Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10: Tuy không thể phát sáng, nhưng vẫn muốn trở thành mặt trời của cậu.

978 0 11 0

Không khí trên xe yên tĩnh lạ thường, Giang Hoài Khê mở nhạc lên, khoang xe lập tức tràn ngập trong tiếng đàn piano du dương, cô chậm rãi nói, như muốn giải thích cho sự xuất hiện của Liên Huyên: “Phong Thượng dùng danh nghĩa của Liên Huyên quyên góp xây cho trường một tòa ký túc xá, sau này, bên cạnh Hoa Đồng Lâu sẽ có thêm ‘người hàng xóm’, tên là Liên Huyên Lâu, nghe ra cũng khá hay…”

Lục Tử Tranh vẽ lên vách kính bị lu mờ bởi hơi thở một dấu X to đùng, đáp lại theo kiểu không để tâm: “Được một ngàn người treo ngoài miệng, cũng không bằng được một người gìn giữ trong lòng.”

Giang Hoài Khê ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nghe cũng có lý.”

Lục Tử Tranh hơ hơ rất đắc ý: “Đương nhiên rồi.”

Xe đi ngang một dãy hàng rào sắt, bên trong hàng rào có một mái che hình dáng tựa vỏ trứng gà, đó là sân thể thao ngoài trời có sức chứa hơn chục ngàn người và chỉ mở cửa vào cuối tuần. Lúc này đây, lối chạy bộ thênh thang không một bóng người, nhưng khu vực ghế khán giả lại lác đác năm bảy bóng hình, trông bộ dạng như đang chờ tạnh mưa.

Lục Tử Tranh chợt quay sang hỏi Giang Hoài Khê: “Lúc đó rõ ràng cậu không cần học tiết thể dục, tại sao lại luôn có mặt đúng giờ tại sân tập?”

Giang Hoài Khê trả lời kiểu hỏi ngược lại: “Thì để những bá tánh dân thường như cậu ganh ghét, không được à?”

Lục Tử Tranh lườm cô một cái, xem ra có người tự cho mình là dòng dõi hoàng tộc thật rồi.

Giang Hoài Khê quay lại nhìn, trông thấy nét mặt khinh bỉ một cách lộ liễu của Lục Tử Tranh, cô bèn bổ sung: “Cậu không cảm thấy không khí ở sân thể thao đặc biệt trong lành, ngồi nhìn bầu trời từ hàng ghế khán giả với góc nghiêng 45 độ, sẽ có một cảm giác rất ưu thương lạ thường?”

Lục Tử Tranh cho rằng mình đã mất hứng thú nói chuyện với Giang Hoài Khê.

Thấy Lục Tử Tranh không trả lời mình, Giang Hoài Khê đánh vô lăng rẽ qua đường kế bên và nói: “Thôi được rồi, mình nói thật với cậu….” Lời nói dần chậm lại và tiếng nói cũng thấp xuống: “Thật ra, là vì muốn mỗi tiết học đều có thể nhìn thấy cậu….”

Trái tim của Lục Tử Tranh bất chợt run lên, nhảy nhót với một nhịp độ nằm ngoài sự khống chế, bàn tay đang đặt trên ghế ngồi của cô cũng bất giác siết chặt tấm nệm.

Ai ngờ Giang Hoài Khê chỉ là ngắt câu không đúng lúc, chưa dừng lại được bao lâu đã lộ ra nụ cười gian xảo tiêu chuẩn của Giang thị, đôi chân mày nhướng lên, khóe môi hơi cong, cô nói tiếp: “…… chạy bộ kiểu con gâu gâu đó, tâm trạng buồn bã cách mấy đều sẽ sáng rạng cả lên.” Ngẫm nghĩ gì đó, cô lại nói tiếp, còn nói một cách thành khẩn như rất muốn truy tìm sự thật vậy: “Tử Tranh, lâu nay mình rất hiếu kỳ, vì sao ngay cả tư thế chạy bộ cơ bản cậu cũng không nắm được, mà lại có thể chạy nhanh đến vậy? Chắc chắn là thiên chất trời ban đúng không?”

Nét mặt không cảm xúc của Lục Tử Tranh và nụ cười của Giang Hoài Khê hình thành một sự tương phản rõ rệt, cô lạnh lùng nói: “Dừng xe, mình muốn xuống xe.”

Giang Hoài Khê quay mặt đi, chỉ để lại cho Lục Tử Tranh một bên mặt xinh đẹp, cô điềm tĩnh nói: “Cậu không phát hiện sao, cậu luôn hà khắc với chính mình. Người khác chỉ chọn những lời hay để nghe, còn cậu thì ngược lại, lời tốt không nghe thấy, còn lời xấu thì nhớ mãi trong lòng. Những lời mình nói lúc nãy, lẽ nào không phải đang khen cậu chạy rất nhanh ư?”

Lục Tử Tranh cười cười bảo: “Nói thế mình còn phải cám ơn sự tán thưởng và lời khen của cậu rồi?”

Giang Hoài Khê mỉm môi, lời nói thong thả vui tươi: “Không cần khách sáo, lâu nay mình vẫn giỏi giao tiếp, thật ra lúc nãy chỉ là lời xã giao thôi, cậu không cần để trong lòng.”

Lục Tử Tranh ngã lưng ra ghế, nhắm mắt lại không muốn lãng phí hơi sức nữa, cô quyết định làm theo câu châm ngôn “im lặng là vàng”.

Một lúc sau, Giang Hoài Khê chợt vặn nhỏ âm nhạc trong xe, lời nói qua điện thoại rất ôn hòa: “Dạ thưa cô, con và Tử Tranh đang trên đường về ạ, lát nữa sẽ ghé vào siêu thị, cô có cần tụi con mang gì về không?”

“Trời đang mưa cô đừng ra đường nữa, đồ đạc con và Tử Tranh sẽ mua, cô cứ an tâm chờ xuống bếp là được. Dạ, vâng… vậy con cúp nhé.”

Sau khi cúp máy, Giang Hoài Khê tức thì điềm tĩnh nói, giọng điệu khác hẳn lời lẽ ngọt ngào lúc nãy: “Chúng ta sẽ phân công làm việc, cậu suy nghĩ xem muốn ăn gì, đồng thời chịu trách nhiệm trả tiền và làm khổ công, thay vào đó, mình phụ trách đưa cậu đến siêu thị. Mình cảm thấy khá là công bằng, cậu thấy sao?”

Lục Tử Tranh thở dài trong lòng, Giang Hoài Khê đúng là siêu tranh sủng, đứa trẻ ngoan ngoãn vâng dạ với mẹ mình lúc nãy là cô, còn người bỏ sức bỏ tiền lại là mình….

Đậu xe xong thì Giang Hoài Khê vào trước, Lục Tử Tranh theo sau, Giang Hoài Khê đi lấy xe đẩy, trông như rất quen thuộc nơi này. Cô để một tay trong túi áo khoác, tay còn lại đẩy xe. Thấy Lục Tử Tranh chậm quá bèn quay lại hối thúc: “Mau lên tới đây chọn đồ nè, xong sớm về sớm, mình vừa lạnh vừa đói rồi.”

Lục Tử Tranh bước vài bước lớn đến cạnh cô, vừa chọn thức ăn vừa nói: “Cậu biết không, lần đầu tiên gặp cậu, mình cảm thấy cậu giống như một tiên nữ không nhận nhang khói trần gian, vậy mà sau này, ba chữ cậu nói với mình nhiều nhất lại là ‘mình đói rồi’.”

Giang Hoài Khê từ tốn đi tiếp đến khu vực bán bột cà ri, mắt thì xem ngày sản xuất, miệng thì đáp tự nhiên: “Vậy sao? Mình tưởng lần đầu gặp mình, cậu chỉ nhớ cậu ghét mình đến mức nào….”

Lục Tử Tranh chựng lại, tim như ngừng đập, vài giây sau mới cúi đầu nhìn xuống đất, thần sắc phức tạp.

Hóa ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã có thể ôn lại chuyện đó một cách nhẹ nhõm như vậy. Nỗi phẫn nộ và uất ức của năm xưa, nay đã bị thay thế bởi sự bình yên và điềm nhiên.

Lục Tử Tranh quan sát cô gái đang yên tĩnh cúi nhìn hai hũ tương trong tay và chăm chú so sánh công thức chế biến của hai loại sản phẩm mà cảm giác như đã trải qua hai kiếp người. Bỗng thấy mắc cười, hoặc giả, cô nên cảm ơn sự bắt đầu kỳ lạ của năm ấy?

Còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình thì Giang Hoài Khê đã để trở về kệ một trong hai món đồ, hũ còn lại để vào xe đẩy, tiếp đó, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lọn tóc đang che trước mặt ra mang tai, tiếp tục đẩy xe đi về trước. Cái cúi đầu ấy, cái cử chỉ vén tóc đơn giản ấy, bất chợt khiến Lục Tử Tranh mất hồn.

Mãi đến khi Giang Hoài Khê quay lại đứng trước mặt cô tự lúc nào, và thình lình nói với cô một câu: “Mình cảm thấy khi ra ngoài với mình, cậu nên chú ý hình tượng một chút, đừng kéo theo hình tượng của mình chứ.”

Bấy giờ Lục Tử Tranh mới ngượng ngùng hồi thần, ngơ ngác hỏi: “Vậy nên?”

Giang Hoài Khê lắc đầu thở dài như bó tay với đứa học trò của mình: “Mình cho là nó không bán ra được nữa đâu, tinh thần đạo nghĩa mà cậu luôn tự hào đi đâu mất rồi?”

Lục Tử Tranh chẳng hiểu gì cả, cúi mắt nhìn xuống mới phát hiện chẳng biết cô đã cầm trên tay gói mì ăn liền và vò nát từ khi nào.

Giang Hoài Khê cười trêu: “Chứng cứ rành rành, không chối cãi nhá.”

Lục Tử Tranh xụ mặt: “…….”

Khi cả hai hưng phấn mang thức ăn về đến nhà mẹ Tử Tranh thì phát hiện bà Lục đang ngồi trên sofa, tay trái ấn chặt vùng bụng, chân mày chụm vào nhau như rất đau đớn. Thấy hai cô gái về, bà liền cố chịu đau đứng dậy gượng cười muốn nhận lấy các túi xốp từ Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh.

Ngay tức thì, nụ cười tươi tắn trên mặt Lục Tử Tranh bị thay thế bởi nỗi lo âu, cô đặt hết đồ xuống rồi chạy nhanh đến bên mẹ, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

Giang Hoài Khê cầm các túi xốp vừa bị Lục Tử Tranh để xuống đất lên, để qua một bên, quay lại mở cửa, rồi mới căn dặn Lục Tử Tranh: “Dìu cô đứng dậy, chúng ta đến bệnh viện.”

Bà Lục liền đẩy tay Lục Tử Tranh ra, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ không sao, chỉ là đau bao tử thôi, bệnh lâu năm rồi. Con và Hoài Khê đừng khẩn trương rồi làm to chuyện lên. Mẹ ngồi nghỉ một lúc là được, cần gì đến bệnh viện.”

Đương nhiên là Lục Tử Tranh không an tâm, cô kiên quyết nói: “Mẹ, mẹ tự nhìn xem nét mặt đau đớn của mình kìa, chúng ta vào bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra nha mẹ, mẹ như vậy làm sao con an tâm cho được.”

Giang Hoài Khê cũng bước tới khuyên nhủ: “Cô ơi, đi thôi…”

Nhưng bà Lục vẫn kiên trì từ chối: “Đám trẻ tụi con chính là thích khẩn trương thế này, cô thật sự không sao hết, sức khỏe của cô cô hiểu rõ nhất mà, bệnh này nhiều năm lắm rồi, trung tây y đều khám cả rồi, vô ích thôi. Đúng lúc hôm nay trời mưa trở lạnh nên mới thế này.” Bà đứng dậy vỗ vai Giang Hoài Khê, hiền từ bảo: “Hoài Khê à, để dành hơi sức đưa cô đến bệnh viện mà vào bếp phụ giúp một tay còn tốt hơn đấy.”

Giang Hoài Khê nhìn nét mặt lo lắng của Lục Tử Tranh, lại nhìn thái độ kiên trì của bà Lục, cô cũng bất lực, cuối cùng đầu hàng: “Thôi được, cô đã không chịu vào bệnh viện thì vào phòng nghỉ ngơi vậy, bữa tối hôm nay hãy giao cho con.”

Nhưng bà Lục lại không chịu: “Sao thế được, cô đã nói tối nay xuống bếp nấu cho con ăn mà, sao để con làm được…” Lời chưa dứt bà đã bị Lục Tử Tranh ngăn cản: “Mẹ, mẹ vào nghỉ ngơi đi, Hoài Khê không câu nệ những chuyện này đâu.”

Thế là, Giang Hoài Khê mang thức ăn vào bếp, Lục Tử Tranh dìu mẹ vào phòng rồi quay ra phòng khách rót nước mang vào trong, sau đó mới khép cửa phòng ngủ lại, quay trở về ngồi vào sofa tại phòng khách.

Cô cứ lặng người ngồi đấy, không mở tivi cũng không bật đèn. Trời đã tối, màn đêm hạ xuống, nhưng Lục Tử Tranh vẫn chẳng hay biết, chỉ để mặc cho phòng khách tối mịt.

Giang Hoài Khê đeo tạp dề vào, tay cầm cái xẻng, vừa nhìn ra ngoài liền trông thấy hình ảnh cô đơn của Lục Tử Tranh trong màn đêm. Cô quay mặt vào, hai hàng chân mày chụm vào nhau, sau đó, không gian tĩnh mịch chợt vang lên giọng nói điềm tĩnh của cô: “Tử Tranh, vào giúp mình…”

Dòng suy nghĩ của Lục Tử Tranh bị ngắt đoạn, cơ thể bất giác run lên một cái. Khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện xung quanh chẳng có ánh đèn, chỉ nhà bếp đang thấp thoáng hắt ra luồng sáng cam vàng ấm áp.

Cô đứng dậy, di chuyển từng bước nặng nề đến đứng bên cạnh Giang Hoài Khê, lẳng lặng lấy túi khoai lang đặt ở trước mặt, rồi lột vỏ một cách máy móc.

Tâm tư của cô chỉ mới quay về hiện thực được một lúc thì lại lần nữa bị người mẹ đang nằm trong phòng ngủ lấy đi sự chú ý. Cô vốn là một người dễ bị tiêu cực, lúc này đây, mọi khả năng đáng sợ hùa nhau hiện lên trong đầu cô, khiến cô bàng hoàng, khiến cô không khống chế được bản thân.

Sau khi ba qua đời thì mẹ trở thành cả thế giới của cô, mẹ đã từng hứa với cô, mãi mãi cũng không rời xa cô, sao mẹ có thể xảy ra chuyện chứ….

Năm đó, cô mới lên lớp chín, ba cô vừa qua đời chưa đến hai tuần thì cô và mẹ đã bị mời đến phòng hiệu trưởng, cả hai đứng lặng trong căn phòng làm việc tĩnh lặng đến nặng nề, và hiệu trưởng thì chậm rãi nói: “Mẹ Tử Tranh à, tôi kiến nghị chị hãy đưa Tử Tranh đến gặp bác sĩ tâm lý, chuyện này nếu đặt ở trước kia, nó sẽ bị kiện tội lưu manh đấy, tôi cũng không nhẫn tâm nhìn đứa trẻ này tự hủy hoại bản thân mình.”

Cô cúi gầm mặt, sợ hãi đến mức chỉ biết nắm lấy tay mẹ, và cảm nhận rõ ràng bàn tay đang khẽ run lên ấy.

Hiệu trưởng vẫn tiếp tục giả vờ khuyên bảo: “Hơn nữa, chị thấy đấy, tình trạng bây giờ có lẽ cũng không mấy phù hợp cho nó tiếp tục theo học ở đây, chuyện này… đã mang lại cho bạn bè trong lớp và xung quanh thậm chí là cả trường sức ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Mẹ Tử Tranh à, chị thử tìm cho Tử Tranh một môi trường khác, cho nó chuyển trường xem sao nhé.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông lịch lãm trong bộ trang phục chỉnh tề, hai mắt đỏ hoe. Mới không lâu trước, cũng người đàn ông này, đã đứng trước toàn trường trao tặng cho cô giải nhất sáng tạo kỹ thuật công nghệ toàn thành phố, chính người đàn ông này đã cổ vũ học sinh toàn trường học tập ở cô, lấy cô làm gương.

Những người bạn ức hiếp cô cũng thế, mới đó còn nhỏ nhẹ mượn vở bài tập của cô, vậy mà giờ đây lại vô cớ vứt tập vở của cô, xé nát sách giáo khoa của cô, thậm chí, phun nước bọt lên bàn cô.

Tại sao, tại sao họ lại thay đổi nhanh như vậy, tại sao lại trở nên xa lạ như vậy?

Có phải cô thật sự đã làm sai chuyện gì không?

Có phải cô thật sự đã bị bệnh không?

Có phải cô thật sự, giống như họ nói, là một đứa biến thái, vì vậy họ mới đối xử với cô như vậy?

Lục Tử Tranh cảm thấy thế giới của cô như bất chợt xoay chuyển, tất cả đều bị đảo ngược, mọi thứ trước mặt đều u ám và đáng sợ….

Rồi cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của mẹ mình: “Hãy cho tôi ít thời gian, tôi sẽ cho cháu chuyển trường.”

Cô nắm lấy tay của mẹ, nhấc bước nặng trịch rời khỏi phòng hiệu trưởng, sau lưng cô, là những ánh mắt đủ sắc đủ kiểu của những người bạn chờ xem ở ngoài phòng vì tò mò, và bên tai, là lời bàn tán xôn xao của họ.

Cô trông thấy mẹ dùng hai tay bịt lấy tai cô, ôm cô vào lòng, và đi như chạy ra ngoài.

Cuối cùng, họ đã rời khỏi ngôi trường đó, rời khỏi bóng tối u ám đó…

Mẹ ôm lấy cô, rốt cuộc cũng không cầm được mà ràn rụa nước mắt.

Từ nhỏ đến lớn Lục Tử Tranh chỉ từng thấy mẹ khóc hai lần, lần đầu tiên là trong tang lễ của ba, và lần thứ hai, chính là lúc đó. Cô cảm thấy lồng ngực của mình đau nhói, mở miệng ra đã là tiếng nấc nghẹn ngào, cô khóc không thành tiếng, nỗi áy náy tràn ngập quả tim bé nhỏ. Cô chỉ biết không ngừng nhận lỗi: “Mẹ, con thích con gái, có phải là… là rất sai không… có thật là rất biến thái không… con xin lỗi mẹ, là lỗi của con, con sai rồi, mẹ đừng khóc, là lỗi của con….” Cô khóc đến cơ hồ không kịp thở, cô chỉ biết nhận lỗi, và nói trong uất ức: “Có phải vì con làm sai, nên mọi người đều rời bỏ con, tránh xa con, ngay cả trường học cũng không nhận con, giáo viên không nhìn con. Mẹ, có phải vì con đã phạm tội, nên ba mới chịu phạt thay con, nên mới rời khỏi chúng ta không?” Cô rất sợ hãi, hai tay siết chặt mẹ mình, khóc nức nở: “Mẹ, có phải mẹ cũng sẽ vì vậy mà bỏ con, rời xa con không, mẹ… mẹ…. mẹ đừng bỏ con… con sửa, con sẽ sửa… con sẽ sửa hết….”

Bà Lục chỉ đau lòng mà ôm con gái vào lòng, bà thủ thỉ bên tai cô, an ủi cô: “Không phải đâu, Tranh Tranh, không phải vậy đâu, con không làm sai, mẹ cũng sẽ không bỏ con….”

Lúc ấy, mẹ tuy yếu ớt nhưng lời nói vô cùng kiên định: “Tranh Tranh, con không làm sai gì cả, càng không có bệnh, con chỉ là… có sự lựa chọn khác với những người khác mà thôi, con đừng sợ. Cũng giống như mọi người đều thích ăn rau xanh, nhưng con lại thích ăn cà rốt, con có lỗi gì chứ đúng không? Lỗi là ở họ. Nghe mẹ nói, ba cũng không bỏ con, sự ra đi của ba là một tai nạn, tai nạn đó thì liên quan gì con chứ, mẹ càng không bỏ con, mãi mãi cũng không.”

Mẹ nói: “Tranh Tranh, con phải tin rằng, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều đứng ở phía đối lập, thì mẹ cũng luôn luôn ở cạnh con, luôn luôn, mãi mãi, không bỏ rơi con.”

Mẹ cô không hề biết rằng, chính câu nói ấy, đã giúp cô chống cự suốt bao năm qua….

Từ đó, cô tin rằng, dẫu cho cả thế giới trở nên cằn cỗi, thì cô cũng không bao giờ phải lẻ loi một mình, mãi mãi sẽ có một người ở bên cạnh cô, không hề rời khỏi….

Nhưng giờ đây, cô bắt đầu hoang mang rồi, mãi mãi mà mẹ nói, rốt cuộc có bao xa?

Khoang mắt của Lục Tử Tranh dần đỏ lên, động tác gọt khoai lang cũng từ từ chậm lại, đến cuối cùng dừng hẳn. Cô rơi vào nỗi bi thương do tự mình tưởng tượng, rồi mắc kẹt trong đó không tìm được lối thoát….

Đột nhiên, cảnh vật trước mắt tối sầm lại, một bàn tay mát lạnh che phủ lên mắt cô, khiến cô phải khép mắt theo phản xạ, sau đó, bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt của Giang Hoài Khê: “Muốn khóc thì khóc, kiềm nén như vậy không khó chịu sao?”

Lục Tử Tranh muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện… hình như không mở ra được?! Cô chỉ cảm thấy mắt mình vừa nóng vừa rát, nước mắt không cầm được mà tuôn ra ào ào, là…. A! Giang Hoài Khê không biết nãy giờ cô đang cắt ớt sao? Nhất định là cô đang cố tình!

Nhất thời, nỗi bi thương bị đuổi khỏi chín tầng mây, Lục Tử Tranh tức giận lau sạch nước mắt, sức chiến đấu tăng lên vèo vèo, trong đầu chỉ có một câu nói: Giang Hoài Khê, cậu chết chắc rồi!

Cô nhất định phải gom hết gừng cay và tỏi tím nhét vào miệng của Giang Hoài Khê!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16