Một năm có bốn mùa, hoa nở rộ nhất vào mùa xuân.
Đời người có một khoảng thời gian tươi đẹp nhất, sánh với hai từ "thanh xuân".
Những năm tháng cuối cùng của thanh xuân, tôi đã gặp em như một trò đùa số phận. Trao em thứ tình cảm vốn từ lâu đã rất xa xỉ với tôi mang tên "tình yêu". Tôi đã từng coi thường thứ gọi là "ái tình" ấy nhưng rồi lại phải quỵ lụy trước nó để có thể được ở bên người tôi yêu. Ban đầu chỉ muốn tiếp cận em, nhưng sau cùng tôi chỉ muốn bên cạnh em cả một đời!
***
Khu đô thị mới Hạ Dương, chung cư Hoành Viện.
Đêm qua thành phố vừa được một cơn mưa mùa hạ rửa trôi nên mọi thứ đều trở nên tinh khôi, thanh mát hẳn. Những tán lá đang rung rinh nhỏ xuống từng giọt nước li ti mát lạnh, đại biểu cho một ngày mới sẽ tốt lành.
Thế nhưng có lẽ vận may nào cũng sẽ có sự "kén chọn" người, và hôm nay thực sự không phải ngày may mắn của Hàn Ngữ Yên.
Tiếng đập cửa bình bịch vang lên, nhưng có lẽ chủ nhân của căn phòng vẫn không hề bị ảnh hưởng, vẫn chép miệng ngủ ngon lành. Cánh cửa phòng ngủ mở ra, một thân hình bé nhỏ hùng hổ chạy vào. Trên vai con bé còn đang đeo cặp sách hình Hello kitty, cả người đã mặc đồng phục hẳn hoi để chuẩn bị đến trường. Nhưng vấn đề ở đây là, ai sẽ đưa bé đi học đây? Không phải cái người vô tâm vô phế đang ngủ quên trời quên đất kia thì còn ai vào đây nữa?
Hàn Ngữ Nam chống nạnh trừng mắt nhìn người đang nằm trên giường, đây chính là bà mẹ vỹ đại của bé nha!
Trông tướng ngủ của cô cũng thật là không được thục nữ cho lắm. Chăn mỏng vốn đã được đắp ngay ngắn giờ lại nửa trên giường, nửa dưới sàn nhà. Hai chân thì đặt hình chữ bát duỗi thẳng trên nệm êm, đã vậy miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng lại cười khì khì.
Tiểu Nam Nam tự cảm thấy mình thật đáng thương, sao mình lại có một người mẹ vô tâm thế này?! Cũng may bé là người kiên cường, không thì đã sớm xách ba lô bỏ nhà đi tìm chị hàng xóm xinh đẹp rồi.
"Tiểu Yên Yên, còn không mau dậy đi làm thì lương tháng này của mẹ sẽ lại bị trừ đó!"
Bất thình lình, người nào đó đang ngủ say bỗng nhiên ngồi bật dậy, miệng không ngừng la hét: "Tiền lương, tiền lương..."
Cho đến khi nghe thấy tiếng trẻ con cười khanh khách vang lên bên tai thì Hàn Ngữ Yên mới bừng tỉnh. Lại nữa! Thứ mà cả đời Hàn Ngữ Yên yêu nhất chính là tiền, chân lý sống của cô chính là: "Không có tiền thì cạp đất mà ăn". Bởi vậy tiền chính là yếu điểm chí mạng của cô, chỉ cần động chạm tới thì dù có đang chìm đắm trong "giấc mộng vàng son" thì Hàn Ngữ Yên cô cũng sẽ tỉnh giấc.
Cô bất đắc dĩ nhìn con gái bảo bối, nếu là người khác đùa ác như vậy, cô đã sớm đá bay kẻ đó ra khỏi toà chung cư này rồi. Nhưng hết cách rồi, ai bảo người kia là tâm can bảo bối của cô chứ. Đang lúc suy nghĩ không biết làm sao thì Hàn Ngữ Nam lại vội vã lên tiếng:
"Hàn mỹ nhân, con gái bảo bối của mẹ sắp muộn học rồi nha!"
Lúc này Hàn Ngữ Yên mới sực nhớ ra hôm nay là ngày khai giảng lớp học đàn của con gái. Vì mùa hè đã tới, công việc của cô rất bận rộn không thể chăm sóc Nam Nam, nên chỉ có thể tìm lớp học năng khiếu gửi gắm con bé. Hai mẹ con cũng mới từ Mỹ trở về, chân ướt chân ráo chuyển tới căn hộ mới mua từ số tiền mà cô đã dành dụm mấy năm. Do chưa quen múi giờ nên hôm nay cô mới dậy muộn như vậy, chứ thực ra Hàn Ngữ Yên cô là một người mẹ rất đảm đang!
Sau một hồi vật lộn với quỹ thời gian ít ỏi còn lại của mình, cuối cùng hai mẹ con Hàn Ngữ Yên cũng "mò" được lối ra đại lộ trước khu chung cư để bắt taxi. Nơi này bảo an nghiêm ngặt, ngày thường rất khó bắt xe, huống chi bây giờ lại là giờ cao điểm. Hàn Ngữ Yên đưa tay lau mồ hôi trên trán, mới sáng ra mà cô đã nóng hết cả người, mồ hôi thấm ướt cả áo sơ mi trắng vừa thay. Vị chi là cũng sắp tám giờ rưỡi sáng, hơn nữa ở nơi này mặt trời lại lên thiên đỉnh sớm vào mùa hè, nắng nóng cũng là điều dễ hiểu.
Khi hai người vừa chạy ra tới nơi thì vừa lúc nhìn thấy một chiếc taxi chuẩn bị lăn bánh. Hàn Ngữ Yên vội nắm tay Nam Nam chạy qua đó, không nói hai lời mở cửa xe cho con gái ngồi vào trong. Ngay khi bản thân cô chuẩn bị ngồi vào thì chợt phát hiện trong xe vốn không chỉ có mỗi bác tài xế già, mà còn có cả... Một người khác, đúng hơn là một người phụ nữ khác đang tĩnh lặng ngồi bên cạnh Nam Nam. Có khoảnh khắc nào đó Hàn Ngữ Yên cảm tưởng như hai người họ mới thực sự là mẹ con ruột vậy, trông hình ảnh ấy thực sự rất hài hòa.
Trở lại vấn đề chính, Hàn Ngữ Yên cười gượng mở miệng trước: "Cô à, mẹ con tôi đang rất vội nên liệu có thể ngồi cùng xe với cô không?"
Cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm mớ tài liệu trong tay, có vẻ như đang xử lý công việc. Tĩnh lặng như nước không thèm mảy may đến sự xuất hiện của Hàn Ngữ Yên, đôi môi đỏ mọng phun ra vài từ nghe thật êm tai: "Không thể!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ Hàn Ngữ Yên đang đứng bên ngoài nắng cảm thấy hụt hẫng mà còn cả bác tài xế già nữa, ông khó hiểu nhìn cô gái qua gương chiếu hậu nhưng lại bất chợt nhận được cái nhìn đầy sắc lạnh của cô nên đành im lặng.
Con gái thật là khó hiểu, giây trước không phải còn...
Bình thường nếu thấy người khác từ chối thẳng thừng như vậy thì ai rồi cũng sẽ biết ý không dây dưa gì thêm. Thế nhưng Hàn Ngữ Yên là ai? Cô tự nhận mình là đại mỹ nữ siêu cấp mặt dày, sao có thể vì mấy lời muỗi này làm ảnh hưởng tâm tình chứ. Thế là, người nào đó lại mặt dày năn nỉ:
"Cô à, mau nhìn bé cưng đang ngồi bên cạnh cô đi, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của con bé, tôi không thể để nó đến trễ được. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy nếu đi học muộn thì sẽ rất đáng thương nha!"
Dường như Nam Nam cảm nhận được mình đang được nhắc tới, con bé dương mắt lên nhìn mẹ mình như muốn nói "còn không phải do mẹ ngủ nướng?". Rồi nó lại liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, oa đây không phải là chị gái hàng xóm siêu cấp xinh đẹp hay sao? Người chị ấy thơm quá đi mất, nghĩ vậy Nam Nam lại như có như không nhếch mông lại gần cô gái kia hơn chút nữa.
Mà lúc này cô gái kia mới nhìn sang đứa bé bên cạnh mình, ánh mắt cô vô thức trở nên mềm mại hơn, nhưng rồi lại biến mất trong tích tắc. Cô lạnh lùng nhìn Hàn Ngữ Yên, đáp: "Là người lớn mà lúc nào cũng lôi đứa trẻ ra làm cái cớ, cô không thấy xấu hổ sao?"
Hàn Ngữ Yên: "Tôi..."
Lúc nào cũng?
Là có ý gì?
Ngay lúc cô định nói gì đó thì con gái bảo bối của cô đã lanh lảnh nói trước: "Chị gái xinh đẹp, hay là chị đưa em đi trước nha." Sau đó quay sang nói với Hàn Ngữ Yên: "Mẹ, mẹ đi làm đi, con đã có chị gái xinh đẹp này lo rồi."
Chiếc taxi cứ thế vụt đi mà Hàn Ngữ Yên vẫn cứ thẫn thờ đứng đó nhìn theo bóng xe cho tới khi khuất lối. Là thế nào nhỉ? Từ khi nào mà Nam Nam nhà cô lại dễ thân thiện với người lạ như vậy? Còn người phụ nữ kia, không cho mình đi chỉ vì không ưa mình? Ôi cuộc đời, cô thế nhưng lại gặp phải tình huống máu chó như vậy nữa. Lớn lên xinh đẹp ngời ngời nào có thua kém ai, thế mà hôm nay cô lại bị người phụ nữ kia cho ăn quả đắng, đắng chát chết đi được! Chợt nghĩ đến con gái mình đã bị cô ta "bắt cóc" đi, cô không khỏi lo lắng thay!
Nghĩ quanh nghĩ quẩn, lúc này Hàn Ngữ Yên mới nhận ra mình sắp muộn giờ làm. Cô vội vắt chân lên cổ mà chạy ra bến xe buýt. Vì nơi làm việc của cô ngược hướng với trường học của Nam Nam nên mới đi taxi. Nhưng giờ không cần nữa, tiết kiệm được khoản nào thì hay khoản nấy nha!
***
Trên một chiếc taxi, người nào đó bỗng nhiên cong lên khoé miệng khiến người ta chói mắt. Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, Hàn Ngữ Yên!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)