Hôm sau, dùng xong bữa sáng thì Lục Tử Tranh cùng trợ lý của Liên Huyên, Kỷ Dao và Liên Huyên đến văn phòng chi nhánh để thảo luận những chi tiết cụ thể cho lần hợp tác với công ty Nhật Bản. Khi trông thấy Liên Huyên, Lục Tử Tranh có hơi ngượng ngạo, trái lại Liên Huyên chẳng tỏ thái độ gì, thản nhiên ngồi ở vị trí đối diện Lục Tử Tranh, cúi đầu xem hồ sơ.
Lục Tử Tranh hơi chau mày, nhìn tư thái điềm tĩnh của Liên Huyên, cô không khỏi hoài nghi, những chuyện xảy ra đêm qua phải chăng chỉ do cô đa tình tự nghĩ quá nhiều?
Cười trêu bản thân, uổng công tối qua cô còn trằn trọc không ngủ được.
Buổi chiều, cuộc họp với đối tác diễn ra rất thuận lợi, hai bên hẹn nhau buổi tối dùng bữa. Trên bàn tiệc, Liên Huyên rất hào sảng, ai mời rượu cũng không từ chối, xem mình như ngàn ly không say, cạn hết ly này đến ly khác.
Lục Tử Tranh không rõ ngày thường tư thái của Liên Huyên trên bàn tiệc là như thế nào, nhưng cô trông thấy chàng trợ lý và Kỷ Dao đều tỏ ra kinh ngạc, thần sắc lo lắng.
Khi tan tiệc thì trời đã tối, rời khỏi câu lạc bộ, xung quanh chỉ còn sự yên tĩnh.
Kỷ Dao dìu Liên Huyên lên xe, chần chừ một lúc mới quay sang căn dặn Lục Tử Tranh: “Liên Huyên uống hơi nhiều, nếu có việc gì nhờ cô chăm sóc cho.”
Lục Tử Tranh gật đầu rồi ngồi vào dãy ghế sau cùng Liên Huyên.
Xe vừa lăn bánh được một đoạn thì Liên Huyên quay sang nhìn Lục Tử Tranh, hỏi bằng giọng yếu ớt: “Cho mình mượn vai một lúc được không? Mình đau đầu quá, muốn ngủ.”
Lục Tử Tranh hơi bặm môi, không biết từ chối bằng cách nào, cô biết lâu nay mình vẫn dễ mềm lòng. Vậy nên, cuối cùng vẫn đã nhích lại gần một chút, toàn thân cứng đờ, chỉ có bờ vai trái thấp xuống một chút.
Liên Huyên không hề khách sáo, liền ngã đầu lên bờ vai gầy của Lục Tử Tranh.
Nhiều năm trước, khi Liên Huyên gối đầu lên vai cô, Lục Tử Tranh cảm thấy rất nặng rất nặng, như đã gánh vác cả thế giới, trái tim được vun đầy bởi niềm vui. Ngày hôm nay của nhiều năm sau, Lục Tử Tranh vẫn cảm thấy rất nặng rất nặng, trong lòng, như bị một tảng đá to đè đến không thở được.
Xe chạy được nửa đường thì Liên Huyên chợt ngồi dậy, ra lệnh: “Tiểu Vương, đậu vào lề, tôi muốn xuống xe hóng mát.”
Lục Tử Tranh ngạc nhiên nhìn Liên Huyên, không hiểu cô muốn gì.
Xe dừng lại trên đoạn đường ven biển, Liên Huyên mở cửa xuống xe, Lục Tử Tranh chỉ biết đi theo.
Ban đêm ở vùng biển, chỉ có những chiếc xe lái nhanh vun vút, tiếng gió biển vù vù, và ánh đèn đường cô đơn hiu hắt. Liên Huyên bước đi loạng choạng, chậm rãi, ven theo dãy lan can.
Lục Tử Tranh thả chậm bước đi sau lưng cô, dưới bóng đèn lờ mờ, chỉ có một cái bóng dài đơn chiếc.
Đột nhiên, Liên Huyên dừng bước, dựa vào lan can, quay lại cười nói với Lục Tử Tranh: “Đoạn đường này quen mắt thật, dường như đã đi trăm lần ngàn lần ở trong mơ.”
Lục Tử Tranh đứng hơi xéo với Liên Huyên, im lặng chờ đợi những lời tiếp theo.
Liên Huyên cười bất lực, thở dài nói: “Tử Tranh, hình như sau khi trưởng thành, cậu đã yên tĩnh hơn rất nhiều.”
Lục Tử Tranh vẫn im lặng.
Liên Huyên không biết rằng, không phải Lục Tử Tranh của bây giờ trở nên ít nói, mà là, Lục Tử Tranh khi đứng trước Liên Huyên của trước đây, luôn có những lời nói không ngớt, và những tình cảm bày tỏ không hết.
Liên Huyên vẫn tiếp tục: “Nơi này rất giống con đường ven đảo năm xưa chúng ta cùng đi. Mặt biển mênh mông, đường nhựa dài không thấy đích….” Cô dường như rơi vào hồi ức bất tận, đôi mắt như có tia sáng, khóe môi cong lên: “Lúc đó, bên đường có cây liễu vừa đâm chồi, cậu còn chọc mình không biết tên của cây là gì….”
“Chúng ta còn thuê một chiếc xe đạp đôi, cậu vỗ ngực mạnh miệng nói là biết đạp, vậy mà khi leo lên xe lại ngã nghiêng ngã ngửa, mình sợ mất hồn, vừa la vừa cười, cậu còn bảo mình ồn ào, bắt mình yên tĩnh. Sau đó, khi cậu nắm được kỹ xảo thì mới bắt đầu chạy vững hơn, nhưng vẫn cố tình lắc lư dọa mình, mình vỗ lưng thì cậu quay lại nhìn mình cười đắc ý….”
Cô nhìn Lục Tử Tranh, đôi mắt không chớp lấy một cái, ngữ điệu vấn vương và dịu dàng: “Tử Tranh, cậu không biết là lúc đó, mình đã ước sao con đường không có tận cùng, như vậy chúng ta sẽ có thể chạy mãi chạy mãi….”
Lục Tử Tranh mím chặt môi, nhất thời cũng có hơi thất thần, sóng mũi cay cay. Nhưng mà Liên Huyên, người đã nhảy xuống xe trước, là cậu, không phải sao?
Cô đi đến bên Liên Huyên, sánh vai cùng nhau. Liên Huyên không nhìn thấy sắc mặt của cô, mà chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt: “Vậy à? Lâu quá, tôi quên mất rồi…”
Liên Huyên yên tĩnh nhìn cô, sau đó quay người, tiếp tục đi về trước. Lời nói của cô mang nỗi hụt hẫng, giọng nói trầm và thấp mới thoáng qua đã bị gió biển nuốt chửng: “Vậy ư, mình còn tưởng, đó chỉ mới xảy ra hôm qua…”
Gió ngày càng lớn, Liên Huyên mặc rất ít, hai tay không khỏi tự choàng lấy mình.
Lục Tử Tranh đứng yên tại chỗ, nhìn đối phương không ngừng đi về trước, cô nhấc bước đuổi theo, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Liên Huyên, điềm đạm nói: “Trời lạnh rồi, về thôi kẻo cảm lạnh.”
Liên Huyên ngước mặt lên nhìn sâu vào mắt cô, sau đó, cúi xuống, nhoẻn miệng cười nói: “Ừm….” Tay của cô, siết chặt áo khoác của Lục Tử Tranh, trên đó, vẫn còn hơi ấm.
Trên đường về khách sạn, họ không nói thêm lời nào, Liên Huyên nhắm mắt như đã ngủ vì mệt.
Lục Tử Tranh nghiêng mặt nhìn Liên Huyên, rốt cuộc thì người mà Liên Huyên đang hoài niệm, là Lục Tử Tranh của năm xưa, hay là Liên Huyên của lúc đó?
Nhưng, bất kể là Liên Huyên của bây giờ hay của năm xưa, thì tình cảm cô dành cho Lục Tử Tranh, có bao nhiêu là thật?
Giờ đây, lại hà tất tỏ ra luyến tiếc như vậy?
Ba ngày tiếp theo đó, Liên Huyên vô cùng bận rộn, Lục Tử Tranh chủ yếu làm việc với chàng trợ lý, thỉnh thoảng gặp nhau, Liên Huyên cũng chỉ cười lịch sự. Lục Tử Tranh nghĩ, đêm đó, bên bờ biển, ắt hẳn chỉ là một lúc thất thái sau cơn say, vậy nên hai người họ đều sẽ không nhắc lại.
Vào ngày sinh nhật, Lục Tử Tranh chẳng đi đâu, chỉ nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày.
Đến buổi trưa, bà Lục gọi điện đến nhắc cô buổi tối phải mua cho mình một tô mì, và nhớ ăn hột gà, tiệc sinh nhật thì chờ cô công tác về sẽ tổ chức bù.
Lục Tử Tranh cười đáp nhõng nhẽo với mẹ, nói trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Sau khi cúp máy, Lục Tử Tranh nhìn vào hai chữ “Hoài Khê” trong danh bạ, lẩm bẩm một mình: “Một cuộc điện thoại cũng không có. Không có quà đã thôi, ngay cả lời chúc cũng muốn tiết kiệm sao?”
Buổi tối, đến bảy giờ hơn Lục Tử Tranh mới xuống nhà hàng bên dưới khách sạn ăn một tô mì và một quả trứng gà, xem như ăn mừng sinh thần 27 tuổi của mình.
Cô đặt đũa xuống bàn, nhìn chiếc bóng của mình trên mặt bát trắng tinh, trong lòng thầm nhủ, sinh nhật vui vẻ.
Điện thoại bất chợt reo lên, là Liên Huyên sau bao ngày im lặng.
Giọng nói của Liên Huyên rất bình tĩnh: “Đến phòng mình một lúc.”
Cửa khép hờ, Lục Tử Tranh gõ hai cái thì nghe bên trong đáp lại “Mời vào”. Cứ ngỡ rằng Liên Huyên định ra chỉ thị cho công việc sắp tới, ngờ đâu, vừa vào đã trông thấy một Liên Huyên không trang điểm, chỉ mặc trên người chiếc áo sơ mi, trông như chuẩn bị nghỉ ngơi. Liên Huyên ngồi trên sofa, đôi mắt khép hờ, bên cạnh là chiếc đèn nhỏ, bên tai là âm nhạc du dương.
Trông thấy Lục Tử Tranh, Liên Huyên liền nở nụ cười, chỉ tay về chiếc ghế sofa đối diện ý bảo Lục Tử Tranh ngồi xuống. Sau đó, cô lấy ra từ chiếc túi bên cạnh một chiếc hộp, đặt lên bàn thủy tinh và đẩy nhẹ về phía Lục Tử Tranh, giọng điệu tự nhiên và thoải mái: “Sinh nhật vui vẻ. Quà sinh nhật, mở ra xem có thích không?”
Lục Tử Tranh không ngờ Liên Huyên lại nhớ, nhất thời như có trăm ngàn cảm xúc giao hòa, là vui, là thương cảm, là mừng rỡ, còn có, buồn bã? Ngay chính cô cũng không phân biệt được.
Cuối cùng, mọi cảm xúc chỉ hóa thành một nụ cười khổ trên bờ môi: “Liên tổng, lời chúc tôi xin nhận lấy, cảm ơn cô. Quà tặng quá sang trọng rồi.” Nói đến đây, cô nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp trở về vị trí cũ.
Liên Huyên vẫn giữ nụ cười, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Tử Tranh, cô nói: “Trước đây khi mình tặng quà cho cậu, cậu không bao giờ nghĩ đến giá trị của nó, chẳng phải cậu đã nói, giá trị lớn cách mấy, cũng không sánh bằng tâm ý của mình ư?”
Lục Tử Tranh mím môi nhìn Liên Huyên, cuối cùng, vẫn không kiềm được nỗi uất ức và tức giận bị đèn nén bao năm. Dựa vào đâu mà bao nhiêu năm qua chỉ một mình cô mãi không quên được mà tự khiển trách bản thân, còn Liên Huyên thì không có chút áy náy, không cho mình dù chỉ một lời giải thích? Cô thật chưa bao giờ ngờ rằng, một Liên Huyên có trí nhớ siêu phàm, lại dễ quên đến thế.
Cô đáp lại mà không chút cảm xúc: “Cô cũng nói rồi, là trước đây không phải sao? Con người đều sẽ thay đổi.”
Liên Huyên không cười được nữa, nụ cười đông cứng trên bờ môi.
Lục Tử Tranh đứng dậy, lãnh đạm nói: “Cảm ơn lời chúc của Liên tổng, nếu không có việc gì thì tôi xin phép.”
Cuối cùng Liên Huyên cũng bỏ ngoài sự bình tĩnh, vội đứng dậy nói: “Chờ đã, Tử Tranh, chuyện năm xưa…” Nhưng lời chưa nói hết thì điện thoại của Lục Tử Tranh đã reo lên.
Lục Tử Tranh nhìn cô một cái rồi đi đến bên cửa sổ, bấm nút nghe.
Liên Huyên nhìn thấy bên môi Lục Tử Tranh là nụ cười, cô nghe cô ấy nói: “Mình đã ở bên cửa sổ rồi, sao đây?”
Tiếp đó, cô và Lục Tử Tranh cùng nhìn thấy, màn hình LED siêu to ở tòa nhà đối diện chợt tắt lịm, rồi lại sáng bừng lên, trên đó là bức ảnh của một cô gái đang chạy bộ trong trang phục thể thao và mái tóc đuôi ngựa, đó là Lục Tử Tranh! Biển quảng cáo trên đường cũng hiện lên dòng chữ: Cuộc chạy marathon quốc tế tại Hạ Môn.
Một lúc sau, màn hình lại trở về màu đen, từng dòng chữ từ từ nhảy ra: Lục Tử Tranh, sinh nhật vui vẻ. Đường đời còn rất dài, cậu cùng lắm chỉ mới chạy được ¼ đoạn đường thôi, đừng lơ là, phải tiếp tục cố gắng chạy về phía trước.
Lục Tử Tranh tròn xoe đôi mắt kinh ngạc nhìn những gì diễn ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói có hơi kích động, cô không kiềm được lòng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Không bao lâu, Liên Huyên thấy Lục Tử Tranh cúp máy rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Xin lỗi Liên tổng, tôi có việc đột xuất, xin phép đi trước.”
Cô đi rất vội, đến mức không kịp nghe hết lời nói của Liên Huyên: “Chuyện năm xưa, là mình có lỗi với cậu.”
Liên Huyên đứng tại chỗ nhìn hình bóng vội vã nhưng hân hoan của Lục Tử Tranh, chỉ cảm thấy, trong lòng nhoi nhói.
Đời này, cô lần đầu tiên chịu thua chính mình, quyết định buông tha cho mình, toại nguyện cho mình, song, Lục Tử Tranh lại không cho cô cơ hội.
Cô đã sớm biết, thế giới này rất công bằng, tất cả mọi việc, chỉ khi cho đi mới có thu hoạch, nhưng giây phút này đây, vì sao cô vẫn cảm thấy, chỉ có không nỡ, và bất cam?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)