Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Rất hợp

2957 0 13 0

 Chương 5: Rất hợp

 

Bởi vì kiêng kỵ đứa nhỏ trong xe, Kỳ Ngôn không sát lại quá gần, cũng là cho Lục Tri Kiều vài phần mặt mũi, chỉ nhẹ nhàng thở vào bên vai nàng một hơi. Sự nhiệt tình dài dòng kia lan đến bên tai, chân bỗng nhiên như nhũn ra.

 

Không chờ người kia kịp phản ứng chống trả lại, cô chủ động buông tay ra, xoay người ngồi vào ghế lái.

 

Lục Tri Kiều ngẩn người, nhìn cửa xe dần dần hạ xuống, người bên trong xe ló đầu ra, "Chị màu đen, tôi màu trắng, rất hợp."

 

"...."

 

Cửa xe lại nâng lên, một lát sau, xe màu trắng đã rời đi trước, Lục Tri Kiều nhìn ra cửa ra vào của bãi đỗ xe, trong mắt chỉ có bóng dáng chiếc xe kia.

 

Từ tiểu khu đến trường học đi xe ô tô chỉ mất 5 phút, nhưng bởi vì trên đường đèn đỏ quá nhiều, có chút tắc đường, hơn nữa còn là thứ 2, tính đâu ra đấy thì cũng đã rời đi được khoảng 10 phút.

 

Kỳ Ngôn ra khỏi bãi đỗ xe, ngay ngã rẽ đầu tiên đã gặp đèn đỏ.

 

Nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe a8 màu đen đang chầm chậm dừng ở phía sau, cô cong khóe môi khẽ cười, xoay đầu nhìn cô bé, "Lục Uy"

 

Cô bé ngồi ngay ngắn, dây thần kinh kéo căng như dây đàn, vừa nghe cô giáo gọi tên lập tức xoay đầu, mở to hai mắt nhìn.

 

Ngũ quan của cô bé chỉ có đôi mắt hơi giống mẹ, có điều đường nét gương mặt rất đẹp, da rất trắng, là mầm non tương lai sẽ trở thành người đẹp. Bởi vì học sinh quá nhiều, Kỳ Ngôn lâu nay không chú ý nhiều tới cô bé, ấn tượng mơ hồ về cô bé này chỉ dừng lại ở tính cách khá là hướng nội, dịu dàng ít nói.

 

"Bình thường đều là mẹ đưa em đi học sao?"

 

"Không phải, em tự ngồi tàu điện ngầm tới."

 

"Bố không đưa đi học?"

 

Đèn đỏ còn 20 giây, tiếng còi, tiếng người bên ngoài cánh cửa đã bắt đầu dội vào, Kỳ Ngôn một tay giữ chắc vô lăng, một tay nhấn nâng cửa bên phải, tiếng ồn bị chặn lại ở bên ngoài, ánh mắt của cô vẫn đặt lên cô bé đang cúi đầu, chậm chạp không đáp.

 

Tối qua cô không hỏi trực tiếp, Lục Tri Kiều cũng không trực tiếp trả lời, có những chuyện liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cô vẫn chưa thể yên tâm, dù sao cũng phải làm rõ ràng mới tiếp tục ra tay được.

 

Trẻ con bây giờ đều thông minh, hỏi quá trực tiếp, khó tránh khỏi bị nghi ngờ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói bóng nói gió. Nhưng theo phản ứng của đứa nhỏ này, cô có lẽ đã đoán đúng.

 

Ngay ở giây cuối cùng đèn chuyển màu, Lục Uy nhỏ giọng trả lời: "Bố mất rồi."

 

Đèn xanh sáng.

 

Lòng bàn tay Kỳ Ngôn đều là mồ hôi, trượt một chút, suýt nữa thì rẽ sai đường.

"Cô xin lỗi."

 

Miệng cô nói vậy, nhưng trong lòng không hề có ý xin lỗi, thậm chí còn có chút mừng thầm, đến khóe miệng cũng không kiềm chế được mà cong lên.
(VTT: Nội tâm cô Kỳ: Mẹ em sẽ là của tôi!!!!)

 

.

 

8 giờ 10 phút, Lục Tri Kiều bước vào sảnh lớn của công ty.

 

Cả tòa nhà này đều thuộc Tập đoàn Tân Bắc, vị trí nằm ngay ở trung tâm CBD Giang Thành giá đất cực kỳ đắt đỏ, chủ yếu làm về công nghệ thông tin và nghiên cứu sản phẩm điện tử. Lục Tri Kiều là người bản địa, vừa tốt nghiệp đại học liền tới đây làm việc, suốt chặng đường cố gắng lăn lộn, đến nay cũng đã ngót nghét 10 năm, đương nhiên cũng leo lên được vị trí nhân viên cao cấp.

 

"Tổng thanh tra Lục."

"Chào tổng thanh tra Lục.“

"Chào buổi sáng, tổng thanh tra Lục."

"...."

 

Đi đến bộ phận tiêu thụ, suốt chặng đường đều là nhân viên cấp dưới, Lục Tri Kiều gật đầu cười, sải bước bước vào phòng làm việc.

 

Cửa lá sách được kéo lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, rất sáng, trên bàn có đặt một tách trà đã được pha sẵn, vẫn còn hơi bốc lên. Trợ lý Tiểu Vạn đang ngồi nói chuyện điện thoại, nhìn thấy nàng bước vào, vội vã nói vài câu rồi cúp máy.

 

"Tổng thanh tra, sếp Thư gọi chị lên phòng một chuyến."

 

Lục Tri Kiều ngẩn người một chốc, rồi gật đầu, đặt túi lên bàn, "Tôi biết rồi."

 

Tiêu thụ là một bộ phận lớn, chia nhỏ thành bộ phận tiêu thụ, bộ phận quản lý thị trường và bộ phận quan hệ công chúng, mình nàng quản lý 3 bộ phận này, mỗi ngày bận tối mắt tối mũi, cấp trên có việc chỉ cần gọi cho nàng một cú điện thoại, không cần đến mức phải vòng vo đến vậy.

 

Trong lòng nàng một mặt cân nhắc, một mặt nhấn thang máy lên tầng 29, gõ cánh cửa phòng Tổng giám đốc, sau đó bước vào.

 

"Sếp Thư."

 

Một người phụ nữ trung niên đứng cạnh cửa sổ đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nhìn thấy Lục Tri Kiều, cười một cái, đưa mắt ý nói nàng ngồi đi.

 

Tổng giám đốc, Thư Mẫn Hy.

 

Lục Trí Kiều nhếch khóe miệng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, kiên nhẫn ngồi đợi.

 

Bên tai là một tràng tiếng Nhật lưu loát, giọng điệu như đang giải quyết công việc, nàng mặc dù nghe không hiểu, nhưng cũng có thể đoán ra là cuộc điện thoại công việc.

 

Qua một hồi, Thư Mẫn Hy cúp điện thoại, bước lại ghế làm việc và ngồi xuống, cô đi thẳng vào vấn đề: "Đoàn đại biểu của tập đoàn Teisei Nhật Bản thứ 5 tuần sau sẽ tới, chị phải đích thân đón tiếp, nhưng trùng với giờ triển lãm, cho nên bên triển lãm em thay chị tới đó một chuyến."

 

Vào đầu tháng 11 hàng năm tại trung tâm thương mại G luôn có một buổi triển lãm thương mại quốc tế, các doanh nghiệp tham gia sẽ giao lưu trực tiếp với khách hàng khắp nơi trên thế giới, công ty vẫn luôn rất chú trọng mảng này, từ trước tới nay luôn là Phó tổng giám đốc đích thân dẫn người tham dự, nhưng đầu năm nay Phó tổng giám đốc từ chức rồi, cuộc họp cổ đổng vẫn chưa lựa chọn được ai thay thế vị trí này, cho nên công việc tự nhiên sẽ rơi vào người Thư Mẫn Hy.

 

Nhưng mà cô hàng ngày phải xử lý rất nhiều công việc, rất bận rộn, 10 việc thì 8, 9 việc phải giao cho cấp dưới tin cậy đi làm.

 

Triển lãm là một cái bánh ngon ngọt, nhân viên cao cấp của công ty đỏ con mắt mong ngóng, bởi lẽ ai nhận việc này vào tay, người đó đã có thể đặt nửa cái mông vào ghế Phó tổng giám đốc rồi.

 

Lục Tri Kiều hiểu rõ vòng luẩn quẩn này, chỉ không ngờ Thư Mẫn Hy lại dứt khoát giao việc này cho nàng đến như vậy, nhất thời cảm thấy sự việc không hề đơn giản.

 

"Sao thế, thời gian chuẩn bị không kịp sao?" thấy nàng không có phản ứng gì, Thư Mẫn Hy có hơi nhíu mày.

 

Quả thực sự việc có đường đột, rất gấp.

 

"Nếu như em cũng không có thời gian, vậy chỉ có thể chọn người khác rồi." Lời này nói ra mang theo ý tiếc nuối, còn có cả ý ngầm.

 

Lục Tri Kiều chần chừ giây lát rồi nói: "Có thời gian."

 

Vốn dĩ nàng đã đồng ý với con gái, cuối tuần sẽ đi dã ngoại nướng BBQ, xem ra bây giờ phải bùng kèo, buổi triển lãm tổ chức liên tục 2, 3 ngày, lúc xong việc cũng đã là tuần mới bắt đầu việc, đừng nói là đi chơi, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

 

Nhưng tốt ở chỗ là có cơ hội thăng chức, nếu không có lý do thích hợp nàng sẽ không nhận, về phần tại sao chiếc bánh ngon ngọt này lại rơi trúng nàng, cơ hồ nàng cũng đoán ra được 7, 8 phần.

 

Thư Mẫn Hy thở dài nhẹ nhõm, mười ngón tay đan vào nhau, cười nói: "Tài liệu và kế hoạch tham dự buổi triển lãm lát nữa chị sẽ gửi vào email cho em, em ngày trước cũng từng đi rồi, có thể tự mình xem và điều chỉnh."

 

"Vâng."

 

"Được rồi, bận gì thì đi làm đi."

 

Lục Tri Kiều đứng dậy, đi đến bên cửa rồi dừng lại.

 

"Sếp Thư."

"Hả?"

 

Nàng quay đầu hỏi: "Con gái của hội trường Aoki cũng có trong đoàn đại biểu sao?"

 

Thư Mẫn Nghi sững người, ánh mắt trở nên tối đi, quay mặt qua một hướng khác, không trả lời câu hỏi.

 

Lục Tri Kiều hiểu chuyện cũng không gặng hỏi thêm, mở cửa rời đi.

 

.

 

Nhận nhiệm vụ triển lãm, thời gian cấp bánh, không thể tránh khỏi phải tăng ca, Lục Tri Kiều gọi điện báo trước cho con gái, bảo cô bé buổi tối tự mình ăn cơm, sau đó bận rộn tới tận 8 giờ tối mới ra khỏi tòa nhà hành chính.

 

Giờ cao điểm đã qua, trên đường đi không còn tắc, 15 phút sau, chiếc xe đã đi vào bãi đỗ xe của tiểu khu.

 

Quả nhiên ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

 

"Sao muộn thế mới tan làm?" cửa xe đang mở, Kỳ Ngôn ló đầu nhìn nàng cười.

 

Lục Tri Kiều đóng cửa xe, bước về phía trước vài bước mới trả lời "Cô cũng vậy."

 

Trong ấn tượng của nàng, giáo viên cấp 2 chỉ cần không dạy lớp cuối cấp, thời gian làm việc căn bản chẳng bao giờ muộn tới 8 giờ, hơn nữa còn rất có quy cũ, làm gì có chuyện bây giờ mới về. Chỉ là nàng không biết nên đáp lại lời gì nên đành trả lời cho qua, cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, một câu là vừa đủ.

 

"Đi ăn cùng với Phó bí thư (Đoàn trường), ăn tới giờ này luôn." Kỳ Ngôn bất đắc dĩ nói, xuống xe đóng cửa lại, "Đi thôi, cùng đi lên."

 

Lục Tri Kiều có hơi nhíu mày, không nói thêm gì, hai người vai kề vai bước vào thang máy.

 

Phó bí thư, vừa nghe dễ khiến người ta liên tưởng đến ông chú 40 - 50 tuổi bụng phệ, nàng không quen biết lãnh đạo nhà trường, chỉ có chút cảm thấy không thoải mái.

 

Cửa thang máy mở ra, nàng bước vào trước.

 

Kỳ Ngôn bước theo sau, nhấn tầng 9, đột nhiên mở miệng nói: "Nữ."

 

Lục Tri Kiều ngẩn người, không nói gì.

 

Thang máy dần dần đi lên, trong không gian chật hẹp yên tĩnh, khoảng cách giữa hai người, không xa không gần, không khí đột nhiên có chút ngột ngạt nóng nực.

 

Chóp mũi bị mùi hương quen thuộc vây khốn, vẫn là mùi hương ngửi thấy ở quán bar đêm đó, giống như mùi cam quýt mát lạnh, vừa nồng đậm như mùi Đàn hương, mười phần lạnh nhạt. Kỳ Ngôn không hay dùng nước hoa, nhưng vẫn hiểu biết một chút, khứu giác của cô rất kén chọn, mùi hương của những người phụ nữ ngoài kia đều tầm thường, duy chỉ một mình nàng khác biệt với đám đông.

 

"Chị dùng nước hoa gì thế?"

 

Lục Tri Kiều nhìn cô một cái, nói: "Artemisia."

 

"Nữ thần Mặt trăng?"

 

"Cũng là Nữ thần săn bắn."
(VTT: Nước hoa Tổng thanh tra Lục dùng tên là Artemisia của hãng Penhaligons, Artemis cũng là tên của một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, còn có tên khác thần Nữ Thần mặt trăng và Nữ thần săn bắn. Ở chương 1, Kỳ Ngôn tự nhận mình là sói, cầm thú họ Kỳ này bị Kiều Kiều nữ thần vây khốn rồi =))))

 

Lời vừa nói xong, thang máy dừng lại ở tầng 9, cánh cửa dần dần mở ra.

 

Lục Tri Kiều bước ra ngoài trước, Kỳ Ngôn theo ở phía sau, ánh mắt như lửa đốt dính chặt vào tấm lưng nàng, "Đợi một lát."

 

Người kia dừng lại, chỉ nhìn thấy góc nghiêng.

 

"Lần trước chị làm rơi một thứ ở chỗ tôi." Kỳ Ngôn cúi đầu mở túi ra, từ trong túi lấy ra một chiếc bông tai nhỏ, đặt vào lòng bàn tay, mở ra trước mặt nàng.

 

Chiếc bông tai dưới ánh đèn trở nên lấp lánh, đẹp đến lóa mắt, Lục Tri Kiều bỗng dưng nhớ về đêm đó, gương mặt cũng ửng đỏ theo dòng hồi ức, huyệt thái dương hơi co giật.

 

Ánh mắt Kỳ Ngôn đậm ý cười, bước lên nắm lấy tay nàng, duỗi năm ngón tay kia ra, đặt bông tai vào trong, rồi lại nhẹ nhàng nắm tay nàng lại, tiến đến nhẹ nhàng nói vào bên tai nàng: "Rơi ở cái giường mà chúng ta ngủ với nhau đó."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: