Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11: Nhiệt độ lòng bàn tay

2125 1 17 0

Chương 11: Nhiệt độ lòng bàn tay.

Dưới lòng bàn tay nhiệt độ tựa hồ bỏng da, Kỳ Ngôn nghẹt thở trong giây lát, trái tim bỗng thắt lại.

Đứa nhỏ này đang phát sốt, ấy vậy mà không hề lên tiếng ở yên trong nhà, lạnh đến mức phải lấy tấm thảm chống đỡ cũng không chịu gọi điện thoại cho cô, may thay là cô thấp thỏm không yên nên đến xem thử, nếu không cứ tiếp tục như thế này, đến ngày thứ hai sợ rằng cái đầu này cũng bị phát sốt đến hỏng mất.

Khoảnh khắc đó, cô vừa sợ hãi vừa giận, vội vàng nói: “Không phải cô đã nói nếu thấy không khỏe thì gọi cho cô à? Bản thân phát sốt mà không biết gì hết hả?” Một bên nói một bên cô ôm cả người cô bé bước vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Nhiệt kế để ở đâu?”

Điều hòa trong phòng khách đang được mở, không khí tuy ấm áp nhưng lại rất khô hanh, Lục Uy bị ấn ngồi thụp xuống ghế sofa, cuộn lấy thân mình đang không ngừng run lên, giọng nói khan khàn: “Ở dưới…ở dưới…ngăn tủ kéo…dưới kệ đặt ti vi…”

Cô bé ho dữ dội, Kỳ Ngôn nghe thấy trong lòng càng thêm lo lắng bất an, từ trong ngăn kéo lấy ra nhiệt kế, vội vàng đo nhiệt độ cho cô bé. Nhìn cô bé đỏ bừng cả mặt, cho dù giận đến mấy cũng tiêu tan không còn dấu vết, chỉ còn lại sự đau lòng không thể khống chế nổi.

Có lẽ do tuổi tác mỗi lúc một tăng cao, mỗi lần nhìn thấy những bé gái xinh xắn ngoan ngoãn, cô càng mềm lòng, không kiềm nén mà muốn thương yêu như người mẹ. Mặc dù không phải con của mình, nhưng cơ hồ đều có chung cảm giác của một người mẹ, cô cũng không hiểu nổi là tại vì sao.

“Còn chỗ nào không khỏe nữa không?” Đợi mất vài phút, Kỳ Ngôn rót cho Lục Uy một ly nước ấm để uống, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Lục Uy uống một ngụm nước rồi không ngừng ho khan, bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm lấy một góc tấm thảm, kéo vào trong lồng ngược, giọng nói lí nhí tựa như bé mèo sữa mới sinh: “Chỗ này…khụ khụ…đau…” một tiếng ho khan dữ đội, cô bé mở miệng hít một hơi, giống như vừa rồi không kịp hô hấp, từ trong đôi mắt rơi ra giọt nước mắt trong suốt.

Chỗ đó là ——

Phổi? Tim?

Vẻ mặt của Kỳ Ngôn đột nhiên cứng lại, ấn đường cau có nhăn lại thành một nhúm.

Gần đây nhiệt độ hạ thấp trên diện rộng, rất nhiều người bị ốm, cô tưởng rằng cô bé chỉ vì lạnh mà dẫn đến bị cảm, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi liền khỏi, nhưng lúc đầu thì triệu chứng giống như bị cảm, sau còn tức ngực và hô hấp khó khăn, có lẽ không chỉ đơn giản là bị cảm thông thường.

Được một khoảng thời gian, Lục Uy chủ động lấy nhiệt kế ra, Kỳ Ngôn nhận lấy đưa lên nhìn – 40 độ!

“Không được rồi, bắt buộc phải đi bệnh viện thôi…” Cô lẩm bẩm, đặt nhiệt kế lên bàn trà, giúp cô bé kéo lại thảm nhung “Lục Uy, em ở nhà đợi cô một lát, đừng có khóa cửa.” Nói xong liền vội vàng đứng dậy xoay người đi.

Kỳ Ngôn về nhà sắp xếp xong xuôi, lấy một cái khoác lông của mình mặc thêm vào người Lục Uy, sau đó đỡ cô bé xuống lầu, gọi xe đi đến bệnh viện nhi.

Bên ngoài ban đêm gió lạnh, mưa vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại, Lục Uy sốt cao nên cả người mê man, mí mắt cụp xuống, nằm im dựa vào lồng ngực của Kỳ Ngôn, khoang mũi hô hấp nặng nề, Kỳ Ngôn nắm lấy bàn tay nóng hừng hực của cô  bé, cảm giác được cô bé đang không ngừng run lên, nhất thời vô cùng lo lắng.

Trong lòng không tránh khỏi có chút oán giận Lục Tri Kiều, công việc dù cho bận thế nào đi nữa cũng không thể vứt trẻ con ở nhà một mình. Ông bà ngoại đâu? Cô dì chú bác hay bất kỳ họ hàng đâu?

Bệnh viện nhi rất đông, lớn thì là những đứa trẻ 11, 12 tuổi đến những đứa bé chỉ được vài tháng đều có cả, đều do phụ huynh đưa đến. Bên ngoài phòng khám xếp thành hàng dài, nhưng cũng bởi lẽ quá đông người mà đêm nay tận 8 phòng khám mở cửa, thời gian xếp hàng cũng khá là nhanh.

Bên ngoài phòng khám đầy ắp phụ huynh, phần lớn đều là những bà mẹ còn trẻ tuổi, con cái đều còn rất nhỏ, đứa bé được bế trên tay khóc không ngừng, các mẹ trẻ một bên dỗ con một bên đợi đến lượt, trong ánh mắt đầy lo lắng và mệt mỏi. Kỳ Ngôn nhìn họ, bất giác ôm chặt lấy Lục Uy, bừng tỉnh tưởng rằng chính bản thân mình cũng là mẹ rồi.

Đợi đến lượt bọn họ, Lục Uy cực kỳ nghe lời bác sĩ điều trị, hỏi gì đáp nấy, mặc dù sốt đến mức đầu óc mơ hồ nhưng cũng cố gắng hết sức trả lời thật rõ ràng, sau đó bác sĩ nghe lồng ngực, cuối cùng chẩn đóan viêm phổi nhẹ, cần phải truyền nước.

Trong phòng truyền nước tiếng khóc rền vang.

Y tá truyền nước cho Lục Uy, cô bé có chút sợ, nép mình vào lồng ngực Kỳ Ngôn, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, không còn cử động nữa, đây là giáo viên, không phải mẹ, cô bé phải ngoan một chút.

Kỳ Ngôn đương nhiên là cảm nhận được sợ hãi của đứa nhỏ, liền ôm chặt lấy, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, chị gái y tá sẽ nhẹ tay.” Nói xong thì nhìn cô y tá cười.

Chiếc đầu bé nhỏ đang chôn vùi vào lồng ngực cô, ấm áp dễ chịu, đến trái tim cô cũng bị hòa tan. Có ai lại không thích bé con vừa xinh đẹp ngoan ngoãn lại có chút đáng thương cơ chứ?

“Cô gọi điện thoại cho mẹ em trước cái đã.” Sau khi cắm tiêm truyền, lòng Kỳ Ngôn cũng vơi đi sự thấp thỏm lo lắng, lấy cho đứa nhỏ một ly nước ấm rồi cầm lấy điện thoại.

“Đừng…khụ khụ…” Lục Uy lên tiếng yếu ớt, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, gương mặt còn đang ửng đỏ, “Mẹ rất bận… khụ… đừng làm phiền mẹ…”

Kỳ Ngôn ngây người, từ trong đôi mắt nâu sẫm hơi đỏ đỏ là hình ảnh gương mặt non nớt của cô bé, trong lòng lần nữa lặp lại lời cô bé nói, trong phút chốc không biết gọi tên cảm giác này.

Ở đâu lại có đứa con ngoan đến như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến người ta phải thấy đau lòng.

“Được, vậy trước mắt không nói cho mẹ biết.” Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói, trái tim mềm nhũn đi vài phần, dịu dàng xoa đầu cô bé, để cô bé dựa vào người mình.

Thời gian truyền nước rất lâu, màn đêm dần dần buông xuống.

Lúc này cũng đã 1 giờ sáng, trong phòng ánh đèn vẫn sáng tỏ, tiếng trẻ con khóc đứt quãng. Lục Uy dựa vào lòng Kỳ Ngôn mà ngủ, Kỳ Ngôn cố gắng giữ tỉnh táo không dám ngủ thiếp đi, cũng không dám động đậy cơ thể, làm thành một cái đệm thịt người cho cô bé ngủ, sợ sẽ làm thức giấc.

Đôi mắt cô bé nhắm nghiền, chiếc mũi xinh đẹp có hơi ửng hồng, hơi thở vẫn như cũ có phần nặng nề vì nghẹt mũi. Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn gương mặt ốm yếu của cô bé, như có một dòng nước ấm chảy từ đáy lòng mình ra, dần dần chiếm lấy toàn cơ thể, khóe miệng không thể kiềm lòng mà hơi nhếch lên mỉm cười, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.

Thực ra hôm nay cô cũng không cần phải lo nhiều chuyện như vậy, dù sao thì cũng không phải con gái của mình, không hề có nghĩa vụ và trách nhiệm phải chăm sóc, cùng với vết xe đổ trước đó, đủ để cho cô có một bài học nhớ đời, mãi mãi tránh xa. Nhưng mà cô nghĩ đến Lục Tri Kiều, nhớ đến đôi mắt buồn bã lạnh lẽo và bất lực của đối phương khi nhìn mình, trái tim này như có thứ gì đó âm thầm bao quanh lấy, nói không thành lời rốt cuộc nó nặng nề ra sao, đầu óc cũng không kịp để suy nghĩ, hành vi thì không thể khống chế nổi.

Cũng có lẽ, bởi vì đứa nhỏ này quả thực quá đáng thương, bị ốm phải mệt mỏi đến mức nào, cô không nhẫn tâm để đứa trẻ non nớt không ai chăm sóc, cho nên tự mình chủ trương mạo hiểm, không màng hậu quả.

Cũng có lẽ cả hai lý do này đều có, cũng không rõ cái nào nặng hơn, cái nào nhẹ hơn, cô chẳng thể nào lý giải rõ ràng được, bởi vì bản thân cô có tấm lòng thánh mẫu, hay là bởi vì Lục Tri Kiều.

Truyền nước xong cũng đã 2 giờ sáng, bên ngoài trời đã tạnh mưa.

Bởi vì nghĩ đến việc nhà Lục Uy không có ai ở nhà nên Kỳ Ngôn đưa cô bé về nhà mình luôn, vốn dĩ nghĩ rằng cô bé sẽ không chịu, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời ngoài dự đoán, từ đầu đến cuối không hề thể hiện nửa điểm không cam tâm, ngoan ngoãn uống thuốc mà bác sĩ dặn, ngoan ngoãn nằm trên giường.

Trong phòng có bật điều hòa, ánh đèn màu da cam vừa ấm áp lại ôn hòa, cô bé đắp chăn nằm nghiêng người về phía bên phải giường không hề động đậy, suy nghĩ miên man không chịu nhắm mắt đi ngủ. Cô bé vẫn còn ho khan, trên trán vẫn còn chút nóng nhưng gương mặt không còn đỏ nữa.

Kỳ Ngôn bỏ nước ấm vào bình giữ nhiệt đặt trên đầu giường, đưa tay nhẹ nhàng sờ trán cô bé, cười dịu dàng: “Mau ngủ đi nào, ngày mai là mẹ về nhà rồi.”

“Cô Kỳ…khụ khụ… cô không ngủ ạ….”

“Đợi em ngủ, cô sẽ ngủ.”

“Dạ.”

Lục Uy nghe lời nhắm mắt lại, khụ khụ vài tiếng, Kỳ Ngôn điều chỉnh lại ánh đèn trong phòng cho tối đi, xốc chăn ngồi vào mép giường bên trái, cầm trên tay chiếc điện thoại, âm thầm quay một cái video ngắn.

Sau đó mở wechat, gửi cho Lục Tri Kiều.

【Lục Uy bị sốt, là viêm phổi nhẹ, tôi đưa con bé đến bệnh viện truyền nước, bây giờ đang ở nhà tôi, vừa uống thuốc nên đi ngủ rồi.】

【Bây giờ ổn định lại rồi, không cần lo lắng đâu. 】

Suy nghĩ một lát, từ trong tiềm thức Kỳ Ngôn cho rằng Lục Tri Kiều không phải là kiểu phụ huynh sẽ vô cớ gây chuyện, nhưng mà trẻ con bị ốm thì buộc phải nói cho đối phương biết, lúc này đã là đêm khuya, sáng mai thức dậy nàng sẽ nhìn thấy tin nhắn.

Không biết từ khi nào tiếng ho khụ khụ đã dừng hẳn, người bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn…

.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Ngôn bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc.

Cô đưa tay cầm lấy điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị một chữ “Kiều”, đầu óc mơ hồ lập tức trở nên tỉnh táo, nhấn nghe điện thoại, vẫn chưa kịp nói gì thì bên tai đã truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Tri Kiều: “Cô Kỳ, tôi đang ở trước cửa nhà cô…”

“Tôi đến ngay đây.”

Kỳ Ngôn nói xong liền cúp điện thoại, nhanh chóng bò ra khỏi giường, vội vàng đi dép lê bước về phía cửa nhà.
_____________________

Tác giả: Cảnh Ngô璟梧

Người dịch: Vô Tự Thán 无屿叹

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: