Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8: Ôm chặt

4143 0 17 0

Chương 8: Ôm chặt

 

Câu hỏi và hành động tùy tiện đêm qua, đánh bậy đánh bạ để thăm dò, người hơi hiểu đối nhân xử thế liền có thể hiểu được, đây là ý phân rạch ròi giới hạn. Công việc là việc riêng, wechat cũng là việc riêng, mọi giao lưu giữa hai người nàng chỉ là bề nổi bên ngoài.

 

Vốn dĩ Kỳ Ngôn không định hỏi, biết trước rằng lời nói ra sẽ khiến người ta khó xử, nhưng mới sớm ra đã chạm mặt, người đang đứng trước mặt cô thì cô làm sao có thể kiềm chế lại được chứ. Ngoài ra, còn một hy vọng nhỏ nhoi mong rằng may mắn sẽ rơi trúng mình, có lẽ chỉ là đối phương không xem wechat mà thôi.

 

Lục Tri Kiều nghiêng đầu nhìn cô một cái, hàng lông mi vừa dày vừa cong dài buông xuống, môi mấp máy định nói nhưng lại thôi.

 

Lúc này thang máy chậm rãi dừng lại, con số hiện lên là tầng 5, "ting" một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra.

 

Bên ngoài hai ông thợ trung niên vác theo vạc giường đi vào, nhìn thấy có người bên trong, giọng hét lên: "Ôi, làm phiền nhường chỗ một chút."

 

Lục Tri Kiều đang định lùi lại phía sau, đột nhiên tay bị nắm lấy kéo nàng về phía bên trái, người nàng theo quán tính bổ nhào vào người Kỳ Ngôn, còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã bị hai cánh tay quàng qua, giữ chặt lấy nàng.

 

Hai ông chú kia cẩn thận đưa vạc giường vào thang máy, vốn dĩ không gian đã nhỏ hẹp chất 4 người, lại cộng thêm 2 vạc giường lớn nữa, nhất thời càng thêm chật chội.

 

Thang máy đang đi xuống, không gian yên tĩnh.

 

Bởi vì trọng tâm không vững, Lục Tri Kiều hai tay chống vào vách tường, hai má cơ hồ vùi lấp trong hõm vai của Kỳ Ngôn, hô hấp đều đặn. Kỳ Ngôn hít vào mùi hương của người này, giống như dính trong mùi hương ấy là những đốm lửa, đang thiêu đốt cô từ trong ra ngoài.

 

Hai người dính vào nhau không chút khe hở, cảm nhận rõ ràng cảm xúc mãnh liệt của đối phương, Kỳ Ngôn sợ nàng đụng phải vạc giường ở bên cạnh, hai bàn tay mở ra đỡ lấy phía sau lưng nàng, ấn nàng vào lòng mình.

 

Mềm thật, thêm với lần trước từng sờ vào, ít nhất cũng phải cup C.

 

Lục Tri Kiều cả người cứng ngắc không dám đụng đậy, trên mặt mỗi lúc một nóng hơn, tư thế này giống hệt đêm đó, nàng ngồi trên kẹp hai đùi Kỳ Ngôn. Mà đôi tay phía sau lưng nàng chính là tên đầu sỏ, khiến cho nàng hết lần này đến lần khác "lên bờ xuống ruộng".

 

Ánh mắt trên đỉnh đầu không tránh né được, nàng không thể không để gương mặt mình chôn vùi trong mái tóc của Kỳ Ngôn, nhìn giống như nàng đang chủ động ôm ấp yêu thương, phảng phất ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ dầu gội đầu, trái tim bắt đầu loạn nhịp.

 

Thang máy mãi mới dừng lại, mở cửa, nhóm hai ông thợ chậm rãi khiêng đồ ra ngoài, nàng vội vã thoát khỏi vòng tay kia, lùi lại phía sau, nhanh chân bước ra khỏi thang máy.

 

"Không tới bãi đỗ xe (dưới hầm) sao?" Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói, thay nàng nhấn giữ thang máy.

 

Lục Tri Kiều dừng chân lại một chút, mới chú ý tới bên ngoài là tầng 1, lại quay trở lại, nhấn đóng thang máy lại.

 

Trong thang máy chỉ còn hai người nàng, nàng thật ra không muốn trả lời, nhưng vì kiêng kỵ Kỳ Ngôn là cô giáo của con gái, không trả lời thì không lịch sự, nên mới miễn cưỡng trả lời: "Nếu cô Kỳ có chuyện gì, có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn, số điện thoại của tôi cô biết mà."

 

Tối qua nàng nhìn thấy thông báo, lần thứ nhất, lý trí nhắc nhở bản thân đây là tội ác, lần thứ 2, nàng có chút lung lay, lần thứ 3, nàng bắt đầu do dự, ngón cái giữ ở màn hình hồi lâu, cuối cùng cũng không nhấn đồng ý kết bạn.

 

Nếu như Kỳ Ngôn gửi lời mời lần thứ 4, có lẽ nàng sẽ không kiềm lòng được mà nhấn đồng ý.

 

Nàng không biết điều gì đang thúc giục bản thân mình, cũng không hiểu bản thân có ý nghĩ gì với người này, mọi thứ đều tự nhiên và đột nhiên xảy ra, ập đến không kịp trở tay.

 

Hy vọng may mắn dập tắt.

 

Kỳ Ngôn trong ánh mắt có chút buồn phiền, cô không lên tiếng, cũng không phản bác.

 

Xuống tầng hầm rất nhanh, thang máy lại lần nữa mở ra, bên ngoài là bức tường xi măng khô ráp màu xám, đến ánh đèn cũng trở nên ảm đạm.

 

Lục Tri Kiều không nhúc nhích, cảm giác như thể bản thân làm chuyện thẹn với lòng, quay đầu nhìn Kỳ Ngôn một chút, sau đó lại vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, trong lòng càng chột dạ.

 

"Đi đi." Kỳ Ngôn cười mỉm, "Đừng để lỡ thời gian."


"...."

 

.

 

Buổi chiều chủ nhật, Kỳ Ngôn nhận điện thoại từ mẹ mình, bảo cô về nhà ăn cơm.

 

Nhà cô nằm trong khu biệt thự dành cho người giàu ở khu Ninh Hồ, phía nam thành phố Nam Thành, ngay bên cạnh công viên Ninh Hồ có rừng rậm ẩm thấp, vùng ngoại ô yên tĩnh, môi trường rất rốt, ở đây xung quanh đều là người không giàu thì sang, bao gồm cả người nổi tiếng và hộ nhà giàu mới nổi.

 

Kỳ Ngôn hay tự giễu cợt chính mình là con gái nhà giàu mới nổi, nhưng trong mắt bạn bè cô thì gọi đây là lời khiêm tốn của phú nhị đại.
(Phú nhị đại: Con nhà giàu đời thứ 2)

 

Bố Kỳ từ sớm đã làm kinh doanh, ngành nghề nào cũng từng lướt qua, kiếm được chút tiền, làm một ông chủ nhỏ, sau này ông tự mở một nhà xưởng công nhân. Vừa hay năm 2001 nhà nước gia nhập WTO (WTO: Tổ chức Thương mại Thế giới, Việt Nam năm 2007 mới chính thức trở thành thành viên thứ 150 của tổ chức này), công nghiệp ngoại thương lên như diều gặp gió, tiền vào lớn, nhỏ như nấm mọc sau mưa, "cung" tăng cao, việc làm ăn của xưởng phát triển mạnh mẽ, từ đó đến nay càng ngày càng lớn, bây giờ biến thành ông chủ lớn.

 

Cho đến hiện tại, công xưởng của nhà họ Kỳ có thể tạo thành một tập đoàn, trong đó công xưởng chuyên về lĩnh vực sản xuất điện tử là bộ phận lớn nhất, đơn vị hợp tác đều là những công ty lớn.

 

Dù vậy, nhà họ vẫn tự xưng bản thân là "Gia đình giàu mới nổi."

 

Kỳ Ngôn lái xe vào cửa khu nhà, một nhà ba người họ, ba điểm đỗ xe trống một chỗ, cô bước vào nhà, biết bố không có nhà, trực tiếp lên tầng 3.

 

"Mẹ, con về rồi."

 

Ánh mặt trời từ ban công chiếu vào sáng cả căn phòng, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi tựa vào ghế quý phi, trong lòng là một con mèo mập ú màu cam, ánh mắt không dời màn hình điện thoại, đang lúc xem chăm chú, đến có người đi lại gần cũng không biết.

"Moew~~~" Mèo cam kêu lên một tiếng, chìa ra một bàn chân.

 

Kỳ Ngôn nhẹ nhàng nâng bộ vuốt của bé mèo, chuyển ánh mắt về phía bà Lâm mẹ ruột cô, bất lực nói: "Lại ngắm tiểu thịt tươi*, lát nữa có người nổ tung bình dấm chua mất thôi."
(Tiểu thịt tươi: idol, diễn viên trẻ tuổi đẹp trai, đơn giản mà nói thì là trai đẹp)

 

Bố mẹ hồi trẻ một tay gây dựng sự nghiệp, suốt dọc đường hỗ trợ lẫn nhau mới có được ngay hôm nay, ngót nghét cũng gần 30 năm rồi, cảm tình trước nay đều rất tốt, đến nửa đời người vừa có tiền vừa nhàn rỗi, cuộc sống trôi qua vô cùng thanh thản. Nhưng mà gần đây bà Lâm mê tiểu thịt tươi trên ti vi, dăm bữa nửa này thì đòi bao nuôi tiểu lang cẩu*, mặc dù đều là đùa vui nhưng bố Kỳ cũng ghen tuông không ít.
(Tiểu lang cẩu: chỉ mấy anh đẹp trai cool ngầu, bá đạo; bên cạnh đó còn "tiểu nãi cẩu", chỉ các bạn trai đáng yêu, mặt búng ra sữa.)

 

Chỉ thấy bà Lâm cau mày, bàn tay nắm lấy cánh tay cô, trong miệng lẩm bẩm: "Đáng sợ quá.... Ngôn Ngôn à, con mau xem cái này đi." Nói xong bà chuyển màn hình điện thoại đến trước mặt cô.

 

Trên màn hình điện thoại không phải tiểu thịt tươi, mà là một tin tức trên weibo: Một trường trung học trọng điểm ở nơi nào đó, một học sinh lớp 7 không nộp bài tập bị giáo viên phê bình, trong lòng bất mãn, về nhà đem dao cắt hoa quả tới trường học đâm giáo viên, lại bởi vì chưa đủ 14 tuổi mà không phải chịu trách nhiệm hình sự.

 

"Bây giờ học sinh ghê gớm lắm, phê bình một câu liền nảy hận sinh thù, đây còn là trường trọng điểm nữa, Ngôn Ngôn à, con xem làm giáo viên nguy hiểm như vậy, hay là con về..." Bà Lâm sắc mặt có hơi nhợt nhạt, bắt đầu lẩm bẩm, cánh tay không tự chủ được mà hơi run lên, mèo cam nằm trong lồng ngực suýt nữa thì rơi xuống.

 

"Mẹ___" Kỳ Ngôn cười cắt đứt lời bà nói, đưa tay vuốt ve cục mập ú, "Không khoa trương đến vậy đâu, chỉ là ngoại lệ mà thôi."

 

Bà Lâm nhíu mày: "Không sợ đa số, chỉ sợ lỡ may thôi, mặc dù tỷ lệ nhỏ, nhưng mà gặp phải thì 100% không tránh được."

 

"Nói như mẹ thì mỗi năm tai nạn giao thông chết nhiều người như vậy, thế thì đừng đi xe nữa."

 

"...."

 

Kỳ Ngôn ôm bé mèo ú ngồi xuống, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mượt mà vàng cam, mèo ú thoải mái nheo mắt lại hưởng thụ được vuốt ve, điệu bộ như một đại gia chân chính.

 

"Ngôn Ngôn à, mẹ là lo cho con, giáo viên bây giờ không giống ngày xưa nữa, hồi con còn đi học, địa vị của giáo viên rất cao, học sinh phạm sai có thể mắng, có thể đánh, nhưng bây giờ thì sao? Hôm nay đối phó với phụ huynh vô duyên vô cớ đến gây sự, ngày mai thì lo lắng liệu có bị học sinh đâm chết, càng không nhắc đến một đống rắc rối khác nữa...."

 

Bà Lâm một khi đã mở miệng nói thì càm ràm không dừng lại, nói tới nói lui mãi không ngừng.

 

Con gái không có hứng thú thừa kế gia nghiệp, muốn đi làm chuyện mà bản thân thích, nhưng thân là bố mẹ, vẫn không nỡ để con cái phải chịu thiệt thòi, bà nói tới nói lui, ý tứ rất rõ ràng.

 

Kỳ Ngôn ngồi nghe, nhưng giả vờ không hiểu, im lặng vuốt ve mèo ú, nó vừa vui vẻ, liền nằm ngửa người ra, hai bàn chân kẹp lấy tay cô, kêu meo meo.

 

"Mẹ."

 

"Hả?" Bà Lâm cuối cùng cũng dừng lại.

 

"Thế giới này, người tốt vẫn có nhiều hơn."

 

"Nhưng mà...."

 

"Bất kể chuyện gì cũng có hai mặt trái phải, mặc dù con từng bị học sinh làm tức giận đến điên người, nhưng mà nghĩ mà xem, đa số trẻ con đều rất đơn thuần đáng yêu, ở cạnh bọn trẻ rất vui vẻ. Có việc nào mà không có phiền phức cơ chứ, làm sếp còn phải phát lương cho người khác kìa, chuyện này con sẽ tự mình cân nhắc cẩn thận, mẹ cứ yên tâm đu tiểu thịt tươi của mẹ đi." Kỳ Ngôn cười nói an ủi bà, dựa sát hôn lên gò má bà một cái.

 

Khóe miệng bà Lâm cong lên, lắc đầu thở dài: "Ôi trời, nói không lại con, thôi vậy, thôi vậy."

 

Hai mẹ con ngồi nói chuyện một lát, trời cũng chập tối, dì giúp việc đi mua thức ăn cũng trở về nấu cơm, bố Kỳ cũng đã về.

 

Bình thường cuối tuần ông đều ở nhà với vợ, hôm nay có việc đột xuất nên phải đến xưởng một chuyến, lúc sáng sớm đi còn không tình nguyện, bây giờ trở về vừa bước vào cửa đã thấy mặt mày hớn hở, mặt cười nếp nhăn cũng nheo lại, hỏi ông ông cũng không nói, chỉ xoay người lấy quà ra đưa cho hai mẹ con.

 

Đợi một lúc thì cả nhà ngồi vào bàn ăn, ông lúc này mới trịnh trọng nói: "Tân Bắc muốn hợp tác cùng chúng ta."

 

"Tân Bắc nào?"

 

"Tập đoàn Tân Bắc."

 

"Ồ...." Bà Lâm cười nhạt một tiếng "Thời thế thay đổi rồi."

 

Bố Kỳ cũng cười, trên mặt có chút đắc ý.

 

Kỳ Ngôn không biết bố mẹ đang nói chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lời có hàm ý, bà Lâm gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô, giải thích: "Công ty này, lúc trước từng bàn bạc hợp tác với chúng ta, chê công xưởng nhà chúng ta quy mô nhỏ, trước giờ ký hợp đồng thì đổi ý, chuyện này cũng khoảng thời điểm con học cấp 3."

 

"Sau này tìm một công xưởng nước ngoài đầu tư, kết quả năm nay bởi vì thay đổi chính sách mà xảy ra chuyện nên phá sản rồi, hàng hóa không đủ để cung cấp." Bố Kỳ nói tiếp.

 

Lời nói tới đây, Kỳ Ngôn cũng hiểu được đại khái,

 

Dùng một câu đang nổi dạo gần đây thì chính là: "Có không giữ, mất đừng tìm."

 

Hiện tại nhà họ Kỳ lựa chọn đối tượng hợp tác rất cẩn trọng, quy trình khảo sát vừa phức tạp vừa rườm rà, dù sao thì bây giờ cũng có tiếng tăm rồi, chọn thì cũng phải chọn bên có tiếng tăm, chứ không phải chó hay mèo cũng có thể hợp tác.

 

"Con có một người bạn làm ở tập đoàn Tân Bắc, có cần hôm nào con đi tìm hỏi thăm cô ấy một chút không?" Kỳ Ngôn do dự nói tiếp: "Cô ấy không biết hoàn cảnh gia đình mình."

 

Hai vợ chồng nhìn nhau, Bố Kỳ nhấp một ngụm rượu, gắp một miếng thức ăn, hỏi: "Chức vị gì?"

 

"Chủ quản hạng mục của bộ phận ngoại thương, có lẽ là nhân viên trung cấp?" Kỳ Ngôn có chút không chắc chắn, ở trường học quen biết từ lâu, nhưng đối với chức vụ công tác của bạn bè trong kinh doanh cô không quen lắm.

 

"Vô dụng thôi, ít nhất thì cũng phải làm Tổng thanh tra mới biết được chút ít chuyện cụ thể." Bố Kỳ lắc đầu nói.

 

"Vậy thì cũng chưa chắc." Bà Lâm nhìn về hướng con gái, "Ngôn Ngôn à, hẹn hôm nào đấy mượn lý do đến tổng bộ Tân Bắc gặp bạn con, mời người ta bữa cơm, gặp mặt trực tiếp nói chuyện một chút...."

 

Kỳ Ngôn giơ ngón tay ra hiệu ok: "Việc này giao cho con."

 

.

 

Một tuần mới bắt đầu, cách thời gian thi gần hơn một chút. Tết năm tới sẽ đến sớm, có nghĩa là sẽ được nghỉ Tết sớm, vừa hay có thời gian cho học sinh ôn tập.

 

Sáng sớm thứ 3, Kỳ Ngôn dậy muộn, đi xuống hầm gửi xe cô mới nhớ ra bảo hiểm xe hết hạn, không thể đi xe được.

 

Chậm trễ mất mấy phút, giờ này mà gọi xe thì kiểu gì cũng tắc đường, rơi vào đường cùng, cô phải lần đầu tiên đi tàu điện ngầm đi làm, trước khi lên lớp thì vội vã vào phòng làm việc. Buổi sáng có 2 tiết, lớp 7/3 và 7/2, phân biệt tiết 1, tiết 2.

 

Tiết thứ 2 dạy được một nửa, điện thoại đặt trên bàn rung lên.

 

Trên màn hình hiện lên chữ "Kiều".

 

(VTT: Chúc mọi người năm mới vui vẻ!)

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: