Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3: Thích, sẽ làm bừa; nhưng yêu, sẽ kiềm chế.

1040 0 12 0

Trời dần tối, xung quanh rất yên tĩnh, bà Lục giữ con gái và Giang Hoài Khê ngủ lại, nhìn dáng vẻ do dự của Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê nhỏ nhẹ khuyên: “Cũng lâu rồi cậu không gặp cô, hay là đêm nay ở lại đi, sáng mai mình ghé qua sớm đón cậu về thay đồ, sẵn đưa cậu đến công ty, chắc chắn kịp.”

Nghe vậy, Lục Tử Tranh chần chừ một lúc, khẽ lắc đầu.

Giang Hoài Khê nhướng mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Lục Tử Tranh bặm môi một hồi mới hỏi: “Đêm nay cậu có việc gì không?”

“Không.” Trả lời ngắn gọn.

“Ưmm… vậy cậu… cũng ở lại nhé.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động mời Giang Hoài Khê ngủ lại nhà mình, hiển nhiên là Giang Hoài Khê hơi kinh ngạc, cô thừ ra một lúc, hoàn toàn không giấu được cảm xúc. Thấy vậy, Lục Tử Tranh rất tự nhiên mà nói tiếp: “Nếu bắt cậu phải chạy tới chạy lui, mình… mình cũng ngại lắm.”

Nghe đến đây, Giang Hoài Khê cười cong cả mắt: “Hiếm khi được nghe cậu nói tiếng ngại với mình đấy, lỗ tai nóng hổi luôn rồi.” Dứt lời cô nghiêng đầu qua phía bà Lục, tiếp tục chọc ghẹo: “Cô ơi, xem giúp tai con có bị đỏ không ạ.”

Bà Lục chỉ mỉm cười nhìn hai đứa.

Lục Tử Tranh tức anh ách, bắn cho Giang Hoài Khê một ánh nhìn hình viên đạn rồi nói với mẹ mình: “Mẹ, con đi tắm đây.” Nói xong thì tự mình chạy về phòng lấy đồ ngủ, không thèm nhìn hai người còn lại nữa.

Tại phòng khách, chỉ còn Giang Hoài Khê và bà Lục ngồi xem tivi cùng nhau.

Bà Lục ghim một miếng táo đưa cho Giang Hoài Khê, nói trong cảm thán: “Hoài Khê à, cô còn nhớ cảnh tượng Tranh Tranh dẫn con về nhà lần đầu, mới đây mà đã nhiều năm vậy rồi.”

Giang Hoài Khê cắn một miếng táo, cười đáp: “Phải đó, cô không biết đâu, lần đó tuy Tử Tranh dẫn con đến nhà nhưng trong lòng rất không cam chịu. Thấy cô tốt với con thì bạn ấy càng tức hơn.” Nhớ lại vẻ mặt ấm ức nhưng quật cường của Lục Tử Tranh khi đó, đôi mắt đen láy của Giang Hoài Khê chợt hiện ra một tia sáng ấm áp, thật sự là… rất hoài niệm.

Bà Lục cười đáp lại: “Làm sao mà cô không biết cho được, nhưng mà Hoài Khê, ngay từ lần đầu nhìn thấy con, cô đã biết con không có ác ý với Tranh Tranh, cô biết con là một đứa trẻ tốt, con muốn tốt với Tranh Tranh.”

Giang Hoài Khê hơi ngượng ngùng, cúi đầu ngốn hết táo vào miệng, không biết nói gì nữa.

Bà Lục vẫn tiếp tục: “Những năm qua, may nhờ có con mà Tranh Tranh đã cởi mở hơn rất nhiều, con không biết trước đây nó…” chưa dứt lời, bà đã thở dài. “Tóm lại, cô rất biết ơn con, cám ơn những gì con đã làm cho Tranh Tranh bao năm qua, nhiều lúc nó quá cứng đầu, lại không biết cách biểu đạt. Nếu như những năm qua, nó có vô tình làm gì tổn thương đến con, cô thay nó nói lời xin lỗi với con.”

Giang Hoài Khê vội lắc đầu nói: “Không đâu ạ, cô nghe con nói, con cũng phải cảm ơn Tử Tranh, bạn ấy đã mang lại cho con rất nhiều niềm vui.”

Bà Lục nghe thế bèn bảo: “Hoài Khê, cô thật sự rất thích con, tiếc là….” Bà không nói hết lời, song tiếng thở dài tiếc nuối ấy, Giang Hoài Khê vẫn đã nghe lọt vào tai.

Giang Hoài Khê có thể thấp thoáng đoán được những lời mẹ Tử Tranh muốn nói, cô cũng tiếc, song chỉ mỉm cười an ủi bà: “Thưa cô, con đường mà đôi bạn thân có thể cùng đi, dài hơn, và bền hơn.”

Bà Lục nhìn Giang Hoài Khê, nghĩ ngợi gì đó, rồi mỉm cười im lặng.

 

Trời đã tối, khi Giang Hoài Khê tắm xong bước ra thì bà Lục đã chuẩn bị thêm một tấm chăn và một chiếc gối trên giường của Lục Tử Tranh. Lục Tử Tranh bấy giờ cũng đang ngồi trên giường đọc sách trong dáng vẻ thư thả.

Giang Hoài Khê nhất thời thừ người, bước chân cũng dần chậm lại, cô đứng bên cửa phòng, lẳng lặng ngắm nhìn Lục Tử Tranh.

Đây là lần ngủ lại đầu tiên ở nhà mẹ của Lục Tử Tranh, không dự tính, không chuẩn bị, nhưng cô lại phát hiện phòng vệ sinh trong phòng ngủ của Lục Tử Tranh có ly, bàn chải và khăn tắm kiểu tình nhân, tủ quần áo của Lục Tử Tranh, có đồ ngủ, quần áo lót hoàn toàn mới và vừa kích cỡ.

Xem ra, sau nhiều năm, cô vẫn đã thành công làm ấm phần nào trái tim sắt đá của Lục Tử Tranh.

Giang Hoài Khê híp híp mắt, cảm giác như đã đạt được thành tựu gì đó.

Bà Lục gõ cửa vào đưa cho đôi thanh niên hai ly sữa nóng, Giang Hoài Khê xưa nay ngủ nghỉ rất có giờ giấc, vì vậy sau khi uống sữa, nhìn kim đồng hồ đã chỉ đến số 10, cô bèn kéo chăn nằm xuống.

Lục Tử Tranh cũng uống sữa, thấy Giang Hoài Khê đã đi vào trạng thái chuẩn bị ngủ, cô cũng khép sách tắt đèn, nằm xuống. Mười giờ không phải là giờ ngủ của cô, dù có nhắm mắt lại cũng không cách nào vào giấc.

Rất lâu sau, Lục Tử Tranh đầu hàng. Cô mở mắt, xoay người qua nhìn Giang Hoài Khê đang nằm ở bên cạnh, và trông thấy gương mặt an nhàn, dường như đã say giấc của đối phương. Lục Tử Tranh cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn rất lâu, cuối cùng nhoẻn môi mỉm cười rồi cũng khép mắt lại, cũng không biết là giấc mơ đã đến với cô tự lúc nào.

Tuy nhiên, đó là một giấc mộng không yên bình.

Cô mơ thấy cảnh tượng lần đầu trò chuyện với Liên Huyên.

Lúc ấy mới lên cấp phổ thông không bao lâu, lớp học gia nhập một bạn mới, nghe nói người đó vừa trở về từ Anh quốc, gia thế hiển hách, thành tích xuất sắc, đặc biệt là rất xinh đẹp, xinh như công chúa bước ra từ cung điện cổ tích, cô gái ấy lập tức trở thành sự hiện diện nổi bật. Lục Tử Tranh chỉ ngồi cách cô gái một lối đi, tự nhiên cũng sẽ chú ý tới đối phương, tuy nhiên, cũng chỉ là để mắt đến mà thôi. Khi ấy, cô chỉ muốn sống bình yên trong thế giới của riêng mình, không muốn quấy rầy ai, càng không hy vọng bị ai làm phiền.

Liên Huyên, là một kẻ xâm nhập nằm ngoài dự tính.

Bấy giờ, cả lớp chỉ có Lục Tử Tranh được ngồi riêng lẻ một bàn một ghế, bởi vì giáo viên chủ nhiệm không cho phép nam nữ ngồi cùng bàn, mà nữ sinh, lại không ai muốn ngồi chung với cô.

Giờ kiểm tra 15 phút môn Anh ngữ, giáo viên yêu cầu lấy giấy kiểm tra ra, nhưng khổ thay, duy nhất ngày hôm đó, một đứa luôn chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập như Lục Tử Tranh lại quên mang giấy kiểm tra môn Anh.

Cả lớp đều đã chuẩn bị sẵn sàng, giáo viên chuẩn bị cho kiểm tra. Lục Tử Tranh cắn môi, không còn cách khác, vừa định làm bừa sử dụng giấy trắng thì đột nhiên, một tờ giấy kiểm tra có kẻ vạch dành cho bộ môn được đưa qua từ bàn kế bên. Lục Tử Tranh khá bất ngờ, các bạn trong lớp cũng đều khẽ cất lên tiếng “hở” ngạc nhiên.

Và chủ nhân của tờ giấy ấy – Liên Huyên – chỉ điềm đạm cười nhẹ với Lục Tử Tranh, sau đó ngồi nghiêm người chờ đợi cô giáo đọc đề.

Liên Huyên không biết rằng, hành động vô ý của cô, nụ cười không có quá nhiều hàm ý của cô, lại đã thắp sáng cuộc sống lớp 10 u ám của Lục Tử Tranh, khiến cho trái tim đã gần như khô cằn ấy, cảm nhận được sự sống đến từ nước.

Bắt đầu từ đó, Lục Tử Tranh rất cẩn thận, và cẩn trọng mà xây dựng tình bạn với Liên Huyên, cẩn thận, cẩn trọng bảo vệ tình bạn của họ, nói là dốc hết tâm huyết cũng không quá đáng.

Liên Huyên đến gần cô thêm một chút cũng đủ khiến cô vui mừng phấn khởi. Cô biết rằng, niềm khao khát về tình hữu nghị mà cô muốn nhận được từ Liên Huyên, đã vượt mức.

Nhưng Liên Huyên không biết cũng không sao. Cô có thể nhẫn nhịn, có thể chờ đợi, cô bằng lòng. Cô hạ mình xuống đến tận cát bụi, chỉ mong đến một ngày, Liên Huyên có thể nhìn thấy sự hèn mọn của cô, và bằng lòng dâng tặng cô tấm chân tình.

Thế nhưng, một ngày kia, Liên Huyên vẫn đã đẩy cô ra, còn dùng giọng điệu khinh miệt như những người khác chửi vào mặt cô: “Lục Tử Tranh, bạn đúng là gớm thật, họ nói không sai chút nào, bạn chẳng qua là loại người đeo bám người giàu, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế muốn tìm lợi ích từ tôi, tôi đã nhìn lầm bạn. Tránh ra.”

Giây phút ấy, cô vừa kinh ngạc vừa kinh sợ, cảm giác trái tim của mình như muốn chết đi, nhưng cô vẫn cố gắng giải thích: “Liên Huyên, không phải như cậu nghĩ, chuyện đó, xem như mình chưa từng nói có được không?” Cô quên mất tay mình vẫn đang cầm dù, mà vội vã dùng cả hai tay níu lấy cánh tay trái của Liên Huyên.

Nhưng Liên Huyên lại dùng tay phải của mình, bẻ từng ngón tay của cô ra, cuối cùng, nhìn cô một cái với ánh mắt phức tạp, rồi bước lên chiếc xe đang chờ cô, tuyệt nhiên rời khỏi. Khi xe lăn bánh, nước bắn tung tóe lên toàn thân Lục Tử Tranh, đó là món quà cuối cùng Liên Huyên tặng cho cô — một vũng nước sình, bẩn thỉu.

Trong lúc tuyệt vọng, cô từ bỏ mọi tôn nghiêm, chỉ biết chạy theo gọi tên Liên Huyên, chạy rất xa, rất xa, mãi đến khi kiệt sức, không còn nhìn thấy hình bóng của chiếc xe nào nữa…

“Liên Huyên, rõ ràng cậu đã từng nói, cậu tin mình….”

Cô bất lực quỵ xuống đất, toàn thân ướt sũng, tả tơi và bẩn thỉu. Cô biết, rất nhiều người đang nhìn cô, chế giễu cô, cô cũng biết, chuyện này sẽ lại trở thành một trong các đề tài người khác trêu cười, nhưng, cô không còn sức lực gượng dậy để bảo vệ sự tôn nghiêm chẳng còn bao nhiêu của mình nữa.

Cô không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, ký ức của ngày hôm đó, dường như chỉ còn nước mắt không ngừng trào dâng…

Khi đêm xuống, cô đã sốt cao, nghỉ phép ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng cô đã nấp ở nhà suốt năm ngày. Thứ hai trước khi đến lớp, cô còn ngây thơ nghĩ rằng có thể tìm cơ hội giải thích với Liên Huyên, có lẽ mọi việc vẫn còn hy vọng, Liên Huyên sẽ tin cô.

Ngờ đâu, khi đến lớp, qua những ánh mắt khinh bỉ và dư luận của mọi người, cô mới biết, Liên Huyên đã chuyển trường.

Cô nghe thấy rõ ràng âm thanh tan vỡ của trái tim.

Liên Huyên biến mất rồi.

Liên Huyên sẽ không quay lại nữa.

Liên Huyên đã rời khỏi, và mang theo trái tim đầy thương tích mà khó khăn lắm Lục Tử Tranh mới dám lấy lại dũng khí đặt vào đó tấm chân tình.

Hôm ấy, Lục Tử Tranh gục đầu xuống bàn, khóc suốt một buổi sáng.

Cô biết tất cả bạn bè đều đang nói, chính cô là người ép Liên Huyên rời đi. Họ nói, Lục Tử Tranh là một đứa đồng tính gớm ghiếc, Liên Huyên bị Lục Tử Tranh quấy rầy nên mới chuyển trường; Họ nói, Lục Tử Tranh không có ba, nghèo đến phát sợ rồi, nên chỉ biết bám víu người giàu có, xem đấy, bị bỏ rơi rồi kìa; Họ nói, Lục Tử Tranh là tiện nhân, ỷ mình có chút nhan sắc thì vừa thích con gái vừa quyến rũ con trai, họ nói Lục Tử Tranh…..

Vẫn như thế, Lục Tử Tranh không còn nhớ hôm đó mình đã về nhà bằng cách nào.

Và sau đó, cô cũng không bao giờ đến ngôi trường trung học phổ thông ấy nữa.

Cô và Liên Huyên, đã cùng biến mất khỏi ngôi trường, chỉ để lại cho những người ở đó những đề tài bàn tán sau bữa ăn trưa rảnh rỗi.

Giây phút mộng tỉnh, bên tai Lục Tử Tranh chỉ văng vẳng câu nói băng lạnh của Liên Huyên “Bạn đúng là gớm thật, tránh ra”, ánh mắt ấy khinh miệt đến thế, giống như thanh kiếm sắc bén nhất đâm thẳng vào tim cô. Lục Tử Tranh bừng tỉnh trừng mắt kinh hoàng, chỉ cảm thấy khóe mắt ươn ướt, vài sợi tóc dính bên má, và ở góc gối, màu vải đậm hơn xung quanh.

Cô nhìn qua Giang Hoài Khê ở bên cạnh. May thật, không làm cậu ấy thức giấc.

Giang Hoài Khê vẫn nằm đấy, rất yên tĩnh, hàng mi dày vừa dài vừa cong, hơi thở từ tốn, Lục Tử Tranh đột nhiên cảm thấy yên lòng.

Cô đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng lật người, khẽ khàng, ôm lấy Giang Hoài Khê và cả tấm chăn trên người đối phương, nhẹ nhàng áp tai lên ngực đối phương. Chăn quá dày rồi, cô không nghe thấy được nhịp tim của Giang Hoài Khê, song vẫn cảm nhận được, hơi thở bình hòa của đối phương từ từng cái phập phồng, phập phồng…

Hơi ấm thực tế trong vòng tay thoáng chốc lắp đầy trái tim trống rỗng của cô sau giấc mơ, giờ đây Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy tim của mình mềm nhũn, và đầy quyến luyến. Cô vùi mặt vào chăn, lẩm bẩm trong lòng: “Mình yêu cậu….”

Cô không biết rằng, khi cô ôm lấy Giang Hoài Khê, thì người đang nhắm mắt ấy, cũng đang không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng: “Tử Tranh, đừng khóc, đừng khóc…”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16