Buổi trưa, Hàn Ngữ Yên vội thu xếp bàn giao lại công việc cho đồng nghiệp rồi nhanh chóng đi tới trung tâm dạy đàn đón Nam Nam đi ăn trưa. Có lẽ chiều nay cô đành phải "địu con" đi làm rồi.
Khi cô vừa bước tới ngoài cửa lớp học đã nghe thấy tiếng đàn thật êm tai, cô cố tình dừng cước bộ lại, sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm gián đoạn khung cảnh tươi đẹp kia. Khúc nhạc đang được chơi là bản tình ca lãng mạn nào đó mà cô không biết tên. Chỉ biết khi tiếng đàn cất lên, trong khán phòng đồng loạt đều yên tĩnh lắng nghe và cảm nhận. Phòng học là một phòng lớn có hai cửa ra vào, Hàn Ngữ Yên vô thức im lặng đi vào từ cửa sau rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Khi vào rồi cô mới nhận ra trong phòng không chỉ có các bạn học trò mà còn có cả phụ huynh nữa.
Người đang chơi đàn là một cô gái có mái tóc dài tới thắt lưng. Cô mặc chiếc váy màu trắng, ánh mặt trời phủ xuống mái tóc màu hạt dẻ khiến cả người cô như được phát sáng, lung linh diệu kỳ. Hàn Ngữ Yên nhìn không rời mắt, mặc dù cô không quá am hiểu về âm nhạc nhưng cũng có chút khả năng cảm thụ. Người kia ngồi thẳng tắp để lộ bóng lưng đầy ưu thương nhưng cũng quá đỗi quật cường. Nhìn cảnh này lại khiến Hàn Ngữ Yên chợt nhớ tới vài câu hát:
"Tháng năm vội vã ta bỏ lỡ bao điều
Màu hoàng hôn năm ấy đã phai đi nhiều
Tháng năm đẹp nhất em bỏ lỡ một người
Đã từng cùng nắm tay đi qua cơn mơ..." (*)
Tiếng đàn ngừng lại, đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên đem Hàn Ngữ Yên đang thất thần chìm trong suy nghĩ trở về với thực tại. Giây phút cô ngẩng đầu lên cũng là lúc cô gái kia đứng dậy và quay người lại cúi chào mọi người. Bỗng chốc một tiếng "đinh" thật lớn vang lên như khiến não bộ Hàn Ngữ Yên muốn nổ tung. Người đó sao lại...
Hàn Ngữ Yên không biết mình rời khỏi trung tâm dạy đàn như thế nào, cho tới khi Nam Nam ở bên cạnh líu ríu không ngừng mới khiến cô tỉnh táo lại.
"Mẹ, có phải cô giáo Lam chơi đàn rất lợi hại hay không?!"
"Cô giáo Lam...?"
"Đúng ạ, cô ấy tên là Lam Âm, sau này cô ấy sẽ là cô giáo dạy đàn của lớp tụi con đó."
Hàn Ngữ Yên khẽ ngẩng đầu nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ thủy tinh, đôi mắt trĩu nặng trầm tư. Tô mì thịt bò trước mặt cô vẫn chưa có dấu hiệu động đũa, dường như chủ nhân của nó không còn tâm tình để mà ăn nữa.
Lam Âm...
Hàn Ngữ Yên khẽ thở dài, tại sao sau nhiều năm như vậy, sau khi cô đã có thể gần như lãng quên được con người đó thì lại bỗng nhiên xuất hiện. À không phải, thành phố này vốn thuộc về người đó, mà cô lại chỉ là khách qua đường ghé thăm vào thế giới của người ta mà thôi.
Lam Âm, liệu rằng chúng ta có thể đối diện với nhau, với tư cách như những người từng quen hay không đây? Hay là em vẫn muốn coi tôi như một kẻ ngốc để em mặc sức đùa bỡn!
Gió nổi lên mãnh liệt, cành cây bên ngoài xào xạc cọ vào cửa sổ khiến Hàn Ngữ Yên vốn ngủ không sâu tỉnh giấc. Chỗ bên cạnh đã trống không từ bao giờ, cô xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách không có ai, Lam Âm đã đi đâu vào lúc nửa đêm thế này? Hàn Ngữ Yên định lấy điện thoại gọi thử thì chợt nghe thấy tiếng động cơ xe ở bên ngoài, cô nghi hoặc đi ra ban công nhìn thử. Đèn đường màu vàng nhạt đủ để cô nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng màu đen kia. Có hai người một nam, một nữ lần lượt xuống xe rồi nói lời gì đó mà cô nghe không rõ lắm. Cô không nhìn rõ khuôn mặt hai người họ, còn nghĩ chắc chỉ là người trong khu này. Hàn Ngữ Yên lại trở vào phòng khách, cô quyết định ngồi xuống sô pha để đợi Lam Âm về thay vì gọi điện thoại cho cô ấy.
Tiếng mở cửa vang lên, gió mùa đông ùa vào chợt khiến Hàn Ngữ Yên lạnh phát run mà đưa tay lên ôm vai mình. Trong phòng không mở đèn, cô thấy Lam Âm đang rón rén cởi giày, động tác nhẹ nhàng như sợ sẽ khiến cô bị đánh thức. Hàn Ngữ Yên vươn tay mở đèn nhỏ trong phòng, ánh đèn vàng khiến Lam Âm giật mình đánh rơi cả túi xách đang cầm trong tay. Hàn Ngữ Yên nhẹ giọng hỏi:
"Em đi đâu mà khuya quá vậy?"
Lam Âm ậm ừ nhìn Hàn Ngữ Yên một chút rồi lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nàng đi tới bên cạnh sô pha rồi đáp:
"Công ty có việc đột xuất cần em tới xử lý gấp, em đã đánh thức chị à?"
"Không có, chị bị gió ngoài ban công..."
Như chợt nhớ tới điều gì đó, Hàn Ngữ Yên cố gắng căng mắt nhìn Lam Âm, chính xác hơn là nhìn bộ quần áo mà nàng đang mặc. Kiểu dáng này, màu sắc này và cả cái túi xách màu xanh kia nữa đều giống y như của cô gái vừa rồi mà cô nhìn thấy. Bỗng nhiên cô đứng bật dậy đi ra cửa mở đèn lên, cả căn phòng bỗng chốc sáng trưng khiến Lam Âm muốn nhắm mắt lại. Giây phút này Hàn Ngữ Yên cũng cảm thấy thật chói mắt, chói đến phát đau nhưng không phải vì ánh sáng đột ngột từ đèn huỳnh quang mà là bộ quần áo mà Lam Âm đang mặc. Người đàn ông đó, cái ôm hôn thắm thiết đó đang lý giải cho điều gì đây? Giọng cô bỗng lạc đi, trầm thấp hỏi:
"Người đàn ông đó là ai?"
Lam Âm hơi sững sờ một chút nhưng vẫn cố hỏi lại:
"Ý chị muốn hỏi là người đàn ông nào?"
"Cái người mà em vừa ôm hôn tình tứ ấy..."
Lam Âm bỗng loạng choạng lụi ra sau vài bước. Hàn Ngữ Yên thấy vậy thì khẽ cười, nụ cười đắng chát ấy càng khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đáp án đã quá rõ rồi, cô vậy mà phát hiện ra quá muộn.
***
"Đùng đoàng..."
Tiếng sấm rạch ngang trời như muốn đảo lộn cả một vùng đất yên bình, Hàn Ngữ Yên tỉnh lại từ trong cơn mê dài. Lúc này cả người cô đều nhễ nhại mồ hôi, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa to, tiếng trẻ em khóc khiến cô chợt choàng tỉnh hẳn.
Nam Nam sợ nhất là khi trời mưa to, tiếng sấm chớp đùng đoàng vang lên sẽ khiến con bé bị tỉnh giấc. Hàn Ngữ Yên vội chạy sang phòng nhỏ dỗ con, Nam Nam đáng thương giờ phút này yếu đuối như một chú mèo nhỏ không nơi nương tựa đang vùi vào lòng mẹ mà khóc thật thương tâm. Hàn Ngữ Yên trông vậy thì lòng như bị vùi nát, thất bại lớn nhất của cô chính là chưa thể chữa khỏi bóng ma tâm lý của con gái mình. Trẻ con đều có tâm tính nhạy cảm, kể cả khi còn nằm trong tã lót thì con bé vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của ngày đó, cũng là một ngày trời mưa tầm tã, gió giật mây giăng.
(*) Trích "Chúng ta không có sau này" - Hương Tràm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)