Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: CHÂU THẨM YÊN - KHA ÁNH CẨM:

281 0

 

Ta mơ màng mở mắt. Hơi nhức khi tiếp xúc với ánh sáng. Một lúc lâu, khi đã quen dần ta mới nhận ra đó chẳng qua chỉ là khoảng sáng của ánh nến. Một chút sáng như vậy mà ta đã cảm thấy khó chịu, có lẽ ta đã nằm quá lâu rồi chăng?

Ta đói muốn xỉu, mặc kệ ngoại cảnh kỳ lạ ra sao liền xoa bụng nhăn nhó ngồi dậy. Kiếm cái gì ăn đã.

Nếu ta không té ngã thì có lẽ cũng không thể sớm phát hiện ra sự kinh hoàng trong căn phòng này.

"Đây... đây là đâu?"

Ta lắp bắp trong miệng, hốt hoảng nhìn xung quanh căn phòng.

"Cái thể loại cổ điển quái gở gì đây?"

Ta sợ hãi lao ra ngoài, tiếng cửa kêu "uỳnh" như muốn phá làng phá xóm. Nhưng ta mặc thây, cứ ra ngoài trước đã.

Ta nhìn toàn bộ khung cảnh. Một lần nữa ta rơi vào khó hiểu. Ta rõ ràng là sống ở thành phố, cái cảnh làng quê này, làm sao có thể?

Chẳng lẽ ta say xỉn nên "đánh võng" về đây?

Chờ chút, ta... ta không thể nào say xỉn được. Ta chắc chắn.

Ta ôm đầu, cố nhớ lại chuyện xảy ra trước đó. Ta khi đó rõ ràng tuyệt vọng, đang bất thần đi bộ và suy nghĩ về những lời Tổng Giám Đốc trách cứ.

"Cô thật bất tài"

A!

Ta ngồi sụp xuống, lắc lắc đầu. Lần đầu tiên có người nói ta như vậy. Cũng không chính xác, không phải lần đầu tiên ta bị mắng như thế, nhưng chính là... cái vẻ mặt của Tổng Giám Đốc lúc đó quả thực làm ta vừa run rẩy lại cảm thấy tổn thương quá độ. Ta lần đầu gặp một ánh mắt "khát máu" như thế, lại còn là hướng về ta nên khi đó... ta quả nhiên là đứa nhịn khóc không giỏi mà.

Sau mấy lời mắng nhiếc đó ta chạy biến, không quên "khuyến mãi" cho Tổng Giám Đốc dáng vẻ "mít ướt" nực cười của mình.

Chuyện sau đó... sau đó... sau đó như nào quả nhiên ta không nhớ được nữa.

Khi ta đang tuyệt vọng để nhớ lại thì một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai phải ta khiến ta hoảng sợ lập tức đứng bật dậy. Tất nhiên là có la hét, nhưng khi xác định đối diện mình "là người" ta mới ngậm miệng lại.

"Cái..."

Miệng ta ngậm chưa được bao lâu lại lần nữa rộng ngoác ra. Lão bà bà trước mắt ta vận một trang phục vô cùng giống... giống trong phim, mà lại là phim cổ trang mới nực cười.

Ta méo mặt. Miệng vẫn một tư thế không-thể-khép-lại.

"- Cô nương, cô tỉnh rồi sao?"

- - -

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ miệng lão bà bà, cuối cùng ta cũng có thể hiểu được rồi.

Ta xem đủ phim, đọc đủ những bộ truyện tiểu thuyết để có thể phân tích được hoàn cảnh.

Ta sẽ không giống các nữ chính kia, với gương mặt như hết hồn rồi oang oang miệng "các người điên rồi", hay "các người lừa tôi phải không" đâu. Ta chắc chắn sẽ không làm vậy. Ta...

Ta bấm đầu móng tay vào da thịt đến gần như chảy máu, đau đến méo mó gương mặt mà sự thật vẫn không đổi thay. Ta nghĩ như này không phải mơ nữa rồi.

Đúng là ác mộng.

Lão bà bà nói rằng một người nào đó đã nhảy xuống hồ cứu ta. Còn ta lúc đó trong tình trạng không mảnh vải che thân, bất tỉnh nhân sự... thật là xấu hổ mà.

Khi mặt ta đỏ phừng phừng lên thì lão bà bà lập tức xoa dịu bằng một câu "khi ấy chỉ có mỗi ta và nam nhân đó".

Ta đang dãn mặt, nhưng ngẫm lại lời kia thì lại lập tức như muốn nổi đóa lên. "nam nhân", tức là đàn ông rồi còn gì?

Tấm thân ta không ngờ lại bị vấy bẩn, là nhìn thôi cũng chính là làm bẩn sự trinh trắng của ta rồi.

Khốn khổ, nhưng nghĩ lại, cũng may mà còn sống.

Nhưng... sống như này thà chết còn hơn. Tại sao, phép màu nào lại đưa đẩy ta đến nơi này đây?

Ta thừa nhận, ta nguyện bị Tổng Giám Đốc chửi rủa một ngàn năm để thoát khỏi cảnh khốn đốn này, còn hơn là phải sống một ngày trong cái nơi không chút thân thuộc.

Ta rõ ràng đi xuyên về quá khứ, như vậy thật là tuyệt đường sống của ta. Ta nào đâu biết cái thời này ra sao, mọi thứ đều cổ quái xa lạ. Chẳng thà đi đến tương lai còn tốt hơn...

Lão bà bà để lại cho ta chút bánh bao rồi về phòng. Còn mình ta trong căn phòng lạnh lẽo này. Ta bị bất ngờ làm no bụng, chẳng buồn mà ăn nữa, cũng chẳng còn đói.

Ta lên giường, mắt trợn ngược cho đến sáng.

- - -

Đếm sơ qua, ta cũng đã ở đây được ba tháng. Có vất vả, công việc chân tay thực sự quá sức với một đứa chỉ ngồi bàn máy tính làm việc như ta. Nhưng ở đời có câu, "chăm hay không bằng tay quen", ta quen dần rồi nên cũng không còn quá mệt mỏi.

Ta làm không công cho lão bà bà như là trả ơn đã chăm sóc ta một tháng trời. Ta không cần tiền, rõ ràng rồi, ta chẳng cần thăng tiến gì ở cái xứ này cả, ngân lượng ta thậm chí còn chẳng biết tiêu.

Cái ta cần ở nơi đây chính là chỗ ăn, chỗ ngủ và... tìm kiếm cách để quay về thực tại. Ta ra sức làm cho xong công việc của mình rồi mau chóng đi dò xét xung quanh. Ta không có manh mối, cái gì khác lạ là ta quan sát cho bằng được, biết đâu ta may mắn thoát được thì quả là kì diệu.

Công việc chính của ta ở đây là rửa chén đũa. Lão bà bà mở tiệm kinh doanh đồ ăn bởi vậy công việc của ta là không thể làm là xong. Ta canh chừng đúng khoảng mười giờ đêm là tiệm đóng cửa mới dám mò ra khỏi nhà.

Nhưng khổ một nỗi, mắt ta không được tốt lắm nên muốn quan sát trong màn đêm rất khó khăn. Ta không cận nhưng cũng chẳng tinh mắt. Vậy nên... một chút chuyển động quái gở ta cũng tự cho là khác lạ, hùng hục lao tới kiểm tra.

Nhưng, lại chẳng có yếu tố nào là kì diệu để đưa ta quay về thực tại.

Ta không vì vậy mà tuyệt vọng, thực tế, cuộc sống nơi đây tuy vất vả nhưng cũng khá thoải mái, con người chan hòa. Chí ít thì chẳng ai mắng nhiếc ta hết, thậm chí còn khen ta không ngừng kìa.

"- Yên nhi vừa làm tốt việc lại xinh đẹp nga. Sau này nam nhân xếp hàng trước cửa nhà bà bà ta nhiều lắm đây"

Khen ta làm tốt việc là được rồi không cần khen ta xinh đẹp, thực tế ở hiện tại ta được mọi người rất đề cao nhan sắc nên cũng không lấy gì làm sung sướng.

Châu Thẩm Yên ta dung nhan đứng nhất thành phố, thậm chí còn được mời làm người mẫu áo tắm năm lần bảy lượt nhưng ta tuyệt nhiên từ chối thẳng thừng. Ta không ham hố mấy thứ nổi tiếng như vậy, cái ta muốn là công việc của ta suôn sẻ, cuộc sống yên vui.

Ta là đứa vui vẻ hòa đồng. Cũng rất nhạy cảm và dễ tổn thương. Chính vì thế "mũi nhọn tức giận" ngày hôm đó của Tổng Giám Đốc hướng về ta, ta chịu không nổi, nên khóc ta nghĩ là đương nhiên.

Chí ít thì ở chốn này, không có người gọi là "Tổng Giám Đốc" xỉ vả ta, cũng có mặt tốt ấy chứ. Nhưng hiển nhiên là nhiều cái bất lợi hơn rồi. Mọi thứ mà trước kia ta chỉ việc "nhấn nút" là xong thì giờ đây tất cả phải dùng chân tay mà làm. Ta cũng là một "tiểu thơ" ở hiện tại ấy chứ, cũng may ta sống tự lập nên không đến nỗi quá "bất tài" khi lâm vào cảnh khốn khổ này.

.

Sớm nay khi ta đi chợ cùng Tiểu Thúy về thì đã thấy trong quán ầm ầm lên. Không rõ đầu đuôi ra sao ta cùng nàng mau chóng chạy lại xem xét.

Một đám đàn ông đang ở trong tiệm ăn. Có lẽ ta nên đổi lại, là một đám quan sai hay thổ phỉ đây, ta cũng không rõ ràng. Nhưng chắc chắn một điều mấy cái "lủng lẳng" chúng dắt bên hông là vũ khí. Và ta sẽ không dại gì thử xem có phải hàng "fake" hay không đâu vì khẳng định đó là hàng "chính hãng", chẳng cần tem mác để chứng minh.

Hóa ra cũng chẳng phải hăm dọa gì lão bà bà, chỉ là đám nam nhân kia đông quá mức, nói chuyện thì như gào lên nên mới gây ra mấy tiếng ồn kinh dị như vậy.

Ta chuẩn bị đi thẳng vào trong tiệm thì bị một cái kéo tay mạnh lôi ra chỗ khác.

Tiểu Thúy trước con mắt ngỡ ngàng của ta vẫn lôi ta đi như là chạy trốn khỏi ai đó.

"- Này, sao thế?"

Ta khó hiểu nhẹ giọng hỏi. Tiểu Thúy cứ đi đến khi xa khỏi tiệm rồi mới dừng bước.

"- Yên tỷ tỷ, nếu ban nãy để đám binh lính kia thấy tỷ thì không có đường thoát đâu"

Ta nâng mày, ta hiển nhiên hơi khó hiểu. Thấy vẻ ngu ngốc của ta, Tiểu Thúy thở dài đập nhẹ vào trán nàng một cái.

"- Yên tỷ tỷ, bộ tỷ giả ngốc sao? Nữ tử xinh đẹp như tỷ mà bước vào trong đó khác nào dâng cừu đến hang cọp? Nam nhân toàn lũ háo sắc, vả lại, giờ đang có chút loạn, bọn họ hách dịch đủ đường. Tốt nhất nên cẩn thận"

Bảo sao lần nào có binh lính đến là lão bà bà lại kêu ta việc này việc kia trong bếp.

Mà nhắc như vậy ta cũng có chút sợ. Quả là không biết đâu mà lần, tốt nhất nên tránh đi thì hơn. Nơi này vốn đâu phải Trung Quốc thế kỉ 21.

Ta nghe theo Tiểu Thúy, lẳng lặng trở về bằng cửa sau nhưng cái ta không ngờ đến là có một kẻ đã trông thấy ta từ trước đó rồi.

.

Đêm đó, năm nam nhân đến tiệm, hách dịch lôi lão bà bà và Tiểu Thúy ra sân. Nhìn họ quỳ xuống thống khổ trông vô cùng tội nghiệp.

Ta là đứa cuối cùng bị lôi ra ngoài đó.

Một nam nhân mặt đầy lông trông không khác gì "Lão Tôn" đưa đèn dầu đến sát mặt ta. Ban đầu ta thấy rõ vẻ hoảng hốt của hắn nhưng sau đó lại là vẻ mặt đắc ý. Ta biết kết cục của ta rồi nhưng vẫn cố gắng phản kháng.

Cái lạ là hắn không nóng giận mấy, cũng không có vẻ gì là sắp "ăn" ta cả. Ta chỉ đoán già đoán non như vậy để an ủi bản thân mà thôi chứ thực ra ta vẫn sợ hãi.

"- Ta sẽ đưa tiểu thư đi, cảm ơn đã chăm sóc tiểu thư suốt nhiều ngày qua"

"Cái... cái gì...?"

Ta vẫn bị lôi đi trong tình trạng không hiểu gì. Ta ngoái đầu lại nhìn về lão bà bà và Tiểu Thúy lần nữa, cố gắng tìm kiếm sự trợ giúp từ họ nhưng tấm lưng hai nam nhân cao lớn đã che khuất, sau đó là những tiếng "cạch cạch" của ngân lượng vang lên...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: