Đêm xuống, toàn thành phố Hạ Dương lại chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch. Khác với sự phồn thịnh, nhộn nhịp vốn có của một thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải,... Ngược lại thì Hạ Dương vô cùng tĩnh lặng khi trời về đêm. Thành phố đã lên đèn, đủ thứ sắc màu nối tiếp nhau trải dài tận khi khuất tầm mắt, lung linh như một bản nhạc không lời sôi động.
Nằm trong phòng, thi thoảng Hàn Ngữ Yên vẫn có thể dễ dàng nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ, âm thanh cồn cào như gào thét muốn thoát khỏi sự cô đơn, lạnh lẽo. Cô nằm trằn trọc mãi mà vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ được. Không hiểu sao trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt đáng ghét của người ở nhà kế bên. Chẳng phải yêu đương thắm thiết gì, hận thù thì lại càng không mà sao từ lúc cùng lên một chiếc xe trở về nhà thì trong đầu cô chỉ toàn bóng hình người ta.
Nhớ lúc ở nhà hàng...
Lúc hai mẹ con Hàn Ngữ Yên ăn trưa xong định ra về thì đúng lúc Giang Ngọc Hàm cũng vừa xong công chuyện. Nam Nam vừa xa người ta có chút xíu đã thấy thật là nhớ nên khi vừa thấy chị gái hàng xóm thì liền quấn quýt không rời khiến Hàn Ngữ Yên tức muốn nổ đom đóm mắt. Con bé này không biết thức thời gì hết, mẹ của nó thì đang muốn một mực giữ khoảng cách với người hàng xóm lạ hoắc này, còn nó thì lại chỉ sợ rời xa người ta một chút thì không khác gì mất nửa cái thanh xuân.
Tuy là không vui trong lòng nhưng hiếm khi thấy Nam Nam vui vẻ như vậy người làm mẹ như cô cũng không nỡ thẳng thừng mặt nặng mày nhẹ với Giang Ngọc Hàm. Ngược lại là cô hàng xóm kia, không biết có phải vì nhiệt tình quá hay không mà nàng ta lại chủ động mời mẹ con cô lên xe cùng về nhà. Mà tệ hơn là cô lại như bị ma nhập khi đã thần không biết quỷ không hay ngồi lên xe người kia, đến khi về tới nhà, nằm trên giường mới ngỡ ra mình có vấn đề.
Thế là, từ nãy tới giờ cô vẫn chưa ngủ được.
Giang Ngọc Hàm này, sao cứ cho cô cảm giác rất quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?!
Cô đã ở bên Mỹ sáu năm, xác xuất để gặp một người có nhan sắc riêng biệt như Giang Ngọc Hàm cũng rất hiếm, thật sự không nhớ nổi mà.
Bên ngoài, tiếng côn trùng vẫn kêu rả rích, tâm trạng con người ta lại trở nên não nề hơn bao giờ khác. Vừa rồi trước khi vào nhà, Giang Ngọc Hàm còn không quên để lại một câu "hy vọng sau này chúng ta sẽ là hàng xóm tốt của nhau" khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, cho tới khi Hàn Ngữ Yên mới chợp mắt được một chút thì điện thoại di động của cô lại vang lên, kéo cô tỉnh lại từ trong cơn mơ màng. Cô với tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường, hai mắt nhíu lại khi tiếp cận ánh sáng xanh trên màn hình, khi nhìn thấy người gọi là ai thì cô liền tỉnh cả ngủ, nhanh chóng bắt máy.
"Hàn Ngữ Yên nghe!"
Đầu dây bên kia chần chừ một lát rồi mới mở miệng: "Bác sĩ Hàn, xin lỗi vì đã làm phiền cô vào giờ này, nhưng... Cô có thể tới đây được không?"
Hàn Ngữ Yên ngồi hẳn người dậy, cô với tay mở đèn ngủ lên, ngay lập tức ánh sáng vàng nhạt hắt lên phủ ấm cả căn phòng. Cô nghe thấy trong giọng của Tần Viện có gì đó là lạ, không suy nghĩ nhiều liền đáp: "Cô Tần, có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của cô được không?"
....
"Cô ở yên đó đợi tôi nhé, tôi sẽ tới ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Ngữ Yên nhanh chóng đi thay đồ rồi ra khỏi phòng. Trước khi đi cô còn sang phòng ngủ nhỏ kiểm tra, thấy Nam Nam đang ngủ ngon lành thì mới an tâm ra khỏi nhà.
Khi vừa mới lên taxi thì trời bỗng mưa lất phất. Hàn Ngữ Yên nhìn lên trời, sao vẫn giăng đầy trời như những viên pha lê đang lấp lánh, có lẽ sẽ không mưa to lắm. Cô chỉ e ngại trời mưa giông, sợ trong lúc cô vắng nhà thì Nam Nam sợ sấm chớp.
Khi Hàn Ngữ Yên tới Hắc Tâm thì đã gần 12 giờ đêm, thế nhưng lúc này mới là thời gian người ra vào quán bar đông đúc. Cô lách qua đám đông những người đang nhảy nhót giữa sàn để tìm kiếm Tần Viện, rốt cuộc cũng tìm được người đang ngồi ở một góc khuất gần quầy bar. Lúc này Tần Viện đã nửa tỉnh nửa mê, lúc gọi điện thoại cho cô có lẽ cô ấy đã cố gắng tỉnh táo hết mức có thể. Bên cạnh Tần Viện đang có một tên đàn ông dáng dấp trông có vẻ cũng là người trong giới giải trí. Tay hắn đang ve vãn, đụng chạm còn Tần Viện thì cố sức phản kháng nhưng chân tay cô lại bủn rủn muốn vỡ vụn. Hàn Ngữ Yên nhanh chóng đi tới, mặt lạnh cướp Tần Viện từ trong tay tên kia, lãnh đạm đáp:
"Vị tiên sinh này, cảm phiền tránh xa bạn của tôi ra."
"Cô là ai?" Người kia cũng đã ngà ngà say, thấy miếng thịt sắp tới miệng thì bị cướp mất sao anh ta có thể không cáu gắt. Anh ta hách dịch trợn mắt nhìn con kỳ đà trước mặt.
"Là người có thể báo cho đám paparazzi thông tin của anh đó."
Vừa nghe tới paparazzi thì anh ta liền sợ tái xanh mặt, dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng mà mạnh miệng đe doạ Hàn Ngữ Yên.
"Coi như hôm nay cô gặp may!"
Nói rồi hắn liền lảo đảo rời đi, hôm nay vốn muốn ra ngoài tìm thú vui, không ngờ lại vớ được vận may gặp được Tần Viện ở đây. Phải biết Tần Viện là tiểu hoa đán được người người yêu thích, nâng niu trong lòng bàn tay. Cô có sắc đẹp vạn người mê, thân hình thì lại càng khỏi phải nói, nếu như có thể được vui vẻ một đêm với ảnh hậu mỹ nhân thì phải biết vẻ vang cỡ nào. Thế mà giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim làm hư chuyện tốt của hắn, dù sao sự nghiệp vẫn quan trọng hơn, nếu để cánh phóng viên biết được hắn lén tới quán bar thì thể nào cũng lớn chuyện.
"Bác sĩ Hàn..."
Tần Viện mơ hồ nằm trong lòng Hàn Ngữ Yên, miệng lẩm bẩm gọi cô đồng thời cũng buông nỗi lo lắng trong lòng xuống, nàng... an toàn rồi.
"Ngoan, tôi đưa cô về."
Hàn Ngữ Yên dìu Tận Viện ra khỏi quán bar, bắt một chiếc taxi rồi đưa cô ấy về nhà. Bên ngoài, trời vắt đầu mưa nặng hạt.
***
Giang Ngọc Hàm đang xem lại hồ sơ vụ kiện cho ngày mai thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Nàng không khỏi thắc mắc đêm muộn như vậy ai còn tới cửa, nghi hoặc đi tới nhìn qua mắt mèo thế nhưng lại chẳng thấy được gì. Có khi nào là tên biến thái nào đó tới quấy rối? Gần đây báo đài vẫn hay đưa tin về những tên biến thái, đối tượng của chúng phần lớn thường là những cô gái độc thân, nàng không thể không đề cao cảnh giác.
Ngay khi nàng định mặc kệ không mở cửa thì chuông cửa lại vang lên, sau đó là đập cửa kèm theo một tràng tiếng khóc nức nở đến xé lòng. Biến thái bây giờ còn biết khóc tiếng con nít?... Như chợt nghĩ tới điều gì đó, Giang Ngọc Hàm không chút do dự mở cửa ra, nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng nho nhỏ đang đứng trước cửa nhà mình.
"Hàm Hàm.... Oa oa oa...."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)