Sở luật Kình Văn, văn phòng của Giang Ngọc Hàm.
Trợ lý tiểu Trương ôm theo một văn kiện đi vào, nói: "Luật sư Giang, cô có người ủy thác mới."
Giang Ngọc Hàm ngẩng đầu lên trong đống hồ sơ bề bộn đáp: "Đưa hồ sơ cho tôi xem thử."
Tiểu Trương để văn kiện màu nâu xuống bàn làm việc của Giang Ngọc Hàm, chờ đợi ý kiến của sếp.
Trương Phàm từ lúc tốt nghiệp đại học đã đầu quân cho sở luật Kình Văn, khi ấy còn là trợ lý nhỏ làm những việc lặt vặt rồi may mắn được Giang Ngọc Hàm để mắt tới, sau trở thành trợ lý riêng của nàng. Mấy năm nay cậu ta không ngừng phát huy tài năng để khẳng định mình nên càng ngày càng được Giang Ngọc Hàm tín nhiệm.
Một lát sau, Giang Ngọc Hàm gấp văn kiện kia lại rồi chỉ buông một câu:
"Không nhận!"
Trương Phàm ngạc nhiên nhìn Giang Ngọc Hàm như tưởng mình nghe lầm, đi theo nàng nhiều năm, biết được nhiều mối quan hệ của nàng nên cậu ta khá là kinh ngạc, bởi người ủy thác kia là chị dâu của Giang Ngọc Hàm - Tần Viện.
Vụ việc xôn xao gần đây của ngôi sao lớn Tần Viện không ai là không biết, vấn đề không chỉ làm đảo điên cánh báo chí mà còn khiến dư luận sục sôi.
Tin tức «Quá khứ nhơ nhuốc của Ảnh hậu hoa Hạ Tần Viện» không biết bị kẻ nào thất đức truyền ra. Cùng ngày hôm đó vụ việc nữ sinh bị cưỡng hiếp mười năm trước bị đào bới và nhân vật chính bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió không ai khác chính là Tần Viện. Một tin khủng hơn kẻ cưỡng bức cô không ai khác lại chính là chồng cô bây giờ - cậu chủ lớn của tập đoàn Giang Nam - Giang Kiến Quân. Lúc này đây cánh nhà báo vẫn luôn túc trực ở ngoài cổng lớn nhà họ Giang và nơi ở riêng của Tần Viện để tìm câu trả lời. Tần Viện cũng biến mất dạng từ ngày đó.
Việc Tần Viện đăng đơn tố tụng kẻ đã truyền tin của mình ra ngoài chỉ là chuyện sớm muộn, và Trương Phàm nghĩ việc này ắt hẳn Giang Ngọc Hàm sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thế nhưng thật không nghĩ tới lại nhận được đáp án bất ngờ như vậy!
"Luật sư Giang, vậy tôi nên trả lời cô Tần với lý do là gì?" Trương Phàm gạt bỏ mớ nghi hoặc trong lòng sang một bên, tập trung vào bổn phận của mình trước, dù sao Giang Ngọc Hàm mới là người cho cậu ta chén cơm.
"Trước giờ tôi chỉ nhận tố tụng hôn nhân." Giang Ngọc Hàm nhàn nhạt đáp.
Thật ra chuyên môn của Giang Ngọc Hàm là luật dân sự, nhưng rất lạ là trước giờ nàng rất hiếm khi nhận vụ kiện nào khác ngoài tố tụng hôn nhân. Ngay cả chủ nhiệm sở luật cũng nhiều lần đề cập nàng nên thay đổi nguyên tắc vì không muốn để phí nhân tài nhưng nàng vẫn cương quyết không thay đổi chủ ý.
Trương Phàm đi ra ngoài làm việc rồi Giang Ngọc Hàm mới dừng lại thao tác làm việc trong tay mình. Thật ra khi biết tin của Tần Viện thì nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị "gõ đầu" nhưng thật không ngờ đến khi đọc tới tên bị cáo thì nàng lại do dự, đắn đo đưa ra quyết định này. Hàn Ngữ Yên liên quan đến chuyện này? Không hiểu vì sao nàng lại ngay lập tức tin cô không phải người có thể làm ra chuyện ảnh hưởng tới đạo đức nghề nghiệp như vậy.
Còn về phía Tần Viện, tất nhiên nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng bảo nàng đứng ra kiện Hàn Ngữ Yên thì lại khiến một người trước giờ vô cùng quyết đoán như nàng phải do dự, lý do... chính nàng cũng khó mà lí giải được.
Chuông điện thoại vang lên khiến Giang Ngọc Hàm thu hồi suy nghĩ, nhìn cái tên quen thuộc đang nháy trên màn hình điện thoại nàng bình ổn tinh thần rồi mới nhấc máy.
"Chị dâu..."
"Chị bình tĩnh đã, để tối nay em tới nhà chị rồi chúng ta lại nói chuyện, được chứ?"
Giang Ngọc Hàm có gắng trấn an Tần Viện đang trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần. Quá khứ oan nghiệt như vậy bị phơi bày, có ai mà bình tĩnh được chứ. Hơn nữa có vẻ Tần Viện đã nhận được thông báo từ chối ủy thác của nàng nên tâm trạng lại càng tụt dốc không phanh hơn.
***
Hàn Ngữ Yên đang khám bệnh cho bệnh nhân thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị một người đẩy mạnh ra. Người kia vẫn trang bị kín mít như cũ nhưng vừa nhìn qua là Hàn Ngữ Yên liền biết là ai. Cô quay sang nói với bệnh nhân: "Anh Từ, hôm nay khám tới đây thôi, bây giờ anh theo y tá lấy đơn thuốc nhé."
Tiễn người đi rồi, cửa phòng cũng đóng kín, lúc này Tần Viện mới gỡ khẩu trang và mũ xuống, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Hàn Ngữ Yên mà quát:
"Hàn Ngữ Yên, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy?"
Hàn Ngữ Yên vừa nghe liền biết chuyện gì, lúc này ắt hẳn Tần Viện đang rất phẫn nộ, không thể lấy cứng mà đáp lại được. Cô không vội thanh minh cho mình mà kéo ghế, ra hiệu bảo Tần Viện ngồi xuống.
Tần Viện dùng dằng mãi mới ngồi xuống, nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
Hàn Ngữ Yên đến gần, bất ngờ đưa tay lên vuốt nhẹ đôi bông tai mà Tần Viện đang đeo, miệng khẽ nở nụ cười, tức giận mà vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ. Tần Viện bất ngờ với hành động của Hàn Ngữ Yên, định đẩy đối phương ra thì một loại cảm giác an tâm xâm nhập vào tâm trí khiến cô bối rối.
Hàn Ngữ Yên ngồi đối diện Tần Viện, lúc này mới khẽ hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy tôi là loại người sẽ làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy sao?"
Tần Viện nghe vậy thì không trả lời ngay, nếu là lúc nãy khi chưa bật tính năng của hoa tai thì chắc cô sẽ càng giận giữ hơn trước câu hỏi này. Nhưng lúc này cô lại không sao trả lời được, lòng cô thật rối bời nói: "Chuyện này chỉ có tôi, cô và người kia biết. Tôi và người kia chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà tiết lộ ra, cô nói không phải cô thì có thể là ai?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)