Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8: Ức hiếp người quá đáng!

202 0 0 0

Hàn Ngữ Yên đi theo Giang Ngọc Hàm vào phòng ngủ của nàng, nơi mà Hàn Ngữ Nam đang ngủ ngon lành trên chiếc giường to lớn kia. Khi vừa nhìn thấy con gái vẫn đang an toàn, Hàn Ngữ Yên liền âm thầm thở phào một hơi nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì, điều này khiến Giang Ngọc Hàm tự cảm thấy không thể không công nhận cô là người rất giỏi che giấu tâm tư. Vừa rồi đích thực là nàng rất tức giận khi Hàn Ngữ Yên không chịu nhận điện thoại của mình. Nàng còn chuẩn bị vô số lời để mắng cho cô một trận nhưng khi đối mặt thì ngàn vạn lời nói như bị nghẹn ứ ở cổ họng, không cách nào nói ra được.

Thấy Hàn Ngữ Yên muốn ôm Hàn Ngữ Nam rời đi, nàng vội nhẹ giọng ngăn cản:

"Khó khăn lắm tôi mới dỗ con bé ngủ được, cô làm như vậy sẽ làm nó tỉnh giấc."

Thế nhưng Hàn Ngữ Yên chỉ lạnh giọng khẽ đáp:

"Có tôi ở đây con bé sẽ an tâm ngủ cho dù có chuyện gì xảy ra."

Quả nhiên khi nằm trong lòng mẹ mình thì Hàn Ngữ Nam vẫn không có chút dấu hiệu gì của việc sẽ bị đánh thức. Hàn Ngữ Yên cứ thế bế con đi qua Giang Ngọc Hàm, khi đi tới cửa chính thì bỗng cô dừng bước lại, hơi nghiêng mặt nói với nàng:

"Hôm nay, cảm ơn cô!"

Tiếng đóng cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của Giang Ngọc Hàm, nhiều lúc nàng cảm giác Hàn Ngữ Yên này thật khó nắm bắt. Khẽ thở dài một hơi, nàng trở về phòng rồi lên giường đi ngủ, đêm nay thức vậy là đủ rồi.

***

Hàn Ngữ Yên thay ra bộ quần áo ướt nước mưa của mình ra rồi ôm Hàn Ngữ Nam đi ngủ. Nhìn đứa bé đang ngủ yên lành trong lòng mình, tự dưng đáy mắt cô dâng lên một tầng sương mỏng. Chắc hẳn con bé đã vô cùng sợ hãi khi không thấy cô, là cô đã sai.

Nghĩ tới những lời vừa rồi Giang Ngọc Hàm đã nói với mình, thật sự thì cô cũng không có ý định phản bác, bởi chính cô cũng cảm thấy mình thật tồi tệ. Giang Ngọc Hàm nói với cô bộ dáng khi ấy của Hàn Ngữ Nam trông thật đáng thương, con bé đã cố hết sức với lên cái chuông cửa cao hơn mình nửa cái đầu để cầu cứu nàng. Hàn Ngữ Yên nghe vậy thì ngoài đau lòng ra còn có kinh ngạc nữa, không nghĩ tới con gái cô lại có một độ tin tưởng nhất định đến vậy dành cho Giang Ngọc Hàm. Giây phút ấy cô cảm thấy mình thật may mắn khi có Giang Ngọc Hàm là hàng xóm, chỉ cần nghĩ đến Hàn Ngữ Nam đi loạn rồi bị thất lạc, tim cô liền co bóp thật chặt.

Cúi xuống đặt lên trán con gái một nụ hôn, trong lòng Hàn Ngữ Yên lẩm bẩm: "Mẹ xin lỗi con gái!"

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Hàn Ngữ Nam cũng chỉ hỏi cô đã đi đâu, con bé không hề giận dỗi nửa lời, điều này khiến cô thật đau lòng. Con gái cô là đứa bé hiểu chuyện, trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Nhưng lứa tuổi như con bé đang ra không nên trầm ổn như thế, không biết từ bao giờ mà con bé lại càng dè dặt với cô hơn.

***

Trong hành lang bệnh viện, bệnh nhân và y bác sĩ hoà vào nhau tạo thành một đoàn người chật ních đi qua nhau. Vốn là bệnh viện trung tâm của thành phố nên lượng bệnh nhân tới khám chữa bệnh hàng ngày đều rất đông, không bệnh lớn thì bệnh nhỏ nên công việc của bác sĩ đều gần như kín lịch. Trước kia khi còn ở bên Mỹ thì Hàn Ngữ Yên đã quen với luồng công việc bận rộn của người bản xứ. Họ làm việc không kể ngày đêm, thậm chí có khi còn một tháng mới về nhà được một hoặc hai lần. Bởi vậy nên Hàn Ngữ Yên cảm thấy độ bận rộn hiện tại này vẫn quá nhẹ nhàng so với trước kia, cô vẫn kham nổi.

Hôm nay Hàn Ngữ Nam không phải đến lớp học đàn nên Hàn Ngữ Yên đành mạn phép dẫn con đi đến nơi làm việc. Tự sự cố lần trước, Hàn Ngữ Yên thật sự không dám để con gái ở nhà một mình nữa.

Bên ngoài sảnh khoa ngoại thần kinh, mấy cô y tá nhân lúc đang vãn người mà tranh thủ vây quanh Hàn Ngữ Nam một chút. Người thì khẽ sờ hai má mềm mềm của con bé, người thì lại ôm cả người lên mà cưng nựng khiến con bé không ngừng cười khúc khích. Ai bảo Hàn Ngữ Nam là một bé gái đáng yêu như vậy, khiến người ta không nhịn được mà muốn cưng chiều một phen, thậm chí còn có người muốn bắt cóc con bé đem về nhà mình nuôi.

Lúc Hàn Ngữ Yên thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc. Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng Hàn Ngữ Nam chỉ phá lệ hoà hợp với Giang Ngọc Hàm, không nghĩ tới chứng sợ người lạ của con bé gần như đã có cải thiện. Xem ra quyết định đưa con đi làm là một lựa chọn đúng đắn. Trước kia cô đã không có điều kiện cải thiện môi trường sống cho con bởi bệnh viện bên đó có quy định không được đưa con tới nơi làm việc.

Đúng lúc này có một cô y tá đi tới nói với Hàn Ngữ Yên:

"Bác sĩ Hàn, có một bệnh nhân yêu cầu cô đến khám tại nhà."

Hàn Ngữ Yên vẫn đánh giá bệnh án, không ngẩng đầu mà chỉ đáp:

"Trước giờ tôi không làm việc ngoài giờ, cô nói họ nếu có nhu cầu thì đến bệnh viện đặt lịch đi, tôi sẽ tiếp."

Lý Trân nhíu mày, khó xử nói:

"Bác sĩ Hàn, người đó nói nếu hôm nay cô không tới thì ngày mai cô khỏi tới bệnh viện làm."

Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ thường, bất chợt Lý Trân nghe thấy một tiếng cạch vô cùng dứt khoát phá tan bầu không khí tĩnh lặng ấy. Khi cô quay qua nhìn thì thoáng giật mình len lén đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, mắt mở lớn nhìn cây bút chì đã bị bẻ gãy làm hai nửa đang nằm trong tay Hàn Ngữ Yên. Trời ơi, bác sĩ Hàn coi vậy mà lại thật đáng sợ, đúng là lấy sự nghiệp của người ta ra đe doạ như vậy, phải cô thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Bệnh nhân kia có lai lịch lợi hại như thế nào mà có thể can thiệp vào hệ thống nhân sự của bệnh viện? Lý Trân không dám ho he nửa lời, đợi một lát sau cô mới dám lên tiếng:

"Bác sĩ Hàn, tôi... Tôi chỉ là người truyền tin vậy... Vậy tôi tan ca trước nhé..."

Khi tay Lý Trân đặt trên nắm cửa thì Hàn Ngữ Yên gọi lại khiến cô giật thót người, lưng bỗng đổ mồ hôi thật lạnh.

"Địa chỉ!"

Lý Trân ngơ ngác quay đầu, lắp bắp hỏi: "Hả... Cái gì mà địa chỉ?"

"Địa chỉ của bệnh nhân đó!"

"À à, để tôi nhắn tin địa chỉ cho cô, tôi đi trước, tạm biệt bác sĩ Hàn!"

Lý Trân bỏ lại một câu, ngay cả nhìn Hàn Ngữ Yên một cái cũng không dám mà chuồn thẳng ra về. Bác sĩ Hàn quá ngầu, nhưng cũng thật đáng sợ!

Hàn Ngữ Yên ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm mẩu bút chì bị mình bẻ gãy, nội tâm cô đang không ngừng kêu gào: ức hiếp người quá đáng!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: