Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Sợ sấm

204 0 0 0

"Nam Nam? Sao lại thành ra thế này?"

Nam Nam chỉ khóc nức nở rồi oà vào ôm lấy chân Giang Ngọc Hàm, con bé khóc đến tê tâm liệt phế khiến nàng đau lòng không thôi. Nàng bế con bé vào nhà, vừa đi vừa không ngừng dỗ dành. Đến mãi một lúc sau khi thấy Nam Nam ngừng khóc, nàng mới hỏi:

"Sao con lại khóc? Mẹ con đâu rồi?"

"Nam Nam không biết, ông trời kêu to quá... Nam Nam sợ... hức... mẹ không ở nhà... Oa... Oa..."

Con bé lại khóc, Giang Ngọc Hàm thấy vậy thì nhíu chặt mày lại, trong lòng thầm mắng Hàn Ngữ Yên kia sao lại vô lương tâm đến thế, không lẽ cô ta không biết con gái mình sợ sấm hay sao?

"Nam Nam ngoan nín đi, dì Hàm ôm con ngủ chờ mẹ về nha..."

Có vẻ như con bé vẫn hơi do dự điều gì đó, Giang Ngọc Hàm lại thủ thỉ:

"Ngoan, Nam Nam yên tâm ngủ đi rồi dì gọi điện thoại cho mẹ con về nhé?"

Lúc này con bé mới yên tâm một chút, tuy đã ngừng khóc nhưng mũi vẫn sụt sịt, bao nước mắt nước mũi cứ thế lau hết vào áo ngủ bằng lụa của Giang Ngọc Hàm. Nàng trước giờ đều có bệnh ưa sạch sẽ nhưng kì lạ là lần này lại để mặc con bé làm càn, thậm chí còn không phát hiện áo mình đã bị ướt một mảng.

Ẵm Nam Nam đặt lên giường, chỉnh lại chăn cẩn thận rồi nàng mới yên tâm rời khỏi phòng.

Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reo từng hồi nhưng không có ai bắt máy. Nàng lại kiên trì gọi tiếp, đến cuộc thứ ba thì đột nhiên tín hiệu bên kia tắt ngủm, đối phương đã khoá máy. Giang Ngọc Hàm nhìn cảnh đêm ngoài ban công, những hạt mưa rơi ngày càng nhiều, trĩu nặng rơi xuống những vòm lá, đánh mạnh vào lòng nàng bao mối ưu tư muộn phiền. Từ khi nào mà nàng trở nên thích lo chuyện bao đồng như vậy rồi? Vốn dĩ chỉ muốn tiếp cận Hàn Ngữ Yên, rồi từ cô mà moi đươc thông tin nàng cần. Nhưng dường như kế hoạch của nàng đang bị chệch hướng thì phải.

Nhìn về phía cảnh cửa phòng ngủ đang đóng chặt kia, lòng nàng lại chìm vào đáy cốc.

***

Hàn Ngữ Yên thành công đưa Tần Viện về Tần gia. Vừa rồi cô đã phải căng não mà cắt đuôi mấy chiếc xe theo đuôi phía sau mình. Làm minh tinh đúng là khổ đủ đường, ngay cả chút không gian được sống theo ý thích cũng hiếm hoi có được. Cô đỡ Tần Viện vào nhà, dưới sự giúp đỡ của người giúp việc mới đưa được cô ấy lên phòng ngủ. Bên ngoài trời đã ngớt mưa, nhưng sấm chớp vẫn dội vang trời đất, nghe tiếng sấm đánh ở đằng xa xa kia nhưng Hàn Ngữ Yên cảm thấy như đang đánh vào lòng mình, cô thật sự không an tâm về Nam Nam.

Chỉnh lại góc chăn cho Tần Viện, cô cũng đứng dậy rời đi. Nhưng lúc này bỗng có một bàn tay níu tay cô lại, Hàn Ngữ Yên quay đầu nhìn, Tần Viện vẫn nhắm nghiền hai mắt ngủ say.

Có thể chỉ là phản xạ tự nhiên, khi con người ta không tìm được cảm giác an toàn kể cả trong giấc ngủ thì họ sẽ tìm cách bám víu vào bất cứ thứ gì bên cạnh. Hàn Ngữ Yên thở dài gỡ tay cô ấy ra rồi đặt vào trong chăn, tay cô với tờ giấy nhớ và bút ở trên bàn trà, sau khi ghi vài dòng rồi đặt lại chỗ cũ.

Sau khi ra khỏi Tần gia thì Hàn Ngữ Yên mới đau đầu nhận ra đây là khu nhà cao cấp, xe taxi không được đi vào bắt - trả khách. Vừa rồi khi bắt taxi xong lại nhận ra bị bám đuôi nên cô cho tài xế quay lại tầng hầm quán bar, tự mình lái xe của Tần Viện đi về.

Tiếng nước mưa lộp bộp trên chiếc ô màu đen như thời khắc nhắc nhở cô Nam Nam đang ở nhà một mình. Bất chấp mưa gió, Hàn Ngữ Yên đi thật nhanh ra khỏi khu nhà này, đường đi cũng phải mất hơn hai mươi phút. Khi ra đường quốc lộ cô liền bắt được một chiếc xe, nhanh chóng về nhà mình.

Hàn Ngữ Yên vội chạy lên nhà, cả người cô đều đang lạnh cóng vì đi trong mưa cả gần nửa tiếng đồng hồ, mặc dù có ô nhưng có cũng như không trong cái thời tiết khắc nghiệt này. Thế nhưng cô cũng không bận tâm tới, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là trở về xem Nam Nam.

Không thấy con bé đâu...

Hàn Ngữ Yên lại tìm khắp các phòng khác nhưng kết quả chỉ có một, không thấy!

Lòng cô như bị cái gì mạnh mẽ đánh vào, cô hốt hoảng không biết phải nên làm gì. Có khi nào con bé bị bắt cóc? Nhưng cửa không có dấu hiệu bị phá, cửa sổ vẫn đóng kĩ chốt trong, mà trong nhà cũng không có dấu vết xê dịch đồ đạc. Có lẽ con bé đã chạy ra bên ngoài cũng nên. Nghĩ vậy, Hàn Ngữ Yên vội vã chạy ra ngoài tìm con, nhưng khi cô vừa ra tới cửa thì cửa nhà hàng xóm bất ngờ mở ra, đối diện cô là gương mặt khó ở của Giang Ngọc Hàm.

Lúc này Hàn Ngữ Yên chẳng còn tâm tình nào để bận tâm đến cô gái này, cô định chạy xuống lầu thì người kia không nhanh không chậm lên tiếng:

"Cô tìm Nam Nam?"

Hàn Ngữ Yên ngay lập tức dừng cước bộ, cô nhìn Giang Ngọc Hàm với ánh mắt đầy nghi hoặc, miệng lắp bắp hỏi:

"Cô... Cô biết con bé đi đâu sao? Con... Con bé đang ở đâu? Cô mau nói cho tôi biết đi."

Không hiểu sao Giang Ngọc Hàm thấy lửa nóng trong lòng dâng lên tột độ, thấy bộ dáng sốt ruột kia nàng càng muốn chỉnh cô ta một trận:

"Biết... Hay không biết thì có liên quan gì tới tôi? Tôi còn nghĩ cô quên mất mình còn có đứa con gái nhỏ đang sợ sấm ở nhà..."

"Giang Ngọc Hàm!"

Không đợi Giang Ngọc Hàm nói hết câu thì Hàn Ngữ Yên đã lạnh giọng cắt ngang. Cô không sợ người ta nói móc mình, nhưng không phải lúc này, nhất là khi tình hình của con gái cô còn chưa rõ ràng. Cô biết bản thân có lỗi, nhưng không phải ai cũng có quyền chỉ trích cô như vậy, đặc biệt là người không có quan hệ gì như Giang Ngọc Hàm.

Giang Ngọc Hàm bình tĩnh lại nhìn Hàn Ngữ Yên, sau khi bất ngờ bị quát như vậy thì nàng cũng không còn tâm tình gì để nói móc người kia nữa, nàng chỉ đứng sang một bên rồi ra hiệu nhìn vào trong nhà mình. Coi như số nàng xui nên mới gặp phải Hàn Ngữ Yên vậy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: