Giả sử, rất nhiều năm sau, khi gặp lại người mình từng thầm yêu trước đây, bạn sẽ như thế nào, và nên tỏ ra như thế nào?
Mỉm cười hàn huyên, hay vờ như chỉ gặp một người dưng nước lã?
Người từng được giữ trong lòng hết mực yêu mến, sau bao năm, lại trở thành mẫu kim ghim trong đáy lòng, thỉnh thoảng đánh thức cơn đau một cách vô tình. Liệu phải chuẩn bị bao nhiêu và chuẩn bị đến mức độ nào, mới có thể giúp bạn thản nhiên đối mặt trong lần gặp gỡ ấy?
Trải nghiệm của Lục Tử Tranh đã cho cô biết đáp án.
Rằng dẫu cho có chuẩn bị chu đáo cách mấy, thì khi gặp gỡ, vách tường phòng bị nhìn như kiên cố của cô, vẫn sẽ vụn vỡ trong tích tắc.
Cô nhớ lúc nãy cô đã mỉm cười bắt tay với Liên Huyên, nói: “Xin chào Liên tổng, thời gian tới mong được cô chỉ giáo.” Nụ cười thân thiện, thái độ lịch sự, trông rất hoàn mỹ.
Tuy nhiên, Liên Huyên không bắt tay với cô, trái lại là giang rộng cánh tay ôm nhẹ một cái, cười đáp tự nhiên và thân thiện: “Tử Tranh, chúng ta là bạn bè lâu năm, mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng cũng đâu cần khách sáo như vậy?”
Lục Tử Tranh phải bấm mạnh móng tay vào đầu ngón tay mới có thể kiềm chế không để mình đẩy Liên Huyên ra rồi quay lưng bỏ chạy. Cô hít thật sâu, cố tỏ ra bình tĩnh, không đáp lại Liên Huyên mà chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Vẫn như bao năm trước, cho đến nay, cô vẫn không hiểu được Liên Huyên.
Chưa bao giờ nhìn thấu được. Nụ cười của Liên Huyên trông thật lòng, nhưng cũng có phần giả tạo.
Lục Tử Tranh có mặt tại Phong Thượng do được công ty điều đến làm phiên dịch riêng cho Liên Huyên, rất đột ngột, song khi nhận được lệnh điều động, cô đã dự đoán được đối phương sẽ là Liên Huyên mà cô quen biết, cô chỉ không ngờ, suy cho cùng mình vẫn đã đánh giá bản thân quá cao. Giây phút đối mặt với Liên Huyên, cô cảm nhận được rõ ràng, mình không bình tĩnh.
Mái tóc đen óng được búi gọn, trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào và lịch sự, nhưng không che đậy được sự xa rời. Liên Huyên của tám năm sau, vẫn xinh đẹp và hút mắt, chỉ là, trong thời khắc tim đập như trống vỗ này, thông qua Liên Huyên ở trước mặt, Lục Tử Tranh lại nhìn thấy Liên Huyên cột tóc đuôi ngựa trong bộ đồng phục màu trắng của năm xưa, người đó vẫy tay nói với cô: Tạm biệt.
Đã từ lâu rồi cô không còn là đứa ngốc nghếch chỉ biết mím môi im lặng chịu đựng của thời trung học, Liên Huyên càng không phải cô gái xinh đẹp luôn tươi cười và đối xử dịu dàng với cô năm xưa. Lục Tử Tranh cười đắng chát, hoặc giả, cái đã trôi đi, là thời gian, cái không quên được, là tình hoài…
Ngồi tại bàn làm việc tạm thời do Liên Huyên sắp xếp cho, suốt buổi chiều Lục Tử Tranh đều tâm thần bất định, huyệt Thái Dương cứ nhảy bưng bưng, không cách nào tập trung.
Khó khăn lắm mới đợi đến giờ tan ca, Lục Tử Tranh xoa xoa ấn đường, sắp xếp lại vật dụng trên bàn rồi cầm giỏ xách lên, bước ra phòng làm việc trong tâm trạng như vừa được giải thoát khỏi một tảng đá lớn.
Đang là giờ cao điểm, thang máy đầy ấp người, cô là người cuối cùng đứng được vào trong, nín thở hớp bụng lưng thẳng đuộc. Dù vậy, nỗi khổ mà cơ thể đang chịu đựng vẫn không sánh bằng nỗi sầu trong tâm tưởng, cô đứng trước mép cửa thang máy, tâm hồn bay bổng theo dòng suy nghĩ… nếu như mình không thể tự nhiên như mình đã tưởng, vậy có nên chủ động quay về báo với công ty và chờ đợi nhiệm vụ mới?!
Thang máy vừa xuống đến tầng trệt thì cô gái đứng ngay mép cửa nhưng lại không tập trung như cô đã bị tốp người phía sau ùn đẩy ra ngoài, vừa lấy lại tâm trí thì chân này đã vấp vào chân kia, suýt té nhào xuống đất.
Đột nhiên một bàn tay trắng trẻo thon dài dìu lấy tay cô, chủ nhân bàn tay hỏi: “Không sao chứ?”
Lục Tử Tranh ngước lên liền trông thấy Liên Huyên đang nhìn cô, nét mặt quan tâm, nụ cười thân thiện.
Lục Tử Tranh vội đứng thẳng dậy, thoát khỏi tay Liên Huyên và nói: “Không sao, cảm ơn Liên tổng.”
Cả hai kẻ trước người sau đi về phía cửa chính, Liên Huyên quay sang nhìn Lục Tử Tranh và cười hỏi: “Sao cậu cứ luôn gọi mình bằng kiểu khách sáo đó vậy? Giờ hành chính mình không chấp nhất với cậu, nhưng bây giờ đã tan ca, có thể gọi tên rồi chứ?”
Lục Tử Tranh nhìn cô, cười nhẹ không đáp, tiếp tục đi ra ngoài.
Vì sao, vì sao cô ấy có thể xem như không có gì xảy ra, còn mình thì bao năm nay vẫn chưa thể lãng quên, thậm chí diễn biến thành ác mộng?
Lục Tử Tranh, suy cho cùng thì đạo hạnh của mày còn quá kém cỏi.
Khi đến trước cổng, Lục Tử Tranh vừa định chào tạm biệt thì Liên Huyên đã mở lời: “Tử Tranh, hay là cùng ăn tối nhé? Một mặt là để hoan nghênh cậu ngày đầu đến công ty, mặt khác ăn mừng chúng ta lâu ngày gặp lại, không biết Tử Tranh có nể mặt không?” Cách nói chuyện của Liên Huyên vẫn như năm xưa, lịch sự, chu toàn. Nhiều năm trước đây, cô đã yêu biết bao sự tử tế và chu đáo này, nhưng nhiều năm sau của ngày hôm nay, cô chỉ cảm thấy, bên trong đó toàn là giả dối.
Chính trong lúc định từ chối thì điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra, trên đó hiển thị hai chữ “Hoài Khê”. Lục Tử Tranh quay lại nhìn Liên Huyên và cười e ngại xin phép, sau đó bắt máy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Giang Hoài Khê lập tức truyền đến: “Mình đang ở trước công ty cậu, đến đón cậu đi thăm bác, bác nhớ cậu rồi.”
Không có lý do gì để từ chối, Lục Tử Tranh đồng ý ngay rồi cúp máy. Sau đó, cô nói với Liên Huyên: “Liên tổng, thật ngại quá, bạn tôi đến đón tôi tan ca, tối nay có việc, cô…”
Liên Huyên rất lịch sự mà cười đáp: “Bạn trai à? Hơ hơ, không sao, vậy mình hẹn khi khác.”
Lục Tử Tranh cũng không phủ nhận mà chỉ cười chào tạm biệt, quay lưng rời khỏi.
Nói thêm một câu với Liên Huyên cũng có thể khiến cô phiền não, khổ thay cô lại không thể không tập trung tinh thần để đối đáp tự nhiên như đối phương, vì vậy cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi, để lột bỏ chiếc mặt nạ miễn cưỡng này.
Chẳng mấy chốc Lục Tử Tranh đã trông thấy chiếc Porsche màu đen quen thuộc của Giang Hoài Khê, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái phụ, toàn thân bũn nhũn như một quả bóng xì hơi.
Giang Hoài Khê hơi nhíu mày lườm cô, nói: “Cho dù cậu tin tưởng vào tay lái của mình thì cũng không được cản trở mình làm một công dân tuân thủ luật lệ giao thông. Thắt dây an toàn vào.”
Lục Tử Tranh ngồi thừ ra đó, nhắm mắt chẳng có phản ứng gì.
Giang Hoài Khê khẽ “hớ” một tiếng rồi làu bàu: “Cậu đã ngày càng vô phép vô thiên trong xe của mình rồi đấy.” Oán trách là thế, nhưng cô lại nhướn người qua, động tác dịu dàng mà cài dây an toàn cho Lục Tử Tranh.
Mái tóc xõa dài tự nhiên chạm vào mặt Lục Tử Tranh, đó là mùi hương dìu dịu quen thuộc của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh hé mở mắt, trông thấy quả đầu đang cúi thấp trước mặt mình, thoạt nhiên, rất muốn giang tay ôm người ấy vào lòng, song cuối cùng chỉ có thể kiềm nén và kiềm nén, một lần nữa khép chặt hai mắt.
Thắt xong dây an toàn thì Giang Hoài Khê khởi động xe lên đường.
Trên đường đi, Giang Hoài Khê chợt hỏi: “Cậu quen biết Liên Huyên à?” Đôi mắt của cô thậm chí còn không nhìn Lục Tử Tranh, tự nhiên như chỉ đang hỏi ‘Cậu cảm thấy bánh kem của tiệm XXX ngon không?’.
Lục Tử Tranh nhìn ra cửa sổ, hà một hơi lên kính xe, cười cười và nói với kiểu tự trêu: “Từng yêu thầm và bị từ chối thì có tính không?”
Vận tốc xe bị tăng lên đột ngột, nhưng cũng chỉ trong tích tắc, sau đó lại trở về tốc độ trung bình. Tiếp theo là kiểu đối đáp chế giễu trong bình tĩnh, một phong cách rất quen thuộc của Giang Hoài Khê: “Mình còn tưởng với tiêu chuẩn cao như cậu thì người được lọt vào mắt xanh của cậu vẫn chưa ra đời ấy chứ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít để cậu có thể bình tĩnh mà kiểm điểm lại bản thân, nhận ra tư chất của cậu tạm thời vẫn chưa sánh kịp với mắt thẩm mỹ, vì vậy, hãy tu luyện thêm đi hen.”
Lục Tử Tranh lườm qua đối phương một cái: “Có biết nói tiếng người không vậy?”
Giang Hoài Khê cười hỏi: “Chẳng lẽ nãy giờ mình không nói tiếng người á? Vậy chứ sao cậu hiểu thế?”
Lục Tử Tranh tạm thời không muốn nói chuyện với Giang Hoài Khê nữa!!!
Cũng trên đường về, Giang Hoài Khê đột nhiên dừng xe một lúc, Lục Tử Tranh thấy lạ, vừa định hỏi thì Giang Hoài Khê đã lại khởi động xe lên đường. Vừa lái vừa nói: “Hình như kính sát tròng bị tụt ra, nhưng khi dừng xe thì lại thấy không phải.”
Lục Tử Tranh ngờ vực hỏi: “Cậu bị cận hồi nào vậy?!”
Giang Hoài Khê hứ lạnh nói: “Cậu có bao giờ quan tâm chuyện của mình đâu.” Tiếp đó thì hạ kính cửa xuống, hơi chau mày, mím chặt môi, trông như đã giận thật.
Lục Tử Tranh thở dài, không muốn tính toán so đo nữa.
Nhiều lúc, ngồi nhìn khuôn mặt xinh đẹp và quen thuộc của Giang Hoài Khê, cô luôn có cảm giác mơ màng.
Phải chăng mọi cuộc gặp gỡ trong cuộc đời đều kỳ diệu như thế, người từng yêu đến chết đi sống lại, lại có ngày trở thành kẻ xa lạ; trái lại, người từng khiến mình ghét cay ghét đắng, lại có một ngày, trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh.
Hiển nhiên, Liên Huyên là trường hợp trước, và Giang Hoài Khê, là trường hợp sau.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)