Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Quá khứ của cậu, mình không kịp có mặt.

889 0 12 0

Lục Tử Tranh cơ hồ là chạy ra khỏi khách sạn, vừa tới cổng cô đã trông thấy Giang Hoài Khê.

Bấy giờ Giang Hoài Khê đang đội chiếc mũ sợi màu trắng, áo khoác dài màu đen, tựa người vào xe, hai tay không ngừng cọ xát vào nhau, gương mặt xưa nay tái nhợt nay đã ửng hồng vì tiết trời lạnh.

Thấy Lục Tử Tranh đi về phía mình, Giang Hoài Khê bèn bỏ hai tay xuống, mỉm cười nhìn Lục Tử Tranh từng bước tiến đến gần mình, cuối cùng, đứng trước mặt mình.

Cô nhìn Lục Tử Tranh nở nụ cười khá đắc ý: “Ngạc nhiên ha?”

Lục Tử Tranh hơi ngước mặt nhìn cô, mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao cậu lại ở đây?”

Giang Hoài Khê mở cửa bên ghế lái phụ ra, kéo Lục Tử Tranh ngồi vào trong, đóng cửa lại rồi tự ngồi vào chỗ của mình, “Lên xe, mình đưa cậu đến chỗ này. Nè, đừng quá cảm động nhé, mình đến đây vì công việc, tiện đường nên ghé mừng sinh nhật cho cậu thôi…”

Lục Tử Tranh hớ một cái, tỏ ý biết rồi hiểu rồi, sau đó hỏi: “Cậu ăn tối chưa?”

Giang Hoài Khê nhướng mày hỏi: “Nếu chưa ăn chẳng lẽ cậu sẽ cảm động đến mức đích thân xuống bếp nấu cho mình á? Mình không cho là cậu lại tốt như vậy.”

Lục Tử Tranh lườm Giang Hoài Khê, nếu đối phương không nói câu này, cô thật sự sẽ mời Giang Hoài Khê ăn tối, nhưng mà giờ đây, cô hớ lạnh: “Mình đích thật rất cảm động, vì không ngờ cậu lại hiểu mình đến thế.”

Giang Hoài Khê nhìn cô cười nói: “Nhưng nói gì nói, vì vội sang đây, mình chưa ăn thật.”

Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê với vẻ bán tin bán tin nghi, muốn quan sát thần sắc ấy để phân biệt tính thật hư trong này. Nhưng nét mặt của Giang Hoài Khê không giống như đang nói dối, nghĩ vậy, cô cắn nhẹ môi và bảo: “Vậy hãy quay đầu xe lại, chúng ta đi ăn trước, mình biết ở kế bên khách sạn có một nhà bếp tự túc.”

Khóe môi Giang Hoài Khê cong lên, cô cười bảo: “Xem ra mình vẫn chưa hiểu cậu lắm, cậu cũng không xấu bụng như mình nghĩ.” Cô cố tình ngưng lại một lúc, nhìn sang Lục Tử Tranh, thấy Lục Tử Tranh mỉm cười, cô liền chớp mắt bổ sung thêm: “Mà là xấu bụng hơn mình tưởng nhiều đó. Mình lặn lội đường xa đến đây mà cậu muốn đích thân xuống bếp, để mình ăn xong đi luôn á.”

Lời vừa dứt, Lục Tử Tranh tức thì móc từ trong túi xách ra một tờ giấy note, “bộp” một tiếng, giấy note được dán chính xác lên bờ môi vừa khép lại của Giang Hoài Khê, buộc đối phương phải im miệng.

Giang Hoài Khê thật sự đã yên lặng, bởi vì cô quá kinh ngạc, có một giây phút ngắn ngủi cô bị thừ người ra, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe nhìn về phía trước. Sau đó, mới bắt đầu chau mày, híp hờ mắt quay sang nhìn Lục Tử Tranh với vẻ hăm dọa.

Nhìn gương mặt giận dữ bị dán giấy note của Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy tức cười, trông Giang Hoài Khê vừa ngốc vừa dễ thương, bèn không nhịn được mà cười khanh khách. Cô nhẹ nhàng xé giấy note xuống, sau đó dán nó lên mặt kính cửa sổ, nhìn nó, nụ cười mãi cũng không ngớt được.

Giang Hoài Khê lau chùi môi sạch sẽ, nhìn sắc mặt vui tươi của Lục Tử Tranh, tất cả nỗi giận đều tan biến trong tích tắc, vì thế, cô chỉ vờ lạnh mặt bảo: “Nể mặt hôm nay là sinh thần của ai đó, mình rộng lượng một chút, nếu còn lần sau tuyệt đối không tha.”

Lục Tử Tranh lấy bút ra, vẽ lên mảnh giấy nhỏ ấy gương mặt giận đùng đùng rất dễ thương, rồi lột nó khỏi cửa kính, dán lên điểm chính giữa của vô lăng, xem đó như một lời phản hồi.

Giang Hoài Khê thở dài.

Xe đi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại, Giang Hoài Khê bảo Lục Tử Tranh xuống xe.

Dưới ánh đèn đường, Lục Tử Tranh nhìn lướt khung cảnh xung quanh, không ngờ Giang Hoài Khê lại đưa cô đến bờ biển mà mới mấy hôm trước Liên Huyên và cô cùng có mặt.

Giang Hoài Khê đứng cạnh cô, chỉ tay ra một điểm sáng dưới bãi cát cách xa biển và nói: “Có nhìn thấy điểm phát sáng ở chỗ gần nhất không? Quà sinh nhật của cậu ở đó đấy. Bây giờ thì cậu xuống đó đi, nhặt hết tất cả những vỏ sò phát sáng, rồi đi tới chỗ sáng nhất ở đằng kia, lúc đó sẽ ghép ra được món quà sinh nhật hoàn chỉnh.”

Lục Tử Tranh chưa kịp phản ứng thì Giang Hoài Khê đã lên xe, rồi lại hạ kính xuống nói: “Mình đến đó chờ cậu, nhanh lên nha, lạnh lắm đó, đừng để mình đợi quá lâu…” Dứt lời đã cho xe lăn bánh….

Lục Tử Tranh chỉ còn biết vừa hứng gió lạnh vừa oán trách “Làm gì mà thần bí dữ vậy không biết”, song lại đi nhanh xuống bãi biển với sự khẩn trương.

Quả nhiên mới đi không bao lâu, cô đã trông thấy vỏ sò phát sáng đầu tiên. Cúi người nhặt nó lên, mở ra, một mảnh giấy rơi ra ngoài.

Dưới ánh đèn mờ, cô đọc thấy rõ ràng nội dung trên mảnh giấy ấy: “Lục Tử Tranh rõ ràng là nghèo muốn chết, vậy mà còn bày đặt kiêu ngạo, chẳng biết lấy tư cách đâu mà làm ra bộ dạng thanh cao đó nữa.”

Giây phút ấy, trái tim của Lục Tử Tranh run lên. Cô nhét mảnh giấy vào vỏ sò và khép lại, do dự một lúc, tiếp tục bước về phía trước.

Sau đó, cô nhặt vỏ sò thứ hai lên, đọc thấy nội dung: “Lục Tử Tranh đúng là không biết cách làm người, nếu không tại sao lúc nào cũng chỉ một thân một mình, chẳng ai thèm đoái hoài.”

Cô cắn chặt môi, khép vỏ sò lại, đi tiếp.

Mảnh giấy trong vỏ sò thứ rơi ra: “Lần trước tôi thấy Lục Tử Tranh bước xuống từ một chiếc siêu xe, người lái xe là một ông già, bây giờ nhìn cô ta, tôi chỉ cảm thấy giả tạo và dơ bẩn.”

Lục Tử Tranh dừng lại, ngẩng đầu lên hít thật sâu một luồng gió lạnh mới lại có dũng khí đi tiếp.

Vỏ sò thứ tư: “Thành tích của Trịnh Hàm đâu có thua cô ta? Cớ gì cô ta lại nhận được học bổng quốc gia đó, hơ hơ, ai mà không biết trước khi danh sách được công bố, cô ta đã cố tình tìm đến phòng làm việc của thầy và ở trong đó suốt nửa tiếng đồng hồ.”

Lục Tử Tranh cảm thấy, gió ở đây thật mạnh, da mặt rát bỏng, mắt cũng rất đau…

Cuối cùng, cô vẫn đã nhặt vỏ sò thứ năm lên, trên đó viết: “Lục Tử Tranh á, ha ha ha… vốn liếng lớn nhất của cô ta còn gì khác ngoài gương mặt đó? Cũng chẳng biết tụi đàn ông có bị mù không.”

Sắc mặt của Lục Tử Tranh đã trắng bệch như mảnh giấy trong tay, mãi đến khi nhìn thấy vỏ sò thứ sáu, cô cảm giác mình đã mất hết toàn bộ dũng khí để tiếp tục tiến về trước nữa.

Bởi vì vỏ sò thứ sáu viết: “Đi theo tôi, bao nhiêu tiền tùy bạn, bạn muốn gì tôi cũng cho được, ‘danh tiếng’ của bạn có ai mà không biết, cớ gì còn tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi?”

Nước mắt ràn rụa đã xóa nhòa cảnh vật trước mặt. Cô bặm chặt môi, nhìn về đích nơi Giang Hoài Khê đang chờ đợi mà trong lòng chỉ muốn quay lưng rời khỏi. Cô thật sự không muốn tin rằng cô và Giang Hoài Khê quanh đi quẩn lại sáu năm qua, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở điểm ban đầu. Lẽ nào Giang Hoài Khê lặn lội ngàn dặm đến đây, chỉ để tặng cho cô một nỗi nhục làm quà sinh nhật?

Song, giây tiếp theo, cô thấy Giang Hoài Khê quay lưng lại, viết lên tấm bảng to phía sau bằng cây bút dạ quang, trên đó viết: Hãy tin mình, đi tiếp về phía trước.

Lục Tử Tranh nhìn dòng chữ ấy rất lâu, lại nhìn bóng lưng thẳng tắp của Giang Hoài Khê, cuối cùng, cô lau sạch nước mắt, nhấc bước chân nặng nề tiến về trước.

Vỏ sò thứ bảy được mở ra một cách chậm rãi, trong đó là một bức họa bằng bút sáp với nét vẽ non nớt, tranh vẽ một nhóm trẻ em vây quanh một cô gái tóc dài, họ cùng chơi trò chơi, cuối tranh ký tên “Lớp 2 Năm 3”. Mặt sau bức họa viết: “Cô Lục ơi, chúng em yêu cô, chúng em đều rất nhớ cô, cô là cô giáo xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất mà chúng em từng gặp.”

Giây phút ấy, Lục Tử Tranh không dám tin vào mắt mình, Lớp 2 Năm 3, đó là lớp học mà cô từng đi dạy trong chương trình tình nguyện của kỳ nghỉ hè đại học năm nhất.

Sau đó, vỏ sò thứ tám là một bức ảnh, trong ảnh, cô đang khom lưng chải đầu cho một bà cụ, còn bà cụ thì cười rất hiền hậu. Lục Tử Tranh lật qua mặt sau của bức ảnh, trên đó viết: “Con là đứa trẻ tốt bụng nhất mà nội từng gặp, nhớ phải sống vui vẻ con nhé.”

Đó là lần cô tham gia làm tình nguyện viên đến một viện dưỡng lão, sau lần đó, cô bèn kiên trì mỗi tuần đều đến thăm bà cụ một lần, mãi đến nửa năm sau bà cụ bất hạnh qua đời. Vậy tấm ảnh này, dòng gửi gắm này, lại đã được viết từ bao giờ, cô hoàn toàn không biết.

Lục Tử Tranh bắt đầu quên hết những nỗi tuyệt vọng trước đó, trái lại mang theo sự hiếu kỳ và thấp thỏm, tiếp tục đi về phía trước, vỏ sò thứ chín chứa một mảnh vải mỏng. Trên vải là dòng chữ màu đen: “Nhớ mãi cảm giác áy náy và xấu hổ đến khiến mình ngộp thở trong lần bạn cõng mình đến bệnh viện. Bạn là người con gái trong sáng nhất, lương thiện nhất, và nhẫn nhịn nhất mà mình từng biết.” Ký tên là Trương Tố Âm.

Đại học năm ba, trong ngày “Cùng Hành Động Theo Chủ Đề”, niên khóa của cô đã tổ chức hoạt động tẩy rửa vảy nến ở xung quanh trường, trong quá trình tẩy rửa, Trương Tố Âm đã bất cẩn rơi vào rãnh nước cống bên đường, toàn thân bẩn thỉu, dưới sự giúp đỡ của bạn bè mới leo lên được, lúc ấy Trương Tố Âm đau đến không đứng dậy nổi. Bệnh viện ở gần đây thôi, nhưng trong nhóm chỉ toàn nữ sinh, vừa nghe bảo cõng Trương Tố Âm vào bệnh viện, mọi người đều đồng loạt im bặt. Hôm ấy Lục Tử Tranh mặc áo khoác màu trắng, song lại chẳng nói chẳng rằng bước tới cúi người xuống, cõng Trương Tố Âm vào bệnh viện. Trong khi ngày thường, Trương Tố Âm, lại là một trong những phần tử thích bàn tán chuyện của cô nhất.

Vỏ sò thứ mười là một bảng vinh danh mà Lục Tử Tranh thường thấy vào thời đại học, chỉ là bảng vinh danh này không có tên giải thưởng, mà chỉ có một đoạn văn: “Tử Tranh, tôi dạy học mười mấy năm, đứa học trò tốt như em tôi chỉ gặp qua một người duy nhất. Hãy đi con đường của mình, mặc kệ người khác nói gì, tất cả lời đồn thị phi, không cần làm gì cũng tự động bị thời gian công phá. Tôi tin rằng con đường của em sẽ càng đi càng vững, càng đi càng suôn, rảnh thì về thăm trường nhé, chúng tôi đều rất nhớ em.” Đó là dòng chữ quen thuộc của người thầy phụ đạo thời đại học.

Nơi này cách vị trí Giang Hoài Khê đang chờ không còn bao xa nữa, và đoạn đường này, còn hai vỏ sò phát sáng.

Lục Tử Tranh nhặt cái thứ mười một lên, trong đó là bảng đánh giá thực tập, dòng đánh giá rất đơn giản: “Tôi rất thưởng thức em, tôi bảo con gái mình hãy lấy em làm tấm gương học tập.” Người ký tên là Kỷ Lan, cấp trên của cô khi thực tập.

Cuối cùng, chỉ còn vỏ sò cuối cùng thôi. Lục Tử Tranh đưa mắt nhìn về Giang Hoài Khê, nhưng Giang Hoài Khê lại vừa cười vừa gọi lớn, giọng điệu oán trách: “Nhanh lên nhanh lên, sao chậm dữ vậy, mình lạnh lắm rồi…”

Lục Tử Tranh lườm cô, thiệt tình, phá hoại hết không khí.

Vỏ sò thứ mười hai lại là một mảnh giấy đơn giản, cô từ từ mở ra, rồi nhìn thấy nét chữ quen thuộc rất cá tính: “Sau này, không phải lời cậu nói, không phải chính miệng cậu nói với mình, mình đều không tin. Giang Hoài Khê.”

Lúc này, Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê, nước mắt một lần nữa làm mờ tầm nhìn của cô.

Giang Hoài Khê bước tới trước vài bước, đứng lại trước mặt Lục Tử Tranh, gương mặt nghiêm túc mà nói: “Tử Tranh, mình biết, suốt chặng đường qua, cậu đã gặp phải rất nhiều thị phi và hiểu lầm vô cớ. Nhưng cậu nên biết rằng, vẫn còn rất nhiều người ghi nhớ cái tốt của cậu, họ đã nhìn thấy, và giữ ở trong lòng. Cũng giống như đoạn đường cậu vừa đi, mỗi một dấu chân, mỗi một giọt lệ, gió thổi qua sẽ xóa tan mọi dấu ấn. Những tổn thương trong quá khứ cũng vậy, đêm nay, hãy để nó chôn vùi trong cát biển, bắt đầu từ nay, quên cả đi nhé…”

Lục Tử Tranh mắt ngấn lệ nhìn chăm chăm vào Giang Hoài Khê. Dưới màn đêm, dáng người cao ráo của Giang Hoài Khê như chợt trở nên nhỏ nhắn và gầy yếu, nhưng Lục Tử Tranh biết rằng, bờ vai gầy guộc của đối phương, đang từ từ chống đỡ cả một thế giới bị đổ vỡ của cô vào thời niên thiếu.

Lần đầu tiên, cô không che đậy tình cảm của mình khi đứng trước Giang Hoài Khê, cô chủ động ôm lấy Giang Hoài Khê, vừa cười vừa chọc ghẹo bên tai đối phương: “Chuyện sến như thế này chỉ có cậu mới làm được thôi.”

Giang Hoài Khê cười đáp lại một cách dịu dàng: “Ai bảo Lục Tử Tranh là một người thích những trò sến chứ, mình chỉ làm theo sở thích của ai đó thôi. Vậy những lời sến rện này, cậu nghe có vui không?” Trong lúc nói chuyện, Lục Tử Tranh bất chợt cảm giác thấy Giang Hoài Khê loạng choạng một cái suýt đứng không vững.

Cô nghĩ ngợi gì đó, vội buông Giang Hoài Khê ra và kéo tay đối phương, phát hiện bàn tay ấy lạnh như tảng băng, sau đó cô lại đặt tay lên trán Giang Hoài Khê, trên đó nóng như lửa đốt, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Cậu bị sốt sao?”

Giang Hoài Khê chẳng mảy may mà cười đáp: “À, không biết nữa, chắc là vậy, ở đây gió lớn quá, lạnh thật.”

Lục Tử Tranh chẳng nói gì nữa, vội vàng cởi áo khoác ra muốn khoác lên người Giang Hoài Khê, nhưng Giang Hoài Khê lại nhanh tay ngăn cản. Lục Tử Tranh trừng mắt nhìn cô, mà cô lại chỉ mỉm cười không đáp.

Nhìn nụ cười nhợt nhạt ấy, Lục Tử Tranh không còn cách nào khác, im lặng kéo tay Giang Hoài Khê đi nhanh ra xe.

Vậy mà Giang Hoài Khê vẫn chưa biết sợ mà nói: “Tụi mình chụp hình làm kỷ niệm đi, thật ra, mình còn cho người bắn pháo hoa nữa, chưa bắn mà.”

Lục Tử Tranh quay lại trách mắng: “Ồn ào quá, im miệng, theo mình về khách sạn!”

Cô không biết rằng, ở sau lưng cô, nhìn bước chân vội vàng của cô, đôi mắt của Giang Hoài Khê chỉ còn lại sự dịu dàng.

Về đến khách sạn, Giang Hoài Khê kiên trì vệ sinh đâu đấy mới chịu lên giường, uống thuốc hạ sốt xong thì đã mơ hồ thiếp đi. Cô rất cao ráo, song thân hình gầy guộc chỉ chiếm một bên nhỏ xíu của chiếc giường to. Lần đầu tiên, Lục Tử Tranh nhận thấy rõ ràng rằng, Giang Hoài Khê ốm đến thế, ốm đến khiến người ta đau lòng…

Tay cô run rẩy xoa nhẹ lên gương mặt xanh xao nhưng ửng hồng của Giang Hoài Khê, không kiềm được lòng mắng: “Đồ ngốc, Giang Hoài Khê, cậu là đồ ngốc khờ khạo nhất….”

Nhìn gương mặt ngủ say của Giang Hoài Khê, do dự lại do dự, cuối cùng Lục Tử Tranh dung túng cho lòng mình, khẽ đặt lên vầng trán ấy một nụ hôn, thủ thỉ nói: “Hoài Khê, đừng đối xử với mình tốt như thế….”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16