Sáng hôm sau, khi Lục Tử Tranh thức dậy thì Giang Hoài Khê đã không còn ở bên cạnh, cái sót lại, chỉ là một chỗ chỗ lõm nhỏ trên gối trắng, cùng vài sợi tóc dài của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh nhặt những sợi tóc ấy lên, ngẩn ngơ nhìn ngắm một hồi.
Khi Lục Tử Tranh rửa mặt và thay đồ chỉnh tề đi ra phòng khách thì Giang Hoài Khê cũng đã sẵn sàng với bộ quần áo mới, cô đang phụ giúp bà Lục bày chén đũa ra bàn, sắc mặt trông rất tỉnh táo.
Thấy Lục Tử Tranh bước ra, Giang Hoài Khê bèn chìa bộ chén đũa trên tay mình cho đối phương, miệng thì bảo: “Thỉnh thoảng mới có cơ hội ăn sáng với cô, vậy mà cậu cũng không biết tranh thủ biểu hiện tốt một chút, haiz…”
Lục Tử Tranh nhận lấy rồi biện minh: “Nếu mình làm tốt quá thì cậu không còn cơ hội trình diễn sự khôn khéo và ngoan ngoãn của cậu đâu.”
Bà Lục quả nhiên là một tay “chém phụ” xuất sắc: “Hoài Khê không cần biểu hiện thì mẹ cũng biết con bé rất ngoan và hiểu chuyện.”
Lục Tử Tranh: “……..”
Sau bữa sáng, Giang Hoài Khê đưa Lục Tử Tranh về nhà thay đồ, sau đó lại chở cô đến công ty.
Không thể không thừa nhận quan niệm về thời gian của Giang Hoài Khê rất đáng khâm phục, trước đây khi còn đi học, cô lúc nào cũng đến sớm hơn Lục Tử Tranh. Lần này cũng thế, Lục Tử Tranh đến công ty trước giờ làm 15 phút. Thời học Đại học, thói quen đúng giờ của Giang Hoài Khê đã từng khiến Lục Tử Tranh tức đến muốn cắn người, nhưng giờ đây, cô lại nghĩ, tạ ơn trời đất, cô không bị trễ.
Vừa bước vào cửa lớn cô đã gặp được đồng nghiệp, thật ra thì Lục Tử Tranh chẳng có ấn tượng về người này, chẳng qua vị đồng nghiệp nữ ấy chủ động nhiệt tình chào hỏi cô mà thôi: “Chào phiên dịch Lục…”
Họ cùng vào thang máy, vị đồng nghiệp tiếp tục bắt chuyện: “Người đưa cô đến công ty lúc nãy là bạn trai à? Xe đẹp đó.” Ngữ điệu không giấu được sự ngưỡng mộ.
Lục Tử Tranh chẳng buồn giải thích, chỉ không cảm xúc mà “ừm” một tiếng rồi im lặng.
Nhiều lúc cô cảm thấy, nếu mọi người trên thế giới này đừng quá tò mò, đừng quá chú ý đến đời tư của người khác, đừng tạo quá nhiều điều kiện cho sức liên tưởng phong phú của mình, thì phải chăng, sẽ không còn nhiều thị phi như vậy.
Dường như phần lớn con người trong xã hội đều không biết câu nói của mình mang một trọng lượng như thế nào, hay nói cách khác, nó mang sức sát thương lớn cỡ nào. Vì thế, họ quen với việc mở miệng là hỏi, mở miệng là nói, nói ra nói vào, muốn nói gì nói. May thay, Lục Tử Tranh cảm thấy, dường như mình đã có thể giả vờ… miễn dịch với tất cả.
Liên Huyên xuất hiện kiều diễm trên đôi giày cao gót mũi nhọn, chiếc váy ngắn màu đen thần bí làm tôn thêm vẻ đẹp của đôi chân dài. Cô gõ cộc cộc lên cửa phòng làm việc của Lục Tử Tranh, sau đó rất tự nhiên mà đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, công việc có quen không?”
Lục Tử Tranh không cho rằng Liên Huyên đến đây chỉ để đặt câu hỏi này, bèn gật đầu đáp: “Vẫn ổn, Liên tổng an tâm.”
Quả nhiên, Liên Huyên tiếp lời: “Vậy thì tốt, tiếp theo đây có lẽ sẽ khá bận rộn, phải vất vả đấy. Dữ liệu mà thư ký Trương đưa hôm qua, cậu hãy xem kỹ một lần nữa, 10 giờ đến văn phòng của mình, chúng ta trao đổi một số vấn đề.”
Lục Tử Tranh liền đáp: “Vâng.”, sau đó lại cắm đầu vào xấp hồ sơ.
Cô cúi đầu vào công việc, lắng nghe tiếng cộc cộc phát ra từ đôi giày cao gót kia, rồi đột nhiên, im bặt. Ngẩng đầu tìm kiếm đáp án cho nỗi nghi hoặc, cô trông thấy Liên Huyên đang quay mặt về phía mình, đối phương nói: “Bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn thích thả hồn ngẩn ngơ vào buổi sáng nhỉ.”
Trong tích tắc, Lục Tử Tranh suýt quên mất phải mỉm cười đáp lại như thế nào.
9 giờ 55 phút, Lục Tử Tranh rời khỏi phòng làm việc để đến gặp Liên Huyên. Giữa đường, cô tình cờ bắt gặp Liên Huyên đang tiễn một nhóm khách, bèn nhanh nhảu đứng nép vào tường, định bụng chờ Liên Huyên trở về.
Người đi đầu trong nhóm khách ấy là một chàng trai trẻ cao ráo tuấn tú, chàng trai đột nhiên dừng lại nói chuyện với Lục Tử Tranh: “Xin chào cô Lục.”
Lục Tử Tranh nhất thời không nhận ra đối phương là ai.
Liên Huyên cười hỏi: “Giang tổng quen biết Tử Tranh à?”
Giang Hoài Xuyên cười ôn hòa đáp: “Cô Lục là bạn thân của chị hai tôi, chúng tôi đã từng gặp nhau.” Dứt lời, chàng trai lại quay sang Lục Tử Tranh, lịch sự nói: “Khi nào có thời gian, hoan nghênh cô Lục đến nhà chơi, mẹ tôi muốn được gặp cô lâu lắm rồi.”
Cuối cùng, Lục Tử Tranh cũng đã nhận ra người đàn ông trong bộ vest lịch lãm trước mặt, hóa ra là cậu bé chân thành đã từng tìm đến mình. Nhìn kỹ, quả nhiên có thể tìm thấy hình bóng của Giang Hoài Khê qua gương mặt này.
Cô mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại lời mời khách sáo của Giang Hoài Xuyên.
Nhắm mắt, tựa lưng ra tường, trong đầu Lục Tử Tranh hiện lên giọng nói non nớt của Giang Hoài Xuyên khi ấy: “Chị ơi, nếu chị không thích chị của em, cũng đừng tổn thương chị ấy có được không? Em xin chị.”
Đó là chuyện xảy ra sau lần gặp gỡ đầu tiên kỳ lạ và không vui giữa cô và Giang Hoài Khê.
Lúc đó cô đã nói gì với chàng trai đó nhỉ?
Cô chỉ nhìn đối phương với vẻ kỳ lạ, rồi điềm nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không quen biết chị của em.”
Thiếu niên cúi thấp đầu nói: “Chị của em, tên Giang Hoài Khê…..”
Giây phút ấy, Lục Tử Tranh giận quá hóa cười, cô lạnh lùng đáp: “Giang thiếu gia thật biết cách đùa.” Rốt cuộc là ai tổn thương ai đây? Cậu trai trẻ đảo ngược chủ vị của câu rồi chăng.
Gương mặt của thiếu niên tức thì ửng hồng, cậu nói rất chân thành: “Cho dù chị không thích chị của em, cũng xin chị đừng tổn thương chị ấy, xin chị…” Hai tiếng xin chị ấy rất thấp, song đầy thành khẩn.
Lục Tử Tranh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không che đậy cơn giận, Giang Hoài Khê vô duyên vô cớ xuất hiện và để lại cho cô nỗi sỉ nhục, cả đời này cô cũng không quên. Cô lẳng lặng nhìn vị thiếu niên trước mặt, thầm nghĩ lẽ nào người giàu có đều như thế, chỉ thích đứng nói trên lập trường của bản thân và đều… kỳ lạ vậy sao?
Song, lúc ấy cô không đáp lại, chỉ quay lưng rời đi.
Quả là một lần gặp gỡ không mấy vui vẻ nhỉ. Thật không ngờ, mới chớp mắt đã nhiều năm như vậy rồi.
Nhưng mà, Lục Tử Tranh ngẫm nghĩ một hồi thì chợt bật cười, em trai quả là lo xa quá rồi, Giang Hoài Khê trông như có siêu năng lực của King Kong vậy, quả tim cứng như kim cương, làm gì có chuyện muốn tổn thương là tổn thương được.
Khi Liên Huyên quay lại thì cảnh tượng mà cô nhìn thấy, chính là một Lục Tử Tranh khoanh tay đứng tựa lưng vào tường, nhắm mắt mỉm cười, thần sắc yên bình và thư thả.
Cô không thể không thừa nhận, thời gian đã đặc biệt ưu ái Lục Tử Tranh, nhiều năm đã trôi qua, nhưng Lục Tử Tranh vẫn không khác gì hình ảnh trong ký ức của cô năm xưa, bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp là một tâm hồn trẻ con, sạch sẽ, cơ hồ đã hòa nhập vào con người.
Liên Huyên đứng nhìn cô một lúc, híp hờ mắt lại, xoa xoa vầng Thái Dương, sau đó tiến lên vỗ nhẹ lên vai Lục Tử Tranh, mọi chuyện tiếp theo diễn ra chỉ trong tích tắc: Lục Tử Tranh mở mắt trong vẻ kinh hoàng, thoái lui một bước theo bản năng rồi bị đập đầu vào vách tường sau lưng, “Bụp”, rất lớn tiếng…
Không kịp đưa tay xoa đầu, Lục Tử Tranh chỉ biết dời ra chỗ khác, kéo giãn cự ly với người bên cạnh, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi Liên tổng, tôi hơi mất tập trung.”
Nhưng Liên Huyên lại nắm lấy tay cô, bước đến gần, kê đầu lên vai cô để nhìn ra sau gáy, tiếp đó có một giọng nói ấm nóng phả ra bên tai: “Đầu không bị sao chứ? Có đau không? Mình gọi thư ký mang thuốc sang đây.” Giọng nói sinh động chứa đầy sự quan tâm.
Khoảng cách giữa họ chỉ khoảng một nấm tay, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa dìu dịu trên người Liên Huyên, đây là khoảng cách mà Lục Tử Tranh của năm xưa từng mơ ước, nếu việc này xảy ra ở trước đây, tin rằng Lục Tử Tranh sẽ hưng phấn đến tim đập chân run. Giờ đây, cô cũng cảm thấy nhịp đập gia tăng, song cũng đồng thời cảm nhận rõ ràng rằng, nó không xuất phát vì niềm vui.
Cô ngửa mặt ra, lui về một bước, vừa cười gượng gạo vừa thay đổi chủ đề: “Không sao. Liên tổng, dữ liệu tôi đã xem cả rồi, cô nghĩ….”
Liên Huyên nhìn cô, sự không tự nhiên xuất hiện không đầy một giây đã lập tức cười đáp lại: “Ừm, vào phòng rồi nói.” Dứt lời liền đẩy cửa phòng làm việc ra.
Cuộc họp diễn ra vô cùng suôn sẻ, Lục Tử Tranh là cử nhân hai văn bằng Thương mại Quốc tế và Nhật ngữ, kiến thức chuyên ngành vững chắc, vì vậy không có vấn đề gì làm khó được cô.
Trái lại là khi trao đổi công việc, thái độ nghiêm túc và bình tĩnh của Liên Huyên khiến Lục Tử Tranh cảm thấy xa lạ, khi không có nụ cười, gương mặt ấy lãnh đạm hơn Lục Tử Tranh tưởng.
Lục Tử Tranh không khỏi nghĩ ngợi, phải chăng bên dưới vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp ấy, cũng chứa đựng một trái tim băng lạnh mà cô không ngờ được?
Bao năm rồi, cô vẫn không học được cách nhìn thấu lòng người, không biết có phải do cô ngu ngốc hay không.
Buổi trưa, cô từ chối lời mời của đồng nghiệp và một mình đến căn-tin ăn trưa, mua thức ăn xong, cô chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi đấy nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng nuốt vài muỗng cơm.
Nhiều năm qua, vị trí đối diện bàn ăn của cô đa phần là trống. Thế nhưng, nhìn những nhóm người ngồi ăn cùng nhau trong căn-tin, Lục Tử Tranh vẫn không thấy ngưỡng mộ.
Cô vốn đã quen với việc yên tĩnh ngồi ăn một mình.
Huống chi, người có thể ngồi ăn với mình, chưa hẳn đã là bạn. Họ ngồi với mình, chưa hẳn xuất phát từ tình nghĩa, có lẽ, chỉ vì họ đúng lúc cũng đang lẻ loi mà thôi.
Đột nhiên, cô trông thấy một đôi tình nhân tay trong tay đi vào tòa nhà đối diện, người nam cao to điển trai, người nữ xinh đẹp nho nhã, cả hai sánh bước cười nói vui vẻ, hiển nhiên là định vào nhà hàng Tây ở tầng hai.
Chỉ một mắt thì Lục Tử Tranh đã nhận ra người nữ ấy là Liên Huyên, người đã hết lời mời cô cùng ăn trưa sau cuộc họp. Lúc ấy, Liên Huyên nói nếu cô không đi ăn cùng thì cô ấy đành ngồi trong văn phòng giải quyết bữa trưa bằng thức ăn nhanh. Nét mặt của Liên Huyên khi ấy thành thật và uất ức, Lục Tử Tranh cơ hồ tin là thật, để đến khi lựa chọn từ chối, cô còn cảm thấy có chút áy náy.
Giờ đây nghĩ lại, Lục Tử Tranh nhận ra mình không còn khẩu vị nữa. Thế là chỉ vơ bừa vài muỗng cơm rồi dọn dẹp phần ăn, thần thái mơ màng mà trở về phòng nghỉ trưa.
Chỉ có điều, Liên Huyên lại không buông tha cô dễ dàng như vậy. Úp mặt trên bàn làm việc, nhắm mắt lại, gương mặt của Liên Huyên, vẫn đã hiện rõ mồn một trong đầu cô, giọng nói ấy, vẫn không ngừng văng vẳng bên tai.
Liên Huyên mặc đồng phục màu trắng tinh, tay nâng phần ăn đi đến chỗ ngồi đối diện bàn ăn của cô, cười hỏi: “Tử Tranh, mình có thể ngồi đối diện bạn không?” Lúc ấy Lục Tử Tranh tay cầm đũa ngẩn ngơ, tim đập nhanh đến mức cơ hồ nhảy phổng ra khỏi lồng ngực, cô vừa vui vừa ngạc nhiên, cơ hồ quên mất phải phản ứng như thế nào.
Thuở ban đầu, ai cũng cười như vô hại, thuần khiết trong sáng như thiên thần, nhiệt tình thân thiện như thật lòng.
Dẫu sao cũng là chuyện đã qua, thế tại sao lại không thể dứt khoát một chút, nói một câu đều đã quên rồi?
Lục Tử Tranh cũng không hiểu chính mình.
Cớ sao cứ giữ mãi tất cả những tổn thương ở trong lòng, vì sao cứ không kiềm được mà đào ra ôn đi ôn lại cảm giác đau ấy, tựa như cầm con dao lục, tự mình mài giũa trên da thịt, không đau đến chí mạng, nhưng lại khó chịu đến hoang mang.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)