Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Gọi mẹ em đến lấy

2941 0 13 0

Chương 6: Gọi mẹ em đến.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Tri Kiều có ý thức tự kiềm chế dục vọng của bản thân, so với cách nói là do bản thân bận rộn công việc, không có thời gian suy nghĩ đến chuyện riêng tư, chi bằng nói, nàng luôn có cảm giác tội lỗi với những suy nghĩ dục vọng đó. Nàng tự cho rằng đó là hưởng thụ, mà nàng không xứng được hưởng thụ.

 

Con người luôn rất khó chống cự lại với bản năng, khi nàng không nhịn được mà muốn sống buông thả một lần, điên cuồng một lần, sự lên án của nội tâm tựa như thác nước dội xuống, nàng liền rất khó để kiềm chế bản thân được nữa, phải mất một thời gian nàng mới có thể tự điều chỉnh để trở về trạng thái kiềm chế của bản thân.

 

Vào đúng lúc này, nàng gặp đúng Kỳ Ngôn.

 

Người này mang đến cho nàng cảm giác, cô ấy tựa như mãnh thú xé rách vỏ bọc nho nhã của nàng, là lưỡi dao dịu dàng, răng nanh sắc bén xé rách lớp vỏ kiềm chế của nàng, lưỡi dao sắc bén ấy đã xé bỏ vỏ bọc dè dặt của nàng, đến cuối cùng dễ dàng đến được tận nơi sâu thẳm trong đáy lòng nàng.

 

Lòng nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên xuất hiện khoái cảm kích thích.

 

Lục Tri Kiều ép bản thân không động đậy, bàn tay nắm chặt lấy bông tai đang được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp khác, nhiệt độ ấy giống như có thể khiến nàng tan chảy. Nàng nghiêng mặt đi, né tránh hô hấp của người đang ghé sát vào bên tai mình, thấp giọng nói một câu cảm ơn.

 

Kỳ Ngôn mỉm cười, không được nước mà lấn tới, dứt khoát buông tay ra: "Ngủ ngon."

 

"...... Ngủ ngon."

 

.

 

Ngày thứ 6, có kết quả thống kê giải thưởng của Vận động hội đầu năm, giấy khen và phần thưởng được phát cho chủ nhiệm của các lớp.

 

Lúc trước báo danh hạng mục thi đấu, một nửa là cưỡng chế, lãnh đạo nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải tham gia ít nhất 15 người, mỗi người trong đó ít nhất phải tham gia 2 hạng mục thi đấu, giáo viên chủ nhiệm bắt buộc phải động viên học sinh tham gia. Kỳ Ngôn không quan tâm lắm, hoàn toàn để cho học sinh tự nguyện tham gia, vì thế mà số lượng không đạt tiêu chuẩn, bị lãnh đạo gọi tới nói chuyện.

 

Không hề nghĩ tới khi có kết quả, lớp 7/2 lấy được nhiều giải nhất, quả thực là không ngờ.

 

Tiết thứ 2 là giờ ngữ văn, Kỳ Ngôn vào lớp trước mấy phút, đứng trên bục giảng đọc tên học sinh lên nhận thưởng.

 

Bọn nhỏ đều rất vui bẻ. Có lẽ bởi vì mới vào năm nhất (lớp 7), chưa hoàn toàn thoát khỏi sự non nớt của học sinh tiểu học, cảm giác vinh dự vì tập thể còn rất lớn, phục tùng theo lời thầy cô.

 

Mà Kỳ Ngôn biết rõ, nhiều nhất thì trạng thái này chỉ giữ được quá nửa năm nay, thời kỳ dậy thì của bọn nhỏ sớm hay muộn cũng sẽ đến thôi, đợi bọn nhỏ thích ứng được với cuộc sống THCS, chủ nghĩa cá nhân dâng cao, từng đứa từng đứa một đều biến thành "gậy chọc phá", vừa ngốc ngếch vừa phản nghịch.

 

Tuy rằng mỗi người một tính, nhưng nhìn chung thì cũng như vậy.

 

Một tiết học 45 phút, thời gian trôi qua rất nhanh, Kỳ Ngôn nắm bắt nhịp điệu tiết học rất chuẩn xác, khi tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, cũng dạy xong bài giảng hôm nay.

 

Tiếp theo tiếng phát thanh tập thể dục tại chỗ, cô vẫy tay gọi cô bé ngồi ở ngoài cùng dãy cạnh cửa sổ, "Lớp trưởng lên đây."

 

Lớp trưởng đứng ở trên bục giảng tạm thời thay chủ nhiệm quản lý lớp học, Kỳ Ngôn đi vệ sinh, lúc quay về nhìn thấy cả lớp đều đang nghiêm túc làm động tác thể dục cho mắt, chỉ có mình Lục Uy cúi đầu, không biết ở phía dưới đang nghịch cái gì. Bởi vì cô bé ngồi ở bàn giữa của dãy giữa, từ trên bục giảng nhìn xuống sẽ thấy ngay.

 

Kỳ Ngôn nhanh chân đi tới, cong ngón tay gõ xuống bàn, lạnh lùng nói: "Đưa điện thoại ra đây."

 

Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói ấy càng trở nên nổi bật hơn, cả người Lục Uy giật thót, ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngác nhìn cô, màn hình điện thoại ở dưới hộc bàn vẫn còn sáng, phía trên nhìn rõ thấy một hàng chữ đen đen.

 

Học sinh cả lớp dồn hết tầm mắt theo giọng nói kia, 46 đôi mắt như 46 cái kim châm, đâm thẳng vào gương mặt cô bé, trên gương mặt trắng nõn, rất nhanh đã nổi lên nhưng mảng đỏ ửng ngại ngùng.

 

Cô bé hơi bĩu môi, rất không tình nguyện mà giao nộp điện thoại.

 

Kỳ Ngôn cầm điện thoại trong tay, cũng nặng phết, lướt mắt nhìn màn hình đang còn sáng, bên trên là ebook "Tam Trùng Môn".

 

 Cô lấy làm ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, xoay người tiến về phía bục giảng, đem điện thoại đặt lên chồng giáo án, tiếp tục giám sát. Sau khi hoàn thành bài thể dục mắt, đài phát thanh lại mở tiếng nhạc dạo trước khi bước vào giờ học tiếp theo, cô lạnh nhạt nói: "Tất cả xuống dưới xếp hàng."

 

Nói xong liếc nhìn Lục Uy rồi nhấc đồ lên rời khỏi phòng học.

 

Tiết học cuối cùng vào buổi sáng của lớp 7/2 là môn thể dục.

 

Các thầy cô đều đang còn đứng lớp, trong phòng làm việc không có tiếng động, ánh mặt chơi từ cánh cửa phía nam xuyên qua khung cửa sổ chia bóng người thành từng mảnh, đều đặn ngã bóng xuống bàn làm việc, ấm áp mà thoải mái.

 

Kỳ Ngôn không có giờ, đang ngồi chữa bài tập, bởi vì trong phòng làm việc chỉ có một mình cô, sửa mãi sửa mãi thì bật cười.

 

Bài văn của trẻ con quả thực rất non nớt, giữa các hàng chữ tràn ngập "cảm giác chính nghĩa", học sinh học kém viết sai chữ, sai ngữ pháp rất nhiều, hoặc trích dẫn thì viết không đúng, với cái nhìn của người trưởng thành thì quả thật quá non nớt nhưng trong lòng cũng hoài niệm thời học sinh của bản thân.

 

Đang lúc cười vui vẻ, thì tiếng gõ cửa vang lên.

_____Cộc cộc cộc

 

Kỳ Ngôn không cười nữa, ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng làm việc dần dần mở ra.

 

"Cô Kỳ...."

 

Lục Uy từ bên ngoài ló đầu vào bên trong, đôi mắt nhìn xung quanh phòng làm việc, phát hiện các thầy cô khác đều không có ở đây, trong lòng mừng thầm, đóng cửa lại rồi bước về hướng Kỳ Ngôn.

 

"Không phải đang học giờ thể dục sao?" Kỳ Ngôn đương nhiên đoán được cô bé muốn nói gì.

 

"Thầy Hồ nói có thể tự do hoạt động."

 

Kỳ Ngôn ừ một tiếng, giả vờ lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

 

Cô bé gật đầu, nhìn vào mắt cô, giọng nói vô cùng thành khẩn: "Cô Kỳ, em biết sai rồi, cô có thể trả điện thoại lại cho em không?"

 

"Sai ở đâu?"

 

"Không nên nghịch điện thoại trong giờ học."

 

"Biết là tốt."

 

Lục Uy nhẹ cắn môi dưới, tay nắm một góc áo đồng phục, nhỏ giọng hỏi: "Vậy điện thoại....."

 

"Gọi mẹ em đến." Kỳ Ngôn nói ra nhẹ bẫng, cơ thể lùi lại dựa vào ghế tựa, cố gắng thật lạnh lùng.

 

Đối diện với cô bé này, không thể không nghĩ tới Lục Tri Kiều, quan hệ khó xử và nồi drama giữa hai người cơ hồ đã chặn lại nhận định của cô, cô chẳng thể không chú ý đến cô bé này như 2 tháng nay được nữa, cũng không thể đối xử với cô bé giống như những học sinh khác nữa, cô sợ bản thân sẽ thiên vị, đánh mất nguyên tắc của bản thân.

 

"Mẹ em rất bận, mẹ không có thời gian...." Lục Uy nói được một nửa, tự cảm thấy lý do này không hề hiệu quả. Quả nhiên, Kiều Ngôn ngắt lời: "Nhà đối diện nhau, rất tiện."

 

"...."

 

Cô bé đỏ cả mặt, đôi mắt đen nháy như bị phủ lên một lớp sương mù, chẳng mấy chốc nước mắt đã tuôn rơi.

 

Một đứa nhỏ xinh đẹp, khi khóc lên sẽ khiến người ta không kiềm được mà thương yêu, muôn bảo vệ, Kỳ Ngôn cảm giác như giọt nước mắt kia đã đâm thẳng vào lồng ngực cô, nhíu mày, đưa khăn giấy cho cô bé, "Phạm sai thì nên chịu trách nhiệm."

 

Lục Uy sụt sịt cái mũi, âm thầm lau nước mắt.

 

Cô bé cũng không hiểu nổi, bình thường cô Kỳ dịu dàng thân thiện, tại sao đột nhiên trở nên lạnh lùng đến như vậy, cô Kỳ người hay kể chuyện chọc cười cả lớp và là người an ủi khích lệ học sinh kia đâu mất rồi?
(VTT: Cô Kỳ kia bị mẹ bé bắt cóc rồi, cô Kỳ này chỉ một lòng muốn thịt mẹ bé thôi.)

 

Càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt lau mãi không hết.

 

"Sắp hết giờ rồi." Kỳ Ngôn nhìn đồng hồ trên tay, mặt không cảm xúc, "Em muốn một lát nữa bị thầy cô khác nhìn thấy bộ dạng này sao?"

 

Lòng tự tôn của một đứa trẻ rất lớn, đứa trẻ tính cách giống như Lục  Uy lại càng nhạy cảm, càng để ý đến ánh nhìn của người khác. Mặc dù lương tâm của cô nhắc nhở cô không nên lợi dụng nhược điểm của trẻ con, nhưng việc trước mắt là phải đuổi ngay cục mít ướt này đi, nếu không lỡ may cô lại nổi lòng yêu thương, thỏa hiệp với cô bé, thì nghiêm minh của cô còn đâu?

 

Chiêu này rất hiệu quả. Lục Uy vội vàng ngẩng đầu, nhìn về hướng cửa phòng làm việc, nhanh tay lau hết nước mắt, buồn phiền chạy ra ngoài cửa.

 

Kỳ Ngôn thở một hơi như trút được gánh nặng, lắc đầu, tiếp tục sửa bài tập.

 

.

 

Chập tối, Lục Tri Kiều về tới nhà.

 

Cả một tuần trời liên tục tăng ca khiến cơ thể nàng mệt rã rời, khó lắm hôm nay mới đúng giờ tan làm, sáng mai thức dậy lại phải đi công tác. Hai cuối tuần liên tiếp không thể ở nhà cùng con gái, trong lòng nàng khó tránh thấy áy náy, lúc mua thức ăn nàng cũng mua thêm đồ ăn vặt và bánh kem mà con gái thích nhất.

 

Từ trong phòng truyền ra tiếng đàn piano, nàng đứng ở tủ để giày, tiếng khóa cửa vang lên, tiếng đàn cũng dừng theo, tiếp theo là tiếng mở cửa từ phòng con gái.

 

Lục Uy không giống như ngày thường mà chạy ngay ra ngoài, lần này bé con thò đầu ra ngoài thăm dò trước, mới từ từ bước đến gần mẹ, "Mẹ ơi...."

 

Cô bé cúi đầu nắm chặt tay, giọng nói như tiếng muỗi lầm bầm, sau đó thì ánh mắt rơi trúng chiếc bánh kem nhỏ, mắt sáng bừng lên.

 

"Wow! Bánh kem!"

 

"Ăn cơm trước." Lục Tri Kiều cười, đưa túi đựng bánh cho cô bé, "Bỏ bánh kem vào tủ lạnh, ngày mai hẵng ăn."

 

Cô bé vô cùng thích thú nhận lấy chiếc bánh, ánh mắt tham lam bám chặt vào một lúc, mặc dù rất muốn ăn, nhưng vẫn là nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đặt bánh kem vào tủ lạnh.

 

Lục Tri Kiều xách túi thức ăn vào bếp, sau khi rửa tay thì lau khô, lôi một túi trà khác từ trong túi ra.

 

"Nữu nữu, ngày mai mẹ phải đi công tác, khoảng đâu thứ 3 tuần sau sẽ về, số đồ ăn vặt này để con ăn tới tận tuần sau cơ đấy, một lần không được ăn quá nhiều đâu." Nàng nói đầy dịu dàng, sờ đầu cô con gái, trong mắt tràn ngập sự áy náy.

 

"Với lại cuối tuần tuần tới, không thể cùng con đi nướng BBQ được. Đợi đến nghỉ Tết, chúng ta cùng nhau đi du lịch, được không?"

 

Trên mặt cô bé để lộ sự mất mát, ánh mắt ảm đạm dần, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng "dạ".

 

Ít nhất còn có kỳ nghỉ Tết có thể mong chờ, đó là kỳ nghỉ mà cô bé thích nhất, bởi vì mỗi năm chỉ vào mấy ngày đó hai người họ mới có thể tận hưởng cuộc sống riêng của mình, mẹ sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon, sẽ đưa cô bé ra ngoài chơi, sẽ ở bên cạnh cô bé suốt từ sáng đến tối.

 

Bởi vì mỗi năm chỉ có một lần, cho nên vô cùng quý giá.

 

"Trời tối không được ra ngoài nữa, buổi tối nhớ khóa trái cửa sổ lại, lúc không có người ở nhà thì nhớ tắt nguồn điện và vặn van gas, mỗi ngày đi học, tan học phải gọi điện thoại cho mẹ, tập đàn trước rồi mới làm bài tập, trước 10h30 tối thì đi ngủ...." Lục Uy buông mí mắt xuống, tay vòng ra sau lưng, đây đều là những chuyện mà mẹ cô đã dặn đi dặn lại vô số lần, cô bé nhớ rõ từ nhỏ tới lớn, đã khắc vào trong đầu.

 

Giọng nói của con gái vừa ngọt vừa trong, gương mặt sáng sủa thuần khiết mang theo vài phần trẻ con, nhưng ở giữa hai hàng mi lại xuất hiện sự chịu đựng không phù hơp với lứa tuổi.

 

Lục Tri Kiều ngơ ngác nghe con gái nói, trong lòng có chút đau lòng.

 

Đứa nhỏ ngốc ngếch ngoan ngoãn này, từ nhỏ đã không phá phách, rất ít khi chủ động nói ra bản thân muốn gì, so với đám nhóc bằng tuổi thì cô bé thật sự khiến nàng yên tâm hơn. Đương nhiên, chẳng có đứa nhỏ nào không muốn được làm nũng, không muốn được quan tâm, những đứa trẻ hiểu chuyện từ sớm lại càng dễ thiếu cảm giác an toàn, sau này lớn rồi càng khó bù đắp lại.

 

Nàng tuy rằng hiểu rõ, nhưng thực sự lực bất tòng tâm.

 

Trong nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, những năm này nàng nỗ lực làm việc, cố gắng kiếm tiền, rất khó để có nhiều thời gian bên con, đến ở cạnh chăm sóc cũng thành điều xa xỉ.

 

  Con gái hồi học tiểu học thì ở bán trú, buổi trưa, buổi tối đều ở canteen trường học ăn cơm, đều là các thầy cô ở trường chăm sóc, nàng tan làm mới tới đón con về nhà, nếu như trùng với những ngày nàng phải đi công tác, thì cô bé phải tự mình đi tàu điện ngầm. Ở cái độ 7, 8 tuổi đó, có thể nhận biết đa số các biển hiệu giao thông, có thể nhớ toàn bộ các trạm dừng của 5 tuyến tàu điện ngầm, có thể tìm được phương hướng khi đi lạc, từ sớm đã học được cách tự lập.

 

Người tạo ra hết thảy những điều này là nàng.

 

Vốn dĩ ai cũng chẳng phải sống vất vả như vậy.

 

"Mẹ ơi, con có thể tự chăm sóc cho bản thân, mẹ yên tâm đi công tác đi." con gái ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng nói rất nhỏ, hàng lông mi hơi run.

 

Lục Tri Kiều sống mũi hơi cay, không nói gì, miễn cưỡng nở nụ cười, cúi người hôn lên trán con gái.

 

"Đúng rồi, mẹ, có một chuyện...."

 

"Hả?"

 

Lục Uy cắn môi cúi đầu, một lát thì cấu tay mình, một lát thì nắm góc áo, sau một hồi rối rắm mới rầu rĩ nói: "Cô Kỳ bảo mẹ đến nhận lại điện thoại...."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: