Lam Âm cũng không nán lại lâu mà chỉ hàn huyên vài câu với Hàn Ngữ Yên, trêu ghẹo Nam Nam mấy câu làm con bé cười nắc nẻ rồi cũng rời đi cùng bạn của mình.
Nam Nam nói Hàn Ngữ Yên vô tâm vô phế không phải là không có căn cứ, Lam Âm vừa rời đi không bao lâu thì cô đã vui vẻ dẫn con gái đi chơi, “không màng thế sự”. Với cô mà nói, cảm xúc chính là thứ vũ khí nguy hiểm nhất trong "gia phả" những hung khí có thể giết người. Con người nhất định phải điều khiển được cảm xúc của bạn thân thì mới có thể mạnh mẽ. Thật ra vừa rồi đối diện với Lam Âm tim cô cũng đập dữ dội lắm, ai bảo người ta là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô cơ chứ, dù hai người có chia ly vì bất cứ lý do tồi tệ nào thì cũng không thể phủ nhận quá khứ tươi đẹp trước kia. Đối với Lam Âm, Hàn Ngữ Yên chưa từng thật sự hận nàng, vị chi cũng từng là người thương của nhau nên cũng không nhất thiết phải cho nhau những cái nhìn hằn học, những câu chửi rủa mang nặng hơi thở "gợi đòn".
Nhận ra Nam Nam vẫn luôn tĩnh lặng, không nói một lời thì Hàn Ngữ Yên mới ngồi xuống trước mặt bé rồi hỏi: "Con gái mẹ không vui sao?"
Đôi mắt to tròn, đen láy của con bé đảo qua đảo lại rồi nhìn về phía mẹ mình, đôi môi nhỏ mềm mím chặt không đáp.
Hàn Ngữ Yên lại hỏi: "Mẹ dẫn con tới đây, con không thích sao? Lần sau mẹ dẫn con đi công viên giải trí nhé?"
Thấy Hàn Ngữ Yên kiên nhẫn nhìn mình chờ câu trả lời, con bé mới miễn cưỡng đáp:
"Mẹ dẫn Nam Nam đi đâu thì Nam Nam cũng vui hết, chỉ là con có chút xíu không vui thôi..."
"Vậy Nam Nam có thể chia sẻ một ít không vui đó cho mẹ không?"
Nam Nam xoắn hai tay vào nhau, đầu cúi xuống nhìn mặt đất mà lòng đắn đo không thôi. Đúng là cô giáo từng dạy là có gì cũng phải chia sẻ cho người khác, không thể ích kỷ mà giữ làm của riêng. Chia sẻ cho mẹ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?!
"Vừa nãy con thấy bạn học tiểu Mễ ở lớp học đàn của con cũng được bố mẹ dẫn đi chơi sở thú. Cậu ấy còn được bố cõng trên vai nữa,... Hức... Hức..."
Nói đến đây thì Nam Nam bắt đầu mếu máo muốn khóc, nước mắt cũng muốn ào ào tuôn ra khiến Hàn Ngữ Yên cảm giác sắp không xong rồi. Con gái của cô thật sự rất đáng thương, lại đến giai đoạn nó muốn bố rồi.
Hàn Ngữ Yên mau chóng ôm con vào lòng rồi dỗ dành, miệng không ngừng an ủi:
"Nam Nam ngoan nín nào, rồi mẹ sẽ tìm bố cho con nha, ngoan mẹ thương..."
Có lẽ đây chính là liều thuốc an thần tốt nhất lúc này, quả nhiên sau khi nghe vậy thì Nam Nam liền hết khóc, con bé sụt sịt mũi hỏi lại:
"Thật không mẹ?"
"Thật, mẹ hứa mà, mẹ sẽ mau chóng cho con cảm thụ cuộc sống một nhà ba người, có chịu không?"
"Ưm..."
Hàn Ngữ Yên lại ôm con đi thăm thú, bé con vừa khóc mếu máo giờ lại đang nằm trong lòng mẹ cười khanh khách với mấy bạn khỉ. Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của Nam Nam, Hàn Ngữ Yên không ngừng thở dài, cô ảo não thầm nghĩ: mẹ đi nơi nào tìm bố cho con đây hả Nam Nam?
***
Giữa trưa hai mẹ con đi vào một nhà hàng gần đó ăn trưa, Nam Nam hào hứng bòn rút túi tiền của mẹ mình khi gọi cả một tràng món ăn mà con bé thích. Hàn Ngữ Yên lại ảo não nhìn một bàn đầy những món khoái khẩu của con nít, trong vô thức cô đưa tay sờ ví của mình. Thôi kệ, vì con gái thì có tốn chút tiền cũng không sao, chỉ mong con bé kia ăn no xong liền quên đi vụ tìm bố mà cô đã hứa. Trong lòng Hàn Ngữ Yên lại thở dài vài lần nữa...
"Mẹ, Nam Nam muốn đi vệ sinh."
Hàn Ngữ Yên dắt con gái vào phòng vệ sinh nữ còn mình thì đứng chờ ở bên ngoài. Lúc này trên hành lang vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp, hình như đang tiến gần về phía cô. Hàn Ngữ Yên nhìn lên theo bản năng thì chợt giật mình, người phụ nữ xấu xa!
Khi nhìn thấy Hàn Ngữ Yên thì Giang Ngọc Hàm cũng không ngờ được, có nên gọi là có duyên hay không khi trong một ngày lại gặp nhau đến hai lần. Cũng may giờ nàng chỉn chu rồi chứ không lôi thôi như buổi sáng.
Oan gia! Oan hồn bất tán!
Hàn Ngữ Yên chỉ có thể tìm ra những từ như vậy để hình dung tình cảnh lúc này của mình. Cô tự nhủ bản thân nên làm thinh, làm như không biết nhau, mà chắc gì người ta cũng đã nhớ cô. Khoảng cách của hai người ngày một gần hơn, cái mà Hàn Ngữ Yên muốn chính là khoảnh khắc đi lướt qua nhau nhưng cố tình người kia lại không muốn thế, người này sinh ra xác định là để đối đầu với cô!
"Xin chào, không nghĩ tới còn có thể gặp cô ở đây, hồi sáng tôi có chút chuyện riêng nên không thể chào hỏi đàng hoàng với cô. Xin giới thiệu tôi là Giang Ngọc Hàm, hàng xóm của cô."
Hàn Ngữ Yên hoàn toàn hoá đá, cô còn đang chuẩn bị tâm lý chờ bị người kia châm chọc, không ngờ lại nghe được một tin động trời như vậy.
Hàng xóm? Really?
Phải nói là sốc không nhẹ, vốn cô còn chỉ không ưa cô ta vì vụ taxi ngày hôm trước, không ngờ bây giờ còn lòi ra thân phận này! Được lắm, không đánh mà khai, hết lần này tới lần khác coi cô như không khí khiến cô mất mặt mà giờ còn có gan đứng đây bắt tay chào hỏi?
Quả thật hồi sáng cô còn chưa nhìn kỹ khuôn mặt của hàng xóm nhà mình thì người ta đã "ngoắt đuôi" bỏ đi, nếu mà đứng nói chuyện một chút có khi cãi nhau rồi cũng nên. Lửa nóng đang cuồn cuộn lên trong lòng nhưng Hàn Ngữ Yên cố gắng dằn nó xuống. Trước nay cô là người kiểm soát cảm xúc rất tốt nhưng không hiểu sao lại cứ để bụng chuyện của cô gái này, phiền chết đi được!
Nhìn bàn tay đang chìa ra giữa không trung của Giang Ngọc Hàm, Hàn Ngữ Yên cắn răng mỉm cười, cũng đưa tay ra đáp lễ:
"Chào cô!"
Đúng lúc này thì Nam Nam đi ra, khi vừa nhìn thấy Giang Ngọc Hàm thì liền vui vẻ như bắt được vàng mà reo lên:
"Chị gái xinh đẹp, thật trùng hợp nha!"
"Ngoan, phải gọi là dì nghe không, Nam Nam đi ăn trưa với mẹ đó à?"
"Dạ..."
Nếu để ý sẽ thấy trên đầu Hàn Ngữ Yên vừa có một đàn quạ đen bay qua, cô thật muốn xách con bé kia về rồi đánh vào mông nó mà quát: Hàn Ngữ Nam, mẹ mới là mẹ của con!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)