Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Chúng ta thử đi

3071 0 9 0

Chương 7: Chúng ta thử đi

 

Ăn xong bữa tối, Lục Tri Kiều gõ cửa nhà đối diện 902.

Từ nhà sang nhà đối diện, khoảng cách không tới 5 bước chân nhưng mỗi bước nàng đi đều nặng trịch, đứng trước cánh cửa nhà đối diện, cánh tay như được buộc thêm chì, nặng đến mức không thể nhấc nổi, như thể phía sau cánh cửa này là con mãnh thú quái ác, sẽ ăn thịt nàng đến xác cũng không còn một mảnh.

                                                                                                                                    

Sống ở thành phố xa hoa với những tòa nhà bằng cốt thép, từ lâu đã chẳng giao lưu bằng tình người, cho dù có là hàng xóm đối diện cũng chưa chắc đã quen biết nhau, họ chỉ cần duy trì sự khách sáo vừa đủ, chẳng cần phải giao lưu quá nhiều. Nàng luôn ôm suy nghĩ như vậy, mấy ngày gần đây nàng như trở về với cuộc sống lúc trước, một tuần bận rộn cũng đủ khiến những cảm xúc khó xử, hổ thẹn và cả kích thích kia bị công việc che lấp.

 

Nhưng chuyện gì đến thì có trốn cũng không trốn nổi.

 

Cửa mở rất nhanh, giống như chủ nhà biết trước nàng nhất định sẽ tới nên đợi sẵn.

 

Khi khuôn mặt kia xuất hiện sau cánh cửa, dưới ánh vàng đèn điện, sau gáy nàng đột nhiên như bị co lại, những cảm xúc tưởng chừng đã bị vùi lấp lũ lượt kéo về, phủ đầy trái tim trống vắng của nàng.

 

"Vào đi." Kỳ Ngôn vẫn cười dịu dàng như vậy, cơ hồ không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của nàng, trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự thản nhiên.

 

Vào khoảnh khắc đó, Lục Tri Kiều cảm thấy bản thân như bước vào hang sói.

 

Kỳ Ngôn trên người mặc bộ đồ ngủ, là loại tơ lụa màu rượu vang đỏ, xương quai xanh ẩn hiện, vóc người cao gầy, mái tóc dài mượt mà buông xõa sau lưng, có một lọn tóc còn vương trước mặt, được ánh đèn chiếu vào càng đen, càng óng ả. Giữa hai hàng lông mày toát lên sự nhã nhặn lịch sự, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đựng sức hút mê hồn, cô tựa như lưỡi dao dịu dàng.

 

Cô chuẩn bị cho nàng một đôi dép đi trong nhà, không ngờ rất vừa chân, lại còn là kiểu dáng mà nàng thích, màu trắng, không có nhiều hoa văn.

 

Lục Tri Kiều tưởng rằng mình mãi mãi sẽ không đặt chân bước vào căn phòng này. Trên thực tế, nàng không hề chủ động, mà là bị động bước vào. Nhưng dù sao cũng đến rồi, không tránh khỏi có chút tò mò, sau khi vào cửa, còn chưa kịp quan sát xung quanh, thì đập vào mắt là bức ảnh trần truồng của một người phụ nữa đặt ngay sau ti vi.

 

Người phụ nữ trên bức ảnh nàng không biết, dáng người mặn mà, đùi đẹp chân dài, nửa dựa vào thân cây, bối cảnh phía sau là rừng cây um tùm, xinh đẹp kiều diễm mà không dung tục.

 

Da đầu Lục Tri Kiều run lên, vội vàng đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác, vừa hay đụng trúng ánh mắt như cười như không của Kỳ Ngôn, đối phương quay đầu lại nhìn bức ảnh nhưng không nói gì mà kéo nàng đi về phía ghế sofa, rót cho nàng một ly nước ấm.

 

"Cảm ơn."

 

Ghế sofa đối diện bức ảnh đó, hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, muốn trốn cũng không trốn được. Lục Tri Kiều nâng ly nước lên uống một ngụm, mượn cớ cúi đầu xuống, dòng nước ấm thuận theo yết hầu đi xuống dưới, tạm thời khiến cho cảm xúc của nàng bình tĩnh trở lại.

 

Kỳ Ngôn sau đó cũng ngồi xuống, đặt lên bàn một vật đen hình chữ nhật, đẩy đến trước mặt nàng, nhướng mày một cái.

 

Điện thoại của con gái.

 

Lục Tri Kiều nhất thời ngẩn người, mất nửa giây mới nhận lấy, trong ánh mắt có thể nhìn ra sự áy náy, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, cô Kỳ, đứa nhỏ mang rắc rối tới cho cô rồi."

 

"Không có." Ánh mắt Kỳ Ngôn sáng rực, nhìn nàng nói tiếp: "Chỉ là dùng trong giờ giải lao thể dục mắt hôm nay thôi, đúng lúc bị tôi nhìn thấy, trong giờ học con bé rất nghiêm túc."

 

Lục Tri Kiều nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.

 

Khoảng cách gần trong gang tấc, trong con mắt đen như mực của nàng là gương mặt của Kỳ Ngôn, nốt ruồi lệ tựa như một viên trân châu đen lóng lánh, nằm dưới đuôi mắt nàng càng thêm sinh động. Như thể bất kỳ lúc  nào cũng có thể biến thành giọt nước mắt màu đen, lăn xuống gò má.

 

Nghe nói, người có nốt ruồi lệ, một đời sẽ khổ vì tình.

 

Kỳ Ngôn không còn nhớ rõ bản thân đêm đó đã bao lần hôn lên nó, chỉ biết khi vừa bắt đầu thì dịu dàng cẩn trọng, đến cuối cùng thì vô cùng điên cuồng, thậm chí còn cắn mút nó, hận không thể ăn luôn nó.

 

 Đương nhiên, không dám dùng sức.

 

"Trường học không cho phép học sinh mang điện thoại, tôi không thể không quản." Kỳ Ngôn nói xong, không kìm lòng nổi mà xích lại gần hơn, ngửi thấy mùi vị của "Nữ thân săn bắn" kích thích khứu giác.

 

Lời tuy nói vậy, nhưng cô không dám tự hỏi lòng mình, đây rốt cuộc là làm việc theo nguyên tắc, hay thực ra chỉ là cái cớ để tiếp cận người phụ nữ trước mặt. Có lẽ hai lý do này đều có, nhưng luôn phải phân rạch ròi cái nào chính cái nào phụ, suy nghĩ này cứ vây quấn lấy cô, vô số lần tự hỏi lòng mình.

 

Cô buông thả trong tình yêu, trêu hoa ghẹo nguyệt vô số, trước nay đều dứt khoát rõ ràng, nhưng chỉ vì đêm đó, người đó mà nhung nhớ không thôi.

 

"Cô Kỳ, tôi hiểu công việc của cô, nhưng bình thường tôi rất bận, thường xuyên phải dùng điện thoại để liên lạc với con, cho nên điện thoại.... vẫn phải để con bé mang theo." Lục Tri Kiều lên tiếng, vẻ mặt có chút cô độc, đến nụ cười xin lỗi cùng mang theo chút xót xa.

 

"Có điều tôi sẽ dặn dò con bé, ở trường học không được lấy ra, không để thầy cô và bạn bè nhìn thấy."

 

Nhà trường đã quy định rõ ràng, nhưng thực tế chỉ là hình thức giấy trắng mực đen, học sinh lén mang điện thoại nhiều vô số kể, mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa trong giờ học còn lập team chơi game, tiêng la hét to đến mức có thể truyền đến phòng giáo viên cách cả một tòa nhà, nhưng không ai quản.

 

Mà chỉ đến giờ lên lớp, giám thị, giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra ngoài hành lang, bất chợt nhìn qua cửa sổ, lúc đấy đám học sinh mới trở tay không kịp.

 

Cho nên tạo thành một quy tắc ngầm: Có thể mang điện thoại, chỉ cần không bị túm.

 

Kỳ Ngôn sẽ không trực tiếp nói những lời này, cô chỉ cười hỏi ngược lại: "Ừ, chị làm nghề gì?"


"....."

 

Nửa ngày không thấy Lục Tri Kiều lên tiếng.

 

Kỳ Ngôn cũng không hỏi lại, cô đưa tay vén tóc, những lọn tóc mượt mà lướt qua khẽ tay, ngoan ngoãn xõa ra sau vai cô, màu đen của tóc phối với màu đỏ đậm của quần áo, mị hoặc mà quyến rũ.

 

"Điện thoại, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt."

 

Cô nghiêng đầu cười, từ đuôi mắt tràn ra sự dịu dàng, bỗng nhiên nửa thân trước của cô nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp hơn: "Là nể mặt chị đấy."

 

Lục Tri Kiều nhìn cô vuốt tóc còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cánh môi nóng lên, hơi thở ấm áp quen thuộc không ngừng thổi đến, mạnh mẽ mà dịu dàng, chiếm đóng thành trì của nàng.

 

Nàng rất thơm, nồng đậm như rượu, lắng đọng như trà.

 

Quán bar nhiều gái đẹp như vậy, ai ai cũng ăn mặc tươm rất, nhan sắc cũng không hề tầm thường, nhưng trong mắt của Kỳ Ngôn chỉ thiếu một ký hiệu nguyên tố hóa học duy nhất, mà chỉ có người này, giống như một vùng giữa biển cả, không ai biết nàng sâu đậm ra sao, rộng lớn thế nào.

 

Cái gọi là nhất kiến chung tình, chẳng qua là thấy sắc mà nổi lòng ham muốn.

 

"Ưm....."

 

Tiếng nước đọng quấn quanh.

 

Người này kinh nghiệm phong phú, là một tay chơi lão làng, trong đầu Lục Tri Kiều trở nên mơ mang, theo bản năng phản ứng lại, ngọn lửa nơi đáy lòng bị đốt cháy, có chút xao động.

 

Cô nói không sai, nàng thật sự rất mẫn cảm.

 

"Hay là chúng ta thử một lần, nhé?" Kỳ Ngôn bỗng nhìn dừng lại, hai tay nựng mặt nàng, cúi đầu xuống hỏi.

 

Quần áo chất liệu tơ lụa nên rất nhẵn, những động tác vừa nãy, dễ dàng khiến cho cổ áo chệch xuống dưới một chút, xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện, từ bả vai đến xương quai xanh tựa như đồi tuyết bị một cành mai đỏ phủ kín.

 

Lục Tri Kiều khó khăn đưa ánh mắt rơi khỏi bờ vai cô, nhắm mắt lại "Cô Kỳ, mong cô tự trọng...."

 

"Vậy sao?" Kỳ Ngôn hôn nốt ruồi lệ của nàng, nói tiếp, "Đêm đó, chị đâu nói thế."

 

"....."

 

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến, sự kiềm chế và sức chịu đựng của Lục Tri Kiều đều sụp đổ, nhớ lại hết thảy những chuyện xảy ra đêm đó, nhịp đập trái tim trở nên điên cuồng, dũng mãnh, màu anh đào lan từ gương mặt nàng đến hai bên tai, xấu hổ đến không nói nổi thành lời.

 

Nhưng, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng chống trả, cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ đẩy người trước mặt ra.

 

Kỳ Ngôn lại là người chủ động buông tha nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc lộn xộn của nàng, vuốt ra sau tai, tiện thế vuốt dọc xuống dưới cổ, vuốt đến cúc áo đang được cài chắc chắn, dừng lại ở đó một lúc mới rút tay về.

 

Lục Tri Kiều run rẩy mở mắt nhìn, vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy bức ảnh người phụ nữ trần truồng, ngón tay đột nhiên nắm chặt lại, sự hoảng loạn chuyển tới gương mặt.

 

"Đó là ảnh khỏa thân nghệ thuật mà tôi chụp." bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của Kỳ Ngôn, cô mỉm cười, nét mắt bình tĩnh như thường, dường như chưa từng cảm thấy treo bức tranh đó ở phòng khách có gì không thỏa đáng.

 

"Chờ một chút."

 

Kỳ Ngôn kêu nàng dừng lại, xoay người bước vào phòng, từ bên trong phát ra tiếng lạch cạch, sau đó cô bước ra mang theo một quyển sách, đặt trước mặt nàng.

 

Lục Tri Kiều nhìn bìa sách, tên là "Tam Trùng Môn".

 

"Tặng cho Lục Uy."

 

.

 

Người rời đi được nửa tiếng. Kỳ Ngôn nằm trên ghế sofa, là vị trí mà Lục Tri Kiều vừa ngồi hồi nãy, lấy ra bao thuốc lá và bật lửa, hút một điếu thuốc.

 

Khói thuốc lượn lờ nuốt chửng mùi hương hoa hồng, bao phủ góc nghiêng quyến rũ xinh đẹp của cô, một chân duỗi thẳng đặt trên mặt bàn trà, một chân còn lại thì co lại, cánh tay còn lại thì để dưới gối đầu, ngón tay thon dài của bàn tay kia thì kẹp một điếu thuốc.

 

Cô ngắm nhìn bức ảnh nghệ thuật lõa thể, gương mặt kia dần dần biến thành gương mặt Lục Tri Kiều, gương mặt lạnh lùng không nỡ dính khói lửa, trong ánh mắt viết đầy dục vọng, một nốt ruồi lệ rõ ràng đến động lòng người, nhưng lại chẳng thể lại gần, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, cũng khó tránh khỏi bị câu dẫn linh hồn.

 

Khi còn rất nhỏ, Kỳ Ngôn đã biết bản thân thích những người phụ nữ lớn tuổi, hoặc là chị, hoặc là cô, họ là những người có suy nghĩ độc lập, có kinh nghiệm phong phú, giống như bầu trời kia xa vời thăm thẳm, bạn mãi mãi không biết được họ ở tận nơi đâu, lại giống như biển cả rộng lớn, bạn không thể biết được họ sâu tới chừng nào.

 

Họ trải qua thử thách của thời gian, lắng đọng giữa năm dài tháng rộng, tản phát ra sức hấp dẫn khiến người ta yên tâm, thu hút bạn, khiến bạn muốn đi thám hiểm, đi thấu hiểu họ. Mà cô, trước nay chưa từng vì tìm kiếm sự chăm sóc đến từ chị gái hay cô, ngược lại, cô có khát vọng được bảo vệ dục vọng của họ, cô thích thử thách, thích theo đuổi kích thích.

 

Tìm kiếm bao nhiêu năm, ngoại trừ mối tình đầu khiến cô khắc cốt ghi tâm, cũng chỉ người phụ nữ trước mặt.

 

Nếu như Lục Tri Kiều có thể làm người mẫu của cô, vậy thì cô nguyện từ nay về sau chỉ vì nàng mà cầm lên máy ảnh.

 

Nhưng rất rõ ràng, đây là chuyện không thể nào.

 

Kỳ Ngôn nở nụ cười tự giễu, hút một hơi dài, điếu thuốc trên tay nhanh chóng bị những đốm lửa thiêu đốt một mảng lớn, tàn thuốc rơi xuống men gạch dưới nền nhà.

 

Điện thoại không ngừng sáng lên bởi thông báo đẩy trên wechat, cô cầm điện thoại lên xem, nhóm chat lớp học rất náo nhiệt, không biết là ai gửi một cái link bình chọn, thu hút các phụ huynh tới bàn tán, chị một câu, tôi một câu, rất nhanh đã mấy chục tin nhắn.

 

Kỳ Ngôn gửi đi một tin nhắn: "Mong các vị phụ huynh không nói chuyện phiếm trong nhóm chat."

 

Năng nổ nhất luôn là những người đó, mẹ Thái XX, mẹ Hồ X, bố Âu Dương XX, mẹ La XX,.... nhóm chat thành lập hơi muộn, trong vòng một tuần, những phụ huynh từng nói chuyện cô đều có ấn tượng, chỉ có Lục Tri Kiều là ngoại lệ.

 

Cho dù cô gửi tin nhắn gì, giao bài tập hay là thông báo, trong một loạt tin nhắn "đã nhận" cũng không có người đó, có lúc khiến cô hoài nghi liệu nàng có thực sự ở trong nhóm chat này không, tựa như vô hình.

 

Nhóm chat yên tĩnh rồi.

 

Kỳ Ngôn mở danh sách thành viên, sắp xếp theo thứ tự tên, tìm đến chữ "mẹ Lục Uy".

 

Nàng do dự một lát, rồi nhất thêm bạn.

 

Con người thời đại bây giờ điện thoại không rời khỏi người, wechat càng là một phần mềm được sử dụng thường xuyên nhất, thêm bạn bè theo lẽ thường rất nhanh sẽ được thông qua. Kỳ Ngôn ôm theo suy nghĩ này, đợi đến tận đêm khuya, 3 lần gửi yêu cầu, lời mời kết bạn gửi đi tựa như ném đá xuống đáy biển, không có nửa tiếng hồi đáp.

 

.

 

Ngày hôm sau là thứ 7, Kỳ Ngôn dậy từ rất sớm, vừa mở mắt là nhìn điện thoại nhưng vẫn như cũ, wechat vẫn không chút phản hồi, trong lòng cũng tự hiểu vài phần. Cô không còn kiên trì chờ đợi nữa, sau khi rửa mặt đánh răng thì chuẩn bị tập thể dục, thay sang bộ đồ vận động để đi chạy bộ.

 

Đứng trước cửa nhà, thang máy đang đi lên, cô 3 bước đã chạy đến trước, nhấn vào nút bên ngoài thang máy, cánh cửa thang máy từ từ mở ra hai bên.

 

Nhìn thấy người trong thang máy, Kỳ Ngôn cong khóe môi cười nhạt, chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng."

 

Bước vào thang máy, không gian nhỏ hẹp bị phong ấn tràn ngập mùi vị của "Nữ thần săn bắn", có lúc thì tươi mát, có lúc thì nồng đậm, quấn quýt trong khoang mũi cô mãi không rời.

 

Lục Tri Kiều đứng phía bên phải, biểu cảm nghiêm túc, nhìn thấy Kỳ Ngôn bước vào có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt. Nàng hôm nay không mặc áo sơ mi, nhưng trên cổ lại thắt một cái khăn lụa màu nhạt, vẫn như cũ, che chắn rất cẩn thận.

 

"Chào."

 

"Cuối tuần cũng đi làm?"

 

"Đi công tác."

 

Mùi hương tựa như thuốc ngưng tụ, đóng băng cả không khí.

 

Thang máy từng tầng đi xuống, không biết có phải là ảo giác hay không mà thang máy hôm nay cực kỳ chậm. Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm vào khe cửa thang máy, như thể tự mình nói chuyện: "Tại sao lại không add wechat?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: