Chương 2: Họp phụ huynh
Người bước đến thân hình mảnh mai, gương mặt lạnh lùng, mặc một bộ vest màu xanh thẫm, hai ống quần chỉnh tề phẳng phiêu, trông trưởng thành, sạch sẽ. Sự ngạc nhiên chỉ vụt qua trong đôi mắt, khóe miệng nở nụ cười lịch sự khách sáo.
Là nàng.
Kỳ Ngôn trong lòng chấn động nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Chị là....phụ huynh của ai?"
"Mẹ của Lục Uy"
Trong hơn 40 gương mặt học trò lựa chọn ra một cô gái, khớp với cái tên. Kỳ Ngôn mỉm cười giọng nói vẫn như cũ, chỉ tay lên bàn, nói: "Ký báo có mặt trước đã."
Phía sau gương mặt bình tĩnh là đợt sóng ngầm, cô đến nằm mơ cũng không ngờ tới, người cùng mình trải qua đêm xuân đêm qua lại là mẹ của học sinh, điều này cũng có nghĩa đây là phụ nữ đã có chồng, mà cô có khả năng rất lớn đã vô tình làm "tiểu tam".
Lục Chí Kiều điềm nhiên gật đầu, cúi người xuống nhìn vào tờ danh sách.
Một ít tóc xõa ra trước mặt, nàng đưa tay vuốt lên kẹp vào sau tai, để lộ ra đường nét khuôn mặt đầy dịu dàng, lan da trắng nõn. Kỳ Ngôn nhìn nàng không chớp mắt, yết hầu chuyển động, nhíu chặt phiếu báo điểm trong tay khiến cho một góc nhăn lại.
Vẫn là bộ đồ nghiêm chỉnh, chỉ có điều đổi thành màu sắc khác, con người này càng trở nên lạnh lùng, nghiêm túc hơn, nghiêm trang mà không chút tùy tiện, so với đêm qua hoàn toàn là hai người khác nhau.
Vừa nghĩ đến đêm qua nàng ta còn trong tay mình kiều mị quyến rũ, Kỳ Ngôn không nhịn được mà nuốt nước miếng, lại nghĩ đến một người xinh đẹp như vậy đã là vợ của người khác, trong lòng càng cảm thấy tiếc nuối khôn cùng. Giống như vừa đào được một bảo vật, còn chưa kịp cầm nóng tay đã bị người khác cướp đi mất, cho nên cũng sinh ra rất nhiều uất ức.
Ghét lây toàn bộ đàn ông.
Kỳ Ngôn nhẹ nghiến răng hàm, nhìn nàng ký xong tên, đứng thẳng lưng, thuận tay đưa qua một tờ phiếu báo điểm: "Chỗ ngồi tùy ý."
"Cảm ơn." Lục Chí Kiều khách sáo nhận lấy.
Nàng nhìn qua một lượt bảng thành tích, trực tiếp đi đến ghế ngồi ngay cạnh cửa sổ của dãy trong, lấy khăn giấy lau qua mặt bàn, ngồi xuống, sau đó ánh mắt vẫn luôn nhìn vào phiếu báo điểm, không thay đổi.
"Cô giáo ơi, đó là phiếu báo điểm sao? Cô còn chưa đưa cho tôi." Mẹ Quách và bố Châu bị gạt ra một bên hồi lâu, nhìn Kỳ Ngôn ưu tiên đưa phiếu báo điểm cho những phụ huynh ở phía sau, có chút không thoải mái.
Kỳ Ngôn lấy lại tinh thần, thu lại tầm nhìn, nở nụ cười áy náy rồi đưa mỗi người một tờ.
Ba giờ đúng, phần đông các phụ huynh đã có mặt.
Chỗ ngồi trong lớp học cơ bản đã lấp đầy, Kỳ Ngôn thu lại tờ giấy ký có mặt, lướt mắt nhìn qua, tìm kiếm tên Lục Uy.
"Lục Chí Kiều."
Một cái tên đầy chất thơ, cô từng xem qua hồ sơ học sinh, có chút ấn tượng. Nét bút của người này cứng cáp, già dặn, đầu bút sắc nét, không giống phong cách viết chữ của phụ nữ nội trợ.
Hơn nữa, còn theo họ của mẹ.
Mặc dù hiện nay con cái có thể tự do theo họ của bố hoặc mẹ, nhưng dù sao tỷ lệ theo họ mẹ tương đối ít, rất hiếm. Trừ khi gia đình có hai đứa con, một đứa theo họ bố, một đứa theo họ mẹ, hoặc là....
Kỳ Ngôn nghĩ đến hai trường hợp, trong đôi mắt ảm đạm bỗng nhiên sáng rực.
.......
Trong mắt học sinh, họp phụ huynh là con đường mà giáo viên công khai tố cáo học sinh, đặc biệt là sau kỳ thi, những đứa trẻ học giỏi thì chẳng sao nhưng đứa những trẻ học kém sẽ tràn ngập lo lắng. Lứa học sinh đầu tiên của Kỳ Ngôn, vốn muốn làm bạn với đám học trò của mình, dùng tình yêu để cảm hóa, nhưng thời gian lâu dần cô mới phát hiện, hóa ra bản thân quá ngây thơ rồi.
Cô trẻ tuổi xinh đẹp, tư tưởng tiến bộ, dễ dàng cùng chung tiếng nói với học sinh, nhưng đồng thời, cô cũng mất đi uy nghiêm. Bọn trẻ có thể tùy ý không nộp bài tập, không giữ kỷ luật, thậm chí còn lục lọi đồ trên bàn làm việc của cô, bị cô phê bình một chút liền cảm thấy tổn thương, bắt đầu thấy bất mãn.
Những đứa trẻ 13, 14 tuổi, suy nghĩ không trưởng thành, cũng là lứa tuổi dậy thì khó quản lý nhất, sau khi chịu thiệt thòi, cô bắt đầu từ bỏ suy nghĩ ngây thơ đó đi.
Giáo viên mãi mãi là giáo viên, đặc biệt là làm giáo viên chủ nhiệm, cô là người quyền uy lạnh lùng, phải rạch ròi giữa tình cảm và nguyên tắc, không làm bạn với học sinh nữa.
Tố cáo là việc của tố cáo, lời nói xã giao thì vẫn phải nói.
"Đây là kỳ thi đầu tiên của học sinh lớp 7, vừa từ tiểu học chuyển sang trung học sơ sở, các em khó tránh chưa thích ứng được, cho nên điểm số không thể nói lên được vấn đề gì cả, tôi hy vọng các vị phụ huynh có thêm chút kiên nhẫn...."
Kỳ Ngôn cao 1m7, đi đôi giày đế bằng, giọng nói trong trẻo mà uy nghiêm, đứng trên bục giảng càng có khí thế.
Hôm nay cô không cột tóc, những lọn tóc đen như thác nước xõa xuống gương mặt trái xoan thon gầy, chiếc mũi dài thẳng, ngũ quan tinh xảo, lúc cười thì nhìn như hoa đào nở, dịu dàng thân thiện, lúc không cười thì lạnh nhạt khó gần, xa cách cả nghìn dặm.
Trong buổi họp phụ huynh của lớp khác, luôn có người ngủ quên, nhưng lớp 7-2, các vị phụ huynh ai ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần, còn nghiêm túc hơn con cái họ lúc nghe giảng bài nữa.
Chỉ có một người là ngoại lệ
Lục Chí Kiều cúi đầu xem bảng thành tích, chiếc cổ áo sơ mi chỉnh tề cài cúc áo kín đáo, cúc áo vẫn như cũ, cài đến cái cúc trên cùng. Lọn tóc dài kia vẫn phía sau tai, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, một nốt ruồi lệ hiện ra rõ ràng động lòng người, gương mặt có nét hững hờ xa cách, có chút giống như cấm dục.
Giữa mãi một tư thế, cổ không tránh được có chút mỏi, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nhưng không hề ngước đầu nhìn lên, ánh mắt vẫn luôn dán vào tờ phiếu báo điểm.
Giọng nói trên bục giảng tựa như đang đọc thần chú, từng từ từng cầu khắc vào trái tim nàng, trong ánh mắt nàng bình lặng yên ả nhưng thực tế trong lồng ngực tim đập thình thịch, ngón tay không ngừng cọ xát với góc giấy của tờ phiếu điểm, mãi cho đến khi góc giấy nhăn lại, nàng lại bỗng nhớ về nơi Kỳ Ngôn đã từng chạm đến, phút chốc buông tay ra, giống như bị bỏng vậy.
Một tia nắng chiếu vào, rơi trên mái tóc nàng. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có học sinh đi qua, dừng lại, ló đầu vào nhìn sau đó vội vàng chạy đi.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Khoảng chừng nửa giờ sau, buổi họp phụ huynh kết thúc. Kỳ Ngôn đưa mã QR nhóm chat liên lạc giữa gia đình và trường học lên màn hình máy chiếu, để các phụ huynh quét mã vào nhóm sửa thông tin.
Cô cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Chí Kiều ngẩng đầu lên.
Nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống.... chỉ trong vài giây.
Các phụ huynh lần lượt rời đi, đứng đầy lửa lớp, Lục Chí Kiều bỏ tờ phiếu báo điểm vào túi xách, quay đầu nhìn cửa sau, xoay người bước đi, đang lúc định mở cửa thì có người gọi.
"Mẹ Lục Uy, xin đợi một lát." Giọng nói từ bục giảng truyền đến.
Ngay lập tức, mấy chục đôi mắt cũng theo ánh nhìn của Kỳ Ngôn tìm đến Lục Chí Kiều.
"......"
Nếu như nói học sinh trong lớp sợ bị gọi tên, vậy thì phụ huynh cũng thế, trong buổi họp phụ huynh, không muốn nhất là bị giáo viên gọi tên. Điều này cũng có nghĩa là con cái nhà mình gây chuyện rồi.
Lục Chí Kiều tay còn đặt trên tay nắm cửa, không nhúc nhích.
Đợi đến khi phòng học không còn ai, nàng xoay người, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của người kia, từng bước tiền gần lại phía bục giảng, khóe miệng cong lên điềm tĩnh nói: "Cô Kỳ, có chuyện gì sao?"
"Chiều nay Lục Uy có thi đấu, hay là đi xem đi?" Kỳ Ngôn cong môi, nụ cười ẩn chứa ý tứ sâu xa.
"Không đâu." Lục Chí Kiều giọng nói khách sao, "Đi làm."
Nói xong liền xoay người đi, vừa hay lớp trưởng bưng ghế từ bên ngoài bước vào, bị khuất tầm nhìn, không cẩn thận đụng trúng nàng. Chân nàng không vững, cả người thoáng một cái chúi về phía sau.
Kỳ Ngôn nhanh tay nhanh mắt bước lên phía trước, cánh tay với đến, nhanh chóng vòng tay qua eo Lục Chí Kiều, thuận thế ôm nàng vào lòng.
Mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, cô nhanh chóng ý thức được liền thu cánh tay lại.
"Cẩn thận.”
Hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng thổi qua tai, nóng bỏng hệt như đêm qua, Lục Chí Kiều run lên trong lòng, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng, chân có chút mềm, cứng người lại.
"Cô ơi, cháu xin lỗi... cháu không phải là cố ý đâu...." Lớp trưởng giật mình, vội vàng bỏ ghế xuống xin lỗi.
Lục Chí Kiều lúc này mới phản ứng, nhẹ nhàng vẫy tay, không vùng ra khỏi tay Kỳ Ngôn, lắc đầu nói với cô gái kia: "Không sao."
"Không sao rồi, ghế để đây cô xếp lại cho, em ra sân thể dục xem các bạn thi đấu đi." Kỳ Ngôn nói theo.
Lớp trưởng gật đầu, xoay người chạy.
Bầu không khí trong lớp học nóng bỏng, có chút yên tĩnh, hai người vẫn còn giữ nguyên tư thế thân mật mờ ám đó.
Bởi vì động tác vừa rồi, cổ áo sơ mi bung ra một chút, vết hicky tim tím lúc ẩn lúc hiện, Kỳ Ngôn vô tình nhìn thấy, ánh mắt nhanh chóng nhìn xuống: "Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy."
Đêm qua quá đỗi nhiệt tình, cô không còn nhớ bản thân đã để lại trên người đối phương bao nhiêu dấu tích, chỉ biết bản thân không thể khống chế được chính mình, bây giờ nhớ về cảm giác vẫn nồng nàn như cũ, mãi không tan.
Người trong vòng tay mềm mại mà thơm tho, lại lần nữa gợi nhớ về hồi ức đêm qua, càng hận không thể đem người này nuốt luôn vào bụng.
Lục Chí Kiều mở miệng định nói, nhưng giọng nói lại mắc kẹt ở cổ họng, không phát ra tiếng, dái tai có chút hồng.
"Đau không?" Kỳ Ngôn vẫn giữ lấy cổ tay nàng, vút ve hằn đỏ còn chưa kịp tan.
Bị trói cả một đêm, sao có thể không đau chứ, người này mãi sau cũng một mực không chịu mở ra, nghịch ngợm đến nghiện, không biết là bởi vì say rượu mà lớn gan lớn mật hay thật sự có sở thích đặc biệt như thế.
Lục Chí Kiều nhẹ nhíu mày, quay mặt sang một bên, không nói lời nào.
Nàng càng như vậy, Kỳ Ngôn càng cảm thấy thú vị, càng cảm thấy thích thú, một tay hất cằm nàng lên, nhẹ nhàng nói: "Vừa nãy lúc tôi nói chuyện, chị không hề tập trung, như vậy là rất không tôn trọng người khác, biết chưa hả?"
"Phụ huynh phải làm gương cho con, làm tấm gương tốt cho con noi theo."
Sát lại một chút, môi cơ hồ có thể chạm đến tai nàng, dường như có thể nhìn thấy chuyển động nhẹ nhàng của huyết quản khi giãn ra, càng thêm diễm lệ, nhiệt độ ấy cũng gần trong gang tấc. Trong lúc hô hấp giao thoa, cô không nhịn được mà muốn hôn nàng.
Bỗng nhiên nhớ tới trong lớp có camera, Kỳ Ngôn xiết chặt nắm tay, chỉ có thể từ bỏ.
Hành lang truyền đến tiếc bước chân nhảy nhót, càng lúc càng lại gần, Lục Chí Kiều giật mình, hoảng hốt đẩy Kỳ Ngôn ra, ổn định lại cơ thể, trong phút chốc đã có một bóng người che chắn ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa lớp.
"Mẹ ơi?"
Hai người cùng lúc quay đầu.
Một cô gái cột tóc đuôi gà mặc đồng phục đứng trước cửa lớp, ngơ ngác nhìn Lục Chí Kiều, ánh mắt có chút vui vẻ lại có chút lo lắng.
Cô bé vừa chạy xong 100m, gương mặt ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẫn còn thở dốc, vốn dĩ muốn đợi sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh, đến phòng học nghỉ ngơi một lúc rồi về nhà, ai mà ngờ được.....
"Lục Uy." Kỳ Ngôn mỉm cười vẫy tay với cô bé "Cuộc thi thế nào rồi?"
Cô bé bước tới chào một tiếng cô Kỳ rồi lễ phép trả lời: "Em tiến vào vòng sau rồi." Nói xong liền lén đưa mắt nhìn mẹ.
"Rất giỏi." Kỳ Ngôn dịu dàng khen ngợi, "Tối hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, lấy lại sức, ngày mai thi tiếp thì cố lên nhé."
"Vâng ạ."
"Được rồi, cùng mẹ về nhà đi."
Kỳ Ngôn lời vừa thốt ra, Lục Chí Kiều liền kêu cô bé đi lấy cặp sách, sau đó nắm tay con gái, vội vàng rời khỏi lớp học.
.
Hai mẹ con ra khỏi cổng trường, bước lên một chiếc xe Audi a8 màu đen.
"Mẹ ơi." Lục Uy cẩn thận hỏi, "Sao mặt mẹ đỏ vậy, không khỏe chỗ nào ạ?"
Lục Chí Kiều ngẩn người, chột dạ khó hiểu, đưa mu bàn tay đặt lên mặt mình: "Không sao, có hơi nóng." Nói xong liền rút một ít giấy ăn đưa qua, "Lau mồ hôi đi, cởi áo khoác ra."
"Dạ."
Nàng xoay người ra hàng ghế sau lấy một chai nước khoáng, mở nắp chai ra, "Uống nước đi, đừng uống nhiều quá, vừa chạy bộ xong."
Cô bé cởi áo khoác trường ra, đưa tay nhận lấy chai nước, uống hai ngụm.
"Ở trường học thế nào rồi? Có quen không?"
"Dạ, cũng tạm."
Lục Chí Kiều nghe thấy gật đầu, vuốt lọn tóc vướng trước mặt, cảm giác có chút nóng, muốn mở cái cúc áo trên cùng cho thoáng, đột nhiên nghĩ tới trên người mình có chi chít dấu tích, ngón tay bỗng chốc khựng lại.
Đêm qua người kia phóng khoáng quá độ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, vốn nghĩ rằng qua một đêm, sẽ không còn bất kỳ liên lạc gì nữa, ai mà ngờ được duyên phận lại là một thứ kỳ diệu đến vậy.
Nghiệt duyên gì chứ.
Đó là cô giáo của con.
Lục Chí Kiều bỗng nhiên lạnh toát sống lưng, cảm thấy có chút xấu hổ, như thể ngồi trên đống lửa, càng không biết nên đối mặt với con gái thế nào.
"Cô chủ nhiệm lớp con...." nàng nhẹ thở dài, chỉnh lại cổ áo, xoay đầu nhìn con gái "Mẹ nhớ con từng nói, dạy Ngữ văn đúng không?"
"Vâng ạ."
"Con thích cô không?"
"Thích chứ, cô Kỳ rất xinh đẹp." Lục Uy không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, đôi mắt lấp lánh, rồi nghĩ ngợi một lát, còn tưởng rằng con bé có ý kiến với Kỳ Ngôn, nào ngờ lại cẩn thận hỏi một câu:
"Mẹ, mẹ thích cô Kỳ không?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)