Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9

285 0 2 0

Đường Kiến Vi bỏ thịt cá, thịt tôm, còn có một ít sò trai vào cháo gạo đang sôi, lại dùng muôi để múc ra, cá và tôm đặt vào trong bát của trưởng công chúa, ngao biển được bỏ vỏ, thịt ngao cho lại vào trong cháo.

Trưởng công chúa im lặng ăn đồ ăn, Đường Kiến Vi cũng không nói một lời, yên lặng hầu hạ.

Ăn xong thủy sản lại, lại cho thịt bò và thịt dê được thái lát mỏng vào, nhúng trong một thời gian cực ngắn, đợi những đường vân mỡ thớ thịt hồng hồng xinh đẹp đổi màu tái hồng nhạt là thịt đã chín, nàng nhanh chóng vớt lên dâng lên cho trưởng công chúa dùng.

Mỗi lần nàng nhúng thịt đều căn thời gian thích hợp mới vớt ra, thịt chín vừa tới, thịt non mềm dẻo lại có chút dai vừa phải.

Miếng thịt được thái lát vừa phải, không lớn cũng không quá nhỏ.

Trưởng công chúa mấy ngày dạo gần đây bị ép đi tham gia các loại tiệc rượu thịt lớn nhỏ cùng với thiên tử, ăn uống đến mức cả người nóng nảy, vốn là thề trong tháng giêng này sẽ không đụng vào một miếng thịt nào nữa. 

Không nghĩ tới chỉ bằng mấy miếng thịt tươi đơn giản được cắt lát mỏng này của Đường Kiến Vi, mùi thịt được hương thơm của gạo hóa giải rất tốt, không còn cảm giác béo ngậy mà nàng chán ghét nữa, ngược lại lại càng kích phát hương vị ngọt ngào tươi mới của thịt, lúc nhai trong miệng cũng có cảm giác sâu sắc hơn.

Sau khi nhúng liên tục năm sáu miếng thịt bò và thịt dê, Đường Kiến Vi không tiếp tục cho thịt vào nữa mà thay đổi bằng rau xanh theo mùa.

Trưởng công chúa ăn nhiều thịt có chút không vui, Đường Kiến Vi tựa như biết thuật đọc tâm, giúp nàng thay đổi khẩu vị.

Rau tươi cho vào nồi nhanh chóng làm giảm đi cảm giác ngấy mỡ.

Còn rất hiểu tâm tư người khác…

Trưởng công chúa âm thầm liếc nhìn Đường Kiến Vi đang yên lặng nấu ăn.

Tiểu nương tử hai năm không gặp, nay lại càng xinh đẹp động lòng người.

So với năm đó, mỗi cử chỉ hành động của nàng cũng thành thục hơn.

Chẳng qua cho dù thành thục đến đâu thì rốt cuộc vẫn là một nha đầu mười bảy tuổi tóc còn non tơ.

Nhìn qua thì giống như rất trấn định, thật ra cái tay cầm thìa ngay từ đầu đã hơi run rẩy.

Nấu rau xong, vậy tô cháo gạo trắng này chắc hẳn không có trò gì khác nữa, ánh mắt trưởng công chúa đã bay sang nồi hầm đang bắt đầu bốc hơi nóng nghi ngút, chờ mong trong cái nồi hầm kia có cái gì đặc biệt.

Nhưng Đường Kiến Vi vẫn không mở nắp nồi hầm lên, tựa như cái bát lưu ly lớn này còn chưa ăn xong.

Đường Kiến Vi múc cháo gạo trắng đã nhúng nguyên liệu nấu ăn nửa ngày vào trong chén, để trưởng công chúa nhấm nháp.

Trưởng công chúa nhìn chén cháo trắng chay này, nhất thời do dự.

Trưởng công chúa trước kia từng là thái tử, nàng chưa từng có thói quen uống cháo chay.

Chẳng qua dù sao trưởng công chúa cũng là người sành ăn nên hiểu được cháo gạo trắng lúc này đã được hương vị của thủy sản, thịt đỏ, rau củ dung hòa, hương vị của cháo gạo trắng lúc này khẳng định sẽ càng thêm phức tạp, uống vào trong miệng nói không chừng càng kinh diễm hơn.

Nàng nghĩ đúng.

Cháo gạo trắng đã hấp thu tất cả tinh hoa của nguyên liệu nấu ăn, làm cho nàng chỉ uống một ngụm liền không dừng lại được, lập tức uống sạch cả bát cháo.

Uống xong một bát, còn muốn một bát nữa.

Đường Kiến Vi mỉm cười, lại múc giúp nàng nửa bát nữa: 

“Điện hạ vẫn nên để bụng, chờ lát nữa thưởng thức món ngon trong nồi hầm kia.”

Trưởng công chúa cũng không chút ý trách cứ nào đối với hành động tự chủ trương của Đường Kiến Vi mà theo đề nghị của nàng uống nửa chén cháo rồi buông bát xuống, khẩn cấp hỏi:

“Trong nồi hầm có cái gì?”

“Bẩm điện hạ, trong nồi có hầm đủ các loại nguyên liệu.”

“Ta ngửi thấy rồi, nguyên liệu trong nồi hầm này còn phong phú hơn trong cháo gạo trắng.”

“Cái gì cũng không thoát khỏi mũi điện hạ, trong nồi hầm rau củ này có tổng cộng hai mươi mốt nguyên liệu nấu ăn.”

“Còn bao lâu nữa?”

“Còn cần ninh thêm nửa nén nhang nữa.” Đường Kiến Vi chậm rãi múc hết cháo trong bát lưu ly lớn ra, đợi chờ trưởng công chúa nói thêm vài lời với nàng.

Kỳ thật thời gian nấu nướng được nàng tính toán rất vừa vặn, nhưng lại cố ý nấu lâu hơn một chút vì muốn trưởng công chúa đợi thêm một lúc nữa để nàng càng thêm chờ mong món ăn tiếp theo.

Càng mong chờ thì hương vị nguyên bản đã tuyệt vời lại càng tuyệt vời hơn gấp bội.

Như vậy cũng khả năng làm tăng thêm mấy câu nói của trưởng công chúa đối với nàng, cũng có thể khiến trưởng công chúa càng thêm tò mò đối với bản thân nàng.

Trưởng công chúa nhìn nồi hầm nóng hổi, chậm rãi mở miệng: “Tay nghề nấu nướng của ngươi rất mới lạ, ngươi học được từ ai thế?”

“Đường Kiến Vi thành thật nói: “Trù nghệ của thảo dân được a nương truyền thụ.”

“Ồ? Tô Mậu Trinh sao?”

“Vâng, ba năm trước đây a nương ta đã truyền cho ta một quyển sách hiếm, tên là ‘Tạp Thực Ký’, quyển sách quý này được truyền trong Tô gia. Trong sách ghi chép lại vô số phương pháp và công thức nấu ăn chưa từng nghe qua.”

“Có một số nguyên liệu nấu ăn, thậm chí ngay cả tất cả chợ trên toàn bộ Đại Thương cũng chưa từng thấy qua.”

“Hồi đầu mới có được bảo bối này, thảo dân mất ăn mất ngủ nghiên cứu, thực hành, tập luyện suốt ba năm qua, bởi vì nguyên liệu nấu ăn hạn chế, ta cũng chỉ hoàn thành được một phần mười cuốn sách quý này.”

“Ý ngươi là, nguyên liệu nấu nướng trong quyển sách quý kia, đi cả Đại Thương cũng không tìm mua được?”

“Đúng vậy.”

“Bản cung cũng đã từng qua tửu lâu do Tô Mậu Trinh mở, đúng là đồ ăn ở đó mới mẻ tươi ngon, nhưng so sánh với những gì ngươi làm hôm nay, chính là khác biệt một trời một vực.”

“Đa tạ điện hạ khen ngợi. Tửu lâu là chỗ làm ăn kinh doanh, món ăn tất nhiên phải phù hợp với thói quen ăn uống của dân chúng trong kinh, nếu món ăn quá mức mới lạ độc đáo, chỉ sợ dân chúng Bác Lăng ăn không quen, ngược lại tự tay đập biển hiệu nhà mình.”

Trưởng công chúa một tay chống lên huyệt thái dương, híp mắt nhìn Đường Kiến Vi tú sắc khả xan*:

“Cho nên, ngươi còn có rất nhiều món ăn mới lạ chưa bày hết ra?”

Đường Kiến Vi hào phóng thừa nhận: “Có thể nói là như vậy.”

“Nào.” Trưởng công chúa đột nhiên nói: “Ngồi đây.”

Đường Kiến Vi nhìn vị trí trưởng công chúa chỉ, là vị trí sau kỷ án bên cạnh trưởng công chúa, là chỗ Đào Vãn Chi vừa ngồi.

Vẻ mặt cố gắng trấn định của Đường Kiến Vi, giờ phút này cứng lại.

Nàng đương nhiên biết ám chỉ của trưởng công chúa là có ý gì.

Mục đích của Đường Kiến Vi đến đây hôm nay cũng chính là vì tiếp cận trưởng công chúa, lấy lòng nàng.

Thế nhưng, lúc này khi trưởng công chúa thật sự ám chỉ nàng có thể hầu hạ, tim nàng đột nhiên đập nhanh, sắc mặt đoán chừng cũng không xinh đẹp chút nào.

Đường Kiến Vi ngồi xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm nồi hầm, dùng mảnh vải bố mình mang theo đặt lên nắp nồi, nói:

“Chắc hẳn là có thể ăn được rồi.”

Trưởng công chúa mềm nhũn tựa vào đầu vai nàng, đang cân nhắc xem trong nồi hầm đến tột cùng có bảo bối gì khiến cho người ta tâm tâm niệm niệm, Đường Kiến Vi lại càng thở không dám thở.

“Ngươi thử nói xem, hai mươi mốt nguyên liệu trong này gồm những thứ gì?” Trưởng công chúa tựa vào đầu vai nàng, hứng thú nhìn sườn mặt nàng, hỏi.

Đường Kiến Vi nói: “Trong này có thịt dê, dạ dày heo, gân bò, nấm rừng, ngao, trứng chim bồ câu…”

“Còn cho không ít rượu đúng không.”

“Đúng…”

“Ngươi muốn chuốc say bản cung sao?”

Đường Kiến Vi nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải.

Trưởng công chúa không tiếp tục làm khó nàng, thay đổi đề tài:

“Rượu cho vào nồi này là rượu ở đâu?”

“Từ vùng duyên hải Đông nam, có một nơi sản xuất rượu lâu đời tên là Kiến Châu.”

Trưởng công chúa cũng không chê cách giới thiệu đắc ý lại có phần khô cứng của Đường Kiến Vi, nàng ngửi ngửi mùi rượu nồng nặc, nói:

“Để ta nếm thử trước miếng gân bò trong suốt này xem nào.”

“Được…”

Đường Kiến Vi dùng đũa gắp miếng gân bò lên, bỏ vào trong bát, sau khi buông đũa xuống, hai tay nâng bát đưa tới trước mặt trưởng công chúa.

Trưởng công chúa hoàn toàn không có ý định giơ tay lên tự mình ăn.

Đường Kiến Vi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì hiểu rõ, đành phải kiên trì cầm đũa lên lần nữa, gắp miếng gân bò, đưa đến bên miệng nàng.

“Trưởng công chúa dùng chậm một chút, cẩn thận nóng.”

Trưởng công chúa nhai miếng gân bò, vẫn dựa lên bả vai Đường Kiến Vi, coi bả vai Đường Kiến Vi làm gối đầu, nàng chậm rãi nhai nuốt rồi đánh giá:

“Gân bò đã hầm mềm nhưng lại không bị nhừ, bên ngoài dai giòn, bên trong mềm dẻo, có có chút, ừm… Hít…”

Nhai vài cái, bên trong miếng gân bò chậm rãi phát ra cảm giác cay nóng.

Trưởng công chúa hít sâu hai hơi, trong miếng nóng bỏng như bị lửa đốt.

Loại cảm giác cay nóng nàng khiến đôi môi nàng hơi sưng lên, khuôn mặt dần chuyển sang hồng đỏ, mồ hôi cũng không tự chủ được mà chảy ra.

“Trong này… Ngươi cho cái gì vào?”

Trưởng công chúa há miệng, dùng bàn tay quạt quạt vào trong miệng, tư thái không được tao nhã nhưng nàng hoàn toàn không có ý trách cứ Đường Kiến Vi, ngược lại thực tình cảm thấy hứng thú với cách chế biến của Đường Kiến Vi.

“Đó là ớt Thục mà thảo dân nhờ người mang về từ vùng đất Thục (nay là Tứ Xuyên) xa xôi mang về đây.” Đường Kiến Vi đặt bát cháo trắng để nguội trước mặt trưởng công chúa, trưởng công chúa lập tức ăn cháo trắng giải vị cay.

Cảm giác thanh mát của cháo gạo trắng trượt vào trong miệng lưỡi nóng bỏng của trưởng công chúa. Mang đến một cảm giác thư sướng không thể nói thành lời.

“Ớt Thục sao?” Trưởng công chúa buông bát cháo xuống, trong khoang miệng vẫn còn lưu lại vị cay nồng.

“Thưa vâng. Giống ớt này là giống ớt trồng ở đất Thục cực kỳ đặc biệt, được xưng là ‘thoán thiên hồng’, độ cay của loại ớt này gấp mấy lần so với loại ớt quen thuộc chỉ cay không tê mà dân chúng Đại Thương vẫn dùng.

Trưởng công chúa bị miếng gân bò cay đến mức còn chưa kịp lấy lại tinh thần nhưng trong miệng lại nhớ thương tư vị vừa rồi, ngược lại có chút mê muội, tự mình cầm đúa gắp một miếng dạ dày heo.

Miếng dạ dày heo nóng hôi hổi, hơi rung động nơi đầu đũa.

Hơn nữa vị cay tê kích thích vừa rồi khiến cho miếng dạ dày heo còn chưa vào miệng nhưng nước miếng trong miệng trưởng công chúa đã túa ra.

Miếng dạ dày heo béo mà không ngậy, mặt ngoài giòn mặt trong mềm dai, nhai rất thú vị

Nấm rừng, trứng chim bồ câu, thịt dê, măng tươi, môi cá nhám…

Trưởng công chúa lần lượt nếm thử từng món trong nồi hầm, mùi rượu nồng đậm và vị cay tê giống như một liều thuốc kỳ lạ, làm cho cả người nàng đổ mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, hô hấp cũng không được thoải mái, nước mắt chảy ra nhưng lại không ngăn được cảm giác muốn ăn thêm nữa.

Một mình nàng ăn hết toàn bộ nồi hầm, thậm chí ngay cả nước canh nồng đậm mùi rượu kia cũng uống không còn một giọt.

Đợi nàng ăn xong, đôi môi xinh đẹp kia lại càng thêm đỏ tươi như nhỏ máu.

Đường Kiến Vi đã ân cần rót nước giúp nàng, trưởng công chúa uống một ngụm nước súc miệng, lại lặp lại vài lần nữa mới miễn cưỡng áp chế được vị cay đậm trong miệng xuống.

Điểm lại son dặm lại phấn, chỉnh đốn lại một lượt, một lần nữa biến thành kim chi ngọc diệp tao nhã.

Đường Kiến Vi cúi đầu nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của trưởng công chúa đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Trưởng công chúa nói: “Đã lâu rồi ta không ăn nhiều thức ăn cùng một lúc như vậy.”

Đường Kiến Vi khẽ nở nụ cười, đang muốn nịnh nọt một câu lấy lòng thì trưởng công chúa giơ tay lên, vuốt ve hai má nàng.

Đầu ngón tay chậm rãi chạy hai bên sườn má dừng ở trên lỗ tai nàng, kéo mặt nàng hướng về phía trước.

Có phải… Có phải nàng đã thành công rồi đúng không?

Trưởng công chúa có hứng thú với nàng rồi đúng không?

Tốt, rất tốt, nàng nhìn ra được trưởng công chúa rất có hứng thú đối với đồ ăn nàng nấu, chỉ cần nàng nhân cơ hội này thân mật với trưởng công chúa một phen, chỉ cần trở thành tâm phúc của vị trưởng công chúa trước mắt này, sau này tất cả mọi chuyện đều dễ dàng.

Thế nhưng, tại sao không ngẩng đầu lên được.

Nàng vốn định nở một nụ cười thiên kiều bá mị*, quyến rũ trưởng công chúa.

Ánh mắt trưởng công chúa dừng ở nắm tay siết chặt của Đường Kiến Vi, chút tình thú nhất thời hoàn toàn biến mất. Một lát sau, trưởng công chúa buông tay xuống, lại một lần nữa đẩy Đường Kiến Vi cách ra xa.

Cặp lông mày nhíu chặt của Đường Kiến Vi dần giãn ra: “?”

Sắc mặt của trưởng công chúa lại lạnh như băng giống như trước khi ăn, tựa như bữa cơm thân thiết vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.

Trưởng công chúa không hề lưu luyến, đứng dậy rời khỏi nhã các.

Đường Kiến Vi quỳ gối tại chỗ, trong không khí vẫn còn quanh quẩn mùi thức ăn.

Mùi tanh, mùi dầu mỡ, còn có một thứ làm cho người ta ghê tởm.

*

Trở lại quỷ trạch, liên tiếp sau ngày sau cũng không có bất kỳ người nào tới tìm Đường Kiến Vi.

Chỗ bạc mà Đường Kiến Vi ném vào ‘bữa tiệc xa hoa’ kia cũng không thể lấy lại được, hiện giờ trên người nàng chỉ còn lại sáu mươi lượng.

Số bạc ít ỏi còn lại này nàng không dám tiêu phí, cũng không có chỗ để tiêu xài, mỗi ngày đều chri có thể chơi trò mèo vờn chuột với đám Kim ngô vệ và người của Đường gia.

Tâm trạng của Đường Kiến Vi căng như sợi dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào.

Nàng và Tử Đàn thay phiên nhau ra ngoài kiếm ăn, dù sao trong hai người cũng phải lưu lại một người ở lại nhà trông coi Đường Quan Thu, đề phòng nàng ấy chạy loạn.

Tình hình của Đường Quan Thu cũng không chuyển biến tốt đẹp chút nào, vẫn thỉnh thoảng coi nàng là a nương hoặc Trầm Ước mà trò chuyện.

Bạc càng ngày càng ít, Đường Kiến Vi lại càng ngày càng hoảng hốt.

Tử Đàn chưa từng hỏi nàng, nhưng bản thân nàng lại không thể không tự hỏi mình.

Nàng thất bại rồi sao?

Bước tiếp theo nàng phải làm gì đây?

Lúc ấy đáng lẽ ra nàng nên chủ động hơn một chút đúng không?

Nàng nên mặt dày, học theo dáng vẻ của nữ tử phong trần, chủ động ôm ấp đối phương mới phải…

Đường Kiến Vi thất vọng không thôi, nàng thất vọng vì bản thân không thể đưa ra lựa chọn đúng đắn vào thời khắc mấu chốt.

Nàng là người vô dụng đến vậy sao?

Ngay khi nàng đã chuẩn bị tốt để đi cầu trưởng công chúa một lần nữa, không nghĩ tới sáng sớm hôm đó, có người gõ cửa quỷ trạch.

Đường Kiến Vi lập tức đi mở cửa, thấy Đào Vãn Chi giống như nữ thần giáng lâm, xuất hiện trước cánh cửa cũ nát không chịu nổi.

“Lần này ngươi có muốn làm một cái gì đó mới mẻ hơn để hiếu kính điện hạ không?”

Đào Vãn Chi vẫn cười như trước, ôn nhu mà thân thiết.

~~~~~~~~~~

*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm.

*Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp vạn phần

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: