Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12: Run rẩy

3059 0 5 0

Chương 12: Run rẩy

Mở cửa ra nhìn thấy Lục Tri Kiều đang đứng ở bên ngoài, tinh thần mệt mỏi, mái tóc đang xõa có chút rối.

“Cô Kỳ…” nàng buông tay đang nắm lấy quai kéo vali, giữ lấy cổ tay Kỳ Ngôn, đôi mắt toàn là tia máu chứa đựng sự lo lắng, “Nữu Nữu thế nào rồi?”

Bình thường toàn nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh không gợn sóng, còn dáng vẻ bây giờ nhếch nhác cũng là lần đầu thấy, Kỳ Ngôn cực kỳ ngạc nhiên, sau khoảnh khắc đó, ngược lại lại nắm tay nàng, nói dịu dàng: “Đã hết sốt rồi, còn đang ngủ, chị vào xem đi.” Nói xong chỉ tay vào căn phòng của mình.

Tay Lục Tri Kiều rất lạnh, cả người dính đầy mùi sương sớm, nàng lúc này đã không còn sự khách sáo, thay dép trong nhà, vội vàng bước vào căn phòng ngủ lớn nhất. Một luồng gió lạnh lẽo theo nàng tiến vào nhà, Kỳ Ngôn hơi rung mình, tiện tay kéo luôn vali đang để bên ngoài vào trong nhà.

Bởi vì cửa sổ vẫn chưa mở cho nên trong phòng có hơi tối, cố bé nằm cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, cơ hồ hoàn toàn không bị tiếng động của thế giới bên ngoài làm phiền, ngủ ngon lành.

Lục Tri Kiều nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, muốn đưa tay vuốt ve má của con gái nhưng nhận ra nhiệt độ lạnh lẽo của đôi tay mình nên lại rụt về, đặt lên cổ mình một lúc rồi hà hơi vào, đợi bàn tay ấm lên mới nhẹ nhàng vút ve đôi má phúng phính của con gái, di chuyển từng chút một lên trán.

 Không cảm nhận được độ nóng ran như dự đoán, nàng thở phào nhẹ nhọm, cuối cùng cũng thôi lo lắng.

Kỳ Ngôn đứng dựa vào bên cửa, im lặng ngắm nhìn, nhìn thấy nàng hà hơi làm ấm tay rồi mới chạm vào con gái, trong căn phòng với tia sáng ảm đạm nhìn thấy hàng long mi của nàng đang nhẹ nhàng run lên, nhìn thấy khóe miệng nàng từng chút từng chút nhếch lên, từ trong bờ môi mỏng thở phào, nhưng không nhìn thấy từ trong đôi mắt nàng rốt cuộc đang có tâm trạng gì.

Cô nhẹ nhàng bước lại gần, ngồi xổm bên cạnh Lục Tri Kiều, ánh mắt dừng lại ở gương mặt cô bé, nhỏ giọng nói:“Mấy ngày này hạ nhiệt độ, trong lớp có rất nhiều bạn nhỏ bị cảm, Lục Uy có lẽ là bị lây bệnh. Chiều hôm qua tôi thấy con bé đi học lớp Piano về…”

Nói ngắn gọn về sự việc, lược bỏ bớt những tình tiết khiến nàng thấy lo lắng.

“Tôi không có tư cách phán xét ai cả, nhưng mà con bé còn nhỏ như vậy, chị vứt nó một mình ở nhà, quả thực như vậy không thỏa đáng lắm.” Giọng nói của Kỳ Ngôn rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác oán trách.

Lục Tri Kiều im lặng lắng nghe, cau mày lại, trong mắt đều là áy náy và tự trách, nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Xin lỗi….” xin lỗi Kỳ Ngôn, bởi vì gây thêm phiền phức cho cô, cũng là xin lỗi con gái, bởi vì bản thân chăm sóc không tới nơi tới chốn.

Lục Uy tỉnh mộng có hơi động đậy, ho hai tiếng, từ trong cổ họng cảm nhận được sự khô khan, sau đó từ từ mở mắt ra.

“Mẹ ơi…”

Siu nghĩ bị giọng nói khan khàn yếu ớt gián đoạn, Lục Tri Kiều đưa mắt nhìn con gái, trong phút chốc ánh mắt trở nên dịu dàng, vô cùng mừng rỡ: “Nữu Nữu… mẹ về rồi….” nàng cúi người hôn lên trán con gái, giọng nói còn hơi run lên, “Còn khó chịu không?”

Bé con rũ mắt xuống, lắc đầu, sau đó lại tiếp tục ho khan, thò hai tay từ trong chăn ra, đưa tay về phía nàng, ấm úng nói: “Mẹ ơi, ôm.”

Trẻ con khi bị bệnh rất yếu ớt, Lục Tri Kiều thân là người mẹ làm sao có thể kháng cự trước kiểu làm nũng này, trái tim chốc lát mềm nhũn, vội lấy thân thể bé nhỏ ôm vào lòng mình, rồi lại kéo chăn lên che kín.

“Khụ khụ… khụ…” Lục Uy muốn nói chuyện nhưng không ngừng ho khan, chỉ một lát thôi cả mặt đều đỏ bừng lên, ấm ức ôm lấy cổ mẹ.

Lục Tri Kiều lần nữa lại tự trách bản thân, nhẹ nhàng vỗ vào lưng con gái, dung một bên mặt dán lên trên cô bé, “Mẹ xin lỗi, cục cưng, là mẹ không tốt…”

Kỳ Ngôn hoàn toàn bị lu mờ nhẹ nhàng xoay người rời đi, ra khỏi phòng đóng cửa lại, cho hai mẹ con không gian và thời gian riêng tư.

.

Ngủ muộn, dậy sớm, khi Kỳ Ngôn đứng trướng gương rửa mặt bằng nước lạnh, đánh rang, mới đuổi được cơn buồn ngủ đang kéo đến. Mùa thu đông ở thành phố phương Nam không dung đến máy sưởi, bên ngoài nhiệt độ mười mấy độ thì trong nhà cũng mười mấy độ, lúc này đầu óc tuy rằng tỉnh táo, nhưng đôi tay bị lạnh đến đỏ hồng.

Vốn dĩ hôm nay cô định đổi 2 tiết học với giáo viên khác để ở nhà chăm sóc bé gái, nhưng nếu Lục Tri Kiều đã về rồi, cô cũng không cần phải làm vậy nữa.

Từ trong phong tắm đi ra, Kỳ Ngôn nhìn lướt qua căn phòng đang đóng chặt cửa, lại nhìn đến ảnh trang trí trên tường sau ti vi, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, đêm qua khi đưa Nữu Nữu về, nhân lúc đứa trẻ đang mê man nên không chú ý đến, cô luống cuống tay chân vội vàng đưa tấm ảnh cô gái lõa thể đặt vào trong phòng làm việc, tránh khỏi khó xử.

Để lại trêu Lục Tri Kiều thì được, nhưng Nữu Nữ thì vãn còn nhỏ, cô không phải là người không biết điểm dừng.

Lúc này vẫn còn kịp làm bữa sáng, Kỳ Ngôn bình thường ở nhà một mình, chỉ làm đồ ăn đủ cho một người, lần này thì nấu 3 phần cháo, 3 quả trứng gà, còn một đĩa bánh mì sandwich.

Không lâu sau, cô xếp bữa sáng đã làm xong lên bàn, vừa xoay người thì nhìn thấy Lục Tri Kiều đang đứng ở góc tường bên ngoài cửa, đưa lưng về phía bàn thức ăn, đầu cúi thấp, đôi vai run lên không ngừng.

Kỳ Ngôn tiến về phía trước hai bước, nghe thấy tiếng nức nở vang lên nhè nhẹ, rồi nhìn thấy người đó đưa tay lên che lấy miệng của bản thân, tiếng khóc nức nở bị chặn lại ở nơi cổ họng.

Cả người cả ngạc nhiên, không dám tiến gần thêm nữa, cứ như vậy lặng lẽ đứng nguyên tại một chỗ.

Từ phía sau nhìn, Lục Tri Kiều rất gầy, thân hình mảnh khảnh, khung xương thì nhỏ, nhưng sống lưng từ đầu tới cuối rất thẳng, có thể nhìn ra dáng vẻ kiên cường tự tin, khí chất mạnh mẽ.

Làn đầu tiên gặp nàng ở quán bar, một thân lạnh lùng cô độc khác biệt với đám đông, sau này gặp mặt ở buổi họp phụ huynh, dáng vẻ lãnh đạm dịu dàng lại lịch sự khiến người ta không khỏi say mê, về sau nữa, liên tục gặp gỡ, nhìn thấu đằng sau dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm còn ẩn chứa một mặt nhiệt tình như lửa, nhưng chỉ đến giờ phút này cô mới biết, dáng vẻ yếu đuối của nàng lại đến nhanh tới vậy.

Đêm qua oán trách người mẹ không quan tâm con gái, làm sao biết được hôm nay trên đôi vai yếu ớt của đối phương đang gánh trên mình bao nhiêu trọng trách.

Kỳ Ngôn suy nghĩ miên man, trái tim tựa như bị vô số những con kiến cắn lên chi chít, tràn ra mùi vị chua chát.

Đứng một lúc, Lục Tri Kiều dựa mình vào tường, nhắm mắt ngẩng đầu hít thở thật sâu, sau đó từ từ xoay người lại, nhìn thấy Kỳ Ngôn đang đứng ngây ngốc chưa kịp phản ứng, biểu cảm có chút biến đổi nhẹ, trong đôi mắt chứa đầy hoảng loạn.

Đôi mắt nàng vẫn còn đỏ hồng, tròng mắt ươn ướt còn lưu lại những giọt lệ, mặt nạ lạnh lùng tinh tế bị thấm đẫm nước mắt, nốt ruồi lệ lúc này càng khiến người ta thương yêu, những cũng rất thảm hại. Trái tim Kỳ Ngôn như thắt lại, rút ra hai tờ khăn giấy đưa đến trước mặt nàng, do dự trong phút chốc, thay nàng lau đi vết hằn do nước mắt lưu lại.

“…”

Lục Tri Kiều tỉnh táo trở lại, đưa tay nhận lấy khăn giấy, quay lưng tự mình lau đi.

“Bác sĩ nói, chịu khó uống thuốc nghỉ ngơi, không đến hai tuần là có thể khỏi hẳn.” Kỳ Ngôn thấp giọng dịu dàng an ủi, một tay đặt ở trên vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về.

Lục Tri Kiều nhẹ hít một hơi, trong đôi mắt tựa hồ lại thêm một tầng sương mơ hồ, nhẹ giọng nói: “Lần này cảm ơn cô…”

Lời vừa nói xong, nàng lại không dám nhìn Kỳ Ngôn, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, ngăn cho nước mắt đang trực trào không lăn xuống.

Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng, sau đó cẩn thận từng li thuận lợi ôm nàng vào lòng: “Sau này nếu như chị phải đi công tác xa, có thể để Nữu Nữu đến nhà tôi.”

 

_____________________

Tác giả: Cảnh Ngô 璟梧

Người dịch: Vô Tự Thán 无屿叹

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: