Vừa xuống khỏi xe buýt thì Hàn Ngữ Yên phải chạy thêm hơn hai trăm mét nữa mới tới được bệnh viện. Vừa chạy cô vừa nhủ số mình thật đen, không biết hôm nay cô đã bước chân nào ra cửa trước nữa. Mà nghĩ tới nghĩ lui, nếu không bị người phụ nữ xấu xa kia xua đuổi thì giờ phút này cô đã ngồi êm trên ghế làm việc rồi, đâu có vất vả như lúc này. Trong lòng Hàn Ngữ Yên âm thầm nguyền rủa con người kia, nguyền rủa sau này cô ta sẽ bị người yêu đá! Rủa vậy có quá nhẫn tâm? Hừ, nghĩ tới tấm thân nhếch nhác của mình lúc này, Hàn Ngữ Yên lại thấy như vậy vẫn còn tử tế chán!
Sau khi cô vội vàng mặc áo blouse trắng, điểm danh xong xuôi thì cũng vừa lúc đồng hồ điểm chín giờ sáng. Cũng may mấy hôm trước cô đổi trực ca đêm cho đồng nghiệp nên hôm nay làm ca sáng. Việc đầu tiên cô làm khi vào phòng làm việc chính là lục tìm số điện thoại của cô giáo dạy đàn. Sau khi xác nhận rằng Nam Nam đã nhập học an toàn thì cô mới buông được tảng đá lớn trong lòng. Còn may, người phụ nữ kia vẫn còn nhân tính.
Mà ngẫm lại mới nhớ, sao Nam Nam lại yên tâm để người phụ nữ kia đưa con bé đi cơ chứ? Từ khi hai mẹ con cô còn bươn chải kiếm sống ở bên Mỹ, Nam Nam đã là đứa bé vô cùng hiểu chuyện. Những lúc khó khăn, cô phải làm một lúc nhiều công việc thì con bé vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà trọ chờ mẹ về. Con bé vẫn luôn một mình như thế, buồn chán thì ôm vở tập vẽ tô màu, không thì lại chơi xếp hình nên tính tình trở nên vô cùng hướng nội. Thậm chí khi mấy người bạn đồng nghiệp của cô tới nhà chơi thì con bé cũng chỉ lầm lì chào hỏi qua loa. Có lẽ chỉ khi có hai mẹ con thì con bé mới cười vui vẻ đùa nghịch được. Nhưng giờ phút này, cái cô thấy được là gì? Nụ cười tươi rói ấy không chỉ thuộc về mỗi cô, tiếng nói lanh lảnh hoạt bát ấy nay đã có thêm người được nhận. Hàn Ngữ Yên tự hỏi, người phụ nữ kia rốt cuộc là ai mà lại có sức hút mãnh liệt như thế? Cô ta thế nhưng lại có thể mở lòng một đứa bé cứng đầu như Nam Nam!
Suy tư được một chút thì bệnh nhân tới ngày một đông, Hàn Ngữ Yên lại bắt đầu công việc bận rộn của mình. Bệnh viện đa khoa Hạ Dương cũng là một bệnh viện có tiếng lớn nhất nhì tỉnh. Khi nộp CV, cô đã tìm hiểu rất kĩ về bệnh viện này. Phần lớn cũng là nơi cô lớn lên nên cũng đặt không ít tình cảm đối với Hạ Dương, vậy nên khi nhận được thông báo trúng tuyển cô đã nhanh chóng sắp xếp trở về nước.
Thời đại công nghệ ngày càng tiên tiến khiến bộ não con người ta ngày càng trở nên căng chặt, thiếu sức chứa thông tin. Phần lớn những người làm công việc văn phòng đều phải chịu khá nhiều áp lực từ nhiều khía cạnh. Vậy nên đa số những bệnh nhân tới tìm Hàn Ngữ Yên đều là dân văn phòng, số còn lại thì chính là áp lực trong cuộc sống tạo thành.
Cửa văn phòng được mở ra, đi vào là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhìn qua thật sự không đoán được tuổi tác. Cả người cô gái toát lên sự bí ẩn khiến người khác tò mò. Cô ta mặc một chiếc áo bành tô màu đen, trên đầu đội một cái mũ lớn che đi phân nửa khuôn mặt đang đeo khẩu trang và mắt kính. Vừa nhìn đã biết là sợ bị người khác nhận ra mình nên mới phải trang bị kín đáo như vậy.
Hàn Ngữ Yên khép bệnh án đang cầm trong tay lại rồi để sang một bên, mỉm cười nhìn cô gái:
"Cô Tần, bây giờ thả lỏng được rồi đó, mời ngồi."
Tần Viện gỡ bỏ "vũ khí" của mình xuống, lúc này trước mắt Hàn Ngữ Yên chính là mỹ nữ vạn người mê của giới giải trí Hoa Hạ - ảnh hậu Tần Viện. Không thể không công nhận, bản thân đều là phụ nữ với nhau mà Hàn Ngữ Yên vẫn không nhịn được nhìn Tần Viện không rời mắt. Ai bảo cô là người yêu cái đẹp, ngắm người ta cũng đâu có đánh thuế đâu?!
Thấy Hàn Ngữ Yên nhìn mình chằm chằm như vậy, Tận Viện có chút không được tự nhiên bèn hắng giọng một cái. Tuy bình thường cô vẫn hay bị fan hâm mộ nhìn một cách đắm đuối đã thành quen nhưng bây giờ đối phương lại là Hàn Ngữ Yên, cô lại không cách nào coi như không có gì được.
"Bác sĩ Hàn, khám bệnh được chưa?"
Hàn Ngữ Yên nghe thấy có vài tia cười nhạo trong câu nói kia liền chau mày, đeo lên kính cận rồi bắt đầu làm việc.
"Dạo này cô cảm thấy thế nào, có còn phải sử dụng thuốc nhiều nữa không?"
Tần Viện ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt trầm tư ảm đạm nhìn ra khung cảnh ngoài trời mà thở dài.
"Đúng là sau khi được cô hướng dẫn kiềm nén thì tôi ít dùng đến thuốc hơn. Nhưng... Mỗi đêm tôi vẫn nằm mơ thấy cơn ác mộng đó."
Hàn Ngữ Yên đứng dậy, tay cầm theo một cuốn sổ và bút đi tới ngồi xuống đối diện Tần Viện. Cô khẽ cong môi trao cho bệnh nhân của mình một nụ cười trấn an, dịu dàng nói: "Nếu cô không ngại thì có thể kể cho tôi chi tiết cơn ác mộng đó được không? Tôi biết để nhớ lại nó thì chính là một cực hình đối với cô, nhưng hãy tin tưởng tôi, được chứ?"
Tần Viện giương mắt nhìn Hàn Ngữ Yên, hai tay đang đặt trên đùi bỗng xoắn chặt lại với nhau để lộ ra các khớp xương xanh trắng. Nghĩ tới giấc mộng đáng sợ đó cô không kìm được mà khẽ rùng mình một cái. Cô cảm nhận được trên hai cánh tay mình đang được áo sơ mi bao lấy dần nổi da gà, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cảm nhận được ánh mắt đầy khích lệ của Hàn Ngữ Yên, cô bỗng có chút do dự.
...
Hàn Ngữ Yên khép lại cuốn sổ nhỏ và tắt máy ghi âm, đây là đặc thù công việc của cô nên Tần Viện cũng không thể từ chối. Cô rút vài tờ khăn giấy trên bàn lên rồi lau mồ hôi trên trán cho Tần Viện, động tác rất dịu dàng và nâng niu ấy khiến Tần Viện khẽ ngây ngốc quên cả nỗi sợ hãi mình vừa trải qua. Mà khi cô nhìn qua bác sĩ Hàn của mình, chỉ thấy cô ấy trao cho mình một ánh nhìn đầy quan tâm và ấm áp.
"Tần Viện, tôi có thể gọi cô như thế chứ? Với tư cách là bác sĩ tâm lý của cô, tôi đảm bảo sẽ bằng mọi cách giúp cô vượt qua cơn ác mộng này. Đừng lo nghĩ nhiều nữa, tôi có thứ này có thể giúp cô thư giãn hơn."
Nói rồi Hàn Ngữ Yên đi tới bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh rồi đem tới cho Tần Viện. Tần Viện nhìn chiếc hộp với vẻ mặt khó hiểu, cô nhìn Hàn Ngữ Yên như đang mong chờ câu trả lời.
"Đây là hoa tai Hy Vọng, nó được thiết kế như một loại trang sức bình thường với kiểu dáng hợp thời. Cô hãy đeo nó lên, tôi đã gắn thiết bị ở bên trong. Mỗi khi cảm thấy áp lực quá thì hãy bấm vào cái nút ở giữa, cô sẽ thấy dễ chịu hơn."
Tần Viện nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là một đôi hoa tai màu bạc được thiết kế vô cùng tinh tế. Nghe Hàn Ngữ Yên nói vậy cô cũng rất nghi hoặc về công dụng của thiết bị này, có tác dụng tốt vậy sao?
Mặc dù nói tâm linh có nhiều điều mà khoa học không thể lý giải nổi nhưng cô vẫn đặt niềm tin vào chiếc máy này, cô tin nó có thể sẽ đem lại hy vọng cho mình y như cái tên ấy.
Nhìn Tần Viện kín đáo rời đi, Hàn Ngữ Yên cũng chỉ biết thở dài. Việc một bác sĩ tâm lý nên làm chính là nắm giữ được suy nghĩ của bệnh nhân. Hiểu được thứ họ cần là cái gì thì mới có thể đánh đòn tâm lý cho họ. Cái mà Tần Viện cần nhất lúc này chính là cảm giác an toàn, mặc dù đã được trị liệu kha khá nhưng những lúc một mình, không ai dám chắc rằng cô ấy sẽ không thấy sợ hãi. Thiết bị trong chiếc hoa tai kia vốn chỉ là chất tạo mùi hương đặc biệt, là một dược liệu khiến tinh thần thư giãn và thoải mái chứ không hề có công dụng cao siêu gì. Nhưng một khi bạn đặt kì vọng vào một thứ gì đó, hy vọng một thứ gì đó thì bạn sẽ hoàn toàn tin tưởng điều đó. Đó chính là cốt yếu của tâm lý học.
Nghĩ tới câu chuyện của Tần Viện, Hàn Ngữ Yên khẽ nhíu mày. Những điều cứ tưởng chỉ có trong tiểu thuyết vậy mà lại xuất hiện trong đời thực khiến cô lại phải có cái nhìn khác về xã hội này rồi. Thế giới có bảy tỉ người, loại người gì cũng có, kiểu người nào cũng có thể gặp. Đại biểu như tên mặt than sáng nay cô gặp phải thôi, nhìn thì có vẻ nho nhã có học thức nhưng lòng dạ lại quá hẹp hòi!!!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)