Vốn dĩ Hàn Ngữ Yên đưa con về nhà trước rồi sẽ đi tới nhà bệnh nhân kia. Không nghĩ tới vừa về tới khu nhà mình thì điện thoại báo có tin nhắn, là Lý Trân gửi địa chỉ người kia cho cô.
Hàn Ngữ Yên nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn mà không sao tin nổi vào mắt mình được, thậm chí cô còn đích thân gọi lại hỏi Lý Trân liệu có đưa nhầm không.
Cuối cùng sự thật lại quá doạ người, là vô tình hay cố ý?
Khi Giang Ngọc Hàm mở cửa ra thì Hàn Ngữ Yên biết chắc rằng mình không đi lầm nhà bởi thái độ của đối phương rất là "đúng lý hợp tình", như thể đang chờ cô vậy.
"Nam Nam, con vào nhà trước đi, mẹ có chút việc qua nhà dì Hàm một lát."
Hàn Ngữ Yên cúi xuống nói với Hàn Ngữ Nam, thuận tiện mở cửa nhà mình cho con vào. Sau đó cô mới quay sang nhìn Giang Ngọc Hàm, đánh giá đối phương một lượt từ trên xuống dưới. Có vẻ Giang Ngọc Hàm mới đi làm về, trên người nàng vẫn còn vận bộ đồ công sở, thậm chí chân còn chưa thay giày cao gót ra.
Thầy Hàn Ngữ Yên im lặng nhìn mình như vậy, Giang Ngọc Hàm có chút không được tự nhiên bèn lên tiếng trước: "Tôi không nghĩ rằng bác sĩ Hàn sẽ định khám bệnh ở ngoài cửa, với tư thế như này?"
"Thất lễ rồi!"
Hàn Ngữ Yên nhận ra mình đã hơi phi lễ khi nhìn chằm chằm người ta như vậy. Dù trước đó có một vài hiểu lầm không vui nhưng việc gì ra việc đó, nếu đã liên quan đến công việc thì cô sẽ hoàn toàn nghiêm túc hoàn thành. Chỉ có điều khi nghĩ tới lời đe doạ mà Lý Trân chuyển lời mà đến giờ cô vẫn có cảm giác "không ăn ớt mà cay". Xem ra Giang Ngọc Hàm không phải người đơn giản như cô nghĩ, chuyện hôm nay là cố tình hay vô ý còn chưa chắc được. Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy!
Cũng không có tâm tình mà đánh giá cách trang trí nội thất trong nhà Giang Ngọc Hàm, sau khi ngồi xuống ghế sa lon thì ngay lập tức Hàn Ngữ Yên đã đi thẳng vào vấn đề. Cô nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, đơn giản hỏi:
"Cô Giang, không biết tinh thần cô đang gặp trở ngại gì?"
Giang Ngọc Hàm rót trà mời khách rồi mới thư thả đáp: "Từ trước tới nay tôi tự nhận mình là người rất yêu bản thân, cho nên đối với chuyện trau chuốt mình trước khi ra ngoài tôi vô cùng chú tâm."
"Tôi nghĩ là phụ nữ thì ít nhiều ai cũng có thói quen ấy, cô có nhầm gì giữa thói quen và bệnh không?" Hàn Ngữ Yên hơi nhíu mày hỏi.
"Đúng, đây là thói quen rất bình thường của phái đẹp, tôi không phủ nhận. Nhưng mà không hiểu sao gần đây tôi lại trở nên vô cùng thái quá, chỉ cần không trang điểm là không dám đi ra ngoài, đặc biệt là khi gặp..." Giang Ngọc Hàm dừng một chút, nàng đưa mắt nhìn Hàn Ngữ Yên thì nhận ra cô đang chăm chú nhìn mình như thể cố gắng nắm bắt thông tin từ lời nàng nói. Không lẽ muốn nàng nói cứ gặp Hàn Ngữ Yên cô là tôi lại thiếu tự tin?
"Cô luôn cảm thấy mọi chuyện trở nên thái quá và khác thường mặc dù nó rất bình thường?" Hàn Ngữ Yên hỏi lại, tay vẫn không ngừng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.
Giang Ngọc Hàm như được giải đúng huyệt, vừa nghe thấy thế thì nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc, còn không quên phụ hoạ thêm:
"Đúng vậy, cô còn nhớ sáng hôm đi đổ rác không, khi ấy tôi chỉ mới ngủ dậy nên..."
"Không thích chụp ảnh với người khác, không thích đi chung thang máy với người lạ, không thích chia sẻ cuộc sống thật lên mạng xã hội,... Cô có gặp phải những biểu hiện đó không?"
"Cái đó à... Hình như là có..." Giang Ngọc Hàm không nghĩ tới những thứ đó cũng là biểu hiện của bệnh, nàng còn nghĩ đó chỉ là một thói quen bình thường mà thôi.
Thì ra là vậy, Hàn Ngữ Yên có chút ngạc nhiên nhìn Giang Ngọc Hàm. Trước giờ người mắc bệnh này thường phần lớn chỉ gặp ở những ngôi sao, hay những người có sức ảnh hưởng sâu rộng với công chúng. Không ngờ một người có nghề nghiệp không liên quan như Giang Ngọc Hàm cũng bị, hơn nữa lại chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý?
"Cô Giang, theo chẩn đoán ban đầu của tôi thì cô đã mắc chứng gánh nặng thần tượng."
Hầu hết những người mắc phải chứng bệnh này thường rất ít cho rằng đó là một căn bệnh và không bao giờ tìm đến bác sĩ tâm lý. Giang Ngọc Hàm là một trong số ít trường hợp đặc biệt mà cô gặp phải. Người này, có chút thú vị đây!
"Gánh nặng thần tượng? Là bệnh gì?"
"Lát trở về tôi sẽ gửi bản thảo chi tiết về chứng bệnh này cho cô. Nhìn theo góc độ của tâm lý học thì chính là một kiểu tâm lý theo chủ nghĩa hoàn hảo, là một dạng yêu cầu quá cao đối với bản thân. Người mắc chứng này đặc biệt để ý tới cái nhìn của mọi người đối với mình, lúc nào cũng luôn trong trạng thái hoàn hảo. Gánh nặng thần tượng bình thường thì giúp người ta có động lực tiến về phía trước, nặng hơn thì sẽ trở thành yếu tố khiến người ta bị áp lực."
Hàn Ngữ Yên gấp sổ tay lại rồi mỉm cười một cái nhìn Giang Ngọc Hàm vẫn đang nghiền ngẫm thông tin mà cô vừa nói: "Đừng lo lắng, bình thường chứng này rất khó để cải thiện nhưng vào tay tôi thì nó lại khác."
Giang Ngọc Hàm nhìn thẳng vào người đối diện, không hiểu sao nàng lại có một loại cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào người này. Bàn tay đặt trên sofa khẽ siết chặt như muốn trấn áp sự xáo trộn trong lòng mình lúc này.
"Bác sĩ Hàn, tôi tin cô!"
Hàn Ngữ Yên chỉ mỉm cười, không đáp. Có vẻ như trước đó cô đã hiểu lầm cô gái này rất nhiều. Vụ tắc xi lần đó, có lẽ là do cô ấy không thích ứng được khi ở cùng người lạ, nhưng mà Nam Nam... Không phải cũng là người lạ sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)