Quen nhau với Giang Hoài Khê sáu năm, thật lòng mà nói, sáu năm qua, Giang Hoài Khê đã mang lại cho cô rất nhiều sự quan tâm và hơi ấm. Song, Lục Tử Tranh cũng ghi nhớ rất rõ rệt, nỗi sỉ nhục sâu sắc nhất trong đời cô, cũng là do người có tên Giang Hoài Khê mang lại.
Thật ra lần gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Giang Hoài Khê không đẹp theo kiểu “mới gặp đã ngỡ như quen thưở nào” mà tiểu thuyết thường miêu tả về các đôi tri kỷ.
Bấy giờ vừa khai giảng năm nhất đại học, lễ chào đón tân sinh viên cũng chỉ mới qua đi khoảng hơn một tuần. Buổi chiều của tháng chín bao giờ cũng tắt nắng muộn hơn, khi Lục Tử Tranh rời khỏi thư viện thì ông mặt trời mới ngả nghiêng đến lưng chừng núi, bầu trời đỏ rực, gió chiều ùa đến, mang một cảm giác thoải mái lạ thường.
Cô bước đi thư thả xuống từng bậc thang, vừa nhìn lên đã trông thấy một chiếc Lamborghini màu đỏ nổi bật đang đậu bên vỉa hè của thư viện, đứng cạnh nó là một cô gái tóc dài, dáng người cao ráo, rất có khí chất trong bộ áo len màu xanh ghi và quần đen giữ ấm, hoàng hôn phủ lên người cô một quầng sáng mờ ảo, đẹp như một cảnh quay trong phim điện ảnh.
Lục Tử Tranh không khỏi cảm thán, phải may mắn biết chừng nào mới tu hành được đãi ngộ như thế: có tiền có tướng.
Khi đi ngang cô gái ấy, Lục Tử Tranh đã được dịp quan sát người ta trong cự ly gần, mái tóc đen xõa dài như dòng thác, làn da trắng đến gần như bị bệnh, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, cả con người ấy toát lên một khí chất quý phái và cổ điển. Bao năm qua, chưa có cô gái nào khiến Lục Tử Tranh cảm thấy vẻ đẹp ấy có thể so sánh với Liên Huyên, hiển nhiên cô gái này là một ngoại lệ, thậm chí, so với nét đẹp của Liên Huyên, cảm giác mà cô mang đến thoát tục hơn, đơn thuần hơn.
Tuy nhiên, Lục Tử Tranh cũng chỉ thầm nghĩ như thế, bước chân của cô không hề có hiện tượng chần chừ hay dừng lại, chẳng bao lâu đã đi ngang qua xe, đi ngang qua Giang Hoài Khê. Nhưng, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra ngay lúc này…
Cô gái đó giữ lấy cổ tay Lục Tử Tranh, rất đột ngột, rất mạnh bạo……
Chưa kịp chờ Lục Tử Tranh kinh ngạc thì một giọng nói thanh lạnh nhưng rất hay đã tuôn ra câu nói cuồng vọng, trái ngược hoàn toàn với cảm giác mà nó mang lại: “Đi theo tôi, bao nhiêu tiền tùy bạn.”
Giây phút ấy, Lục Tử Tranh cảm thấy vừa tức mình vừa tức cười, phải nói là vô duyên vô cớ hết sức. Cô quay lưng lại, đứng thẳng tắp nhìn chăm chăm vào người đối diện, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh băng: “Buông ra.”
Nhưng đối phương lại bật cười bảo: “Bạn muốn gì tôi cũng cho được, ‘danh tiếng’ của bạn có ai mà không biết, cớ gì còn tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi? Một tháng, chiếc xe này coi như là tiền cọc, đủ không?”
Sinh viên đi ra từ thư viện đều đứng lại nghe ngóng, săm soi bình luận về hai cô gái. Lục Tử Tranh cảm giác đầu của mình nổi lùng đùng, nhất thời thất thần, cảnh tượng này từ từ trùng lắp với một vài cảnh tượng trong quá khứ. Cơn choáng váng đột ngột khiến cô suýt đứng không vững, vừa loạng choạng một bước thì cô gái đứng bên cạnh đã dìu lấy cô.
Song ngay sau khi đứng vững, Lục Tử Tranh đã cắn chặt môi hất mạnh bàn tay kia ra, sau đó mở cặp lấy khăn giấy, và đứng trước mặt đối phương, từng chút từng chút, lau đi lau lại cổ tay của mình, hệt như trên đó đang bị dính thứ bùn lầy bẩn thỉu.
Sự thất thần nhất thời của đối phương khiến Giang Hoài Khê bất chợt thừ người.
Sau khi lau sạch tay thì Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn về dòng người đang bàn tán xôn xao, rồi một lần nữa quay về phía cô gái bị thần kinh đang tạm thời đứng yên bất động, nhoẻn miệng cười lạnh, quay lưng bỏ đi.
Tâm trạng thoải mái vừa nãy nay chẳng còn đâu.
Trên đường trở về ký túc xá, nước mắt đã mấy lần muốn tuôn rơi, nhưng Lục Tử Tranh cắn chặt môi, tự nói với mình: Lục Tử Tranh, khóc thì có ích gì, chẳng lẽ đến bây giờ mày còn chưa biết thế giới này chứa đầy ác ý? Cũng chính vì thế, nước mắt mới hết lần này đến lần khác bị kiềm lại.
Về sau, chuyện ấy được lan truyền với nhiều phiên bản khác nhau, và ngày một quá đáng, duy nhất một điểm tương đồng là chẳng cái nào gần với sự thật. Cổ tay của cô đau suốt ba ngày, dấu hằn đỏ sớm đã tiêu biến, song vết thương trong lòng cô, lại không thể nào nguôi ngoai, cũng giống như tai tiếng ngày càng khó nghe của cô….
Sau này của sau này, cô biết được cô gái ấy tên Giang Hoài Khê, thư viện trường là do ba của cô gái quyên góp xây nên, cô ấy, là con nhà giàu.
Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà cô ta có thể tùy thích chà đạp lòng tự tôn của cô?
Người giàu, thì có quyền làm theo ý thích?
Lục Tử Tranh không hiểu, vì sao Liên Huyên dịu dàng ngây thơ của ngày nào là thế, Giang Hoài Khê xinh đẹp quý phái của bây giờ cũng thế.
Nghĩ đến đây, Lục Tử Tranh quay lại hỏi: “Lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, vì sao cậu lại…” đắn đo rất lâu, cô chọn một từ dễ nghe và nói tiếp: “Lại kỳ lạ như vậy?”
Giang Hoài Khê không trả lời cô ngay.
Khoang xe yên lặng, bánh xe vẫn tiếp tục lăn bánh, một lúc sau Giang Hoài Khê mới phun ra sáu chữ: “Bởi vì, có tiền, bướng bỉnh.”
Giây phút này, Lục Tử Tranh thật sự chỉ muốn cho đối phương một tát tay!!!
Lục Tử Tranh, nhiều lúc, mày không cách nào tâm sự được với Giang Hoài Khê, bởi vì mày không hiểu được tâm tư của người ta.
Chẳng bao lâu thì xe dừng lại dưới nhà bà Lục, Giang Hoài Khê rành rọt đậu xe vào chỗ, rồi mở nắp cốp sau, lấy từng bao rau cải thịt tươi sống ra, và rất không khách sáo mà đưa hai túi cho Lục Tử Tranh: “Không lao động không được ăn.”
Lục Tử Tranh im lặng chấp nhận một cách hiếm thấy.
Mỗi khi đến đây, Giang Hoài Khê đều tay xách nách mang, chuẩn bị chu toàn, thi thoảng về nhà, Lục Tử Tranh đều nghe mẹ kể những chuyện đại loại như “Lần trước mẹ nói hình như nồi cơm điện bị hư, bảo con khi nào có thời gian thì mua lại cái khác cho mẹ, ngờ đâu hôm sau Hoài Khê đã mang tới”. Trong sinh hoạt thường ngày, Giang Hoài Khê thật sự đã giúp cô rất, rất nhiều. Mỗi khi đi công tác, mẹ cô đều sẽ nói: “Tranh Tranh con cứ an tâm, Hoài Khê nói sẽ đến thăm mẹ thường xuyên, có chuyện gì mẹ tìm Hoài Khê là được.”
Một Giang Hoài Khê lúc nào cũng lạnh lùng độc địa với cô, không ngờ lại ngoan ngoãn và chu đáo như thế trước mặt mẹ mình. Đương nhiên nếu dùng cách giải thích của Giang Hoài Khê, thì: “Mẹ cậu dễ thương hơn cậu, thân thiện hơn cậu, quan trọng là, nấu – ăn – giỏi, có nghe câu ‘ăn của người’ không? Cậu biết nấu nướng không? Không biết thì đừng hỏi vì sao lại có sự phân biệt đối xử như thế.”
Lúc ấy, Lục Tử Tranh chẳng biết nói gì khác ngoài im lặng thừa nhận.
Thể lực của Giang Hoài Khê rất kém, chẳng qua là đoạn đường độ một trăm mét từ bãi đậu xe đến tháp B, tay chỉ mang vài túi thực phẩm mà Lục Tử Tranh lại nghe thấy tiếng thở hổn hển từ cô. Quay sang muốn xách phụ Giang Hoài Khê hai túi, cô cười bảo: “Cậu không tập thể dục bao lâu rồi, đi có mấy bước mà thở như gì vậy.”
Giang Hoài Khê đáp lại một câu: “Mình lại thấy cậu đừng quá thẳng lưng khi đi bộ.”
Lục Tử Tranh không hiểu: “Có gì à?”
Bấy giờ Giang Hoài Khê mới cười chiếu tướng lại: “Cậu không tập thể dục bao lâu rồi, đứng thẳng như vậy, cái bụng phệ hiện ra rồi kìa, từng thớ từng thớ thịt luôn đó nha…”
Lúc này, Lục Tử Tranh chỉ muốn dùng tất cả túi bọc trong tay đánh bẹp đối phương.
Cuối cùng cũng tới cửa nhà, vừa cắm chìa vào ổ khóa thì bà Lục đã tức thì mở toang cửa. Trông thấy Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê, bà cười cong tít cả mắt, vừa nhận lấy các túi đồ từ Giang Hoài Khê, vừa bảo: “Hoài Khê tới rồi à, mau vào nhà đi con, hầy, lần nào cũng mua nhiều thứ như vậy phung phí quá, cô không dám bảo con đến ăn cơm nữa đâu.”
Giang Hoài Khê vừa thay dép vừa đáp: “Cô xem đó, lần nào tới đây con cũng ăn ké, không mang theo gì đó thì con nào có mặt mũi tới nữa.”
Đứng trước cửa nhà nhìn bàn tay trắng nõn đang cởi giày của Giang Hoài Khê, trên đó là những vết hằn đỏ hoe, đột nhiên, trong lòng Tử Tranh cảm thấy chan chát.
Giang Hoài Khê thay dép xong thì nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa tay, còn Lục Tử Tranh thì cùng mẹ vào bếp, giúp mẹ lặt rau, hưởng thụ thời khắc ấm áp hiếm hoi bên mẹ mình.
Lục Tử Tranh và mẹ đến từ thị trấn Cư Châu cùng Tỉnh, người thân không nhiều, gia đình lại ít người, vì vậy từ sau khi Lục Tử Tranh lên trung học cơ sở, và ba bị tai nạn qua đời, thì cả nhà chỉ còn Lục Tử Tranh và mẹ sống nương tựa vào nhau. Lục Tử Tranh thi vào trường đại học ở Lâm Châu, đến năm thứ hai, để tiện chăm sóc Lục Tử Tranh, bà Lục quyết định mua một căn hộ và dọn luôn đến đây. Từ đó, bà mở một cửa hàng bán thức ăn sáng, cuộc sống tuy không sung túc nhưng yên ổn. Sau khi tốt nghiệp, vì công ty ở quá xa nhà, bà Lục bèn bảo Lục Tử Tranh hãy thuê nhà gần công ty, cuối tuần có thời gian thì về dùng cơm với mẹ.
Bà Lục vừa chuẩn bị thức ăn vừa trò chuyện với con gái, Lục Tử Tranh không còn nhỏ nữa, vậy nên chủ đề cũng chỉ quanh quẩn chuyện cá nhân: “Tranh Tranh à, con muốn tìm một người như thế nào vậy, bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thấy con dẫn ai về cho mẹ xem.”
Lục Tử Tranh xếp toàn bộ hoa quả Giang Hoài Khê mua vào tủ lạnh rồi lấy rổ rửa một ít nho đặt bên bệ nấu nướng, lột vỏ một trái nho đưa vào miệng của mẹ, cô đáp: “Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói không gấp gáp, tùy ý con sao?”
Bà Lục cười bảo: “Đúng là đã nói như thế, nhưng mẹ sợ yêu cầu của con cao quá sẽ bỏ lỡ nguồn tài nguyên tốt bên cạnh thôi.”
Lục Tử Tranh ngoan ngoãn xòe tay hứng hạt nho từ mẹ, vừa đáp: “Mẹ đừng bận tâm, con vẫn chú ý đó chứ. A~ ăn thêm trái nữa.” Dứt lời lại đưa thêm một trái nho vào miệng của mẹ.
Bấy giờ Giang Hoài Khê cũng đi vào nhà bếp, bốc một trái nho lên rồi đưa tới trước mặt Lục Tử Tranh, ánh mắt ám chỉ hãy lột vỏ cho cô.
Lục Tử Tranh không chịu, bèn giả vờ như không nhìn thấy.
Bà Lục thấy vậy liền ra lệnh: “Tranh Tranh, lột cho Hoài Khê vài trái.”
Lục Tử Tranh: “…….”
Giang Hoài Khê rất thỏa mãn mà ăn nho do Lục Tử Tranh đưa tới, vừa ăn vừa thắt tạp dề vào người, đứng bên cạnh bà Lục, cô “nịnh bợ”: “Thưa cô, để con giúp cô. Nể tình Tử Tranh vừa lột cho con một trái nho, chúng ta làm món đùi gà sốt cà mà bạn ấy thích nhất nhé.”
Bà Lục cười: “Được thôi, để cô xem tay nghề của Hoài Khê có tiến bộ không nào.”
Giang Hoài Khê buộc cao mái tóc ngang hông, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng ngọc nõn nà, bờ môi là nụ cười nhạt hiếm thấy, hình ảnh ấy, thật sự xinh đẹp đến khiến người ta không muốn dời mắt.
Thế nhưng, có người lại bĩu môi tạt nước lạnh: “Nhìn thì cũng ra dáng lắm.”
Giang Hoài Khê mở nước rửa chảo, phản bác mà chẳng thèm quay lại nhìn: “Có giỏi thì lát nữa ai đó đừng ăn.”
Có câu “Không gặp ba ngày cũng phải xem lại từ đầu”, Lục Tử Tranh không thể không thừa nhận Giang Hoài Khê của bây giờ nấu nướng rất thành thạo, rất có dáng đầu bếp, điều này khó mà ngăn cản cô không nghĩ đến hình ảnh của vài năm trước, trong lần đầu bước vào bếp nhà cô, Giang Hoài Khê đã hứng khởi và tò mò biết chừng nào khi chỉ tay vào các hủ tương giấm muối đường, hỏi đây là gì kia là gì.
Thấy đối phương thật sự nghiêm túc nấu nướng, Lục Tử Tranh lại lột vài trái nho đưa đến miệng cô, nhưng… hình như có gì đó là lạ… sao không thấy hạt?
“Mẹ, nho mẹ ăn mới đây đều có hạt mà phải không? Tại sao Hoài Khê lại không có?”
Bà Lục gật đầu: “Ừm, có.”
Giang Hoài Khê bình tĩnh đáp: “À, mình nuốt hết rồi, tư thế nhả hạt nhìn kỳ quá.”
“Mẹ mẹ, cậu ấy nói lúc nãy tư thế mẹ nhả hạt kỳ quá kìa!” Lục Tử Tranh mang chiếc ghế đẩu đến ngồi sau lưng Giang Hoài Khê, cuối cùng cũng tóm được cơ hội bêu xấu đối phương trước mặt mẹ mình.
Giang Hoài Khê lạnh lùng nói: “Nói bậy thêm câu nữa thì những món mình làm cậu đều không được ăn.”
Lục Tử Tranh hơ hơ: “Biết nấu có vài món thôi mà đắc ý chưa kìa….”
Bà Lục nghe vậy liền khõ nhẹ vào đầu Lục Tử Tranh, bật cười nói: “Đừng không chịu thua, Hoài Khê giỏi hơn con đấy, có giỏi thì con cũng đứng dậy xào vài món để đắc ý đi.”
Lục Tử Tranh chớp mắt, im lặng.
Buổi tối, trên bàn ăn, Lục Tử Tranh ăn thêm nửa chén cơm, cơ hồ là hốt sạch thức ăn trên bàn, đặc biệt là món do Giang Hoài Khê nấu. Ăn xong thì cô đã căng bụng đến không còn muốn động đậy.
Giang Hoài Khê nhìn cô mà thấy tức cười, cô đứng dậy phụ giúp dọn dẹp chén bát. Bà Lục ngại ngùng nói: “Hoài Khê à, chắc chắn là ba mẹ con không nỡ để con đích thân làm những việc thế này, lần nào con tới Tranh Tranh cũng lười biếng, còn bắt con giúp rửa chén nữa.”
Giang Hoài Khê dọn chén đĩa vào bếp: “Không sao đâu ạ, con còn phải cảm ơn cô cho con cơ hội trải nghiệm cuộc sống, nếu không con sẽ thành đồ ngốc chẳng biết cuộc sống là gì đó chứ.”
Lục Tử Tranh ngồi trên ghế, híp mắt nhìn bóng lưng vừa cười nói vừa rửa chén của một già một trẻ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp, song lại bỗng dưng cảm thấy lạc lõng.
Tình yêu giống như bong bóng bọt nước, khi thổi, bạn sẽ kinh ngạc vì nét đẹp, vì sự bay bổng và mơ mộng của nó dưới ánh nắng. Đến khi thổi ra rồi, bạn mới phát hiện, ánh nắng càng chói lòa, gió càng lớn, bọt bóng sẽ càng đẹp, song cũng càng nhanh chóng vụn vỡ. Tất cả vẻ đẹp chẳng qua chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Vì vậy, nếu không muốn bọt bóng tiêu biến, thì hãy giữ vững hủ nước bọt tạo bong bóng, và đừng thổi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)