Buổi chiều hôm đó, Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh về khách sạn, chưa kịp về phòng nghỉ ngơi thì xe đến đón cô đã có mặt.
Lục Tử Tranh đứng lặng trước cổng, thấy Giang Hoài Khê chỉ trầm tĩnh ngồi vào xe, hai tay trống rỗng hệt như lúc đến. Sau đó, cô thấy đối phương hạ kính cửa sổ nói bằng giọng không mấy để tâm: “Cậu có thể lên lầu rồi, không cần tỏ vẻ không nỡ xa mình đâu, biết cậu thích cái bánh kem và ly cà phê đó rồi, mình cũng chỉ phụ trách mua thôi chứ có lấy đi miếng nào đâu…”
Lục Tử Tranh bật cười, quay lưng vừa đi vừa vẫy tay: “Đi thong thả, không tiễn nhé.”
Ngay sau đó, tiếng động cơ xe vang lên.
Lục Tử Tranh vẫn đã dừng bước, quay lại chăm chú theo dõi chiếc xe chở Giang Hoài Khê hòa vào dòng xe bất tận, rồi dần mất hút…
Con tim, dường như từ từ, từ từ rỗng đi một phần. Giang Hoài Khê vội vã đến, rồi vội vã đi, như một cơn gió bão càn quét trái tim cô. Thế gió vồ đến cơ hồ muốn cuốn trôi toàn bộ sự điềm tĩnh của cô, song đến khi đi, lại gần như không tìm được bất kỳ dấu vết nào.
Đang trong lúc thơ thẩn thì điện thoại chợt rung lên, là tin nhắn của Giang Hoài Khê: Còn không mau lên lầu thì cà phê nguội hết…
Lục Tử Tranh nhoẻn miệng cười, nhắn lại: Đừng tự mình đa tình nữa, cà phê ở đây cũng không tệ, tiếc là cậu không có lộc uống.
Cho điện thoại vào túi xách, một lần nữa đưa mắt vào dòng xe cộ, lại nhìn xuống ly cà phê và hộp bánh kem, Lục Tử Tranh mỉm cười, thôi thì lên lầu vậy…
Lục Tử Tranh về Lâm Châu một mình, nghe nói vì Liên Huyên có chuyện đột xuất cần xử lý ở bên này. Cô cũng chỉ nghe nói rồi thôi, không mấy để tâm. Chuyện quá khứ không dễ nói rõ, mà giờ đây, Lục Tử Tranh cũng không muốn dây dưa. Sau khi trở về Lâm Châu, cô đến công ty Phong Thượng thu dọn đồ dùng của mình, chuẩn bị trở về văn phòng phiên dịch, vẽ lên dấu chấm câu hoàn mỹ cho cuộc gặp gỡ vội vàng của cô và Liên Huyên.
Ngay đêm hôm đó, Lục Tử Tranh đã báo cáo với mẹ, rằng ngày mai cô sẽ về nhà với mẹ yêu dấu. Bà Lục vui mừng hết sức, nhất mực đòi mừng sinh nhật muộn cho cô, và nhất định phải tự nấu, thức ăn ở ngoài không có dinh dưỡng, đương nhiên bà cũng không quên căn dặn, nhớ phải về cùng Giang Hoài Khê.
Lục Tử Tranh ngoài miệng thì nói ai mà thèm mời Giang Hoài Khê, ngày nào người ta cũng được hầu hạ ăn ngon uống bổ, đâu cần mình mời.
Nhưng khi cúp máy, cô lại sửa đi sửa lại mẫu tin nhắn cho Giang Hoài Khê: Ngày mai rảnh không? Nếu được thì về nhà ăn tối với mình nhé.
Cô rất ít khi chủ động mở lời mời Giang Hoài Khê, vậy nên từ lúc gửi tin nhắn đi thì cô bắt đầu đứng ngồi không yên.
Khổ thay rất lâu sau cũng không thấy điện thoại có động tĩnh gì. Lục Tử Tranh cầm lên kiểm tra kỹ càng, xác định điện thoại không bị chuyển qua chế độ im lặng. Cô nghĩ, chắc vì Hoài Khê bận việc chưa đọc được tin nhắn chăng, chờ thêm một lúc vậy.
Cô lấy sách ra, đọc một hồi vẫn không cách nào tịnh tâm, bèn cầm điện thoại lên tắt nguồn đi tắm.
Nửa tiếng sau, cô trở ra, mở điện thoại lên, trên đó hiển thị một tin nhắn chưa đọc.
Hớn hở bấm vào, song lại đọc thấy lời từ chối của Giang Hoài Khê: Xin lỗi, mấy hôm nay mình hơi bận rộn, không đi được, giúp mình gửi lời hỏi thăm bác.
Lục Tử Tranh nhất thời cảm thấy…. hụt hẫng.
Hình như bao năm qua, đây là lần đầu tiên Giang Hoài Khê từ chối yêu cầu của cô, đương nhiên, một phần cũng vì cô rất ít khi cho Giang Hoài Khê cơ hội từ chối. Có lẽ chính vì vậy, chính vì chưa bao giờ nếm trải mùi vị bị đối phương từ chối, Lục Tử Tranh mới cảm thấy khó chịu như thế.
Hôm sau, cô đến Phong Thượng hoàn thành công đoạn bàn giao cuối cùng rồi trở về văn phòng phiên dịch báo cáo với cấp trên, sau đó đón xe về nhà mẹ. Vì là cuối tuần nên Lục Tử Tranh ngủ lại với mẹ. Tắm xong, nằm lên giường, lăn tới lăn lui cô vẫn không ngủ được.
Trên giường vẫn còn chiếc gối Giang Hoài Khê sử dụng lần trước, nó yên tĩnh nằm ở bên trái chiếc gối của cô, khiến cho chiếc giường đơn thoáng chốc biến thành giường đôi.
Lục Tử Tranh nghiêng người qua, lặng nhìn rất lâu, sau đó đấm mạnh xuống gối một cái: “Ai cho phép cậu xâm chiếm lên tới giường của mình vậy….”
Nhưng đấm đá một hồi, cuối cùng cô cũng không cất chiếc gối ấy về tủ…
Sáng hôm sau, Lục Tử Tranh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Lờ mờ cầm lên, không ngờ lại là giáo viên phụ đạo thời đại học, đã lâu không liên lạc, cô tức thì ngồi bật dậy, tập trung lấy lại tinh thần rồi mới bắt máy.
Thầy phụ đạo mời cô về trường vào thứ bảy tới để tham gia lễ kỷ niệm 150 năm thành lập trường, đồng thời, nếu có thời gian, thầy muốn mời cô mở buổi tọa đàm, chia sẻ cho các sư đệ sư muội biết mình đã lên kế hoạch và trải qua năm tháng đại học như thế nào.
Lục Tử Tranh đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn đã lựa lời từ chối: “Em cảm thấy mình không có tư cách hướng dẫn cho các em sinh viên mới, em tin rằng con đường của họ sẽ không quanh co như em, và nhất định sẽ sắc sảo hơn em.”
Thầy phụ đạo không nói gì, dường như không mấy hài lòng với cách nói này.
Lục Tử Tranh đành nói một cách thành khẩn: “Thưa thầy, thầy biết mà, xưa nay em không biết cách tâm sự với người khác. Hơn nữa, đối với em mà nói, kế hoạch cho đại học chẳng qua là làm tốt chính mình, mặc kệ người khác nói gì.”
Thầy giáo thở dài chịu thua: “Em đấy, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi. Chuyện tọa đàm thầy không ép em nữa, nhưng có thời gian thì về dự lễ đấy.”
Lục Tử Tranh cười đáp: “Chắc chắn ạ.”
Kinh nghiệm sống những năm qua sớm đã khiến Lục Tử Tranh lĩnh ngộ ra một điều, những chuyện được kể trong câu chuyện, thì chỉ có người trong câu chuyện ấy hiểu cảm giác đó, những con đường đã đi, cũng chỉ có người đã đặt dấu chân lên mới biết nó là đúng hay sai. Thật ra, thế giới này vốn không có con đường nào là chính xác và bắt buộc phải đi, cái được gọi là đường đời, nếu ta bước đi mà cảm thấy vui, thì đã đủ. Cuộc sống là của mỗi người, không cần người khác phải viết ghi chú cho mình. Cô không muốn can thiệp vào cuộc sống của người khác, và đương nhiên, cũng không muốn bình luận con đường mà người khác đi.
Vào ngày thứ bảy, sáng sớm Lục Tử Tranh về thăm mẹ như thường lệ, ăn trưa với mẹ xong, cô lăn người ra sofa nhìn những chiếc máy bay bay ngang bên ngoài cửa sổ, để lại một dấu vết dài, đột nhiên nổi hứng, cô quyết định về trường một chuyến.
Bước chậm rãi vào trường từ cửa Đông, Hồ Tương Tư vẫn còn đây, nước trong xanh bao bọc ngôi đình giữa lòng hồ, có một đôi tình nhân đang ngồi gần đấy, xung quanh là dòng người trở về trường sau buổi mua sắm, từ nụ cười trên những gương mặt non nớt, Lục Tử Tranh phảng phất như trông thấy thời gian đang lưu động qua trước mặt mình….
Bất giác cô đã đứng lại trước tòa kiến trúc quen thuộc nhất thời đại học – Thư viện Giang Quý. Khi còn đi học, hễ đến cuối tuần cô đều đến đây, cứ ngồi xuống là hết một ngày. Chỉ khi ở đây, cô mới cảm nhận được nhịp tim tự do và bình yên của mình.
Đi từ từ lên từng bậc thang, cô quản lý thư viện vẫn là người năm xưa. Hay thật, bên cạnh những thứ đã thay đổi, cũng còn những hình ảnh quen thuộc. Thẻ thư viện của cô sớm đã hết hạn, may thay chỉ cần đăng ký thì cô quản lý vẫn cho cô vào.
Kỳ thi cuối kỳ chưa đến, trong này chỉ có lác đác vài người. Lục Tử Tranh lên lầu hai tùy chọn một quyển sách rồi đi lên lầu ba ngồi vào vị trí quen thuộc năm xưa, một buổi chiều thế là trôi qua, mãi đến khi cô sực nhớ ra thì trời đã sụp tối.
Cô xuống lầu, đăng ký giờ ra, vừa đặt bút xuống thì đột nhiên bên ngoài vọng lên tiếng “ào ào ào”, mưa lớn bao giờ cũng đến đột ngột như vậy.
Lục Tử Tranh đi ra ngoài cửa, đứng trên bậc thềm, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Đột nhiên, một cây dù màu xanh từ sau lưng xuất hiện che chắn trên đầu cô, mang đến cho cô một bầu trời quang tạnh. Giọng nói điềm tĩnh của Giang Hoài Khê vang lên: “Đi thôi.”
Lục Tử Tranh quay lại nhìn Giang Hoài Khê, thoáng chốc, thời gian như trở về đêm mưa tầm tã của nhiều năm trước.
Đó là một ngày của tháng 10, vào mùa cuối thu, sau giờ tự học buổi tối, Lục Tử Tranh đến thư viện và ngồi đến gần giờ đóng cửa mới rời khỏi. Cô vừa quẹt thẻ ra khỏi cửa thì trông thấy cành lá bên ngoài thư viện lay động mạnh, một trận mưa to thình lình đổ xuống.
Lục Tử Tranh khi ấy mặc chiếc váy mỏng manh, lưng đeo ba lô, nhìn những bạn nam chạy thong thả trong mưa để về ký túc xá, hay những bạn nữ gọi điện nhờ bạn cùng phòng hoặc bạn trai mang dù đến, cô chỉ biết đứng yên chờ đợi, mong cho cơn mưa mau tạnh.
Một giọng nói thanh lạnh chợt vọng đến từ sau lưng cô, người đó nói: “Đi thôi, tôi đưa bạn về.”
Lục Tử Tranh hơi xoay người lại nhìn, là Giang Hoài Khê, cô đang cầm dù đứng sau lưng cô, dưới màn đêm mông lung, Lục Tử Tranh không nhìn thấy rõ thần sắc của Giang Hoài Khê, điểm duy nhất rõ ràng, là tia sáng như ngôi sao trong đôi mắt ấy.
Lục Tử Tranh tức thì quay người lại, hiển nhiên là không định nghe theo lời Giang Hoài Khê.
Nhưng cô gái sau lưng lại bật dù ra, giọng nói điềm đạm: “Tôi không biết cơn mưa này có tạnh mau như vậy không, nhưng có chuyện này tôi rất chắc chắn, giờ đóng cửa ký túc xá sắp tới rồi.”
Lục Tử Tranh chau mày, đưa tay che chắn trước trán chuẩn bị xông vào màn mưa.
Nhưng trong giây tiếp theo, Giang Hoài Khê đã giữ chặt tay Lục Tử Tranh, kéo cô đi xuống. Trong lúc vùng vẫy Lục Tử Tranh suýt bị trượt té, Giang Hoài Khê lạnh lùng lườm cô một cái: “Nếu bạn muốn biểu diễn miễn phí cho người khác xem thì cứ tiếp tục đi…”
Bậc thang sau khi bị mưa làm ướt trơn trượt hơn ngày thường, Giang Hoài Khê lại đi nhanh, Lục Tử Tranh bị kéo đi theo xuống đường, muốn giữ thăng bằng thật sự vô cùng khó khăn, cân nhắc hai đầu, cuối cùng cô từ bỏ giằng co, đi theo Giang Hoài Khê một cách không cam tâm.
Xuống đến bậc cuối cùng thì Giang Hoài Khê thu dù xuống, tiếp tục giữ chặt Lục Tử Tranh đẩy cô ngồi vào xe.
Để tránh bị đụng đầu, Lục Tử Tranh khom người xuống theo bản năng, thế là rất tự nhiên mà rơi vào ghế ngồi theo đúng ý Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê cúi xuống nhét hai chân của đối phương vào trong rồi đóng cửa lại, động tác vô cùng dứt khoát.
Lục Tử Tranh sau vài giây loạng choạng thì gượng ngồi thẳng dậy, muốn mở cửa xe, nhưng chủ xe đã sớm khóa chốt. Mọi chuyện diễn biến đến đây, thù xưa hận mới, Lục Tử Tranh không nhịn được nữa, trong lúc tức giận khuỷu tay cong lại đụng mạnh vào kính cửa.
Nhưng Giang Hoài Khê chẳng thèm nhìn đến cô mà chỉ nói bâng quơ: “Âm thanh cũng hay đó, nghe thanh và trong ghê, muốn đập thêm vài cái không?”
Lục Tử Tranh hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra, một hồi sau mới bình phục lại tâm trạng, đến lúc này, cô quyết định nhắm mắt không thèm nói gì nữa.
Xe chạy ra ngoài trường, chỉ mấy phút đã dừng lại trước ký túc xá của Lục Tử Tranh. Lục Tử Tranh bấy giờ đang khép chặt mắt, chẳng biết tình hình bên ngoài, vì thế chỉ ngồi yên bất động.
Giang Hoài Khê quay sang nhìn cô, nói với vẻ kỳ lạ: “Ô kìa, thoải mái quá phải không, bây giờ lại không muốn xuống xe nữa à?”
Lục Tử Tranh mở mắt và nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, lập tức mở cửa xe đi xuống, khi đóng cửa xe cô đã chau mày nói: “Tôi sẽ không nói cảm ơn đâu.”
Giang Hoài Khê không hề nhìn cô mà đáp lại: “Trùng hợp thật, tôi cũng không muốn nghe hai chữ đó.”
Lục Tử Tranh đóng sầm cửa lại, giây tiếp theo Giang Hoài Khê đã vút xe rời khỏi, và từ từ biến mất trong màn đêm….
Nhớ về chuyện này, chính bản thân Lục Tử Tranh cũng thấy kinh ngạc, rốt cuộc thì bàn tay ma thuật của thời gian phải thần kỳ đến mức nào, mới có thể khiến cho hai người như nước với lửa này phát triển đến ngày hôm nay?
Cô hồi thần lại từ dòng ký ức, nhưng lại không đi xuống như lời Giang Hoài Khê bảo mà hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Giang Hoài Khê nhướng mắt, thần thái này muốn kiêu ngạo cỡ nào là kiêu ngạo cỡ đó: “Kỷ niệm 150 năm thành lập trường, cậu cũng nhận được lời mời thì huống chi là mình. Chẳng lẽ, cậu cảm thấy cậu xuất sắc hơn mình á?”
Lục Tử Tranh phản bác nói: “Ơ, vậy thì trùng hợp thật đấy. Nói thật đi, mẹ mình có bảo cậu qua ăn tối không đây?” Chắc chắn là Giang Hoài Khê đã gọi điện cho mẹ.
Giang Hoài Khê cười hỏi: “Cô nhắn mình qua ăn cơm à?”
Hai người mỗi người một câu không ai chịu thua ai, đồng thời sánh bước đi xuống từng bậc thang, giữa chừng đột nhiên xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là một người phụ nữ, đôi guốc cao và nhọn, chiếc đầm dài thướt tha màu đen, mái tóc búi cao như thường lệ, người này không ai khác mà chính là Liên Huyên đã biệt tăm từ Giang Bắc.
Liên Huyên đứng trên vỉa hè dưới các bậc thang, bên trái là cấp dưới cầm dù cho cô, bên phải là hiệu phó của trường, phía sau là một nhóm nam nữ mặc đồ vest, cảnh tượng này trông như nữ hoàng đi thị sát. Cô ngước mặt nhìn Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê, khi bắt gặp ánh mắt của Lục Tử Tranh, trong cô chợt hiện lên một nỗi niềm u uất, song cũng chỉ trong giây lát, ngay sau đó cô đã dời mắt đi. Liên Huyên bước đi chậm rãi, và dừng lại ở vị trí cách bậc thang không xa, nhìn Giang Hoài Khê, cô nở một nụ cười hoàn mỹ, giọng điệu ôn hòa: “Giang tiểu thư, gặp được cô ở đây quả là trùng hợp.”
Giang Hoài Khê cũng nhìn Liên Huyên, song nụ cười không mấy rõ ràng, cô khẽ gật đầu xem như là chào đáp. Sau đó, tiếp tục cầm dù che chắn và cùng Lục Tử Tranh đi hết những bậc thang còn lại, kể cả việc, lướt ngang qua Liên Huyên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)