Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

1110 0 6 0

Không nghĩ tới Dương thị lại dùng chuyện của đại tỷ để uy hiếp nàng!

Cho đến khi Dương thị rời khỏi phòng, nàng không nói thêm gì nữa.

Nàng ngồi bần thần trong phòng một lát, lại quay trở lại đầu giường a nương, nhìn tấm lụa vuông trắng phủ lên mặt nương, trong lòng không kìm được muốn gỡ xuống nhìn nương lần cuối.

Trong đầu vang lên giọng nói của đại tỷ lúc che mắt nàng, cảnh cáo nàng ‘Đừng nhìn’, Đường Kiến Vi lại dừng động tác.

Đường Kiến Vi hít một hơi thật sâu, dùng sức vỗ vỗ mặt, cố gắng giữ vững tinh thần, đi sang phòng bên cạnh tìm đại tỷ.

Vết thương trên trán đại tỷ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.

Lúc phát hiện ra thi thể của a nương, nàng che chở Đường Kiến Vi, sống chết không cho Đường Kiến Vi nhìn thấy thảm trạng của a nương.

Sau đó, nhóm tỳ nữ ở tiền đường nghe thấy động tĩnh, vội chạy tới ôm a nương xuống, sau khi đặt a nương lên giường, đại tỷ đã không thể chống đỡ nổi nữa, rốt cục té xỉu.

Trước khi Dương thị và một nhà nhị thúc đến, Đường Kiến Vi đã kiểm tra qua vết thương của đại tỷ.

Tác dụng cầm máu của loại thuốc mỡ này không được cao, nếu không băng bó cẩn thận, miệng vết thương chắc chắn không có cách nào khép lại được, khó trách vẫn còn chảy máu.

Đường Kiến Vi cẩn thận lau thuốc mỡ trên trán đại tỷ, lúc nhìn thấy miệng vết thương thì giật mình.

Cái chết của Trầm Ước lại cộng thêm biến cố cực lớn ở Đường gia, làm cho tỷ tỷ căn bản không có thời gian bận tâm đến vết thương của mình, chỉ xử lý qua loa.

Đường Kiến Vi từ nhỏ đã tập võ, tay chân thường xuyên bị va đập nên trong phòng luôn có sẵn hòm thuốc.

Nàng đem hòm thuốc lại đây, giúp tỷ tỷ lau sạch vết máu, bôi thuốc lại một lần nữa. 

Cẩm vài băng bó trong tay, Đường Kiến Vi chợt nghĩ đến chuyện khác.

Mãi đến khi tỷ tỷ cầm tay nàng, tâm trí nàng mới một lần nữa quay trở lại.

Đường Kiến Vi cúi đầu, thấy tỷ tỷ mở đôi mắt xinh đẹp, đang chăm chú nhìn nàng.

“Ngươi tỉnh rồi.” Đường Kiến Vi mỉm cười.

Không biết lúc này trong mắt tỷ tỷ, nụ cười của nàng là thật hay là giả, nhưng rõ ràng chứa vài phần gắng gượng chống đỡ mà chua xót.

Nàng biết từ nay về sau, chỉ có tỷ muội hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau, nàng, lúc này đây nàng phải làm chút gì đó để an ủi người tỷ tỷ vừa mới tỉnh lại này.

Cho dù đó chỉ là một nụ cười miễn cưỡng cũng tốt.

Những lời mà Dương thị nói với nàng, nàng chuẩn bị sẽ nói không xót một chữ cho tỷ tỷ nghe.

Cha và nương đã không còn, hiện tại người duy nhất nàng có thể bàn bạc thương lượng chỉ có tỷ tỷ.

Nàng chờ tỷ tỷ mở miệng nhưng đợi nửa ngày lại không thấy tỷ tỷ nói nửa chữ.

Vẻ mặt tỷ tỷ cứng ngắc, đôi mắt mở to, như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Một đôi con ngươi ngày thường ôn nhu linh động bao nhiêu thì giờ phút này chớp cũng không chớp, tròng đen trong mắt tựa như một vũng nước tĩnh lặng không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào. 

Một giọng nước mắt lung lay trong hốc mắt như quên rơi xuống.

Đường Kiến Vi thấy vậy thì hoảng sợ, vội vàng đưa tay quơ quơ trước mắt tỷ tỷ, lại bị nàng chuẩn xác nắm lấy.

“Ôi! Suýt bị ngươi hù chết rồi!” Đường Kiến Vi khẽ thở phào một tiếng.

Đường Quan Thu phảng phất nhưu không nghe thấy nàng trách cứ, vẫn chăm chăm nhìn nàng, đôi môi hơi cong lên, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị thứ vô hình nào đó chặn lại.

Ánh mắt Đường Quan Thu nhìn Đường Kiến Vi dần dần có biến hóa, sóng mắt lưu động, con ngươi rưng rưng, ngượng ngùng e lệ mà cầm lấy hai bàn tay Đường Kiến Vi dán lên má mình.

“Tỷ tỷ?” Đường Kiến Vi cảm thấy động tác của nàng không thích hợp.

“A Ứng.” Đường Quan Thu lại trả lời nàng bằng hai chữ này. 

Đường Kiến Vi bị hai chữ này làm cho sợ hết hồn hết vía.

A Ứng, là tên chữ lúc nhỏ của Trầm Ước, trước kia nàng thường nghe tỷ tỷ gọi Trầm Ước như vậy.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Đường Kiến Vi cất cao giọng nói hòng gọi tỷ tỷ tỉnh lại: “Ta không phải Trầm Ước, ta là muội muội của ngươi!”

Đường Quan Thu hôn lên tay nàng: “A Ứng, ta rất nhớ ngươi.”

Đường Kiến Thu nôn nóng, tỷ tỷ là làm sao vậy.

Nàng vội rút hai tay ra khỏi tay của tỷ tỷ, nắm chặt hai bả vai nàng ấy, dùng sức lay, gầm nhẹ một tiếng:

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn kỹ ta! Nhìn kỹ ta, ta là ai!”

Đường Quan Thu ngược lại vô cùng nghe lời chăm chú nhìn nàng.

Có lẽ lời nhắc nhở của Đường Kiến Vi đã phát huy tác dụng, vẻ mặt của Đường Quan Thu lại một lần nữa thay đổi.

Sóng mắt như nhìn người yêu đã biến mất, ngay lúc Đường Kiến Vi cảm thấy tỷ tỷ  có chuyển biến, thì Đường Quan Thu lại dựa vào trong lòng ngực nàng, thỏ thẻ gọi một tiếng:

“A nương, ngươi vẫn còn sống, thật tốt…”

Tỷ tỷ điên rồi.

Một lúc nhận lầm nàng thành Trầm Ước, một lúc lại nhận lầm nàng là a nương.

Cho dù Đường Kiến Vi có giải thích như thế nào, tỷ tỷ cũng chỉ coi nàng thành hai người thân đã qua đời này, nhất định nắm chặt tay nàng, không cho nàng đi, còn không ngừng nói rất nhiều chuyện trên trời dưới biển.

Đường Kiến Vi căn bản không cách nào thoát khỏi ma trảo của tỷ tỷ nhưng nàng còn quá nhiều việc phải làm nên chỉ có thể gọi Tử Đàn đến thay nàng chiếu cố tỷ tỷ.

Ngay từ đầu Đường Quan Thu sống chết không cho nàng rời đi, Đường Kiến Vi phải liên tục học theo ngữ khí của a nương và Trầm Ước để dỗ dành tỷ tỷ một hồi lâu, rốt cục tỷ tỷ mới có thể miễn cưỡng đồng ý..

Tử Đàn đứng ở một bên nhìn tình huồng thì một đôi mắt xếch cũng mở to kinh ngạc.

“Đại nương tử là bị làm sao thế này?”

Nói đến thì rất dài dòng, Đường Kiến Vi lại không muốn giải thích nhiều, chỉ dặn dò Tử Đàn trông coi Đường Quan Thu cẩn thận, lại hỗ trợ nàng ấy lấy chút dồ ăn và đổi thuốc.

Tình huống hiện tại thực sự rất tồi tệ.

Cha nương qua đời không nói, hiện tại ngay cả tỷ tỷ cũng biến thành như vậy..

Thủ phạm khẳng định là vết thương trên trán, tiếp theo là cái chết của người yêu, cùng với việc tận mắt chứng kiến tử trạng treo cổ tự sát của nương.

Mọi chuyện tội tệ xảy ra liên tục mấy ngày liên tiếp, cho dù tách riêng từng sự kiện cũng đủ để cho người ta không chống đỡ nói, chứ đừng nói là liên tiếp toàn bộ cùng lúc phủ trùm lên một con người như thế này.

Nếu như chứng loạn trí của tỷ tỷ chỉ là do chịu kích thích quá độ mà nhất thời phát ra thì chỉ cần điều dưỡng mẫy ngày là có thể khôi phục. Đó là khả năng tốt nhất.

Nhưng ngộ nhỡ, cả đời tỷ tỷ đều như vậy thì sao?

Ngộ nhỡ cả đời nàng đều nhận lầm muội muội thành thê tử và a nương thì sao?

Lúc này, lời đề nghị của Dương thị đột nhiên hiện lên trong đầu nàng.

Hiện giờ tỷ tỷ mắc chứng si ngốc, bên cạnh không thể thiếu người chiếu cố, trông nom được.

Bất kể là bị đưa đến nơi nào cũng không thể tưởng tượng được quãng đời còn lại của tỷ tỷ sẽ lâm vào thảm trạng như thế nào.

Chỉ có ở lại Đường gia mới là con đường tốt nhất.

Ít nhất ở Đường gia, từ quản gia đến gia nô, tất cả đều là người nhìn tỷ tỷ lớn lên, mỗi người đều thật lòng đối xử, chiếu cố tỷ tỷ.

Nhưng Đường Kiến Vi không có cách nào tin lời Dương thị.

Huống hồ cái chết của cha và nương quá mức quỷ quái, Đường Kiến Vi không tin cha và nương mình lại coi thường mạng sống của mình như vậy.

Từ nhỏ cha nàng đã là người thanh cao có tiếng, sau khi lớn lên đỗ trạng nguyên, lại càng cao ngạo.

Hơn bốn mươi tuổi đã ngồi được vào vị trí viên ngoại lang thuộc hộ bộ đô chi ti, uy danh hiển hách, tiền đồ vô lượng.

Lúc còn nhỏ Đường Kiến Vi được ông ấy dạy dỗ: “Đối với kẻ bất chính, mặc dù quý nhưng không kính, đối với kẻ không liêm khiết, mặc dù tôn kính nhưng không được hạ mình, thuần phục.”

Cha nàng cao ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không tham ô quân tư trang lại càng không bởi vì sợ tội mà tự sát.

Với tính cách của ông ấy, cho dù thế nào cũng đấu tranh phân rõ trắng đen, tuyệt đối không có khả năng hồ đồ chịu chết gánh tội thay.

Mà chuyện a nương tự sát theo cha lại càng hoang đường đến cực điểm!

Tình cảm của cha và a nương sâu đậm là thật nhưng a nương từ nhỏ đã bươn chải kinh doanh, dựa vào hai bàn tay mà gây dựng lên cơ nghiệp riêng của mình ở Bác Lăng, được nhiều người kính ngưỡng, a nương cũng không phải tiểu thư khuê các rời khỏi trượng phu là không thể sống được. 

Huống chi còn có một chuyện mà chỉ người nhà dòng nguyên phối các nàng mới biết được, chuyện đó có thể chứng minh rằng a nương tuyệt đối sẽ không tự sát.

Những chuyện xảy ra nhiều ngay này lần lượt xuất hiện, xâu chuỗi trong đầu Đường Kiến Vi, một loại cảm giác bất an như bị một bàn tay vô hình nắm chặt khiến cho nàng càng thêm thấp thỏm không yên.

Đường Kiến Vi xoa xoa đôi mắt chua xót, khó chịu, bước nhanh về phía chuồng ngựa.

Lúc đến chuồng ngựa, nàng thấy mã phu Trần thúc đang chải chuốt lông ngựa.

Bản chải trong tay hắn di chuyển cực chậm, có mấy lần thậm chí bàn chải còn không chải đến thân ngựa.

Hai mắt Trần thúc đăm chiêu, rõ ràng trong lòng đang có nhiều tâm sự.

“Trần thức.” Đường Kiến Vi gọi một tiếng, khiến hắn định thần lại, nhưng dường như hắn cũng không hề kinh ngạc khi thấy Đường Kiến Vi đến tìm mình, ngược lại thậm chí là cố ý ở chỗ này chờ nàng.

“Tam nương.”

Mã phu Trần thúc từ nhỏ đã đi theo cha nàng, từ hàm bên trái đến lông mày phải của hắn có một vết sẹo cực dài, nghe nói do lúc bé bị thổ phỉ chém bị thương. Người nhà hắn đều bị thổ phỉ sát hại, chỉ còn lại một mình hắn được cha nàng cứu giúp. Kể từ đó hắn đi theo cha nàng và thề cả đời trung thành với cha nàng.

“Trần thúc, lời lúc trước ngươi còn chưa nói hết, đến tốt cùng là cái gì.” Đường Kiến Vi hỏi thẳng.

Trần thúc nhìn chung quanh, lại liếc mắt ra hiệu với Đường Kiến Vi, hai người vòng ra chỗ sâu trong chuồng ngựa, lúc này Trần thúc mới mở miệng:

“Ta có quen một quan gia trong số những người đưa lão gia về, hắn từng có một con ngựa bệnh sắp chết, chính ta giúp hắn chữa khỏi cho con ngựa đó. Vị quan gia kia một mình dốc sức cống hiến ở kinh thành, không chê ta là tiện nô, thường xuyên uống rượu cùng ta, qua lại thường xuyên thành ra thân quen. Nói không, người như ta cho dù cố gắng giở trò dây dưa thì cũng không thể cạy được một chữ từ miệng quan gia.” 

Hai mắt Đường Kiến Vi sáng như sao, lập tức hỏi: “Trần thúc, ngươi hỏi được những gì từ chỗ hắn!”

Biểu tình nặng nề của Trần thúc như đã sớm trả lời: “Bởi vì Đại lý tự không đủ người, quan gia kia chỉ tạm thời bị điều đi hỗ trợ tòng hình, nên cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có điều, có chuyện khó hiểu làm hắn để ý tới.”

“Chuyện gì!”

“Quan gia nói, lúc lão gia bị đưa vào ngục không phải tự mình đi vào mà là được khiêng vào.”

“Cái gì?” Sắc mặt Đường Kiến Vi biến đổi: “Ý của ngươi là…”

Giọng Trần thúc nhẹ đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay:

“Có thể lão gia đã bỏ mạng từ trên đường vào nhà lao rồi.”

Dạ Bạch cúi đầu, mũi phì phì nhẹ một tiếng, tựa hồ đang nhìn Đường Kiến Vi.

Đây là con ngựa mà cha nàng yêu thích nhất khi còn sống, nó như hiểu nỗi đau của con ngươi, móng guốc đạp đạp nhẹ tại chỗ.

Đường Kiến Vi yên lặng một hồi lâu, cuối cùng nói với Trần thúc:

“Chuyện này ngoại trừ ta và ngươi ra, Đường gia còn có ai biết không?”

“Ta chưa từng nó cho bất kỳ ai.”

“Được, Trần thúc, việc này ngươi cứ tạm thời giữ bí mật.” Đường Kiến Vi nói: “Còn có một chuyện nữa, ta muốn nhờ Trần thúc thăm dò giúp ta thêm một chuyện.”

Nghe Đường Kiến Vi nói xong, Trần thúc lập túc ra ngoài làm việc.

Đường Kiến Vi vội vàng đi mua quan tài cho a nương, tự mình vận chuyển trở về, tự mình đưa a nương nhập quan, đóng đinh quan tài cho nàng.

Lúc khẩu hàm* cho a nương, nước mắt Đường Kiến Vi không nhịn được lăn xuống.

Cha, nương, gia gia đều nhìn Đường Kiến Vi lớn lên, những người thân yêu nhất của nàng cứ như vậy nằm ở nơi này, sắp vĩnh biệt nàng, nàng thậm chí còn chưa kịp nói một câu cáo biệt…

Giờ khắc này, xuyên thấu qua tầm nhìn mơ hồ, Đường Kiến Vi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ tình hình hiện tại.

Tự tay đưa tiễn thân nhân, nỗi đau tận cùng tâm can làm cho Đường Kiến Vi có cảm giác cực kỳ chân thật.

Tất cả trước mắt đều là sự thật.

Những người thân yêu nhất của nàng, từ nhỏ đã che chở nàng, dạy dỗ nàng lên người đã hóa thành xương trắng dưới bùn đất, vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại.

Liên tiếp trong vòng mười ngày, ba vị chủ nhân của Đường phủ đã ra đi, sau khi cáo phó được lệnh truyền đến các nơi ở Bác Lăng, lục tục có người thân, bằng hữu đến phúng viếng, Đường Kiến Vi cần phải tiếp đãi.

Đường Kiến Vi mặc áo tang, chân giẫm giày gai, đỡ tỷ tỷ thần trí vẫn còn không rõ ràng, quỳ gối trước tiền đường.

Dương thị và nhị thúc đã ở tiền đường, Dương thị cò hỏi Đường Kiến Vi:

“A Tịnh bị làm sao thế, nói chuyện với nàng thế nào nàng cũng không chịu trả lời?”

Đường Kiến Vi chỉ nói: “Tỷ tỷ quá khổ sở, cái gì cũng không muốn nói.”

Dương thị cũng không nói nữa, chỉ đăm đăm nhìn về phía Đường Quan Thu, vẻ mặt giống như đang nghiền ngẫm.

Mà nhị thúc ở tiền đường đi tới đi lui tiếp đãi người đến phúng viếng, nghiễm nhiên đã trở thành tân chủ nhân của Đường phủ.

Đường Kiến Vi phát hiện hôm nay có rất ít người tới, ít hơn so với nàng tưởng tượng rất nhiều.

Cũng đúng, cha nàng bị liên lụy vào đại án nhạy cảm như vậy, Đường gia đã không còn như trước nữa, người có thể đế cửa phúng viếng cũng là đã không để ý đến danh dự bản thân rồi.

Đường Kiến Vi lần lượt hành lễ, khấu tạ với người đến phúng viếng, thẳng đến khi cái trán đập xuống nền nhà nhiều lần bị chảy máu cũng không biết.

Tang lễ tiến hành cực kỳ nhanh, giống như trong bóng tối có ai đó thúc giục tất cả, muốn vội vàng hợp quan, mai táng cho xong việc.

Đường Kiến Vi không có cách nào ngăn cản, hiện giờ năng lực của nàng có hạn, trái phải bị kiềm chế, chỉ có thể nghiêng ngả bước trên con đường được ai đó trải sẵn mà tiến về phía trước.

Sau khi mai táng gia gia, cha và nương xong, trở lại Đường phủ khóc.

Đường Kiến Vi ngồi trước linh vị khóc sưng đỏ mắt, Đường Quan Thu còn hỏi nàng: “Vì sao a nương lại khóc?”

Đường Kiến Vi nắm lấy tay nàng, lắc đầu.

Bận rộn đến nửa đêm, lúc Đường Kiến Vi và Đường Quan Thu trở lại phòng ngủ thì Trần thúc đã trở lại.

“Thế nào rồi!” Đường Kiến Vi đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có người, liền vội vàng hỏi hắn.

Sắc mặt Trần thúc tái xanh, trời đang giữa mùa đông mà hắn mệt đến mức toát mồ hôi, hiển nhiên là vừa chạy như điên tới đây.

“Tam nương tử đoán không sai, chủ mẫu không có ý định nuôi dưỡng Đại nương tử trong phủ, bà ta đã sớm thương lượng với huyện lệnh Đồng huyện Lương Tổ Vượng, bà ta muốn đưa đại nương tử cho hắn làm thiếp! Người Lương gia đang trên đường tới đây rồi!”

Đường Kiến Vi nghe được những chữ "Lương Tổ Vượng", "làm thiếp", tức giận đến đau thắt ngực.

Nàng tuy chưa vào đường làm quan nhưng cha và nương hoạt động ở Bác Lăng, nàng cũng là quý nữ nổi danh trong kinh, nên thường xuyên tham dự các buổi tiệc của các quý nữ thế gia, bằng hữu của nàng chưa từng bỏ sót bất kỳ tin đồn thú vị nào.

Năm trước huyện lệnh Đồng huyện này thường xuyên bị xách ra làm trò cười chế giễu trào phúng trong các buổi tiệc của bằng hữu nàng.

Lương Tổ Vượng kia cũng từng làm một chức quan nho nhỏ trong kinh, thê tử của hắn lại là quan to ngũ phẩm trong triều đình.

Sau khi hắn bám vào mối quan hệ của thê tử để tiến vào trung ương thì vẫn như cũ không có trí tiến thủ, suốt ngày ăn chơi đàm điếm, chưa tới hai năm đã bị thê tử hưu. 

Sau khi bị hưu, Lương Tổ Vượng chán chường bỏ về nguyên quán, lại bỏ tiền mua một chức huyện lệnh ở một nơi thâm sơn cùng cốc chim cũng không thèm ỉa, vẫn như trước mặc kệ chính sự, lăn lộn cùng một chỗ với kỹ nữ lầu xanh, nghe nói còn thu kỹ nữ làm thiếp, ngay cả Lương gia cũng đã cắt đứt quan hệ, không còn qua lại với hắn nữa.

Kẻ bẩn thỉu như vậy, Dương thị thế mà muốn đưa tỷ tỷ cho hắn chà đạp sao?

Hay là làm thiếp?!

Đường Kiến Vi thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.

Nàng âm thầm nhìn đại tỷ một cái, phát hiện tỷ tỷ tựa hồ như không nghe thấy cái gì, chỉ ôm chặt lấy ngón út của Đường Kiến Vi, đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Miệng Dương thị quả nhiên toàn lời nói dồi!

Lương Tổ Vượng này đoán chừng cũng có nhiều quan hệ với Dương thị.

Đường Kiến Vi biết Dương thị lừa nàng, muốn gả nàng và tỷ tỷ ra ngoài.

Nếu gả được các nàng ra ngoài thì tước vị vốn nên truyền cho cha nàng sẽ rơi vào tay Dương thị và nhị thúc không nói, về sau hai tỷ muội các nàng coi như hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay Dương thị, mặc cho bà ta xoa nắn!

Thiếu chút nữa nàng gật đầu với Dương thị rồi!

May mắn Đường Kiến Vi nàng cẩn thận, nhờ Trần thúc đi điều ra việc này!

Đường phủ này đã thay đổi, một khắc cũng không thể ở lại!

Đường Kiến Vi tính toán thừa dịp đêm nay đưa tỷ tỷ rời đi!

~~~~~~~~~~

*Khẩu hàm: Tục lệ của người Trung hoa, đưa ngọc vào trong miệng người chết để đưa tiễn họ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: