Chương 10: Mẹ vắng nhà.
Hôn đến nơi sâu nhất, vừa hay Kỳ Ngôn buông Lục Tri Kiều ra, nhìn thấy dáng vẻ còn chưa thỏa mãn nhưng lại cố gắng kìm nén của nàng, trong lòng có một cảm giác không gọi thành tên.
Nàng nói bản thân cô là giáo viên của đứa trẻ, cũng có nghĩa là trong mắt nàng mối quan hệ giữa hai người có một ranh giới không nên vượt qua, đêm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cứ tiếp tục thế này thì không thể được.
Tại sao không được? Kỳ Ngôn không thể nào hiểu nổi.
Năm cô vừa bước vào môi trường sư phạm, sư phụ nói với cô ba giới hạn không thể chạm đến, một là nhận tiền quà, hai là đánh chửi học sinh, ba càng là tình yêu thầy trò.
Những đứa trẻ non nớt mười mấy tuổi chưa hiểu sự đời, suy nghĩ đơn thuần, ngây thơ ngốc nghếch, trong môi trường sư phạm thu nhỏ chỉ có tiếp xúc với bạn học và giáo viên, ở một góc độ nào đó, giáo viên chính là “cả bầu trời” của họ, cũng bởi vì vậy mà dễ dàng nảy sinh sự kính mến với giáo viên, lầm tưởng biến nó thành tình yêu.
Thứ tình cảm trong quan hệ không bình đẳng tựa như trăng dưới nước, không thể đếm xuể.
Nhưng giữa cô và Lục Tri Kiều không phải là mối quan hệ cô trò, đều còn độc thân, chưa từng chạm đến bất kỳ giới hạn đạo đức nào cả, nhưng không biết tại sao từ miệng đối phương lại có cảm giác như đang đi ngược lại với luân thường đạo lý.
Hai người yên lặng ngồi xuống, nhìn nhau nhưng không nói lời nào, đôi môi mỏng của Lục Tri Kiều hơi giương lên, gương mặt còn ửng đỏ cuối đầu thở hổn hển, vì vậy mà bầu không khí cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Một lúc sau, nàng dời ánh mắt, “Nếu không có việc gì, tôi về đây.”
“Cuối tuần đi công viên Ninh Hồ chụp ảnh ngoại cảnh không? Kỳ Ngôn nắm lấy mu bàn tay nàng, giọng nói nhàn nhạt.
“Đi công tác.”
“Chị hình như luôn rất bận.”
Lời này đâm trúng điểm đau của Lục Tri Kiều, bàn tay của nàng đang bị giữ chặt kia cuộn thành nắm đấm, ánh mắt đầy phức tạp, đều là sự đau buồn bất đắc dĩ vô hạn, nhưng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh đã phục hồi lại dáng vẻ bình tĩnh. “Là một công việc rất quan trọng, không thể không đi.”
Rất hiếm khi nàng nói nhiều hơn 2 câu, cho dù chẳng đưa ra thông tin hữu ích nào cả. Kỳ Ngôn nhìn nàng buông hàng mi rậm xuống, bỗng nhiên có chút tham lam, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì về?”
“Chắc khoảng thứ 2.”
“Chị không có nhà, để Lục Uy một mình à?
Lục Tri Kiều hơi nhiếu mày, những ngón tay đã cuộn chặt thành nắm đấm, có hơi dùng lực, móng tay cắm vào lòng bàn tay, “Ừ, con bé có thể tự chăm sóc bản thân.”
Bàn tay nắm nàng lại càng giữ chặt hơn, nhiệt độ đốt cháy da thịt, nàng lấy lại tinh thần, giãy dụa định rút tay ra. Kỳ Ngôn vẫn còn đang định nói gì, lời đến đầu môi lại thu về, thuận theo động tác giãy dụa của nàng mà từ từ buông tay ra….
.
Ngày thu ở Giang Thành ẩm ướt mưa nhiều, sau một trận mưa nhiệt độ thấp xuống 7, 8 độ, không khí lạnh cứ thế kéo đến, bầu trời bị tầng tầng lớp lớp những đám mây che kín, nguyên cả một tuần không thấy mặt trời ló dạng.
Trong lớp có mấy đứa trẻ bị cảm, trong giờ học tiếng ho nối nhau vang lên, Kỳ Ngôn nhắn tin trong nhóm chat nhắc nhở các phụ huynh chú ý đến sức khỏe của con em mình, bản thân cô cũng bắt đầu mặc quần thu giữ ấm, các giáo viên trong phòng làm việc trong tay ai cũng ôm lấy bình giữ nhiệt, mỗi ngày đều rót nước sôi không ngừng.
Lúc trước khi cô còn trẻ, ngày đông lạnh buốt cũng chẳng lo sợ gì mà uống nước lạnh, ăn mặc cũng hướng thời trang chứ không quan tâm nhiệt độ, như nay đã sắp đến đầu 3, dần dần chú ý hơn đến việc giữ gìn sức khỏe.
Cuối tuần đổ mấy trận mưa, bên ngoài trời lạnh lẽo buốt xương.
Kỳ Ngôn đưa xe đi bảo dưỡng, sau đó đến nhà bố mẹ ăn cơm, ước chừng khoảng 3 giờ thì gọi xe trở về. Lúc đi trời còn chưa mưa, bây giờ bên ngoài mưa đã rơi nặng hạt, thật ra nói mưa to cũng không to, mà nhỏ thì cũng không nhỏ.
Xe taxi dừng ngay trước cửa tiểu khu, trên lớp kính thủy tinh bị hơi nước che mờ một mảng, cô trả tiền xe rồi bước xuống, khép nép trong chiếc ô mà đi, vừa bước vào cửa tòa nhà thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước thang máy, đợi thang máy đi xuống.
“Lục Uy?”
Cô bé cúi đầu đứng ở đó, mặc một cái áo thu đông màu tím, hai tay ôm lấy cặp sách đang để trước ngực, bờ vai run lên khe khẽ, khi nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, một gương mặt trắng trẻo non nớt đầy những giọt mưa còn đọng lại, mái tính ẩm ướt còn dính lại trên trán, nhìn rất thảm hại.
“Dạ? Cô Kỳ ạ.” Cô bé nói chuyện mang theo giọng mũi hơi đậm, cổ họng có khàn khàn, đôi mắt đen nháy ngước nhìn Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn lúc này mới phát hiện cả người cô bé đều ướt đẫm như chuột lột, cô bước lên đỡ lấy bả vai cô bé, cau mày nói: “Em đi đâu về thế? Sao lại ướt thành thế này?”
“Đi học đàn, em quên mang ô.” Lục Uy có gì nói nấy, chiếc mũi khịt khịt, nói xong lại ho khan hai tiếng.
Kỳ Ngôn ngây người, đứa nhỏ này đi học hôm thứ 6 vẫn còn khỏe mạnh, một ngày không gặp đã bị cảm nghiêm trọng thành thế này rồi, bây giờ lại dầm mưa, chỉ cần không cẩn thận liền có thể bị sốt cao. Cô đang định hỏi tại sao mẹ không đến đón thì đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước Lục Tri Kiều có nói cuối tuần phải đi công tác, trong nhà chỉ có một mình đứa nhỏ.
Thang máy dừng lại ở tầng một, cánh cửa từ từ mở ra.
Kỳ Ngôn kéo cô bé bước vào, đi lên tầng 9, “Mẹ em không có nhà nhỉ?” Vừa nói cô vừa kéo cô bé tiến về hướng nhà 901, giọng nói hơi khẩn trương: “Mayu cởi quần áo ướt ra đi, rồi đi tắm với nước nóng.”
Lục Uy ngạc nhiên nhìn cô một cái, nghi hoặc tại sao cô giáo biết chuyện mẹ không có nhà, xoay người đi về phía cửa nhà mình, trong lòng có hơi hoảng, “Cô Kỳ, một mình em có thể…”
Kể từ lần trước Kỳ Ngôn ở trước lớp thu điện thoại của cô bé, bảo mẹ đến lấy, trong lòng cô bé đã nảy sinh một chút sợ hãi, cho dù ngày hôm đó khi mẹ trở về không hề nói bât kỳ lời trách cứ nào cả. Trong lòng cô bé, giáo viên đến cuối cùng vẫn là giáo viên, cho dù có xinh đẹp cỡ nào, thỉnh thoảng có dịu dàng ra sao, quan hệ giữa hai người mãi mãi không thể bình đẳng, không thể làm bạn bè, cũng không cách nào chung sống thoải mái.
Giọng cô bé vo vo như muỗi kêu, khiến Kỳ Ngôn chớp mắt bình tĩnh lại.
Sư phụ cũng từng khuyên, nói với cô, nghề giáo ngày nay, chỉ cần làm tốt việc trong bổn phận của mình, ngàn vạn lần đừng để tình yêu thánh mẫu tràn ra, quản càng nhiều chuyện càng phức tạp, lỡ đâu không may làm chuyện tốt mà thành chuyện xấu, xảy ra chuyện gì bất trắc, đến cuối cùng người ta không cảm kích, bản thân cũng không thể tự biện hộ cho chính mình.
Thân là giáo viên, trách nhiệm của cô chỉ ở môi trường sư phạm, mà sau khi tan học, cô không có bất kỳ nghĩa vụ nào phải chăm sóc đến học sinh.
Dù sao thì vị trí của giáo viên ngày nay đã không còn như trước nữa.
Kỳ Ngôn buông bàn tay đang giữ lấy đôi vai của cô bé ra, hờ hững giữa không trung, mặc dù được chính mình thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm lắm, liền dặn dò thêm: “Tắm rửa xong phải lập tức sấy khô tóc, bật điều hòa, nhớ uống thuốc cảm, nếu như có gì không thoải mái, nhớ gọi điện thoại cho cô, hoặc là đến nhà đối diện tìm cô.” Nói xong liền mỉm cười xoa đầu cô bé.
Lục Uy ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Cô nhìn theo cô bé bước vào nhà, đóng cửa, ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ nhìn theo, đến tận khi chân bắt đầu tê, mới bừng tỉnh, xoay người quay vào nhà.
Ban ngày của mùa thu đông ngắn, chưa đến 6 giờ trời đã tối, ánh đèn trong các tòa nhà cao tầng đã thắp sáng, bên ngoài những hạt mưa vẫn rơi tí tách, trên cánh cửa kính đọng lại một lớp hơi nước mờ ảo.
Kỳ Ngôn nấu xong cơm, nhớ ra Lục Uy một mình ở nhà, định bụng qua nhà bên gọi cô bé sang ăn cơm. Khoảng cách vài bước chân, cô vừa đi ra khỏi cửa, nhìn thấy ánh đèn trên bảng số 901, hai chân dừng lại một chỗ.
Lời dặn dò của sư phụ lần nữa vọng lại bên tai, không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo cô.
Cô từng vì bộc phát lòng lương thiện, chủ động đưa một cậu học sinh ở xa về nhà, kết quả cậu bé kia nói dối địa chỉ nhà, đến nơi thì đợi cô đi về liền ra ngoài đi chơi. Phụ huynh tan làm phát hiện con trai chưa về nhà, gọi điện hỏi giáo viên chủ nhiệm ở đâu, sau đó liền đến trường học tìm người, nhìn theo camera giám sát, mở miệng liền nói cô mưu đồ bất chính với học sinh, mà khi đó cô đang ở nhà ăn cơm tối.
Chuyện này làm kinh động đến lãnh đạo nhà trường, may mắn là cậu học sinh đó tự mình về nhà, nói rõ ràng sự việc với bố mẹ, mới có thể giải trừ được hiểu nhầm.
Đến nay lòng nàng vẫn còn thấy sợ hãi.
—— Kỳ Ngôn, mau thu lại trái tim thánh mẫu của mày lại đi, con nhà người ta thì liên quan gì tới mày.
Cái gọi là “người ta” lại không phải “người ta”, mà là Lục Tri Kiều, cho dù giữa họ không phải là mối quan hệ gì đi nữa, cũng không phải là người lạ.
Kỳ Ngôn vịn tay vào vách tường, xúc cảm lạnh lẽo làm cô giật nảy mình, cô rút tay về, hàng mi run rẩy trước bảng số phòng đang phát sáng, cuối cùng cô rút lại suy nghĩ gõ cửa, quay người trở về nhà.
Trận mưa vẫn chưa dứt, trời càng lúc càng tối.
Đến gần 10 giờ, Kỳ ngôn đã chuẩn bị xong bài vở leo lên giường nằm, một bên đắp mặt nạ, một bên lướt điện thoại. Trong nhóm chat có mấy phụ huynh đang thảo luận chuyện bài tập về nhà, cô lướt mắt quét qua một lượt, không lên tiếng, thoát ra ngoài.
Tin nhắn được ghim trên trang đầu, trước nay chưa từng có màu đỏ sáng lên (hiện online), ngày hôm đấy sau khi add wechat, ngoại trừ Lục Tri Kiều gửi hình xe, hai người chưa từng nói thêm lời nào. Trên trang tin nhắn thể hiện thời gian là thứ 3, chưa gì đã trôi qua mấy ngày rồi.
Vô số lần cô muốn nói gì đó, bàn tay đặt trên bàn phím gõ gì đó, viết được một câu thì xóa một câu, đến cuối cùng chẳng gửi đi gì cả.
Trang cá nhân của Lục Tri Kiều rất sạch sẽ, cũng rất nhàm chán, không có đăng hình ảnh ngày thường, chỉ cách 3, 4 hôm share một link tin tức, từ những bài viết đấy có thể đoán ra công việc của nàng là làm bên nghề nghiệp có liên quan đến tiêu thụ, nhưng không đủ để biết được tại sao nàng lại luôn bận rộn như thế.
Ngoài trời mưa tạt vào lá cây phát ra âm thanh tí tách, tiếng gió từ điều hòa nhẹ nhàng thổi ra, ánh đèn trên đầu giường màu da cam thắp sáng cả căn phòng, vừa ấm áp lại ôn hòa.
Kỳ Ngôn nhìn chằm vào avatar trên wechat của Lục Tri Kiều, tấm hình với màu tím trang nhã cao quý, một thân đồng màu. Cứ nhìn mãi nhìn mãi, hoa Hoary stock cũng dần dần hóa thành bộ trang phục màu tím, cô nhớ đến Lục Uy.
Buổi chiều khi gặp cô bé, vừa bị sổ mũi lại vừa ho, dáng vẻ một thân bệnh tật, trong nhà lại không có người lớn, quả thực rất đáng thương, trong lòng cô từ đầu đến cuối không thể nào an tâm nổi.
Bỏ điện thoại xuống, nằm xuống nhắm mắt một lúc, đột nhiên bật dậy như xác chết, dứt khoát kéo lớp mặt nạ xuống, vứt vào thùng rác, bước vào nhà tắm rửa mặt, sau đó khoác thêm một cái áo, tay cầm chìa khóa bước ra ngoài, gõ cửa nhà đối diện.
Vừa gõ cửa vừa bấm chuông, nửa ngày không có người mở.
Kỳ Ngôn không yên tâm, nhưng nghĩ rằng có khi cô bé đã đi ngủ rồi, không gõ cửa nữa, đang lúc xoay người về nhà, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Một tia sáng lóe ra bên ngoài, trong phòng đèn điện sáng trưng.
“Cô…khụ khụ…cô Kỳ…khụ…” trên người Lục Uy quấn một lớp vải thô dày, vẻ mặt mệt mỏi, cả gương mặt đỏ như có thể búng ra máu, lời nói bị đứt đoạn bởi tiếng ho khan, không ngăn được cả người run rẩy.
Kỳ Ngôn cau mày, đưa tay đặt lên trán cô bé.
_________________
Tác giả: Cảnh Ngô
Người dịch: Vô Tự Thán
(Note: 10 lượt bình chọn, 500 lượt đọc up chương tiếp theo)
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)