Ban đêm, cơn sốt của Giang Hoài Khê vẫn không thấy thuyên giảm, Lục Tử Tranh không cách nào ngủ được mà chỉ gục mặt bên giường, cách một tiếng lại đặt tay lên trán Giang Hoài Khê một lần, sau đó đỡ đối phương dậy uống nước, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, thân nhiệt của Giang Hoài Khê mới dần trở lại bình thường, và yên giấc.
Lục Tử Tranh lấy khăn ấm lau mặt cho Giang Hoài Khê đâu vào đấy mới đứng dậy, vươn vai, tạm gác nỗi lo, cô mang quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa, tống hết cảm giác mệt mỏi ra khỏi người.
Khi cô trở ra thì Giang Hoài Khê vẫn đang say giấc. Lục Tử Tranh mở túi hành lý lấy ra vài viên thuốc trị cảm, đặt ở đầu giường, viết lại lời nhắn nhủ, bảo Giang Hoài Khê ngủ dậy hãy gọi người mang thức ăn lên phòng, ăn xong nhớ phải uống thuốc, cô có việc nên phải ra ngoài.
Sáng hôm nay, Lục Tử Tranh cùng Liên Huyên ra ngoài thêm một lần nữa thì chuyến công tác lần này xem như đã hoàn tất, tiếp theo đây cô có thể dọn dẹp chuẩn bị về rồi.
Liên Huyên trông tỉnh táo và xinh đẹp dưới lớp trang điểm, khi thấy Lục Tử Tranh, nụ cười của cô vẫn lịch thiệp như mọi khi. Những việc xảy ra đêm qua, sự ngượng ngùng của cô, lời nói chưa hoàn chỉnh của cô, lại giống như một giấc mơ, trời sáng, thì không tồn tại nữa.
Có lẽ vì ban đêm dễ khiến con người tiều tụy chăng.
Buổi trưa, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Liên Huyên mở lời mời Lục Tử Tranh và Kỷ Dao dùng bữa, lý do là: “Ba đứa bạn cùng lớp chúng ta hiếm khi có dịp gặp nhau, trước đó chỉ đâm đầu vào công việc, không có thời gian ngồi lại trò chuyện, hôm nay cuối cùng cũng kết thúc viên mãn rồi, ăn trưa chúc mừng nhé.”
Kỷ Dao nhìn sang Liên Huyên và Lục Tử Tranh, thái độ rất rõ ràng, tùy hai người, tôi sao cũng được.
Nhưng Lục Tử Tranh lại nhìn xuống đồng hồ, chần chừ đến cuối cùng vẫn đã nói: “Liên tổng, tôi xin lỗi, tôi không biết trưa nay còn có công việc nên đã hẹn ăn trưa với bạn rồi.”
Nhất thời, sắc mặt của Liên Huyên trầm xuống: “Tử Tranh, ăn trưa với bọn mình không phải là công việc, chỉ là một lời mời thôi.”
Lục Tử Tranh khẽ gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu, song vẫn đáp: “Thật xin lỗi Liên tổng, bạn tôi khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, tôi không muốn thất hẹn, Liên tổng và giám đốc Kỷ cùng đi nhé, tôi xin phép trước.” Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng thần sắc của cô lại như chẳng thấy mình có lỗi gì.
Nhìn nét mặt lãnh đạm của Lục Tử Tranh, Liên Huyên chau mày, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
Kỷ Dao chợt kéo tay Liên Huyên và đáp lại lời của Lục Tử Tranh một cách nhạt nhẽo: “Vậy được, tôi và Liên Huyên đi trước đây.”
Liên Huyên hơi cúi thấp đầu, Lục Tử Tranh không nhìn thấy nét mặt của cô. Nhìn cả hai lên xe rời khỏi, cô mới nhanh chóng đón xe về khách sạn.
Về đến nơi, vừa quét thẻ mở cửa phòng thì đã nghe thấy nhạc mở đầu phim Doraemon.
Lục Tử Tranh chững ra một lúc, cô đóng cửa lại, nhìn thấy Giang Hoài Khê ăn vận chỉnh tế ngồi nghiêm trang trên ghế sofa, cô bật cười bảo: “Quen cậu bao nhiêu năm, bây giờ mới biết cậu có tâm hồn trẻ thơ như vậy.”
Giang Hoài Khê chăm chú theo dõi màn hình, không nỡ chia ra một giây để nhìn người vừa phát biểu, và phản bác lại với vẻ bất mãn: “Chứng tỏ quen nhau bao nhiêu năm, cậu vẫn chẳng hiểu gì về mình.”
Lục Tử Tranh đứng hình, thật ra, cô thật sự, không mấy hiểu về Giang Hoài Khê. Nhưng, cũng là vì Giang Hoài Khê không cho cô cơ hội đó, mà cô, lại không quen chủ động dò hỏi.
Cô ôm một cái gối vào người rồi ngồi xuống cạnh Giang Hoài Khê, trêu ghẹo bảo: “Xem Doraemon mà ngồi đoan trang thế này, cậu thiệt có lỗi với tư thế ngồi đoan trang.”
Giang Hoài Khê lườm qua bên cạnh một cái, vắt một chân lên chân còn lại, tiện tay cầm cái điều khiển tắt tivi.
Lục Tử Tranh hỏi: “Sáng nay có nhớ uống thuốc không? Còn sốt không?”
Bấy giờ điện thoại của Giang Hoài Khê chợt reo lên, cô cầm lên cúp máy, đứng dậy vừa đi ra mở cửa và đáp: “Nhờ ơn cậu, uống cả bụng nước đây còn có thể không khỏe sao?”
Cửa mở ra, cô nhận lấy vài chiếc túi xốp, rồi đóng lại.
Ơ, có vẻ như có người có ý kiến với cử chỉ tốt đêm qua, Lục Tử Tranh nghĩ. Nhưng chưa kịp chờ cô phát biểu sự bất mãn thì đã trông thấy Giang Hoài Khê ngồi vào bàn, lấy từ trong túi xốp ra từng đĩa thức ăn, trải đều cả mặt bàn.
“Mình gọi người mang quần áo đến nên sẵn tiện nhờ mang thức ăn đến đây. Mình không rành chỗ này, cũng không biết quán nào ngon nữa nên bảo trợ lý tự chọn thôi. Cậu ăn chưa? Nếu chưa ăn, mình không ngại chia sẻ cho cậu một ít đâu.”
Lục Tử Tranh cắn nhẹ môi, hay lắm, sáng nay chưa kịp ăn, bụng đói cồn cào rồi, Giang Hoài Khê đã thành công dùng ẩm thực chuyển dời hỏa lực, à không, là sự chú ý của cô.
Cô cởi áo khoác, ngồi đến bên Giang Hoài Khê, vừa lấy đũa vừa nói: “Đi đến đâu cũng không quên thể hiện bản sắc tư bản….” chưa kịp nói hết câu thì đũa của cô đã bị Giang Hoài Khê giựt đi: “Mình biết cậu là phần tử tiến bộ trong giai cấp vô sản, đã vậy thì hãy vạch rõ quan hệ với giai cấp tư bản đi, đừng ăn làm gì….”
Lục Tử Tranh bật cười, rất tự nhiên mà lấy ra một đôi đũa khác, gấp một miếng sườn xào chua ngọt cho vào chén.
Giang Hoài Khê hứ: “Các-Mác biểu thị rất thất vọng với cậu, chẳng có chút chí khí gì hết…”
“……….”
Sau bữa cơm, Giang Hoài Khê nói với Lục Tử Tranh rằng chiều nay cô phải về Lâm Châu.
Lục Tử Tranh suýt đã tuôn ra câu hỏi sao lại gấp gáp như vậy. Sáng nay, Liên Huyên vừa thông báo kết thúc công việc, họ đã đặt vé máy bay vào chiều ngày mai, khi ấy cô còn nghĩ chiều nay rủ Giang Hoài Khê đến tham quan tiểu trấn ở Giang Bắc, buổi tối ngủ lại ở đó, cùng thưởng thức cảnh đêm nổi tiếng của Giang Bắc. Thế nhưng, cuối cùng, cô chỉ gật gật đầu và hỏi Giang Hoài Khê: “Có cần mình tiễn cậu không?”
Giang Hoài Khê lắc đầu: “Không cần đâu, đến giờ sẽ có người tới đây đón mình.” Nghĩ ngợi gì đó, cô lại hỏi: “Chiều nay cậu có thời gian không?”
Lục Tử Tranh gật đầu: “Sao thế?”
Giang Hoài Khê nhướng mày, dùng giọng điệu ân huệ mà nói: “Cho cậu niềm vinh dự làm hướng dẫn viên du lịch cho mình đấy, chiều nay dẫn mình đi dạo thành Giang Bắc nhé.”
Lần này, Lục Tử Tranh rất nể mặt mà không cãi bướng theo thông lệ: “Được thôi.”
Đến Giang Bắc một tuần rồi, nhưng thật ra đây cũng là lần đầu tiên Lục Tử Tranh ra ngoài dạo phố. Nếu phải nói cô là hướng dẫn viên du lịch của Giang Hoài Khê, thì chi bằng nói hai người họ cùng dạo quanh không chủ đích.
Giang Hoài Khê mang giày boots, đôi chân thon dài, đi thong thả ở phía trước Lục Tử Tranh, cô quay lại cười bảo: “Hình như không lần nào cậu làm tốt công việc của một hướng dẫn viên du lịch, lúc ở Cư Châu cũng vậy, chỗ này không đi được chỗ kia không tới được, bây giờ ở Giang Bắc cũng vậy, chỗ này không biết, chỗ kia cũng không rõ….”
Lục Tử Tranh rất bình tĩnh mà đáp lại: “Vậy mà không biết là ai lần nào cũng năn nỉ mình làm hướng dẫn viên ha, còn là kiểu không làm không được!” Cô nhấn mạnh rất mạnh bốn chữ cuối câu, hiển nhiên là cũng đã nhớ đến lần ở Cư Châu, hàm ý trong đó quá rõ ràng.
Song Giang Hoài Khê lại giả vờ như không hiểu, quay lại đi tiếp.
Cuối tháng 11 của Giang Bắc, thời tiết vô cùng lạnh giá, Lục Tử Tranh đi phía sau Giang Hoài Khê, chú ý thấy bàn tay trái áp ở bên hông của cô, bàn tay đó đỏ hoe vì cóng, quan sát kỹ, cô mới phát hiện áo của Giang Hoài Khê chỉ có một túi, thiệt tình, giống hệt như chủ nhân của nó!
Cô chạy nhanh vài bước tới bên trái của Giang Hoài Khê, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi hỏi một cách… không tự nhiên: “Lạnh không… tay á…”
Giang Hoài Khê không nghe rõ, bèn quay sang hỏi: “Hửm?”
Lục Tử Tranh không suy nghĩ nhiều nữa, dùng hành động thay cho câu trả lời. Tay phải của cô không hề do dự mà nắm lấy tay trái của Giang Hoài Khê, rồi nhanh chóng giấu vào túi áo của mình. Quả tim của cô, thình thịch thình thịch, chết tiệt, rõ ràng gió lạnh thế cơ mà, tại sao mặt của cô lại nóng như vậy. Cô vờ như rất tự nhiên, mắt nhìn về trước và nói: “Lát nữa mua cho cậu đôi bao tay.”
Giang Hoài Khê lại trả lời cô bằng giọng điệu hứng khởi: “Khỏi đi, mình thấy như bây giờ cũng ấm lắm rồi.”
Lục Tử Tranh giả vờ như rất có hứng thú với cảnh vật xung quanh, nhìn sang trái nhìn sang phải, nhìn phía trước nhìn phía sau, mà kiểu nào cũng không dám nhìn Giang Hoài Khê. Khi đi ngang vách kính to của một cửa hàng, cô trông thấy gương mặt ửng hồng của mình, nhưng trong lòng lại gạt người gạt mình mà tự nhủ, nhất định là vì trời lạnh, đúng, lạnh!
Giang Hoài Khê đột nhiên dừng bước trước một cửa tiệm nhỏ nhắn nhưng trang trí rất đặc biệt. Lục Tử Tranh cũng rất tự nhiên dừng lại theo, ngước lên nhìn biển tên: Bưu Điện Thời Gian. Hóa ra là một cửa tiệm bán quà lưu niệm, chuyên làm bưu thiếp, đồng thời nhận gửi bưu thiếp theo thời gian mà khách hàng chỉ định.
Giang Hoài Khê quay sang nói với Lục Tử Tranh: “Vào đó xem nhé, mình… đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói với Giang Hoài Khê của 10 năm sau.”
Lục Tử Tranh cười bảo: “Hôm nay mình cũng đột nhiên phát hiện cậu không chỉ thích xem Doraemon, mà còn rất đa sầu đa cảm nhé.”
Giang Hoài Khê nheo mày hỏi: “Thì sao, cậu có ý kiến?”
Lục Tử Tranh bật cười, đi trước vào đó: “Không có ý kiến, cậu viết nhanh đi. Mình gợi ý cho cậu nha, ưmm… cậu nhớ phải nói với Giang Hoài Khê của 10 năm sau, đừng tự cho mình luôn đúng, đừng mắt cao hơn trời, đừng ngạo mạn vô lễ, đừng hiếp đáp bá tánh vô sản….”
“Có vẻ như cậu rất có ý kiến với mình?” Giang Hoài Khê đã chọn xong bưu thiếp và đang ngồi trước bàn, cầm bút, nhìn sang Lục Tử Tranh, cô hỏi.
Lục Tử Tranh thì thong thả nhìn những món hàng trên kệ, trên tường cũng trưng bày rất nhiều bưu thiếp đủ kiểu đủ loại, nghe hỏi cô đáp lại ngay: “Tiếc thật, bây giờ cậu mới biết á.”
Giang Hoài Khê cầm bút trên tay, nhìn Lục Tử Tranh rất lâu, sau đó mới cúi đầu đặt bút viết, khóe môi cong lên một nụ cười.
Lục Tử Tranh dạo xem bưu thiếp xong thì đi tới cạnh Giang Hoài Khê muốn xem cô viết những gì, nhưng Giang Hoài Khê lại đột nhiên cảnh giác che lại, cô nói một cách khẩn trương: “Không được xem lén, cậu không biết có những bí mật chỉ có thể nói cho chính mình nghe sao?”
Lục Tử Tranh tức thì dừng bước, rất muốn bật cười, cô nói: “Mình chẳng có chút hứng thú với bí mật của cậu.” Sau đó, cô lại quay đi xem bưu thiếp. Thật lòng mà nói, cô khá là muốn biết Giang Hoài Khê viết những gì.
Một lúc sau, khi đã giao bưu thiếp và trả tiền cho chủ tiệm, Giang Hoài Khê mới như nhẹ cả người mà bước đến bên Lục Tử Tranh, “Đi thôi, hay là, cậu có gì muốn gửi gắm cho Lục Tử Tranh của 10 năm sau không?”
Tuy nhiên, Lục Tử Tranh lại đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa đáp: “Không, 10 năm quá lâu, đường xá sẽ thay đổi, cửa tiệm sẽ di dời, ruộng đồng cũng có thể dậy ống khói công nghiệp, lại có ai biết được 10 năm sau mình sẽ ở đâu….”
Giang Hoài Khê đứng lặng người tại chỗ, nghe những lời của Lục Tử Tranh, nhìn cô đẩy cửa đi ra ngoài, từng bước từng bước rời xa mình.
Thấy Giang Hoài Khê không đi theo, Lục Tử Tranh dừng bước quay lại, ánh mắt ngờ vực nhìn một Giang Hoài Khê như bị đứng hình.
Đôi mắt của Giang Hoài Khê đang chứa chan tình cảm dịu dàng, nhưng Lục Tử Tranh đã đi quá xa, vì vậy cô không nhìn thấy được. Một lúc sau, Giang Hoài Khê từng bước đi về phía cô, bước chân vững vàng, chậm rãi, từ tốn. Cuối cùng, khi đã đứng trước mặt Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê mới tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo mà nói: “Dân thường to gan, cả gan đi trước trẫm. Nể tình ngày thường ngươi lập nhiều công lao, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội chuộc lỗi.” Dứt lời, cô xòe bàn tay trái cứng đờ ra bảo: “Tay của trẫm lạnh rồi, lúc nãy ngươi làm tốt lắm.”
Lục Tử Tranh nhoẻn miệng nhưng lại nín cười, dưới ánh mắt theo dõi của Giang Hoài Khê, cô giơ tay phải của mình ra, sau đó, “bốp” một cái đánh vào mu bàn tay của đối phương rồi nhanh chóng đi về phía trước: “Bệ hạ làm gì được nhau nào?”
Giang Hoài Khê hít một hơi, vừa đi theo Lục Tử Tranh vừa dùng tay phải của mình xoa xoa mu bàn tay trái. Cô cau mày không vui, vừa định ra dáng lạnh lùng ban tội tử hình thì Lục Tử Tranh lại từ đâu đột nhiên xuất hiện nắm lấy tay cô cho vào túi áo, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay vừa bị mình đánh.
Bờ môi Giang Hoài Khê liền cong lên, được nước làm tới, cô nói: “Mạnh tay như vậy làm gì, muốn khoan vài cái lỗ trên đó sao? Ừm, nhích xuống một chút.”
Lục Tử Tranh quay sang lườm Giang Hoài Khê một cái, tỏ vẻ bất mãn, nhưng động tác trên tay lại thật sự nhích xuống một chút, và cũng…. nhẹ nhàng hơn.
Giang Hoài Khê gật gù hài lòng, sánh bước cùng Lục Tử Tranh như chẳng có chuyện gì. Tia sáng trong đôi mắt của cô ấm áp, nhìn thẳng về trước, song tầm nhìn nơi khóe mắt, lại không nỡ rời xa Lục Tử Tranh một giây phút nào.
Hơ, mười năm, quả thật rất lâu rất lâu, lâu đến rất nhiều việc rất nhiều người đều sẽ thay đổi. Giang Hoài Khê cũng không biết, mười năm sau, Lục Tử Tranh sẽ ở đâu.
Nhưng cô biết, cô cam nguyện vì Lục Tử Tranh mà trở thành một người cỏ không động đậy trong đường ống của thời gian, chỉ cần Lục Tử Tranh quay đầu, sẽ nhất định nhìn thấy cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)