Sáng chủ nhật, không biết thần thánh phương nào đã ban cho Hàn Ngữ Yên nhiều năng lượng tới vậy. Hôm nay cô dậy rất sớm, đến cả Nam Nam đang ngủ ngon cũng bị giật mình tỉnh giấc mà không biết lý do là gì. Cô bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, đến cả những cái bát được cất gọn trong tủ cũng bị cô lôi ra rửa lại, quần áo của hai mẹ con cứ hết lứa này đến lứa khác được bỏ vào máy giặt. Sau khi xong hết thảy thì cô lại đi lau nhà, vừa lau vừa hát vu vơ mấy câu hát chưa từng biết tên.
Nam Nam đưa tay lên dụi mắt nhìn con người đang siêng năng đột xuất kia vậy mà chính là mẹ của bé. Tin được không cơ chứ? Ngày thường ngay cả quần áo cũng là khi nào hết đồ mặc mẹ mới đem giặt một lượt, hết bát ăn cơm thì mới đi rửa một thể, nào có siêng như bây giờ...
"Nam Nam dậy rồi hả con, mau đi làm vệ sinh cá nhân đi rồi mình ăn sáng nhé!"
Hàn Ngữ Yên vẫn không ngừng việc trên tay, cô quay sang nói với con gái bảo bối còn đang chưa hết kinh ngạc nhìn mình. Chắc có trời mới biết, giờ phút này trong lòng Hàn Ngữ Yên đang cười ha hả vì đắc ý không thôi như muốn nói: kinh ngạc lắm đúng không con gái, mẹ của con chăm chỉ đó giờ nha!
Cô thu lại mấy bịch rác trong tay chuẩn bị đem xuống lầu vứt, khi vừa mở cửa ra thì đúng lúc cửa nhà đối diện cũng được mở ra. Hàn Ngữ Yên nhìn sang theo bản năng, đến đây ở cũng được gần một tháng mà cô còn chưa biết mặt hàng xóm nhà mình nữa, hình như không phải phép cho lắm.
Người kia cũng nhìn liếc qua Hàn Ngữ Yên, trong nháy mắt có chút không ngờ tới lại trùng hợp thế này, nàng cũng đang muốn đi vứt rác. Bỏ qua nụ cười xã giao cùng tiếng chào hỏi đầy khách sáo của cô hàng xóm, cô nàng lạnh lùng đóng cửa lại, quay gót về hướng cầu thang. Vì khu chung cư này được xây theo kiểu thân thiện môi trường nên được chia ra nhiều khu, mỗi khu chỉ có hai tầng lầu, mỗi tầng lầu cũng chỉ có hai căn hộ kiểu lớn. Vì thế đương nhiên là không có thang máy mà đi.
Hàn Ngữ Yên như bị hoá đá tại chỗ, thái độ này là thế nào? Trong vòng một tuần mà cô bị những hai người coi thường, ông trời còn muốn cô làm người lương thiện nữa hay không hả?!
Giờ cô mới biết còn có loại hàng xóm hách dịch như vậy đó, tưởng cô báu bở gì lắm chắc!
Hàn Ngữ Yên cũng nhanh chóng đi theo phía sau hàng xóm hách dịch của mình, vừa đi còn không quên vận dụng bảy mươi hai chiêu lườm nguýt của bản thân để áp dụng lên người phía trước.
Giang Ngọc Hàm đi ở phía trước, bộ dáng trông có vẻ thong dong là thế nhưng thực ra lại đang hồi hộp muốn chết. Tại sao lại gặp nhau trong tình trạng này, nàng mới vừa ngủ dậy liền đi vứt rác, còn chưa kịp đi làm vệ sinh cá nhân, trông nàng hiện tại nhất định là xấu muốn chết. Nghe thấy tiếng bước chân không nặng không nhẹ ở phía sau, tim nàng lại càng thêm đập nhanh. Ông trời đúng là muốn trêu ngươi, Giang Ngọc Hàm nàng yêu nhất chính là nhan sắc của bản thân, điều mà nàng không chấp nhận được nhất chính là bị người khác trông thấy gương mặt xấu của mình. Mà lần này, vậy mà để Hàn Ngữ Yên thấy được, đời nàng coi như bỏ rồi!
Rác của Hàn Ngữ Yên là rác thải nhựa nên sẽ vứt ở thùng rác màu vàng, còn Giang Ngọc Hàm bỏ rác tái chế nên sẽ bỏ vào thùng màu xanh, ngược hướng với cô hàng xóm nhà nàng. Giờ phút này nàng cảm thấy đây chính là ân huệ lớn nhất mà ngày hôm nay Chúa ban cho nàng. Đi ngược hướng, nàng còn có thể đi thẳng ra công viên luôn cũng được. Nàng thà là để người dưng nhìn mình còn hơn bị Hàn Ngữ Yên chê cười.
Hàn Ngữ Yên thấy người kia vứt rác xong cũng không quay lại, cô cũng chẳng thèm để ý nhiều mà phủi tay đi lên nhà. Loại người này nên ít tiếp xúc thì hơn, cô còn sợ bị lây bệnh lậu.
***
Nam Nam ngoan ngoãn dang tay ra cho mẹ mình mặc quần áo, miệng không ngừng líu lo vui sướng. Hôm nay mẹ sẽ dẫn bé đi sở thú, bé sẽ được gặp những người bạn mà bé yêu mến. Có bạn hổ này, bạn gấu này, có cả bạn hươu nữa... Tất cả đều rất là đáng yêu!
"Lát nữa tới sở thú con phải nghe lời mẹ không được chạy loạn nha, đừng để lạc nhau nhé."
"Con biết rồi ạ, lần nào đi mẹ cũng nhắc, con thuộc lòng luôn rồi."
"Mẹ nhắc không thừa bao giờ!"
Hàn Ngữ Yên chuẩn bị xong xuôi liền dắt tay Nam Nam đi sở thú, chủ nhật nào cũng vậy, dù cho có bất cứ việc gì thì cô cũng gạt sang một bên để ở bên con gái. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của bác sĩ Hàn.
Vốn sĩ hôm nay cô tất bật dọn dẹp nhà cửa như vậy cũng chỉ vì một chân lý mà bao người vẫn thường tâm đắc. Khi bản thân bận rộn thì bạn sẽ không còn sức để nghĩ nhiều đến chuyện khác. Cô không muốn nghĩ đến chuyện không vui kia nữa nên phải kiếm việc cho bản thân làm, quả thật là hữu hiệu không thôi. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, ở đời còn có cái gọi là chạy trời không khỏi nắng, vậy mà mẹ con cô lại gặp phải Lam Âm ở sở thú. Này là nghiệt duyên hay là do cô xui xẻo vậy?
Khi Hàn Ngữ Yên đang muốn làm như không nhìn thấy ai kia thì con gái bảo bối của cô lanh lảnh kêu lên:
"Cô giáo Lam, cô giáo Lam..."
Lam Âm ở đằng kia đang mua vé thì nghe thấy hình như có người gọi mình, khi quay lại thì cô giật mình không thôi, giây phút ấy còn kèm theo vài tia vui mừng nữa. Cô nói gì đó với vài người bạn của mình rồi đi tới trước mặt Hàn Ngữ Yên, ngữ điệu vui vẻ nói:
"Không ngờ có thể gặp được chị ở đây, đưa con gái đi chơi sao?"
Từ lần gặp nhau ở trung tâm dạy đàn thì Lam Âm mới biết Hàn Ngữ Yên đã có con gái, không nghĩ tới chị ấy đã kết hôn rồi. Nhìn tuổi của đứa nhỏ, sau khi chia tay không bao lâu mà chị ấy đã vội kết hôn, chị ấy hận cô lắm có phải không? Nếu cho cô cơ hội thì cô có thể giải thích tất cả, nhưng hiện tại người ta đã có gia đình êm ấm rồi, cô có nói gì thì có ích gì đâu?
Hàn Ngữ Yên chỉ "ừm" một cái rồi thôi, còn Nam Nam thì ríu rít nắm tay nắm chân cô giáo Lam của bé. Hàn Ngữ Yên ở bên cạnh thấy vậy cũng chỉ biết đưa tay lên đỡ trán, không biết bản tính mê gái của nó được di truyền từ ai nữa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)