vi bốn mắt nhìn nhau, miệng hắn mở lớn, ngón tay giơ lên không trung, chỉ về phía nàng.
Lúc gia nô kia chuẩn bị hô to, Đường Kiến Vi trước hắn một bước hô lên một tiếng:
“Có rắn!”
Hai chữ này ở giữa con phố náo nhiệt, sầm uất quả nhiên vô cùng hiệu quả, giống như một giọt nước mưa rơi vào bên trong chảo dầu sôi.
Người xung quanh, cho dù là tiểu nương tử hay là tiểu lang quân, nghe tới chữ này đều sẽ hãi đến mức nhảy lên một cái, kinh hoàng nhìn xuống chân, tìm kiếm con rắn kia, chỉ sợ bản thân bị cắn trúng.
Đường Kiến Vi thừa dịp loạn mở chiếc giỏ tre của người bán thịt rắn, ném tất cả chỗ rắn không độc này ra ngoài.
Người qua đường vốn còn đang tìm không thấy bóng dáng con rắn nào, lúc này đều đã thấy rõ, trên mặt đất từng con rắn uốn éo chạy tán loạn bốn phía.
Cũng không biết là người chạy nhanh hay là rắn trốn nhanh, trong nháy mắt tất cả đều loạn thành một đoạn, cả khu phố nhất thời náo loạn.
Người bán rắn ‘này’ một tiếng, còn chưa kịp mở miệng mắng thì tay hắn bị đè nặng, lòng bàn tay có thêm mấy miếng bạc vụn.
“Ta mua toàn bộ rắn của ngươi!”
Đường Kiến Vi vỗ bạc xong liền bỏ chạy, người của Đường gia bị người trên phố hỗn loạn chặn đứng đường đi, không thể đuổi theo được.
Đường Kiến Vi chạy trốn ra khỏi đám người, lúc chạy đến ngã rẽ, nàng liếc mắt lại nhìn, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc!
Kim ngô vệ đã phát hiện ra nàng, ba bốn gã đang thô bạo đẩy đám người kia ra, tay đặt trên đại đao bên hông, đang chạy về phía nàng!
Bánh nướng rơi đầy đất nhưng Đường Kiến Vi căn bản không có tâm mà để ý nữa, nàng bám vào cạnh tường, nhanh chóng bay lên đầu tường.
Một nhánh cây vươn ra trước mắt, cảm giác đau đớn nhoáng lên một cái, nhưng sự khẩn trương cao độ khiến nàng hoàn toàn không để ý đến đau đớn, nhảy xuống đất tiếp tục chạy.
Nàng rất quen thuộc ngõ ngách ở phố Quảng An này, một nhà trưởng nữ Ngô gia đính hôn với nàng ở trong con phố này, Nhị nương tử Ngô gia là bạn khuê mật của nàng, từ nhỏ nàng đã nhảy nhót khắp các ngõ ngách của con phố này, nhắm mắt cũng có thể đi đúng đường.
Nhưng Kim ngô vệ là thủ vệ trong kinh, nếu nói quen thuộc, chỉ sợ không ai có thể so sánh với những thủ vệ này được.
May mắn lúc này vừa mới về đêm, trời dần chuyển về tối, đèn đuốc chưa thắp sáng hết, sau khi tiến vào phố Quảng An, Đường Kiến Vi lại chỉ đi vào những chỗ tối ít người, một khắc cũng không dám dừng lại.
Lại nhảy lên tường, chạy trốn khỏi phố Quảng An.
Chạy gần một nén nhang, hai bắp chân Đường Kiến Vi đã căng cứng vì mỏi, nàng thở hổn hển, ngực nóng rát đau đớn vì thiếu dưỡng khí, cảm giác áp bách như hình với bóng phía sau lúc này mới dần tan biến.
Nàng đã chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Kim ngô vệ, nhưng cả người chật vật không chịu được, hai mắt thâm quầng mệt mỏi.
Bánh nướng không biết rơi ở chỗ nào, Đường Kiến Vi thở dài, bánh nướng thơm ngon giòn như vậy… thật đáng tiếc.
Đi được hai bước, trong lòng bỗng cả kinh, nàng vội vàng sờ bên hông.
Túi tiền vẫn còn…
Nàng vẫn không yên tâm, lật hà bao ra, xác định ngân phiếu ba trăm lượng không rơi mất, lại lật trái lật phải nhìn kỹ mới để lại vào trong hà bao.
Lúc này đã đến giờ giới nghiêm, Đường Kiến Vi không dám đi ra ngoài, chỉ có thể men theo con ngõ nhỏ mà đi.
Mắt cá chân đau nhức, không biết bị bong gân khi nào.
Đường Kiến Vi khập khiễng bước đi, bụng lại càng đói.
Lúc này các sạp hàng trên phố chắc hẳn đã thu dọn hết, không thể mua được đồ ăn.
Món cháo sữa mà tỷ tỷ thích cũng không thể mua được nữa.
Nhưng tỷ tỷ và Tử Đàn vẫn đang chờ nàng, nàng sao có thể để cho bọn họ cùng đói bụng được.
Nhất định phải kiếm được chút thức ăn mang về.
Đường Kiến Vi đi đến trước một con hẻm, nhìn vào bên trong, con hẻm này có thể dẫn đến cửa sau của các hộ trong phố.
Cửa sau của các hộ còn có ánh lửa leo lét, Đường Kiến Vi đi vào con hẻm, quét sạch cống phẩm của các gia đình dâng lên ban thổ công.
Trước khi đi, nàng còn không quên thành ý bái lạy thổ công:
“Hôm nay tiểu nữ gặp nạn, bất đắc dĩ mạo phạm đến Chư vị Địa tiên, mong các ngài đừng trách. Nếu có ngày tiểu nữ được phú quý, nhất định sẽ dâng điểm tâm, tiền quan lên chư vị, quyết không nuốt lời.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)