Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Càng không chiếm được, càng khiến trái tim thổn thức.

947 0 11 0

Giang Hoài Khê lại biến mất năm ngày, Lục Tử Tranh không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Quen nhau những năm qua, Lục Tử Tranh sớm đã nắm rõ tập tính của đối phương, thỉnh thoảng Giang Hoài Khê cứ phải mất tích đột ngột như thế, không gọi điện, không nhắn tin.

Lục Tử Tranh dù thấy thắc mắc, nhưng chưa bao giờ chủ động hỏi. Cô đã quen giữ khoảng cách với con người, ít khi chủ động nói với người khác chuyện của mình, càng không chủ động tìm hiểu việc của người khác.

Đêm đã dần khuya, Lục Tử Tranh vẫn còn ngồi trước bàn làm việc, cầm quyển sách đọc tùy thích.

Tâm tư của cô không ở nội dung sách, mà đang rất phiền lòng. Ngày mai cô phải đi công tác với Liên Huyên đến thành Giang Bắc, chuyến đi tổng cộng có ba người, người thứ ba là trợ lý nam của Liên Huyên.

Điện thoại để trên bàn chợt rung lên, cuối cùng Giang Hoài Khê cũng đã xuất hiện.

Bên kia nói: “Bên đường Hậu Khê vừa khai trương một quán ăn mới, ngày mai cậu rảnh đi ăn thử không?”

Lục Tử Tranh đáp: “Ngày mai phải đi công tác Giang Bắc với sếp rồi.”

Bên kia đầu dây im lặng một lúc sau mới lại hỏi: “Vậy khi nào về?”

Lục Tử Tranh lật xem lịch để bàn, đáp: “Dự kiến là một tuần, phải đến đầu tháng sau mới về.”

Giang Hoài Khê thở dài, nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu đúng là thế thì cậu khỏi nhận quà sinh nhật năm nay rồi, chủ nhân không có ở đây, khỏi tặng vậy.”

Lục Tử Tranh nhìn lại ngày tháng trên lịch lần nữa, quả đúng là vậy, cô phải đón sinh nhật ở nơi tha hương sao. Nghĩ thế, Lục Tử Tranh nhíu mày hớ một tiếng: “Chẳng qua là đúng lúc có một lý do giải thích cho sự nhỏ mọn của cậu thôi.”

Bên kia, Giang Hoài Khê khẽ cười, rồi lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ khởi hành, có cần mình đưa cậu ra sân bay không?”

Lục Tử Tranh từ chối: “Công ty sẽ cho xe đến đón mình.”

Giang Hoài Khê đáp lại nhạt nhẽo, không nói gì nữa.

Kim đồng hồ đã chỉ đến số 12, Lục Tử Tranh nằm lên giường, vẫn chưa buồn ngủ, bèn ngồi bật dậy, cuối cùng, cô chịu thua, kéo tủ ra, uống hai viên thuốc an thần.

Trước khi chìm vào giấc, cô còn mơ hồ nghĩ ngợi, gương mặt của Giang Hoài Khê cứ lượn lờ trong đầu cô, có nét mặt yên tĩnh, cũng có nét mặt kiêu ngạo, càng không thể thiếu vẻ mặt cau mày không vui…

Lần đó, khi cô từ chối Giang Hoài Khê, gương mặt của đối phương chính là như thế, cặp chân mày hơi chụm vào nhau, môi bặm lại, sắc mặt khó hiểu.

Lần gặp gỡ thứ hai của Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê diễn ra trong lớp học, tại vị trí mà cô thường ngồi. Lúc ấy đã gần đến giờ vào lớp, vẫn như mọi khi, cô thong dong đi tới dãy bàn đầu tiên, vị trí này ngày thường không ai chịu ngồi. Thế nhưng hôm ấy, vừa bước vào từ cửa sau thì từ xa, Lục Tử Tranh đã nhìn thấy bàn đầu tiên chỉ còn một chỗ trống, đó là chỗ ngồi quen thuộc của cô.

Đến khi bước tới nơi chuẩn bị ngồi vào chỗ, cô mới phát hiện người ngồi kế bên là cô gái kỳ quặc bên ngoài thư viện hôm đó – Giang Hoài Khê! Bấy giờ Giang Hoài Khê đang ngồi thản nhiên một tay cầm bút, một tay lật sách, hoàn toàn là tư thái của một sinh viên gương mẫu.

Lục Tử Tranh nhìn quanh, chết tiệt, đã gần đến giờ học, trong lớp chỉ còn những chỗ ngồi ở cuối lớp, nơi mà chẳng nhìn được bảng đen.

Tiếng chuông báo giờ lên lớp vừa vang lên thì giáo viên đã bước vào.

Không còn lựa chọn khác, Lục Tử Tranh ấm ức ngồi xuống. Suốt buổi học cô đều hơi nghiêng đầu qua một bên, không thèm nhìn Giang Hoài Khê lấy một mắt. Cô sợ nhìn thấy mặt đối phương thêm một giây, cô sẽ không kiềm được lòng mà đứng dậy đổi chỗ.

Đang trong lúc tập trung nghe giảng thì một mẫu giấy nhỏ đẩy tới trước mặt, mực đen mới toanh vẫn chưa kịp khô, nét chữ rõ ràng và có cá tính: “Chuyện lần trước, mình xin lỗi, mong bạn tha thứ cho.”

Lục Tử Tranh đọc xong nội dung bên trong thì thầm cười trong bụng, đâu có quy định bảo một người nói xin lỗi thì người còn lại phải nói không có chi?

Cô không trả lời, chỉ ngước mặt nhìn lên bảng tiếp tục nghe giảng.

Lại một mẫu giấy đẩy qua: “Sau này, không phải lời bạn nói, mình đều không tin. Làm bạn nhé?”

Cô chú ý thấy, ở chữ ‘làm bạn nhé’, Giang Hoài Khê dường như đã dừng lại rất lâu, mực bút nước thấm qua trang giấy, lem cả ra ngoài.

Cũng đâu có quy định nào bảo Giang Hoài Khê hy vọng như vậy, thì người khác phải khoan dung để đạt thành ước nguyện đó?

Lục Tử Tranh gấp hai mẫu giấy đó vào nhau, lại gấp làm tư, làm tám, cuối cùng vò thành một cục, vứt vào hộc bàn. Cô quay sang lườm Giang Hoài Khê một cái thật lạnh lùng, vẻ mặt khiêu khích, sau đó, cô đã nhìn thấy nét mặt ấy: chau mày, bặm môi, ánh mắt nhìn đau đáu vào cô, tỏ vẻ không hiểu.

Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vừa vang lên, chưa kịp chờ giáo viên nói tan học thì Lục Tử Tranh đã ôm cặp dẫn đầu rời khỏi lớp, bước chân nhanh nhảu lạ thường.

Cô biết Giang Hoài Khê luôn dõi mắt theo cô, cô đoán, có lẽ loại tiểu thư nhà giàu như Giang Hoài Khê chưa từng bị ai phớt lờ càng chưa bao giờ nếm mùi bị từ chối. Vì vậy, hãy cảm ơn cô đã cho cô cơ hội trải nghiệm đi.

Giây cuối cùng trước khi chìm sâu vào giấc mộng, Lục Tử Tranh còn suy nghĩ, xem đấy, Lục Tử Tranh, mày luôn ghi nhớ mọi việc rõ ràng như thế….

 

Sáng hôm sau, vừa kéo vali xách tay xuống nhà thì Lục Tử Tranh đã trông thấy tài xế đứng chờ, tài xế bảo sẽ trực tiếp đưa cô đến sân bay hội hợp với Liên Huyên.

Trước khi lên máy bay, cô nhắn tin cho mẹ: “Mẹ ơi, con lên máy bay đây, đến nơi sẽ gọi cho mẹ.”

Chỉ tích tắc bà Lục đã trả lời: “Ừm, không cần lo lắng cho mẹ, có Hoài Khê mà.”

Lục Tử Tranh bật cười tắt máy. Mẹ này thiệt là, không xem mình là người ngoài chút nào.

Trên máy bay, Liên Huyên và cô ngồi cùng nhau.

Lục Tử Tranh xem tạp chí, còn Liên Huyên thì tiếp tục đọc hồ sơ, thỉnh thoảng hỏi cô vài câu, suốt quá trình không có gì đặc biệt.

Công ty Phong Thượng có văn phòng chi nhánh tại Giang Bắc, vì vậy từ sớm đã có người ra sân bay đón họ. Sau khi xuống máy bay, Lục Tử Tranh chỉ đi chầm chậm phía sau Liên Huyên và chàng trợ lý, việc cô cần làm, chỉ là nghe theo sắp xếp.

Mãi đến khi Liên Huyên giới thiệu, Lục Tử Tranh mới biết hóa ra người đến đón họ là giám đốc chi nhánh bên này, cũng là bạn học lớp 10 của cô và Liên Huyên – Kỷ Dao.

Trông thấy cô, Kỷ Dao hiển nhiên có hơi kinh ngạc, song cũng không có ý định hàn huyên ôn lại chuyện xưa, mà chỉ bắt tay gật đầu chào một cách máy móc.

Lục Tử Tranh không lấy làm lạ, cho dù là thời cô và Liên Huyên chơi thân, Kỷ Dao cũng chưa bao giờ xem cô ra gì.

Buổi tối, Liên Huyên và Kỷ Dao tự có sắp xếp, công việc của cô tập trung vào chiều và tối ngày mai, vì vậy, đêm đầu tiên tại Giang Bắc, Liên Huyên nói, buổi tối không có việc gì, cậu hoạt động tự do nhé.

Lục Tử Tranh chẳng có gì muốn làm, thêm vào đêm qua mất ngủ, cô chẳng buồn ăn tối thì đã về khách sạn ngủ, mãi đến khi Liên Huyên gọi điện cho cô.

Liên Huyên kết thúc bữa tiệc vào lúc chín giờ hơn, cô uống hơi nhiều, đầu hơi choáng váng, Kỷ Dao ra về cùng với cô, cố nhẫn nhịn đến lúc này mới chịu hỏi: “Tại sao Lục Tử Tranh lại ở đây?”

Liên Huyên vừa đi vừa đáp, giọng điệu không cảm xúc: “Vì công việc…”, vừa mở lời, cô đã chợt dừng bước, lặng thinh bất động nhìn cô gái ngồi trước chiếc đàn piano tại sảnh đường nhà hàng.

Cô gái mặc chiếc đầm dài màu trắng, mái tóc dài gợn sóng màu nâu hạt dẻ, nhìn từ phía bên này, có thể thấy trên gương mặt ấy hàng mi dài, chóp mũi nho nhỏ, bờ môi hồng và chiếc cằm nhọn, nửa gương mặt này, thật sự rất giống Lục Tử Tranh.

Liên Huyên nhìn chăm chăm vào những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, tay vừa ấn xuống, nhạc liền vang lên.

Là khúc “Canon” của Johann Pachelbel, trước đây, Lục Tử Tranh từng chơi bài này ở nhà cô. Lục Tử Tranh nói, cô không biết nên không có chuẩn bị trước, bài hát này xem như là quà sinh nhật tặng cho Liên Huyên.

Lục Tử Tranh còn bảo, từng có người bình phẩm khúc nhạc này, là niềm vui trong sự đau thương, là hạnh phúc trong sự bình lặng, là tia sáng trong bóng tối, là niềm hy vọng trong lúc tuyệt vọng. Và trùng hợp thay, với cô mà nói, Liên Huyên chính là một sự tồn tại như thế, tặng bài hát này cho Liên Huyên cũng là một tâm ý của cô.

Hồi ức tràn về như thủy triều mà không một lời dự báo, giây phút nhớ lại ấy, Liên Huyên cơ hồ đứng không vững. Khi đó, đôi mắt của Lục Tử Tranh cong lại, nụ cười tươi rói hòa lẫn chút ngượng ngùng, đó là nét mặt rạng ngời mà ngày nay cô khó mà nhìn thấy được.

Cuối cùng, Liên Huyên nhấc chân đi nhanh ra ngoài, mặc kệ thần sắc nghi hoặc của Kỷ Dao. Trong lòng cô hiện giờ, chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Tử Tranh, Lục Tử Tranh, mình muốn gặp Tử Tranh.

Vừa về đến khách sạn, Liên Huyên lập tức chạy nhanh tới cửa phòng Lục Tử Tranh, tuy nhiên, đến khi giơ tay lên, cô lại không cách nào gõ lên cánh cửa ấy. Đứng bên ngoài cửa rất lâu, gió từ đâu thổi đến, Liên Huyên bất chợt rùng mình, đầu óc bị choáng váng cũng dần tìm lại được sự tỉnh táo. Cô hạ tay xuống, từ từ quay về phòng.

Về đến phòng, Liên Huyên khui một chai rượu vang, ngã người ra sofa, nhâm nhi một mình trong vẻ thất thần.

Đến cuối cùng, cô vẫn lựa chọn cầm điện thoại lên, gọi vào số Lục Tử Tranh và nói ngắn gọn: “Đến phòng mình một lúc.”

Khi nhận được cuộc gọi thì Lục Tử Tranh đang ở trong mơ, đặt điện thoại xuống một lúc cô mới hoảng hốt bật dậy, thay đồ chỉnh trang đầu tóc rồi chạy nhanh tới cửa phòng của Liên Huyên. Đã 10 giờ rồi, gọi cô vào giờ này chẳng lẽ có việc khẩn cấp?

Ngờ đâu Liên Huyên mở cửa cho cô rồi tự mình quay về ghế sofa uống rượu, Lục Tử Tranh đứng bên bàn rất lâu cũng không thấy Liên Huyên có chỉ thị gì, không khỏi kỳ lạ.

Vừa định hỏi thì Liên Huyên lại thình lình đặt ly rượu xuống, tay xoa vào vầng Thái Dương, mắt nhìn về Lục Tử Tranh, khẽ nói: “Mình uống nhiều quá, hơi đau đầu, cậu massage cho mình được không?”

Lục Tử Tranh sững người, không biết phải phản ứng ra sao.

“Tử Tranh?”

Cô nhìn sang Liên Huyên, hai cặp chân mày hơi chụm lại, cắn nhẹ môi, đôi mắt long lanh đang chú ý vào cô, đó là gương mặt quen thuộc khi Liên Huyên làm nũng.

Lục Tử Tranh đầu hàng, cô đi từng bước chậm rãi và nặng nề đến vị trí sau lưng Liên Huyên, hai tay đặt lên hai bên huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng xoa bóp, tiếp đó, cô cảm nhận thấy, toàn thân của Liên Huyên dần dần thả lỏng.

Bao nhiêu năm trôi qua, đến ngày hôm nay, cô vẫn không nhẫn tâm từ chối ánh mắt trông chờ của Liên Huyên. Không biết là vì Liên Huyên diễn quá thật, hay vì, trái tim từng yêu Liên Huyên của cô quá chân thành.

Cúi đầu nhìn mái tóc dày mượt của Liên Huyên, Lục Tử Tranh tự chế giễu.

Cảm nhận từng cái ấn cái xoa từ bàn tay man mát của Lục Tử Tranh ở hai bên trán, Liên Huyên bất giác nhớ về những lúc hoạt động tự do trong giờ thể dục, lúc ấy cả hai thường tránh khỏi tất cả bạn bè và chỉ ngồi với nhau dưới gốc cây to. Liên Huyên nói học cả ngày trời, đầu óc muốn nổ tung rồi, Lục Tử Tranh bèn cười bảo, để mình xoa bóp cho cậu, một lúc là khỏe ngay.

Liên Huyên tiếp lời: “Nói dối, làm gì mà thần kỳ như vậy.”

Lục Tử Tranh chỉ duỗi thẳng hai chân, vỗ vỗ lên đùi, “Cậu nằm xuống thử sẽ biết ngay thôi.”

Liên Huyên bán tin bán nghi, song vẫn nghe lời nằm xuống, chẳng buồn để tâm mặt cỏ dơ bẩn, kê đầu lên đùi Lục Tử Tranh, cô nhắm mắt, cảm nhận động tác từ đôi tay ấy.

Lời nói của Lục Tử Tranh bị cơn gió nhẹ làm dịu dàng hơn bao giờ hết: “Có dễ chịu hơn không….”

Nhớ về thời niên thiếu non nớt, bạn thích chuyện trò tôi thích cười, gió thổi chim hót, chúng ta thiếp đi tự lúc nào, và trong mơ, hoa đã bao lần tàn…

Liên Huyên chợt đưa tay áp lên bàn tay đang xoa bóp của Lục Tử Tranh, chưa kịp giữ chặt thì Lục Tử Tranh đã lập tức rút tay về như rất hoảng sợ.

Giọng nói của cô cũng không còn bình lặng: “Liên tổng, trời tối rồi, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về trước, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”

Liên Huyên cắn cắn môi, gượng nói: “Ừm, cảm ơn cậu.”

Sau đó, cô nhìn Lục Tử Tranh nhanh chóng mở cửa rồi đóng cửa, bản thân chỉ biết cười đắng chát.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16