Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13: Mặc người chiếm lấy

927 0 3 0

Chương 13: Mặc người chiếm lấy.

Hơi thở ấm áp truyền đến bên tai, ngứa ngáy câu người, Lục Tri Kiều đột nhiên rùng mình, bất giác nghiêng đầu một chút, vành tai vừa hay đặt ngay dưới môi của Kỳ Ngôn. Nàng muốn tránh, nhưng rất khó để kiểm soát tình cảm trong lòng, càng khó để di chuyển, cứ như vậy để mặc kệ đối phương ôm lấy.

Kỳ Ngôn ăn chắc nàng sẽ không đẩy mình ra, càng siết chặt vòng tay của mình hơn, lợi dụng ưu thế, chạm vào gương mặt của nàng: “Dù sao thì họ hàng xa không bằng láng giềng gần.”

Lục Tri Kiều lúc này có cảm xúc lẫn lộn, làm gì còn để tâm đến chuyện đang bị trêu ghẹo, trong đầu toàn là tự trách và chua xót, và cả sự nhếch nhác khi gặp chuyện, vì vậy, hơi ấm của người này ngược lại khiến nàng cảm thấy an tâm.

Nhìn thấy ánh mắt nàng buồn bã không nên lời, Kỳ Ngôn cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng, cùng chung nhịp thở với nàng.

Trong chốc lát, Lục Tri Kiều hơi vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Cô Kỳ, thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho cô rồi, tiền thuốc của Nữu Nữu…”

“Còn không ăn sáng thì nguội mất đấy.” Kỳ Ngôn cười ngắt lời, buông tay ra, xoay người bước về phía bàn ăn: “Cần gọi Nữu Nữu dậy chưa?”

Gọi tên ở nhà của con gái người ta, thuận miệng thật đấy.

Đôi mắt Lục Tri Kiều vẫn còn đỏ hoe, nhìn thấy bữa sáng còn sốt nóng đặt trên bàn, bước đi như người máy, ngồi xuống, vừa sáng ra nàng vội vã trở về, cũng chưa kịp ăn gì, bây giờ cũng có hơi đói.

“Thôi, tôi bảo con bé ngủ thêm lát nữa.”

Kỳ Ngôn gật đầu, múc một bát cháo đầy đưa đến trước mặt nàng, cổ tay áo để lộ ra phần da thịt trắng gầy: “Tôi lần đầu nấu cơm cho người khác.” Nói xong liền cười nói bổ sung: “Tình đầu cũng không có được đãi ngộ này đâu.”

Lục Tri Kiều ngây người, không biết sao lại đặt trọng tâm ở hai chữ “tình đầu” mà nãy ra suy nghĩ tò mò, nhưng rất nhanh đã biến mất không chút tăm tích, chỉ nói một lời cảm ơn, cuối đầu nhìn chiếc thìa trong bát, thử một miếng, mùi vị không tệ.

“Làm bên tiêu thụ quả thực rất mệt.” Trong tay Kỳ Ngôn đang bóc vỏ quả trứng gà, tự nhiên lên tiếng như tự nói với chính mình. Ngón tay cô vừa trắng lại thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ.

Lục Tri Kiều đoán chắc cô từng xem trang cá nhân của mình, càng không cần phải giấu giấu diếm diếm, “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục ăn cháo.

“Thật sự phải liều vậy sao?”

“Mỗi tháng hết 30 000 tệ tiền nhà, đồ ăn, quần áo, điện nước, xăng xe, con cái đi học, chỗ nào cũng cần tiền.” Lục Tri Kiều chưa bao giờ thích phàn nàn than phiền, rất ít khi nhắc chuyện này với người khác, có lẽ cũng bởi vì do con gái ốm khiến cô bị kích thích, tâm trạng có phần hỗn loạn.

“Hoặc là thay đổi một góc độ khác. Nếu như tôi không phải là một người chăm chỉ chịu khó làm việc, con tôi làm sao có được điều kiện học tập tốt để phát triển.”

Hiếm khi nàng tự nguyện nói nhiều thêm vài câu.

Nhưng người phụ nữ này cũng quá bình tĩnh rồi, cho dù giây phút này tâm trạng có phần không ổn định nhưng trong đôi mắt kia vẫn bình lặng không một gợn sóng, chỉ nhìn thấy một chút ít chua xót bề ngoài bởi vì vừa nãy mới khóc.

Kỳ Ngôn lại thở dài một hơi, bỏ quả trứng đã bóc xong vào trong bát của nàng: “Chị sinh năm mấy?”

“1986.”

Quả trứng trắng bóc nằm trong bát, Lục Tri Kiều dùng thìa đưa lên miệng, cắn một miếng.

Kỳ Ngôn ngạc nhiên nói: “Trẻ vậy sao?”

Nay mới 32 tuổi đã có con gái 12 tuổi, dựa vào điều này có nghĩa là năm 20 tuổi nàng đã sinh con rồi, mới vừa đến độ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định. Chẳng nhẽ là kết hôn chạy bầu? Ở độ tuổi học Đại học đã kết hôn sinh con, có hơi sớm.

Lục Tri Kiều ngây ra, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt có phần không tự nhiên, không tiếp lời. “Cô thì sao?”

“1991.”

Ba tuổi một khoảng cách thế hệ, bốn làm lên năm, đã là hai thế hệ rồi.

.

Bởi vì ốm, Lục Uy không thể không xin nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh, cả một tuần không thể đi học, bị lỡ rất nhiều nội dung bài học. Lục Tri Kiều mỗi ngày vẫn đi làm như cũ, nhưng buổi trưa sẽ bớt thời gian về nhà nấu cơm, buổi tối thì đúng giờ tan ca, không mang công việc về nhà.

Tình trạng như thế này chỉ tiếp tục trong hai ngày đã bị Kỳ ngôn phá vỡ.

Ban đầu nhất, người đó chỉ đến giúp nấu bữa cơm trưa, sau đó, chỉ cần không có giờ dạy liền chạy về nhà, dạy bù cho Lục Uy, thuận tiện hướng dẫn làm bài tập luôn.

Sau sự việc con gái ốm, khi gặp Kỳ Ngôn, Lục Tri Kiều không còn cảm thấy khó xử nữa, khoảng cách giữa hai người cơ hồ gần thêm một chút, nàng có thể thuyết phục chính mình tiếp nhận sự giúp đỡ của Kỳ Ngôn với thân phận là hàng xóm, nhưng lại không thể yên lòng chấp nhận chuyện Kỳ Ngôn đi cửa sau cho con gái.

“Phụ huynh nhà người ta chỉ mong giáo viên quan tâm con cái nhà mình thêm một chút, chị thì hay rồi, tôi tặng đến tận cửa nhà cũng không thèm.” Kỳ Ngôn đem Lục Tri Kiều đè xuống ghế sofa, giống như con rắn quấn lấy, từ trên trán đến cằm đều hôn một lượt, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi lệ, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Trong lòng Lục Tri Kiều rối rắm không thôi, nghĩ rất nhiều chuyện nhưng lại không có ý phản kháng nào, mặc kệ cô đụng chạm.

Hôm nay tan làm về nhà nhìn thấy Kỳ Ngôn đang dạy con gái làm đề, hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng ấm, khung cảnh hài hòa mà ấm áp. Ngoài sự ngạc nhiên nàng còn cảm thấy sự chua xót, tự trách từ đáy lòng.

Những điều này vốn dĩ là việc mà một người mẹ như nàng phải làm, nhưng mà nhiều năm nay nàng lại chưa từng làm được trách nhiệm ở phương diện này, hôm nay đột nhiên có người thay nàng làm, mà người đó lại không hề có trách nhiệm phải làm.

Hơn nữa, phòng Giáo dục có quy định, cấm giáo viên dạy thêm cho học sinh bên ngoài, mặc dù Kỳ Ngôn dạy không công, nhưng như vậy cũng không công bằng với học sinh khác, một mặt nàng vừa khó xử, một mặt nàng cũng sợ sẽ hại đến đối phương.

Những chuyện khác, nàng không muốn nghĩ đến nữa.

“Thôi, thật sự không muốn gây phiền phức cho cô nữa…” Lời vừa nói xong, một hơi thở ấm nóng phả vào mí mắt nàng, nàng nhắm mắt trong vô thức, lời đang nói dở dang bị nghẹn lại ở cổ họng.

Kỳ Ngôn cắn vào nốt ruồi lệ, dùng tay nâng gương mặt nàng lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Bởi vì là chị, tôi sẵn lòng.”

“Cô Kỳ…”

“Gọi tên.”

Lục Tri Kiều đột nhiên đỏ mặt, bặm môi lại không lên tiếng.

“Nhanh lên.” Kỳ Ngôn giả vờ không nhìn thấy, cường thế thúc giục.

Ở công ty dù sao nàng cũng thuộc hàng quản lý cấp cao, lăn lộn trên thương trường nhiều năm có loại người gì chưa từng gặp, nhưng lại chết đứng trước mặt Kỳ Ngôn. Vì vậy thỏa hiệp vô điều kiện: “Kỳ Ngôn…”

Kỳ Ngôn mỉm cười hài lòng, rồi lại chạm vào môi của nàng, khẽ cúi đầu, mái tóc đen mềm mại buông xuống, quyến rũ vô cùng: “Tôi sẽ không ép người vào chỗ khó, nếu như chị không muốn điều này, tôi sẽ không làm nữa, nhưng chỉ còn một tháng nữa thôi đã đến kỳ thi rồi, lớp 7 học đều là nền tảng, Nữu Nữu bỏ qua những bài học này, tương lai rất khó bổ sung lại.”

Điều cô nói đều là sự thật, Lục Tri Kiều nhất thời không biết nói gì, rơi vào mâu thuẫn.

Trong thời gian ngắn có lẽ điểm số không quan trọng, nhưng học tập giống như xây nhà, nền tảng không xây dựng tốt, tương lai làm nhà sẽ có nguy cơ.

Thấy nàng không lên tiếng phản đối, Kỳ Ngôn đưa tay ôm càng chặt hơn, chóp mũi dính trên mặt nàng dần dần đi xuống, ngửi hết mùi hương trên người nàng, càng lúc càng không chút khách khí mà nhẹ nhàng ngậm lấy mảnh môi kia, cẩn thận mút lấy.

“Khi nào có thời gian rảnh, chúng ta đi chụp ảnh, hả?”

“…Qua Tết.” Lục Tri Kiều nhắm mắt, trả lời một cách mơ hồ, hai tay không tự chủ được đặt lên vai Kỳ Ngôn.

Người này có kỹ thuật cao siêu, lại nắm rõ những điểm mẫn cảm của nàng, tùy tiện trêu chọc liền có thể khiến phòng tuyến của nàng sụp đổ. Lúc trước nàng cố ý giữ khoảng cách, miễn cường mà còn kiềm chế, bây giờ không biết là do nợ người nhân tình hay vì lý do khác, đến làm mặt lạnh cũng không làm nổi, chỉ cảm thấy bản thân tựa như con cá nằm trên thớt, mặc người xử lý.

“Được.” Kỳ Ngôn cũng có chút mất kiểm soát, bên dưới làn da dịu dàng là một trái tim dã thú, không thể nhẫn nại.

Nhưng cô cuối cùng cũng buông người Lục Tri Kiều ra.

Hai bóng người tiếp xúc thân mật dưới ánh đèn, Lục Tri Kiều dựa người vào ghế sofa, ánh mắt có phần mơ màng, miệng vẫn còn hơi mở, hơi thở nặng nề, cúc áo ngủ đã bị mở 2 cúc trên cùng, nhếch nhác mà mê người.

Kỳ Ngôn cố hết sức mình để đè nén dục vọng đang sôi trào, cố ý không nhìn thẳng, chỉ nhẹ nhàng hôn vào nốt ruồi lệ, giọng nói dịu dàng: “Đã muộn lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”

“….”

.

Giờ giải lao buổi sáng thứ 6, Kỳ Ngôn trở về văn phòng nghỉ ngơi, vừa nói chuyện hai câu cùng đồng nghiệp thì có điện thoại của cô bạn Trì Niệm gọi đến, nói bản thân được thăng chức rồi, muốn mời cô ăn cơm để chúc mừng.

Trì Niệm là một người bạn mà Kỳ Ngôn quen biết trong giới nhiếp ảnh, cùng tuổi với cô, hai người khi có thời gian rảnh sẽ hẹn nhau ra ngoài, giao lưu những thứ trong phương diện nhiếp ảnh, rất hợp ý nhau. Điều duy nhất khác biệt là Trì Niệm là gái thẳng chính hiệu, đã hết hôn được 1 năm, mà Kỳ Ngôn thì “cong” như nhang muỗi, hiện tại vẫn độc thân.

Tính hướng khác nhau, nhưng không thành trở ngại.

Hồi Đại học Trì Niệm học chuyên ngành Thương mại Quốc tế, sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm công việc trong ngành ngoại thương, trước mắt đang công tác ở Tổng bộ Tập đoàn Tân Bắc, hai năm trước mới được thăng chức lên làm chủ quản, năm nay thăng chức lên làm Quản lý khu vực, tình thế vừa đẹp, lại thêm chuyện năm ngoái kết hôn cùng bạn trai thanh mai trúc mã, đến nay sự nghiệp hay tình yêu đều hạnh phúc đủ đầy.

Hai người hẹn nhau ăn cơm ở một quán ăn Nhật cạnh tòa nhà của tập đoán Tân Bắc, bởi vì buổi chiều Trì Niệm còn có công việc, không tiện đi xa, mà Kỳ Ngôn buổi chiều không có giờ dạy, đi đâu cũng được.

“Chuyện vui lớn như vậy, lẽ ra là tớ mời cậu ăn cơm mới đúng.” Gặp mặt nói chuyện một lúc, hai người bước vào phòng ngồi dưới nền Tatami, Kỳ Ngôn trực tiếp đẩy thực đơn cho Trì Niệm: “Gọi tùy ý.”

Mấy ngày trước cô đồng ý với bố mẹ tìm bạn bè hỏi thăm chút chuyện, vốn dĩ đã định mời Trì Niệm ăn cơm, trước mắt vừa hay có lý do phù hợp.

Trì Niệm sở hữu gương mặt loli, hoàn toàn không hợp với phong cách ăn mặc thành thục, chín chắn trên người, nhưng thắng ở việc có nhan sắc không tồi, cũng có vài phần khí thế của người phụ nữ thương trường mạnh mẽ. Cô nàng cười với Kỳ Ngôn, nhếch mày: “Vậy thì tớ không khách sáo đâu đấy.”

“Nghìn vạn lần đừng nhẹ tay.” Kỳ Ngôn cười nói.

Nói thì nói vậy, Trì Niệm đâu phải kiểu người chiếm tiện nghi của bạn bè, dựa theo khả năng ăn của mình mà tùy ý gọi 2 món. Kỳ Ngôn chê nàng dạ dày nhỏ, lại gọi thêm vài món ngon nữa.

Người trong quán không nhiều, cũng tính là sạch sẽ, trong thời gian đợi món lên, hai người ôn lại chuyện cũ.

“Công ty nhà người ta đến cuối năm là bận đầu tắt mặt tối, bọn tớ thì hay rồi, nhân viên nghiệp vụ mỗi ngày chỉ có ngồi gọi điện thoại, an ủi khách hàng cũ, đơn mới cũng không dám nhận.”

“Sao thế?”

Trì Niệm nhấp một ngụm nước chanh, thấp giọng nói: “Thời gian trước, nhà máy hợp tác với công ty bọn tớ xảy ra chuyện, không thể sản xuất bình thường, hàng mới không đủ, chỉ có thể trì hoãn gửi hàng.”

Kỳ Ngôn còn đang đắn đo không biết mở miệng thế nào, không ngờ rằng Trì Niệm lại chủ động nói ra. Cô giả vờ không bận tâm mà nói: “Đổi đối tượng hợp tác là được mà.”

“Đang đàm phán với Kỹ thuật Lâm Dương, nhưng mà nghe nói đấy là tảng đá cứng đầu, không chịu ký, cũng không biết xảy ra chuyện gì, việc này lại rơi trúng vào đầu Tổng thanh tra của bọn tớ.”

Công ty nhà mình bị gọi là “tảng đá cứng đầu”, Kỳ Ngôn lại thấy tò mò, đang định mở miệng hỏi thì nhân viên gõ cửa lên món, làm đứt quãng câu chuyện của hai người.

Đợi Kỳ Ngôn hỏi lại, lại bị bố Kỳ nói trúng, Trì Niệm không hề biết rõ tình huống cụ thể, nói ra cũng chỉ là những tin tức mơ hồ từ miệng đồng nghiệp…

Ăn cơm xong, Kỳ Ngôn hỏi muốn lên tòa nhà xem thử, Trì Niệm vui vẻ đồng ý.

Tân Bắc là một công ty lớn, cả tòa nhà được tu sửa mười phần khí thế, nhân viên bên trong ai cũng tràn đầy tinh thần, nhất cử nhất động đều vô cùng có kỷ luật, Kỳ Ngôn từ nhỏ sống buông thả quen rồi, chốc lát đã thấy nghẹt thở trong bầu không khí này.

Cô ngồi một lát trong phòng làm việc của Trì Niệm, uống xong cốc cà phê thì xoay người đứng dậy đi về, Trì Niệm nói đi tiễn cô ấy, hai người cùng nhau đợi thang máy.

Khi đi qua nhà vệ sinh, Kỳ Ngôn bỗng nhiên ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, nhưng không dừng chân lại, trực tiếp đi qua, sau đó phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, cô vô thức quay đầu lại nhìn, là góc nghiêng của một người phụ nữ.

Nốt ruồi lệ ngay dưới đuôi mắt hiện lên rõ ràng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: