Đào Vãn Chi dẫn Đường Kiến Vi, Đường Quan Thu và Tử Đàn vào phủ Liễm Thao ở phố Khang Nhạc.
Nhìn ra được nơi này là tư trạch (nhà riêng) của trưởng công chúa, không lớn, người cũng không nhiều nhưng rất náo nhiệt.
Đào Vãn Chi chỉ đưa các nàng đến đây, sắp xếp ổn thỏa, sau đó không hỏi bất cứ vấn đề gì, cũng không giao bất cứ việc gì, cứ như vậy rời đi.
Ở phủ Liễm Thao một thời gian, dần dần, Đường Kiến Vi phát hiện chỗ này là hậu trù (nhà bếp riêng) của trưởng công chúa, tất cả người ở đây đều là nữ đầu bếp của lão nhân gia nàng.
Mỗi buổi sáng sớm đều có người vận chuyển nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, quý và đắt tiền đến đây.
Không cần các tiểu nương tử động thủ, người chuyển nguyên liệu đến và hạ nhân trong phủ sẽ tỉ mỉ phân riêng các loại nguyên liệu nấu ăn dựa theo chủng loại, để cho các nữ đầu bếp lựa chọn thứ mà mình muốn.
Những nữ đầu bếp này luôn một lòng muốn được xuất hiện trước mặt trưởng công chúa, có thể được trưởng công chúa sủng hạnh.
Mỗi sáng sớm bọn họ còn thức dậy trước cả gà, nhao nhao đợi xe bò chở nguyên liệu nấu ăn đến.
Ai chọn trước đương nhiên có thể chọn được những nguyên liệu vừa đắt tiền vừa đúng ý mình, chỉ cần làm ra được món ngon được trưởng công chúa thưởng thức thì khả năng tiến xa hơn lại tăng thêm một phần.
Có vài người thậm chí không đợi được đến khi xe bò dừng lại đã vọt vào trong xe, ôm thịt bỏ chạy, dáng vẻ kia không khác gì cướp bóc cả.
Đường Kiến Vi cũng không sốt ruột, càng không muốn tranh đoạt cùng bọn họ, mỗi lần nàng đều đợi đến khi mọi người chọn xong, nàng mới nhặt nhạnh chút nguyên liệu còn dư với thịt heo, thịt gà giá rẻ.
Các nữ đầu bếp vốn đã ôm sẵn tâm tư xem kịch hay, vui sướng khi người gặp họa khi thấy Đường Tam nương sa sút đến mức phải đi đến con đường này, lại thấy nàng không tranh không cướp thì cho rằng nàng tưởng mình còn là quý nữ, trong lòng lại càng cảm thấy buồn cười.
Chỉ dựa vào mấy con gà toi với mấy miếng thịt heo kia, cũng không biết xấu hổ đặt trước mặt trưởng công chúa sao?
Đường Kiến Vi cũng không hề sốt ruột muốn xuất hiện trước mặt trưởng công chúa lần nữa.
Nhiều ngày qua nàng dẫn theo tỷ tỷ và Tử Đàn ở trong căn nhà rách nát, ngửi mùi ẩm mốc, hít gió lạnh, hiện tại có thịt để ăn thì còn tâm sức đâu mà quản nó đắt hay rẻ nữa sao, trước tiên cứ lấp đầy cái bụng đã rồi tính sau.
Phủ Liễm Thao này nhìn bên ngoài thì vô cùng bình thường nhưng kỳ thật bên trong chính là căn bếp lớn thứ hai Bác Lăng.
Ngoại trừ Thượng thực cục chuyên môn nấu cơm cho thiên tử ra thì nơi này chính là nơi náo nhiệt nhất.
Phủ Liễm Thao có tám mươi mốt cái bếp, tùy thời có thể đỏ lửa nấu cơm.
Đường Kiến Vi tìm một góc khuất nhất, quăng mấy cái chảo đồng vốn đặt sẵn trên bếp đi, đổi thành cái chảo sắt mà vừa rồi nàng mới bỏ ra một số tiền lớn chuyển từ Tây thành về đây.
Cuốn sách quý ‘Tạp thực ký’ mà a nương truyền lại cho nàng được chia thành mấy bộ riêng, trong đó ở quyển ‘Các món xào’ có ghi lại rằng…
“Nồi đồng dẫn nhiệt quá nhanh, dẫn đến khó nắm bắt được lửa, trong quá trình bị đun nóng, đồng sẽ tạo ra oxit đồng gây hại cho sức khỏe. Đề nghị sử dụng chảo sắt khi xào, món xào sẽ có hương vị hơn, đồng thời có thể bổ sung sắt…”
Chỉ một đoạn ghi chép ngắn ngủi như vậy thôi đã có rất nhiều từ ngữ mới mẻ mà nàng chưa từng thấy qua. Cái gì mà oxit đồng? Vì sao phải bổ sung sắt?
Thậm chí phương pháp nấu nướng ‘xào’ được nhắc đến trong này cũng rất hiếm thấy ở Đại Thương.
Từ hoàng thân quốc thích quý tộc cho đến dân chúng bình thường, thói quen nấu nướng của mọi người chủ yếu thiên về một là hấp hai là hầm, về phần ‘xào’, cũng có nhưng rất ít và cũng không phổ biến.
Lúc trước Đường Kiến Vi có dựa theo phương pháp trên quyển sách quý này, sau khi xào thử mấy món ăn, liền nhanh chóng thích loại phương pháp làm chín thức ăn bằng dấu nóng này, hương vị của món xào cũng thú vị hơn các món hầm món hấp vài phần.
Trước kia nàng từng có một cái chảo sắt lớn dùng để xào đồ ăn vô cùng thuận tay, đáng tiếc nó đang ở Đường gia.
Cái chảo sắt mới mua về này còn chưa từng được sử dụng, cần phải tôi dầu chảo, nếu không lớp bụi bẩn không nhìn thấy được bám trên bề mặt đáy chảo, là người ưa sạch sẽ, Đường Kiến Vi không thể dùng luôn chiếc nồi chưa tôi này để xào thức ăn được.
Đường Kiến Vi kiên nhẫn tôi dầu chảo.
Nàng đun nóng chảo từ trung tâm tản ra bốn phía, đun đến khi chảo sắt nóng đỏ thì đỏ nước sạch vào, đem chảo rửa sạch sẽ, lau khô, lại lặp lại các bước vừa rồi thêm lần nữa rồi rửa lại.
Sau khi rửa sạch hai lần, để chảo thật khô, lúc này chảo sắt cũng coi như là sạch rồi, có thể đem vào nhà bếp.
Lúc này lại dùng mỡ lợn bôi vài lớp dày lên bề mặt chảo được đun nóng, tráng đều mỡ lợn khắp thành chảo, đun cho đến khi chảo thật nóng, mỡ lợn bốc khói trắng.
Sau đó dùng nước rửa, rồi lau khô chảo sắt.
Lặp lại thêm lần nữa, chảo này trên cơ bản là coi như đã tôi dầu xong rồi, có thể sử dụng để xào nấu món ăn.
Đường Kiến Vi cất thịt gà đi trước, hôm nay nàng định xào một đĩa thịt heo đặc biệt để ăn với cơm.
Trước kia nàng đã từng xào món thịt heo, nhờ một đĩa thịt heo này mà cha nàng có thể ăn được thêm hai bát cơm trắng.
Ngay cả a nương bình thường không thích ăn thịt heo cũng khen không dứt miệng.
Tử Đàn và tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ thích ăn.
Đường Kiến Vi cạo sạch lông heo sau đó rửa sạch, áp da heo lên mặt chảo sắt nóng, nướng đến khi da heo chuyển sang màu nâu vàng óng để khử mùi tanh, sau khi khử mùi tanh, nàng cho miếng thịt heo vào nồi nước luộc với hành lá và gừng, sau đó vớt thịt cho vào tô nước thật lạnh.
Thịt heo được ngâm trong tô nước lạnh lúc thái cũng thuận tay hơn, nàng thái các miếng thịt cũng đều hơn.
Nàng thái mỏng thịt theo bản rộng, sau đó cho vào chảo dầu nóng, xào đều tay.
Lúc nàng xào thịt, nữ đầu bếp chung quanh ngửi được mùi thơm, đều hướng tầm mắt sang nhìn nàng, âm thầm tìm tòi.
Thịt lợn dần tiết ra mỡ, bên trong chảo phát ra âm thanh xèo xèo vui tai, hương thơm cũng ngày càng rõ hơn.
“Nàng đang làm cái gì vậy?
“Nàng làm cái gì mà lớn tiếng thế, giống như phá nhà vậy.”
“Thơm quá, hình như nàng đang chiên thịt heo đúng không?”
Đường Kiến Vi dường như hoàn toàn không cảm giác được những ánh mắt tò mò xung quanh, toàn bộ lực chú ý của nàng tập trung hết vào chảo thịt trước mắt.
Xào đến khi những miếng thịt mỏng co cuộn lại vào giữa, phần thịt mỡ chuyển sang màu trong suốt thì cho lá tỏi cắt khúc và tàu xì, tương đậu, gừng thái lát, ớt Thục, đường và một số gia vị khác.
Quan trong nhất là, cuối cùng nhất định phải thêm một thìa rượu Kiến Châu ủ lâu năm để tăng vị.
Rượu Kiến Châu ủ lâu năm là đòn sát thủ của Đường Kiến Vi.
Xào thịt heo xong thì bày ra đĩa.
Nhìn đĩa thịt heo mình xào xong đúng với hình vẽ tiêu chuẩn của món “Đăng Trản Oa Nhân*” được mô tả trong sách “Tạp thực ký’, Đường Kiến Vi biết món thịt heo xào của mình hôm nay tương đối thành công.
Đường Kiến Vi dùng phần mỡ heo còn dư trong chảo để xào thêm chút rau xanh, nàng cũng không lo lắng phải xào như nào cho thơm, chỉ cần xào hết chỗ mỡ heo còn sót lại của thịt là đã đủ để cho đĩa rau xào chay này thơm ngon mười phần rồi.
Một đĩa thịt, một đĩa rau xào là đủ cho ba người ăn, lại lấy một tô cơm trắng đầy, Đường Kiến Vi vui vẻ bưng về phòng.
Tử Đàn biết hôm nay Tam nương sẽ xuống bếp nấu đồ ăn ngon, nên trời mùa đông nàng vẫn mở rộng của phòng chờ, duỗi cổ chờ lão đại trở về.
Đợi Đường Kiến Vi bưng bữa trưa trở về, Tử Đàn vừa ngửi thấy mùi thịt, nước miếng trong miệng không kiềm lại được cuồn cuộn trào ra.
Tử Đàn vẫn chú ý quy củ, nàng chờ Đường Kiến Vi và Đường Quan Thu đều bắt đầu ăn rồi lúc này mới bưng bát cơm lên, lúc ăn một miếng thịt trong miệng, Tử Đàn ‘A’ lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc giống như khó có thể tin được, ngay sau đó vù vù và mấy miếng cơm lớn vào miệng, lúc này mới thốt ra lời khen ngợi:
“Tam nương, chẳng lẽ ngươi là thần tiên sao?! Đây là thịt heo sao? Sao có thể ngon như vậy chứ! Vừa mềm vừa dai dẻo, ăn với cơm thật tuyệt vời! Mẹ ơi, ta thật sự đang sống ở nhân gian sao!”
Đường Kiến Vi nhíu mày nói: “Ăn không nói ngủ không nói, hô to gọi nhỏ cái gì, ngươi thích ăn thì ăn nhanh lên một chút. Ngày mai còn không biết bọn họ có thể để lại cho ta chút thịt hay không.”
Nghĩ đến lúc vừa rồi khi nàng đang xào thịt, mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào nàng như hổ rình mồi, khả năng ngày mai có thể ngay cả loại thịt rẻ tiền như thịt gà và thịt heo cũng sẽ không có nữa.
Nàng cố gắng nhớ lại những công thức nấu món chay được ghi chép trong quyển “Tạp thực ký”.
Đường Quan Thu cũng ăn được rất nhiều, nàng ăn được hết một bát cơm.
“A nương, ta no rồi.” Đường Quan Thu ăn xong, đặt bát đũa chỉnh tề trên bàn.
“A Tịnh ngoan lắm.” Đường Kiến Vi đã có thể tim không đập mặt không đỏ, miệng dùng thân phận của a nương để khen ngợi Đường Quan Thu.
Bữa cơm này Tử Đàn ăn đến mức no căng bụng, Đường Quan Thu cũng nấc cụt liên tục.
Từ Đàn ngồi phịch xuống mặt đất, hai mắt thẳng tắp, miệng còn hừ hừ: “Sao lại ngon như vậy chứ… Tam nương, ngươi nhất định là Quan Âm Bồ Tát hạ phàm trần, đến cứu vớt những con người đáng thương như chúng ta. Cho ta một nồi cơm nữa, ta còn có thể ăn được…”
Quy củ của phủ Liễm Thao, các nữ đầu bếp được nuôi ở trong này đều không cần phải lo lắng ba bữa cơm mỗi ngày, muốn ăn cái gì thì tự nấu, nhưng chỉ cần trưởng công chúa cần người, lập tức phải bỏ tất cả mọi việc trong tay đi hầu hạ.
Thân phận của trưởng công chúa đặc thù, ngày thường không thể tránh được phải tổ chức các buổi tiệc rượu, mục đích tự nhiên cũng là để mua vui cho nhóm các nương tử thế gia dạo chơi, du sơn ngoạn thủy.
Ngay từ đầu Đường Kiến Vi không chủ động đến chỗ trưởng công chúa diện kiến, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị trưởng công chúa điểm danh.
Từ đầu xuân đến giờ, Đường Kiến Vi bị điểm danh mấy lượt liên tiếp, nàng chỉ có thể đi sớm về tối nấu cơm cho trưởng công chúa.
Không biết có phải trưởng công chúa cố ý hay không, dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn của người khác đều có người chuyên môn phụ trách vận chuyện giúp, cố ý đến lượt nàng, nàng đều phải tự mình khuân vác đến.
Xe ngựa xe bò thì đúng là có cho nàng ngồi nhưng bất kể là bờ sông hay sườn núi, biển hoa hay rừng trúc, nàng đều phải tự mình vác nồi sắt xách theo nguyên liệu nấu ăn tự mình tìm chỗ để nấu nướng.
Còn phải hành quân cùng đoàn đi cắm trại trước, chuẩn bị tốt đồ ăn ngon, chờ đợi trưởng công chúa điện hạ và các nương tử đến.
Một tháng qua, Đường Kiến Vi rõ ràng gầy hẳn đi, chỉ nghĩ mỗi công thức nấu món ăn cũng đủ khiến nàng thâm quầng hai mắt.
Trưởng công chúa này thật biến thái, còn bảo hạ nhân đến báo cho Đường Kiến Vi biết, trong hai tháng tới để nàng làm tổng trù (đầu bếp chính).
Cái tiếng tổng trù nghe có vẻ uy phong nhưng không phải người bình thường nào có thể gánh được,
Mỗi lần có tiệc rượu, trưởng công chúa đều sai người đưa chủ đề tới tay Đường Kiến Vi từ sớm.
Tổng trù phải triển khai bữa tiệc theo chủ đề được đưa ra,
Mà mỗi lần trưởng công chúa lại đưa ra những chủ đề khác nhau.
Đôi khi còn lấy một bài thơ làm chủ đề chính, tất cả món ăn đều phải liên quan đến thơ các, các món ăn không liên quan không được xuất hiện,
Đôi khi lại liên hệ với cảnh nào đó, ví dụ như gió, ví dụ như hoa, ví dụ như tuyết, ví dụ nhưu trăng, biểu đạt không ra cảnh được chỉ định cũng không được bưng lên.
Điều chết người nhất chính là, mỗi bữa tiếc rượu đều không được ít hơn bốn mươi tám món.
Đường Kiến Vi không có khả năng móc tất cả công thức nấu ăn trong “Tạp thực ký” hiến ra sạch sẽ trong thời gian ngắn như vậy được.
Nàng thậm chí còn hoài nghi mục đích của trưởng công chúa làm như vậy chủ yếu là để lừa gạt công thức nấu ăn của nàng.
Nhưng nàng lại không thể không nấu cho thật ngon thật kinh diễm được, nàng còn phải lấy lòng trưởng công chúa để tiếp tục ở lại trong phủ Liễm Thao.
Cho nên, trước mỗi lần yến hội bắt đầu, Đường Kiến Vi đều phải thức trắng đêm, cân bằng món ăn, cũng phải tự mình đi chợ chọn nguyên liệu nấu ăn phù hợp.
Càng làm cho nàng sắp không chống đỡ được chính là, thật vất vả mới vượ qua hai tháng này, Đào Vãn Chi lại đến nói cho nàng biết:
“Điện hạ rất hài lòng đối với biểu hiện của ngươi trong tháng này, cho nên quyết định tháng ba vẫn để cho ngươi làm tổng trù.”
Nghe tin dữ này, Đường Kiến Vi thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tháng ba chính là tiết trời đẹp nhất ở Bác Lăng, khi mà cây cỏ đâm chồi nảy lộc, muôn hoa đua nở.
Trưởng công chúa có thể ngồi yên được sao?
Như thế chẳng phải số lượng bữa tiệc có thể tăng lên gấp đôi sao?
Đây chẳng phải là trưởng công chúa đang thù hận nàng mà cố ý tra tấn nàng đúng không?
Hay là nàng trực tiếp hạ đột chết trưởng công chúa là xong.
Trong đầu Đường Kiến Vi nảy ra cả trăm loại phương pháp giết chết trưởng công chúa, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay được, nàng chỉ có thể tiếp tục gánh cái danh tổng trù bắt đầu từ cuối tháng hai để chuẩn bị cho các buổi yến tiệc thưởng xuân sắp tới.
Tháng hai, trăm hoa ở Bác Lăng thi nhau đua nở rực rỡ trong tiết trời xuân.
Loại hoa nở sớm nhất là hoa mai côi*, từ nhỏ Đường Kiến Vi đã thích ngắm những đóa hoa này nở trong thành.
Nguồn gốc của loài hoa mai côi mọc khắp các con phố này được cho là liên quan đến một chuyện xưa vô cùng lãng mạn.
Năm đó Thương Cao tổ dùng vũ lực để lập quốc, ngạo nghễ giữa thời loạn lạc, tuy là nữ tử nhưng lại được xưng là ‘Kiêu hùng’, lưng đeo nhiều ác danh.
Trong truyền thuyết, vẻ đẹp của Cao tổ Vệ Tử Trác khiến hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cố tình lại là người tâm ngoan thủ lạt, là một người tài ba hiếm có.
Từ nhỏ Đường Kiến Vi đã đặc biệt hứng thú với truyền thuyết Cao Tổ kiến lập Đại Thương, cố ý đến sử quán tìm đọc các ghi chép xưa, chỉ cần liên quan đến Cao Tổ là nàng đều đã đọc qua.
Từ quốc sử cho đến những ghi chép liên quan đến cuộc sống thường ngày của người, nàng cơ hồ đều lật xem hết.
Như vậy vẫn chưa đã nghiện, nàng còn nhờ người tìm kiếm dã sử dọc theo con đường Vạn Hướng đến Hồ quốc.
Những ghi chép trong dã sử mới làm cho nàng thỏa mãi hơn, thậm chí ngay cả Thương Cao tổ và hoàng hậu gặp nhau như thế nào, đấu tranh như thế nào, lại lần thứ hai yêu lại nhau như thế nào đều được ghi chép lại vô cùng sinh động.
Nguồn gốc của những đóa hoa mai côi này cũng do nàng đọc được từ dã sử.
Người ta nói rằng hoa mai côi là loài hoa định tình của Thương Cao tổ Vệ Đình Húc và thê tử Chân Văn Quân.
Hai người bọn họ trải qua mấy hồi thăng trầm phân hợp, cũng từng lìa tan nhưng Vệ Đình Húc chưa bao giờ vứt bỏ phần tình cảm này.
Năm Quang Hưng thứ nhất, khi Đại Thương đóng đô ở Bác Lăng, Vệ Đình Húc liền hạ lệnh trồng hoa mai côi ở khắp thành, chính là đợi khi Chân Văn Quân đến, có thể tận mắt nhìn thấy tình cảm chân thành của mình chưa từng thay đổi.
Trong chính sử viết rõ Vệ Đình Húc sát phạt quyết đoán, từ một thiếu nữ ốm yếu bệnh tật chỉ có thể dựa vào xe lăn bốn bánh để di chuyển trở thành nữ đế khai quốc, là một vị thần trong lòng người dân, khiến người ta kính sợ.
Mà Vệ Đình Húc trong dã sử giảo hoạt xinh đẹp lại vừa ôn nhu chung tình.
Một người có dáng vẻ như vậy lại có trí cường hãn nhất thiên hạ.
Năm mười ba tuổi, Đường Kiến Vi si mê tất cả chuyện xưa về Vệ Đình Húc, tìm kiếm sưu tầm hết những sự tích về nữ nhân này đến mức nằm mơ cũng nhớ thương.
Lúc nhìn thấy một bức chân dung của Thương Cao tổ không biết lấy từ đâu ra, Đường Kiến Vi lần đầu tiên mất ngủ, hận không thể chui lại thời Quang Hưng, tự mình nhìn xem Vệ Đình Húc có phải xinh đẹp như tiên tử giống như trong bức tranh hay không.
Người nàng kính nể nhất chính là Thương Cao Tổ sống cách đây một trăm năm.
Sau khi xem xong tất cả điển cố về Vệ Đình Húc, nàng hiểu được một đạo lý.
Con người, phải biết khi nào nhẫn, khi nào phát huy sức mạnh.
Hiện tại nàng muốn ẩn náu dưới cánh chim của trưởng công chúa, cũng chỉ có thể nhẫn nhục mà thuận theo, không thể tùy tiện phát tác tính tình được.
Chỉ cần nàng và tỷ tỷ có thể không bị gả đi xa, Tử Đàn đi theo các nàng có thể có chỗ trú chân che mưa chắn gió thì trưởng công chúa sai khiến nàng như nào cũng được, muốn giày vò nàng như thế nào cũng xong, nàng không bận tâm.
Trong lúc Đường Kiến Vi suốt đêm chuẩn bị cho yến hội thưởng xuân, đích trưởng nữ Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Ngạn đang đứng ở cổng chính của Bác Lăng để tiếp đón Đồng Thiếu Huyền từ Túc huyện xa xôi lên kinh.
“Ôi! Đây có phải là Thiếu Huyền muội muội của ta đây không? Ngươi đã lớn như vậy sao? Thành một đại mỹ nhân rồi đấy!”
Trưởng Tôn Ngạn lôi kéo tay Đồng Thiếu Huyền, ánh mắt vẫn dính lên khuôn mặt đối phương, không nỡ dời đi.
Đồng Thiếu Huyền bị đối phương nhìn như vậy thì xấu hổ, cười gương nói:
“Trưởng Tôn tỷ tỷ đừng trêu đùa ta, ta đi từ Túc huyện tới đây, dọc theo đường đi bị gió lạnh thổi, da mặt sắp bị lạnh đến nứt ra rồi, tỷ tỷ còn nhìn ra ta tròn hay dẹp sao? Trước tiên tỷ tỷ cho ta ăn một miếng cơm đi, sau đó khen ngợi lẫn nhau cũng không muộn.”
Trưởng Tôn Ngạn bị nàng chọc cho cười khanh khách: “Xem cái miệng nhỏ của ngươi này, từ nhỏ đã thích đùa giỡn. Nào, nào, đi cùng tỷ tỷ về nhà để ăn, ta cam đoan ngươi sẽ không phải gặp bất kỳ người Đường gia nào, lại càng không phải đụng mặt Đường Kiến Vi kia.”
Nghe thấy ba chữ “Đường Kiến Vi”, Đồng Thiếu Huyền có chút xấu hổ.
Khẳng định là a nương đã gửi tin đến Trưởng Tôn gia, dặn dò người ở Trưởng Tôn gia nhất định không được liên quan đến Đường gia xui xẻo kia cho nên lúc này Trưởng Tôn tỷ tỷ mới lấy Đường Kiến Vi kia ra để chê cười nàng.
Trước khi xuất phát đến Bác Lăng, cha và a nương, ca ca và ba vị tỷ tỷ cùng với một nhà thị nữ tùy tùng đều nhìn nàng lớn lên, ngoại trừ ngạn dặn vạn dò nàng phải chú ý an toàn ra, còn nhiều lần cảnh cáo nàng, nhìn thấy người Đường gia nhất định phải tránh xa tám trượng.
Đồng Thiếu Huyền ngược lại cảm thấy không có gì to tát.
Tuy rằng Đồng gia và Đường gia từng có khúc mắc không vui nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, dù sao nàng vẫn có chút hảo cảm đối với Đường Kiến Vi.
Mỹ danh “Bác Lăng song Vi” ngay cả bọn họ ở Túc huyện nho nhỏ cũng đã từng nghe qua, Đồng Thiếu Huyền đã từng đọc qua thơ của nàng, xem qua tranh của nàng, trong lòng chỉ cảm thấy người này tài hoa danh bất hư truyền.
Nhưng ở Đồng phủ, phần hảo cảm này tuyệt đối không thể nói ra miệng được, vừa nói a nương nàng nhất định sẽ vác chổi giáo huấn nàng.
Đối với Đồng gia mà nói, “Bác Lăng” chẳng khác nào “Đường phủ”, tuyệt đối đều là long đàm hổ huyệt*.
Trước khi xuất phát rời Túc huyện, a nương đã cố ý gọi nàng vào phòng, nắm tay nàng nói những lời thấm thía:
“Nhà chúng ta đã từng bị Đường Kiến Vi kia hố một lần, tuyệt đối không thể để cho nàng hố lần thứ hai. Ngươi muốn đi Bác Lăng, a nương không ngăn cản ngươi, dù sao ngươi cũng có chí theo con đường làm quan, nếu hôm nay không đi Bác Lăng thì sau này cũng muốn đi. A nương chỉ nói một câu, đi vòng qua Đường phủ, hiểu chưa?”
Đồng Thiếu Huyền trấn an a nương nàng: “A nương, ngươi yên tâm đi, Bác Lăng lớn như vậy, Đường gia người ta vẫn là quan lớn phú thương, ta đây chỉ là nữ tử nông thôn có muốn gặp thiên kim nhà người ta cũng không gặp được. Ta khẳng định đi như thế nào trở về như thế, được chứ? A nương, ngươi đừng lo lắng quá, chẳng lẽ ta đi kinh thàn một chuyến còn có thể mang Đường Kiến Vi trở về hay sao.”
Nói đến đây, Đồng Thiếu Huyền cũng nở nụ cười.
“Hừ!” A nương nàng bị câu cuối của nàng dọa sợ, vội vàng che kín miệng nàng lại: “Nữ nhi, ở nhà giữ miệng không được nói lung tung! Nếu ngươi dám mang người Đường gia trở về đây, ta và cha ngươi đều phải treo cổ tự sát!”
Đồng Thiếu Huyền: “Rốt cuộc là ai không giữ miệng…”
Đồng Thiếu Huyền cảm thấy a nương nàng thật sự lo lắng thái quá rồi, còn lo lắng một câu đùa giỡn không đâu vào đâu của nàng sao.
Nàng đúng là đi Bác Lăng nhưng Bác Lăng lớn như vậy, Đường Kiến Vi cho dù là con cua tinh cả ngày đi ngang thì khả năng hai người bọn họ gặp mặt cũng không có.
Đồng Thiếu Huyền vô cùng yên tâm về điều này.
Lại không nghĩ tới, ngày hôm sau khi nàng đến Bác Lăng, nàng thật sự gặp Đường Kiến Vi trên yến hội thưởng xuân của trưởng công chúa.
Nhìn thấy Tam nương tử Đường gia mà tám năm trước từng muốn cưới nàng qua cửa rồi lại hối hận.
~~~~~~~~~~
*Đăng Trản Oa Nhân: Thịt heo xào cháy cạnh
*Hoa mai côi: Hoa hồng leo màu đỏ
*Long đàm hổ huyệt: đầm rồng hang hổ, ví von là nơi cực kỳ nguy hiểm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)