Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

934 0 3 0

Đường Kiến Vi mang theo một túi vật phẩm cúng lễ trở lại quỷ trạch, trước khi bước đến gần quỷ trạch, nàng nhìn chung quanh, xác định không có ai đi theo, lúc này nàng mới trèo tường đi vào.

Bỗng nhiên nghe thấy bên trong nhà tựa hồ có tiếng nói chuyện, giọng nói còn có chút quen thuộc. Đường Kiến Vi đi vào thì phát hiện ngoại trừ Tử Đàn và tỷ tỷ ra, đúng là còn có thêm một người khác nữa.

“Này, sao ngươi lại tới đây?”

Người tới là một cô gái xấp xỉ tuổi nàng, tóc búi song kế*, trên người mặc một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, dưới thân mặc một chiếc quần màu thạch lựu, nghe thấy tiếng Đường Kiến Vi nói thì kích động quay đầu lại.

Nụ cười ngọt ngào mới chớm nở một nửa lại bị bộ dạng chật vật của Đường Kiến Vi làm cho cả kinh.

“A Thận, ngươi làm sao vậy! Sao trên mặt đầy máu vậy?!”

Người này chính là bạn khuê mật từ thuở nhỏ của Đường Kiến Vi, nhị tiểu thư Ngô gia, Ngô Hiển Dung.

“Hả.” Đường Kiến Vi lấy mu bàn tay lau lau mặt, lau xuống một mảng máu đã đông một nửa, chắc hẳn do lúc nàng trèo tường không cẩn thận bị cành cây cào xước.

“Bảo sao quần áo lại dính dính như thế.” Đường Kiến Vi nhìn đầu vai đã bị máu nhuộm đỏ một nửa: “Không cẩn thận bị cọ xước thôi, không sao, lát nữa là ổn thôi.”

Nhưng Ngô Hiển Dung lại rất lo lắng, níu lấy cánh tay Đường Kiến Vi, hai mắt rưng rưng lệ:

“Bị chảy nhiều máu vậy còn nói không sao, mau để cho ta kiểm tra vết thương!”

“Ngươi giúp ta lau máu đi là được.”

“Ừ, sớm biết vậy ta nên cầm thêm ít thuốc cầm máu đến.” Ngô Hiển Dung dùng khăn tay cẩn thận lau vết thương trên lông mày Đường Kiến Vi, sau đó lại lau vết máu đã khô trên khuôn mặt Đường Kiến Vi.

Miệng vết thương cũng không tính là sâu, cũng may bây giờ đang là mùa đông, thời tiết lạnh, mặc dù Đường Kiến Vi điên cuồng chạy như vậy nhưng máu cũng gần như dừng lại, không còn chảy nữa.

Nghe Ngô Hiển Dung nói vậy, Đường Kiến Vi mới phát hiện ra trong tay Tử Đàn đang cầm một chiếc bánh bơ sữa lớn màu vàng nhạt.

Thậm chí Ngô Hiển Dung còn mang theo một cái xửng hấp đến, bên trong xửng hấp đặt tám miếng bánh bơ sữa mềm mại vàng óng, còn đang tỏa hơi nóng.

Trên mặt đất còn chất một đống mấy cái hộp được bọc bằng vải, là điểm tâm chưa được mở ra, thậm chí nàng còn nhìn thấy ký hiệu của các tiệm bánh ở phía trên.

Ngoài đồ điểm tâm ra, còn có một cái bình gốm.

Tử Đàn nói: “Tam nương, những thứ này đều là do Ngô nhị nương tử mang đến, chúng ta đều đang chờ ngươi trở về để cùng ăn!”

Cả Tử Đàn và Đường Quan Thu đều kiên trì muốn chờ Đường Kiến Vi trở về để cùng nhau ăn những món điểm tâm này, mặc dù các nàng đói đến choáng váng đầu óc nhưng vẫn nhất định phải chờ bằng được.

Đường Kiến Vi thật sự đói thảm rồi, nàng lập tức cầm lấy một chiếc bánh bơ sữa lên, hai ba miếng ăn sạch.

Mặc dù ăn nhanh như vậy, nhưng miếng bánh mềm mại cộng với hương thơm nồng mà không ngấy của sữa trong miệng vẫn khiến Đường Kiến Vi liên tục tán thưởng.

Nó thực sự rất ngon.

Lúc này Tử Đàn và Đường Quan Thu cũng không để tâm đến lễ tiết, trong nháy mắ đã xử lý sạch cái bánh sữa.

Ngô Hiển Dung mở từng hộp điểm tâm trước mặt, đưa từng món cho các nàng, nhỏ giọng dặn dò:

“Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.”

Đường Kiến Vi lại ăn một miếng bánh bột đậu nướng trộn với mật đường, được tạo thành hình bông hoa tròn tròn, bên ngoài bôi lớp mỡ bóng bẩy, vừa mới lấy ra từ trong xửng hấp không được bao lâu.

Nàng chưa bao giờ đói như vậy, đến khi cái bụng được lấp đầy, cảm giác mệt mỏi mới bắt đầu thấm thía lan tràn khắp người.

“Làm sao ngươi biết ra ở chỗ này?” Đường Kiến Vi không hề nói cho bất kỳ ai biết chỗ mình ẩn náu, cho nên cảm thấy rất tò mò, không biết vì sao Ngô Hiển Dung có thể tìm được tới đây.

Đường Kiến Vi ngồi trên thềm đá nghỉ ngơi, Ngô Hiển Dung ngồi xuống bên cạnh nàng:

“Ta nghe nói chuyện nhà các ngươi…” Nàng nắm tay Đường Kiến Vi, nói: “A Thận, nén bi thương.”

Đường Kiến Vi gật đầu.

“Ta vốn định cùng tỷ tỷ ta đi tìm ngươi, nhưng không biết tỷ ấy có chuyện gì mà phải ra cửa gấp, ta không tìm thấy nàng…”

Ngô Hiển Dung nói xong cũng tự cảm thấy lời nói của mình không đáng tin.

Từ sau khi cha của Đường Kiến Vi gặp chuyện không may, thái độ của người Ngô gia đối với Đường gia thay đổi như thế nào, Ngô Hiển Dung đều xem ở trong mắt.

Sau khi Đường gia gặp nạn, tỷ tỷ nàng đáng lẽ ra là sắp cưới Đường Kiến Vi qua cửa, mà một câu cũng không để lại, người cũng không thấy bóng dáng, chứ đừng nói chi đến chuyện cầu hôn.

Ngô Hiển Dung vô cùng thất vọng về tỷ tỷ nhà mình.

Trước kia Ngô Hiển Dung chỉ nghe người ta nói tình người mỏng như tờ giấy, hiện giờ Đường gia gặp nạn, nàng xem như tận mắt chứng kiến, tận mắt nhìn thấu rồi.

Thấy ánh mắt Đường Kiến Vi đăm đăm, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì lại sợ miệng lưỡi vụng về của mình có thể làm cho nàng không vui, Ngô Hiển Dung lập tức chuyển đề tài, nói sang chuyện khác:

“Ta đi tới Đường phủ, vốn là muốn tìm ngươi, nhưng không biết vì cái gì, Tra thúc nói ngươi bị bệnh nhưng cũng không có ta vào thăm ngươi, ta lập tức cảm thấy chuyện này có vấn đề. Nếu ngươi sinh bệnh thật thì đó là lúc cần người chăm sóc nhất, trước kia ta ra vào Đường gia có khi nào bị cản trở như vậy đâu? Mấy ngày nay ngươi cũng không liên lạc với ta, ta chỉ sợ ngươi gặp chuyện gì đó nhưng không nghĩ ra được chuyện gì, bèn sai thủ hạ của tỷ tỷ ta đi hỏi thăm, sau đó mới nghe ngóng được ngươi dẫn theo A Tịnh tỷ tỷ rời khỏi Đường gia.”

Đường Kiến Vi mỉm cười nói: “A Tư của chúng ta từ khi nào trở nên thông minh như vậy?”

A Tư là tên chữ lúc nhỏ của Ngô Hiển Dung, nhóm nữ tử chơi thân với nhau đều lén gọi nhau bằng tên chữ.

Ngô Hiển Dung ‘này’ một tiếng: “Ngươi còn chê cười ta sao. Sau đó ta lại nghĩ liệu ngươi có thể chạy trốn đi đâu được? Nghe nói A Tịnh tỷ tỷ bị thương…”

Ngô Hiển Dung quay đầu liếc nhìn Đường Quan Thu một cái, Đường Quan Thu còn đang cắn từng miếng điểm tâm nhỏ, mái tóc rối bời, hai mắt vô thần, hoàn toàn không giống với khí chất kiều quý, sắc sảo trước kia.

“Nên ta nghĩ, ngươi mang theo A Tịnh tỷ tỷ có lẽ sẽ không đi được quá xa, khả năng cũng chưa ra khỏi Bác Lăng. Nếu còn ở Bác Lăng, tự nhiên ngươi sẽ tìm một chỗ mà người khác tìm không thấy. Ta nghĩ ngay đến quỷ trạch mà không ai dám đến gần này.”

Ngô Hiển Dung được nuông chiều từ nhỏ, tính tình ngây thơ hồn nhiên, biết bạn khuê mật của mình gặp khó khăn thì mang rất nhiều điểm tâm đến, hành động này có chút không được thực tế nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của nàng ấy.

Nếu Đường Kiến Vi đoán không sai, trong bình gốm kia có lẽ là tổ yến.

Ngô Hiển Ý trưởng nữ Ngô gia định thân với nàng, đã từng ôm một bình như vậy đến hiếu kính a nương của Đường Kiến Vi cho nên Đường Kiến Vi nhìn rất quen mắt.

Tổ yến…

Ngô Hiển Dung đơn thuần, nhưng đầu óc rốt cuộc vẫn dùng được, cư nhiên có thể đoán được Đường Kiến Vi trốn ở chỗ này.

Tất cả mọi người đều sợ dính đến chuyện Đường gia, người bạn khuê mật này tuy tuổi không lớn nhưng lại vô cùng trượng nghĩa, làm cho Đường Kiến Vi thực sự cảm động.

Đường Kiến Vi đem tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày này nói với Ngô Hiển Dung, sắc mặt Ngô Hiển Dung càng ngày càng khó coi, bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, nàng ấy cúi đầu kêu một tiếng, nói:

“Nói như vậy, mấy ngày trước ta thấy nhị thúc ngươi ở Hám Phong lâu. Lúc ta đi lên lầu vừa lúc nhìn thấy hắn và một nam nhân nữa đi từ trong phòng riêng ra, nam nhân kia ngươi đoán là ai?”

Đường Kiến Vi lắc đầu.

“Là Kim ngô vệ Chỉ huy sứ Phan Chính!”

Tổ tiên Ngô gia từ thời Cao tổ đã làm tới chức quan to hiển hách trong kinh, gia gia của Ngô Hiển Dung từng làm đến vị trí tướng quân trong quân đội, bản thân nàng cũng có nguyện vọng theo đường làm quan, cho nên ít nhiều nàng đều biết hết các quan viên có chút danh tiếng trong kinh, càng không cần nói đến Kim ngô vệ Chỉ huy sứ ngày ngày lắc lư trong thành.

Nghe Ngô Hiển Dung nói như vậy, Đường Kiếm Vi xem ra hiểu được vì sao các nàng lại bị Kim ngô vệ truy kích, hóa ra sau lưng nhị thúc thật sự có kẻ khác giúp đỡ.

Cũng không biết một nhà Dương thị dây dưa với thế lực nào trong kinh nữa.

Vốn dĩ ban đầu Đường Kiến Vi còn định đi báo quan, may mắn không báo, nếu không thật sự là tự chui đầu vào lưới.

Lúc trước nàng còn cảm thấy rời khỏi Bác Lăng có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện tại xem ra, Bác Lăng này có thể ra được hay không còn chưa nói trước được.

Tử Đàn ăn đến ợ thành tiếng, ngượng ngùng không dám ăn tiếp, bèn giúp Đường Quan Thu lau vụn bánh dính trên khóe miệng xuống.

Đường Quan Thu lại cầm một miếng bánh hấp mềm mại tới, đưa cho Đường Kiến Vi ăn.

“A nương, ngươi đang mệt mỏi, ăn nhiều thêm một chút.”

Cả Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung cùng quay đầu lại nhìn nàng ấy, nàng ấy ngược lại cũng không cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ hồn nhiên cười, nâng miếng bánh hấp trong lòng bàn tay, thành kính lại hiếu thuận chờ Đường Kiến Vi ăn.

Đường Kiến Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lên: “Cảm ơn A Tịnh.”

Sắc mặt Ngô Hiển Dung càng khó coi: “A Tịnh tỷ tỷ hiện tại thành như vậy, ngươi đã tìm đại phu để khám chưa?”

“Hiện tại ta còn không biết phải làm cách nào để ra khỏi quỷ trạch này, nào có thời gian để tìm đại phu chứ.”

“Nếu chứng bệnh si ngốc của A Tịnh tỷ tỷ không chữa được, ngươi tính làm sao đây?” 

Đường Kiến Vi nói thẳng: “Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.”

Hai người lại rơi vào yên lặng, Đường Kiến Vi cắn từng miếng bánh hấp.

Chiếc bánh hấp này nàng phải nhanh chóng ăn hết, nàng biết những món điểm tay này đều được chế biến từ những nguyên liệu tươi ngon, cho dù là mùa đông cũng rất dễ hỏng.

Thật quá lãng phí nếu không nhanh ăn hết sạch sẽ.

Ngô Hiển Dung còn đáng suy nghĩ chuyện đính hôn của Đường Kiến Vi và đại tỷ của nàng.

Từ năm trước khi hai nhà Đường Ngô định ra cửa hôn sự này, mỗi ngày Ngô Hiển Dung đều chờ mong Đường Kiến Vi gả vào Ngô gia.

Trong mắt Ngô Hiể Dung, Đường Kiến Vi là bạn khuê mật của nàng, cực kỳ xứng đôi với đại tỷ của nàng.

Mặc dù đại tỷ quanh năm làm việc trong triều, cơ hội gặp mặt Đường Kiến Vi cũng không tính là nhiều, nhưng các nàng chính là một đôi trời sinh, trưởng bối hai nhà đều vô cùng hài lòng.

Sau khi Đường gia xảy ra chuyện, Ngô Hiển Dung nghĩ ngay đến chuyện đại tỷ nhà mình khẳng định sẽ lòng nóng như lửa đốt muốn đưa Đường Kiến Vi đến Ngô gia để chăm sóc. Có Ngô gia che chở, Dương thị kia cho dù bản lĩnh thông thiên cũng không dám tùy tiện lộng hành trên đầu Ngô gia.

Ai ngờ, đại tỷ nàng không chỉ không đón người trở về, ngược lại người bỏ chạy, ngay cả cái lông cũng không nhìn thấy!

Đường Kiến Vi sẽ nghĩ như thế nào về Ngô gia bọn họ đây?

Có lẽ sẽ rất thương tâm?

Ngô Hiển Dung thay đại tỷ và Ngô gia xin lỗi Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi nghe nàng ấy nói như vậy thì buồn rầu nói:

“Ta và tỷ tỷ ngươi, không phải như ngươi nghĩ đâu…”

“Vậy là cái gì?” Ngô Hiển Dung khó hiểu.

Đường Kiến Vi cảm thấy hiện tại nói những thứ này đã không còn ý nghĩa nữa, chứ đừng nói đây chỉ là mối hôn sự định bằng miệng, Ngô gia cũng chưa đưa sính lễ. Với tình hình hiện tại của Đường gia mà nói, cho dù đã đưa sinh lễ, nói không chừng còn có thể hủy hôn.

Đường Kiến Vi cảm thấy hành động của Ngô Hiển Ý hợp tình hợp lý, không có gì để so đo cả.

Ngược lại Ngô Hiển Dung lại càng kích động hơn so với nàng, thậm chí nói:

“Chờ ta trở về đi tìm tỷ tỷ ta, bắt nàng lập tức cưới ngươi vào Ngô gia!”

Đường Kiến Vi bị nàng dọa chết: “A Tư ngươi đừng làm loạn, nếu ngươi thật sự nói lời này với tỷ ngươi, khẳng định ngươi sẽ bị a nương ngươi đánh gãy chân!”

Hiển nhiên nàng cũng cảm thấy đại tỷ của nàng ấy sẽ không mặc nàng ấy bày bố, ngay sau đó Ngô Hiển Dung lại nói một câu làm cho Đường Kiến Vi suýt nuốt không trôi:

“A Thận, không bằng… Không bằng ngươi gả cho ta đi, được không?”

Đường Kiến Vi: “?!”

“Ngươi gả cho ta cũng như vậy đều là gả vào Ngô gia, đều được Ngô gia che chở không phải sao. Cho dù là nãi nãi ngươi hay là nhị thúc ngươi, kể cả Kim ngô vệ chỉ huy sứ gì đó, cũng không có khả năng khi ức hiếp con dâu Ngô gia chúng ta. Ngươi gả cho ta là lựa chọn tốt nhất!”

Thấy sắc mặt Đường Kiến Vi tái xanh, Ngô Hiển Dung vội vàng giải thích:

“Ý của ta là, ngươi tạm thời gả cho ta để tránh đầu sóng ngọn gió! Chờ sau này chúng ta nghĩ ra biện pháp tốt, lại, lại muốn làm như thế nào cũng được. Yên tâm, ta và ngươi là khuê mật từ bé, ta sẽ không có tà niệm gì đối với ngươi đâu!”

Đường Kiến Vi ha ha cười, sờ sờ đầu Ngô Hiển Dung nói: “Cái gì gọi là muốn làm như thế nào cũng được? Chẳng lẽ chờ điều tra rõ ràng chuyện Đường gia, chúng ta lại ly hôn sao? Ta không để ý nhưng còn ngươi thì sao? Đại Thương chúng ta bất kể là nam hay nữ, sau khi ly hôn, muốn tìm được một người tốt khó khăn biết bao nhiêu, ngươi có biết không? Ta cũng không thể bời vì chuyện của ta mà để ngươi phải đánh cược cả đời.”

“Nhưng mà…”

Đường Kiến Vi lắc đầu: “Ngươi nghe ta, đừng làm loạn nữa.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: