Chương 3: Muốn hôn
Giọng nói bên tai của con gái như nổ tung, trong lòng Lục Tri Kiều nhất thời vô cùng chột dạ, quay mặt đi rất không tự nhiên, đáp lại một cách qua loa, chỉ có bàn tay đang siết chặt vô lăng.
Cả mặt lẫn tai đều dần dần ửng đỏ.
Cô giáo xinh đẹp quả thực khiến học sinh yêu mến, đâu chỉ trẻ con, đến người lớn cũng vậy, ai mà không thích người xinh đẹp chứ? Đêm qua nếu đổi lại là một người kém sắc hơn, nàng cơ bản cũng chẳng thèm để ý tới, càng đừng nhắc đến mọi chuyện xảy ra sau đó.
Rất chân thực.
Lục Tri Kiều nhắm mắt, trong đầu hiện lên đều là gương mặt của người đó, tiếp tục hỏi: "Thế còn giáo viên dạy toán?"
"Dạ, cũng ổn ạ." Lục Uy đắn đo trả lời.
Giáo viên dạy toán là một ông chú trung tuổi, bốn năm chục tuổi, rất cao, rất cường tráng, nhìn rất hung dữ, trên thực tế thì đúng là có chút hung dữ, cô bé tuy rằng không ghét nhưng cũng không thể quý mến nổi.
"Nếu như không ghét giáo viên, tại sao thi môn Toán được chút điểm vậy? Lục Tri Kiều lấy phiếu điểm ra, ném qua.
Lục Uy: "....."
Phiếu báo điểm là tổng thể, cả lớp 46 học sinh, tên xếp theo điểm rất rõ ràng. Điểm toán của con gái chỉ có 42 điểm, kéo cho thứ hạng lùi mạnh về sau, đến mức điểm môn Ngữ Văn và tiếng Anh hơn 100 điểm cũng ngán ngẩm không gánh nổi.
Xem toàn bộ điểm số, duy chỉ có điểm môn Toán của cô bé không đạt, những bạn học khác thấp nhất cũng 76 điểm, chứng minh không phải vấn đề ở giáo viên dạy.
Lục Uy nhặt tờ phiếu báo điểm, cúi đầu rất thấp.
Các phụ huynh lục đục từ cổng trường đi ra, một người đàn ông trung niên vừa đi vừa mắng con trai: Sách học rơi hết vào hố phân rồi à, còn không bằng về nhà nuôi lơn. Cửa xe mở một nửa, giọng của ông ta vẫn hùng hục hung dữ cho nên hai mẹ con đều nghe rõ mồn một.
Lục Tri Kiều chau mày, điều chỉnh cho cửa xe đóng hẳn, quay đầu nhìn bộ dạng tủi thân của con gái, trong đáy lòng trỗi lên cảm giác phức tạp, lời nói đến miệng lại thôi.
"Bỏ đi, về nhà thôi."
Mười phút sau, xe chạy vào tiểu khu Ngự Minh Phủ.
Năm ngoái Lục Tri Kiều mới mua nhà ở đây, dựa theo khu vực lân cận trường trung học cơ sở Giang Thành để tìm mua, khu này cũng tính là khu nhà học sinh, bọn trẻ có thể dễ dàng đến trường học học phụ thuộc Đại học Giang Thành, mặc dù giá phòng đắt, nhưng đáng để đầu tư.
Đến trước cửa tòa nhà, Lục Uy xuống xe, quay đầu nhìn về phía mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ không về nhà sao?"
"Mẹ đi làm." Lục Tri Kiều nhìn đồng hồ trên tay, "Buổi tối con tự mình ăn cơm, nhớ luyện đàn nữa, không được phép xem phim nghịch laptop."
"Vâng."
Chiếc xe đi quay đầu đi mất, Lục Uy đứng một chỗ hồi lâu, đến khi chiếc xe kia biến mất khỏi tầm mắt.
.
Buổi chiều chủ nhật, vận động hội kết thúc, Kỳ Ngôn liên hệ công ty chuyển nhà, đem hành lý và đồ đạc chuyển đền nhà mới.
Ba năm trước cô tốt nghiệp thạc sĩ về nước làm việc, bố mẹ vung tay mua cho cô một căn nhà gần khu vực trường học, để cô tiện đi làm. Nhưng ba năm nay cô đều sống ở nhà, nhà mới sửa sang xong cũng để trống, cho đến năm nay quyết định không nghỉ việc, tiếp tục dẫn dắt lứa học sinh thứ 2,mới chuẩn bị chuyển tới đây.
Khai giảng từ tháng 9 tới nay, bận rộn tối mắt tối mũi, mãi mới sắp xếp được một chút thời gian.
Nhà mới ở tiểu khu Cảnh Ngự Minh Phủ, tòa 9, tầng 9, giá bình quân bây giờ là 70.000 tệ, 3 năm giá nâng lên gấp đôi, ở đây môi trường tốt, vị trí đẹp, bốn phương thông suốt, cách trường trung học phụ thuộc Đại học Giang Thành không xa không gần, bên ngoài là phố xá sầm uất nhưng lại thanh tịnh.
Hành lý cùa cô không nhiều, đồ gia dụng cũng chỉ có mấy thứ, phần lớn đều là đồ đạc có sẵn của nhà mới, chỉ là lúc quét dọn rất tốn thời gian. Căn phòng để trống lâu, tích bụi nhiều, bận trước bận sau đến tận trời tối mới quét dọn xong.
6 giờ rưỡi.
Mệt cả buổi chiều, không muốn nấu cơm, Kỳ Ngôn lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài, lướt một vòng cũng không thấy đồ gì muốn ăn, quyết định ra ngoài tìm đồ ăn.
Cô cầm túi xách, thuận tay mang theo túi rác ra trước cửa.
Tiểu khu một tầng chỉ có 2 nhà, đối diện nhau, mỗi một tầng đều có một thùng rác to tướng, Kỳ Ngôn đem rác ném vào bên trong, lúc ra vô tình liếc mắt nhìn nhà số 901 sau đó nhấn thang máy.
Con số nhảy số dần dần, dừng lại
____ Ding
Cửa thang máy mở ra.
Hai bên ống quần thẳng tắp đập ngay vào mắt, tầm mắt thuận theo nhìn lên trên, đôi cao gót mũi nhọn màu đen, một chiếc quần tây, một chiếc túi Hèrmes Kelly, chiếc áo khoác bên ngoài dài tới eo, cúc áo cài đến cái cúc áo trên cùng, hơi thở phảng phất có sự lạnh lùng.
Tầm mắt dừng lại, Kỳ Ngôn kinh ngạc.
Lại là nàng.
Không ngờ rằng lại gặp nhau, Lục Tri Kiều siêu ngạc nhiên, khoảnh khắc đấy biểu cảm trên khuôn mặt có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ ban đầu. Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy, gật đầu cười nhạt: "Cô Kỳ là tới thăm nhà học sinh sao?"
Nghĩ một lát, cái lý do này có vẻ là hợp lý. Ngày khai giảng tháng 9, Lục Tri Kiều phải đi công tác, liền nhờ một người bạn đưa con gái tới trường điểm danh, nghe nói có điền một tờ thông tin, trên đó có viết địa chỉ gia đình.
Nhưng hôm nay là chủ nhật, hơn nữa trời cũng đã tối rồi, đã tối rồi, mà cũng không hề nhắc trước, không thể là đến thăm nhà học sinh.
Nghe nàng nói vậy, Kỳ ngôn cũng nghĩ một lát.
Hôm khai giảng khi nhìn thấy tên tiểu cũng cảm thấy có chút quen, nhưng mà phòng mua để trống quá lâu, học sinh lại nhiều, nhiều viếc lấp lú, cô nhìn xong thì cũng quên mất.
"Chị ở đây sao?" Kỳ Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại, đưa mắt nhìn 901.
"Ừ."
Quả thực là duyên phận kỳ diệu.
Kỳ Ngôn mỉm cười nói: "Trùng hợp thật, tôi ở đối diện nhà chị."
Lục Tri Kiều nhìn 902, ấn đường nhíu lại một chút, không nói gì, vẻ lạnh nhạt có vẻ không giấu được nữa.
Năm trước mua nhà, bên nhà đất nói nhà đối diện có người ở, cho đến sau Tết nàng cùng con gái chuyển đến, từ đó tới nay chưa từng thấy nhà đối diện mở cửa, càng không nhắc tới có người xuất hiện. Chớp mắt đột nhiên một người hàng xóm đến, còn là người trải qua tình một đêm với bản thân, giáo viên của con gái.
Có lúc, trùng hợp quá nhiều, sẽ khiến người ta khó mà tin rằng thật sự là trùng hợp.
Kỳ Ngôn hình như nhìn thấu nàng đang nghĩ gì, lên tiếng giải thích: "Sớm đã mua nhà ở đây rồi, nhưng hôm nay tôi mới chuyển đến." Nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu, "Lý do cá nhân."
Nói xong, chủ động đưa tay ra.
"Hàng xóm, chào chị."
Lục Tri Kiều vẫn còn chưa tiêu hóa được sự thật này, cúi đầu nhìn bàn tay dài lịch sự ở trước mặt, do dự một lúc, nhẹ nhàng bắt tay.
Không đợi nàng rút tay lại, Kỳ Ngôn đột nhiên dùng lực, chuyển tay đan 10 ngón vào với nhau, thuận thế sát lại gần hơn, "Cuối tuần còn đi làm?"
Giọng nói trầm thấp từ tính, dịu dàng quyến rũ.
Hai người sát lại gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Hai luồng hơi thở ấm nóng giao thoa với nhau, đan xen với mùi nước hoa nhàn nhạt vừa quen thuộc vừa dễ chịu, Kỳ Ngôn hít một hơi, trong ánh mắt có chút men say.
Chiếc môi đỏ gần trong gang tấc, nốt ruồi lệ hiện rõ động lòng người, nơi trái tim cô có chút ngứa ngáy, muồn hôn nàng.
Lục Tri Kiều bỗng nhiên nhớ lại đêm đó, gương mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy cô ra, vội bước về phía nhà mình.
_____ Rầm
Cửa đóng lại rất mạnh.
.
Kỳ Ngôn lái xe ra khu phố ăn cơm, bởi vì tâm trạng tốt, cho nên tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Gần đến 8 giờ thì về nhà, lúc ra khỏi thang máy, cô nhìn cửa phòng 901 rồi mới đóng cửa nhà mình lại, chợt cảm giác như bản thân đang nằm mơ, lòng lòng lại nảy ra suy nghĩ đến thăm dò.
Liệu có phải là phụ nữ đã có chồng, vào nhà một lát là biết ngay.
Trong đầu vừa có suy nghĩ, lại càng khó khống chế bản thân, cho dù muốn ép bản thân không nghĩ tới, nó cũng ẩn hiện trong đáy lòng, lúc này mà không xem thử thì trong người khó chịu. Nếu như chỉ là một đêm, quên thì cũng quên rồi, nhưng lại thêm một đống liên hệ, muốn quên cũng khó.
Kỳ Ngôn bị chính mình làm cho tâm phiền ý loạn, cuối cùng cảm tính cũng chiến thắng lý tính.
Cô lấy từ trong ngăn tủ một chai rượu vang, một hộp kẹo socola, đều là quà người khác tặng nên đã được bọc lại cẩn thận, chưa mở ra lần nào, vừa hay mượn cớ vào nhà.
Sau hai phút, Kỳ Ngôn gõ cửa nhà 901.
Mở cửa là Lục Uy, gương mặt non nớt xuất hiện phía sau cánh cửa, khi nhìn thấy cô bé bị dọa đến đơ cả người, ngạc nhiên: "Cô Kỳ...."
Cô bé mở to đôi mắt, phản ứng đầu tiên cô bé nghĩ đây là đến thăm nhà học sinh, trong lòng hoang mang, quay đầu nhìn căn phòng rồi nhìn Kỳ Ngôn, cảm xúc đều viết rõ hết lên mặt, cả buổi không nói được lời nào.
"Đã ăn cơm chưa?" Kỳ Ngôn dịu dàng hỏi.
Lục Uy cứng nhắc gật đầu, "rồi ạ" hai tiếng, vẫn đứng tại chỗ.
Chung quy thì vẫn là trẻ con, không khôn khéo như người lớn, tính cách cũng có phần thành thật.
"Cô hôm nay chuyển nhà, vừa hay là nhà 902 đối diện, từ nay chúng ta là hàng xóm rồi." Kỳ Ngôn nói, đưa kẹo socola cho cô bé, "Một món quà nhỏ, rất ngon luôn đó, em mau ăn thử xem."
Lục Uy úng túng nhận lấy, ngây người, "Đối diện....?"
Vừa nãy chỉ là hoảng, từ đây thì như sét đánh từ trên trời xuống, thế giới nhỏ bế của cô bé hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Giáo viên chủ nhiệm.
Ở đối diện nhà cô bé.
Không còn chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa.
Kỳ Ngôn nheo mắt cười, hỏi: "Mẹ em đâu rồi?"
"Mẹ..." Lục Uy da đầu căng thẳng, trong phòng bếp truyền đến một giọng nói chín chắn lạnh lùng: "Nữu nữu, ai thế?" tiếp đó là bóng dáng một người xuất hiện.
Lục Tri Kiều trên người còn mặc tạp dề, mái tóc tùy tiện cột lên, trên tay còn cầm một tấm khăn lau, dưới chân đi một đôi dép trong nhà, rất có dáng của một người phụ nữ nội trợ dịu dàng hòa nhã. Nàng nhìn thấy Kỳ Ngôn, theo bản năng nắm chặt khăn lau trong tay.
Hai mắt giao nhau có tia lửa tóe ra.
"Là cô Kỳ." Lục Uy nhìn mẹ nói, cái cổ rụt lại.
Kỳ Ngôn nhếch khóe miệng lên cười, cúi đầu với nàng, ánh mắt đầy ý tứ.
Lục Tri Kiều né tránh ánh mặt của người này, nói với con gái: "Đi làm bài tập đi."
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ôm hộp kẹo socola bước vào phòng riêng.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy.
"Cô Kỳ có chuyện gì sao?" Lục Tri Kiều ổn định lại cảm xúc, hỏi lịch sự.
Chiếc khăn tay còn thấm nước, bị cô xiết chặt, bàn tay nàng cũng theo đó mà ướt nhẹp, cảm giác mát lạnh thuận theo ngón tay mà lên, đông lại ở trái tim đang đập liên tục.
Kỳ Ngôn đứng dưới ánh đèn cửa ra vào, tư thế vượt trội, mái tóc dài buông xuống trông thật phóng khoáng, cô vỗ tay vào bình rượu vang, chớp mắt nói: "Hôm nay chuyển nhà, cố ý đến thăm nhà hàng xóm, hy vọng sau này được hàng xóm quan tâm nhiều hơn."
Đôi mắt cô rất đặc biệt, đan xen giữa Đan Phượng và hoa đào, hình dáng thì tựa như lá liễu, dài mà không mảnh, con ngươi tựa như có nước long lanh, giống như rượu hổ phách sóng sánh mênh mông trong ly thủy tinh.
Lục Tri Kiều sững người, nhìn vào đôi mắt cô, hình ảnh đêm đó lại hiện lên rõ ràng.
"Không mời tôi vào ngồi một lát sao? Mẹ Lục Uy." Kỳ Ngôn giương mày nhìn, cố tình nhấn mạnh từ hai chữ* kia, ánh mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa.
(Mẹ Lục Uy = Lục Uy ma ma, nhấn mạnh 2 chữ ma ma aka "mẹ")
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)