Từ ngày bị đám người kia "bắt", ta... hoàn toàn sống trong nhung lụa.
Suốt ba tháng qua, ta chỉ tận hưởng cuộc sống đẹp như mơ đó. Ăn có người dọn đến tận miệng, khát nước chưa cần hô đã được bưng bê tận nơi...
Ta duy nhất chỉ phải làm một việc đó là học.
Đêm hôm đó, khi bị bắt về dinh thự khổng lồ này, cái người giống "Lão Tôn" kia chỉ nói vỏn vẹn ba câu:
"- Từ giờ ngươi sẽ là tiểu thư của Kha gia, tên là Kha Ánh Cẩm"
"- Ta sẽ dạy ngươi tất cả những gì cần thiết, ngươi phải học không được thắc mắc"
"- Nếu ngươi phản đối, ta sẽ giết hai ả đàn bà kia"
Ta vì muốn bảo vệ hai người kia mà đồng ý. Nhưng có lẽ, "Lão Tôn" chẳng cần nói đến câu thứ ba đâu, ta chắc chắn sẽ thuận theo vô điều kiện vì khi đó ta... đã sợ xanh mặt rồi, chỉ muốn xỉu luôn tại chỗ mà thôi.
Lý do là gì ta cũng chỉ biết loáng thoáng. Tiểu thư của Kha gia này hình như mất tích, đám người này có lẽ sợ "bị xử" nên kiếm ta thế thân.
Mà điều đặc biệt nhất là, theo như cái nhìn của đám người làm, ta giống cô tiểu thư Kha Ánh Cẩm kia như đúc, không hề có một điểm khác nhỏ nào về ngoại hình giữa chúng ta thì phải.
Sau ngần đó thời gian bị "tẩy não", ta hoàn toàn nhập tâm vào "vai diễn" của mình. Nhiều lúc ta còn nhầm tưởng rằng bản thân chính là Kha Ánh Cẩm thực sự.
Mọi thứ, cách đi, cách nói chuyện, cử chỉ... của ta đều giống hệt Kha tiểu thư. Giống đến mức ta còn gần như quên mất những thói quen của ta trước kia nữa rồi.
Ta chìm đắm vào "vai diễn" này, từ bị ép buộc trở thành quen thuộc và cuối cùng, sau nửa năm, ta chính là Kha Ái Cẩm của phủ Kha Vương gia.
*
Ta ngồi trước gương ngắm nghía lại gương mặt mình, chỉnh lại tóc một chút rồi mỉm cười đứng lên. Ta sẽ đi dạo phố một chút.
"- Liêu Cư, sắc mặt của Cẩm nhi thực sự đã tốt hơn rất nhiều, ta không biết phải cảm ơn ngươi như nào nữa"
"- Vương gia, người nhắc về chuyện này nhiều ngày rồi, thực sự tiểu nhân không dám nhận. Tiểu thư khỏe mạnh trở lại hoàn toàn là nhờ ơn Vương gia ngày đêm thỉnh Phật, tiểu nhân chỉ có bổn phận đảm bảo cho tiểu thư an toàn mà thôi"
"- Haha. Cẩm nhi, muốn đi dạo phố sao?"
Kha Vương gia cười nhìn ta. Ta gật nhẹ lễ phép, gương mặt không giấu nổi mong mỏi. Kha Vương gia cười xuề, phất nhẹ cánh tay, hô lớn.
"- Hạo Dư!"
Hạo Dư là thị vệ thân cận của Kha Vương gia, nghe tiếng gọi lập tức chạy nhanh vào.
"- Hộ tống tiểu thư cẩn thận!"
"- Rõ!"
*
Đi dạo phố mà có nam nhân lẽo đẽo phía sau thật thiếu tự nhiên. Cũng may có Á Viên đi cùng không ta sẽ buồn chết mất.
Á Viên, theo như lời của "Lão Tôn" chính là tỳ nữ thân cận của ta, sống cùng ta từ nhỏ. Tính tình nữ tử này thực sự rất tốt, dễ mến là điều đương nhiên.
Nhưng ta vẫn muốn đi một mình hơn. Nhân lúc có đoàn biểu diễn hỗn loạn tiến tới, ta nhanh chân lẻn vào đám đông rồi "chạy mất hút". Vừa chạy ta vừa phục bản thân. Hạo Dư chắc chắn thân thủ chẳng tầm thường vậy mà ta có thể thoát khỏi hắn, ta đúng là bá đạo mà.
Tự nhiên lại cảm thấy có lỗi với Á Viên. Ta có nghĩ ngợi nhưng mùi vị kẹo viên làm ta quên đi tức thì. Ta cứ ăn đã rồi sẽ hối lỗi sau với nàng vậy.
Ta ung dung đi từng bước, đương nhiên dáng vẻ vẫn vô cùng tao nhã, không lố lăng nhún nhảy như trước nữa. Ta dù sao cũng là con gái Vương gia, sao có thể làm xấu hình ảnh bản thân được.
Nam nhân thời nào cũng vậy, hễ thấy gương mặt ta lại liếc nhìn. Nhưng, ở nơi đây, đám nam nhân phản ứng thái quá hơn hẳn, lắm kẻ nhìn thấy ta còn cố ý dừng chân lại để quan sát thêm, trên gương mặt mỗi kẻ đều một màu đỏ ửng.
Theo lời "Lão Tôn", ta là Kha Ánh Cẩm, một trong đệ nhất mỹ nhân Kim triều.
Nam nhân thời này kì thực nhan sắc tầm thường, không thể so sánh với hiện đại được. Ta cũng liếc nhìn quan sát, nhưng để lọt vào tầm mắt xanh của ta thì đám nam nhân này còn lâu mới đến được.
Đến cuối cùng cũng có một kẻ lọt vào mắt ta, đương nhiên là sau khoảng nửa tiếng đi bộ.
Ta chỉ nhìn góc nghiêng bởi người đó đang mua bán chút đồ bên lề. Gương mặt vuông vắn góc cạnh, hoàn toàn nam tính. Dù đứng từ xa nhưng ta vẫn có thể thấy được sống mũi dọc dừa thẳng tắp, cao vút và đôi lông mi dài, đen tuyền.
Ta như bị hút vào vẻ đẹp đó vậy. Chân ta tiến bước càng lúc càng gần nam nhân đó, gần đến mức hết sức khó hiểu.
"- Dừng lại!"
Ta giật mình. Khi nhìn lại đã thấy tay cầm kiếm hướng về mặt mình.
Giờ ta mới nhận ra là có kẻ khác nữa đi cạnh mỹ nam kia. Người này... ta không thể đánh giá gì ở khuôn mặt hắn bởi lẽ hắn mang mặt nạ, chỉ để lộ một góc mặt bao gồm cả con mắt bên trái và đôi môi. Thậm chí kẻ này còn có "gu thời trang" quái gở nữa. Ta không rõ vì lý do gì nhưng một đoạn vải trắng được cuốn quanh cổ hắn khiến hắn chẳng khác gì một "xác ướp sống" cả.
Nhưng ta đoán kẻ này cũng khá ưa nhìn. Ta thấy được con mắt trái đen láy của hắn, lông mi thậm chí còn dài và cong hơn mỹ nam bên cạnh. Môi hắn nếu xoi xét thì đúng là rất đẹp, mọng và khá tươi là những gì ta có thể thấy. Ta tự đánh giá khuân mặt của hắn qua chiếc cằm tương đối hài hòa. Nếu hắn không cất giọng nói thì ta còn nghĩ hắn là một phụ nữ nữa kìa.
Mỹ nam đứng cạnh nghe tiếng hắn lập tức quay người lại.
Giây phút ta nhìn thấy chàng thì ta khẳng định chàng chính là một mỹ nam đẹp không tỳ vết, là nam nhân đẹp nhất từ khi ta lạc tới nơi đây và có lẽ là nam nhân đẹp nhất thiên hạ mất rồi.
"- Tô Diệp, thu tay!"
Chàng đứng nhìn ta mấy giây rồi hoảng hốt ra lệnh cho hắn. Có lẽ khi đánh giá thấy ta vô hại xong chàng mới hô với hắn như vậy.
Ta không hoảng sợ, giữ thẳng sống lưng, hoàn toàn là phong thái tao nhã thanh cao của một tiểu thư nên có.
Hắn thu tay thật, hơi nghiêng mình rồi lui ra đứng phía sau chàng.
Chàng nhìn ta mỉm cười hài hòa, tim ta đập rộn ràng. Rất nhiều lần ta gặp thứ rung động đó rồi nên ta có thể chắc chắn, thực sự ta đã bị thu hút bởi chàng. Nụ cười của chàng quá tuyệt vời mà, đầy nam tính lại rất ấm áp. Nếu ta không đỏ mặt thì không phải phụ nữ rồi.
Mặt ta đỏ bừng, bất ngờ bối rối không nói nên lời.
"- Cô nương, người của ta đắc tội lớn với cô rồi"
Lại còn quá tử tế nữa.
Ta trong lòng vui sướng nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ thanh cao.
"- Không, là ta không chú ý, xin lỗi công tử"
Chàng định nói gì đó thì bị tiếng léo nhéo sau lưng ta làm im bặt. Một tiếng "tiểu thư", hai tiếng "tiểu thư" cứ liên tục như vậy. Mà cái tông giọng này ngoài Á Viên ra thì còn ai vào đây nữa!?
"- Tiểu thư, em tìm người suốt, người làm em lo lắng quá"
Nàng vừa thấy ta đã nhăn nhó mặt mũi. Ta chỉ cười, coi như tạ lỗi và dỗ dành nàng.
"- Cô nương, lần nữa xin lỗi cô. Giờ ta có chút việc, xin cáo lui"
Vẫn là nụ cười rạng ngời đó. Ta chưa kịp phản ứng chàng đã xoay mặt đi, còn hắn, hắn đợi chàng đi trước một bước chân mới nghiêng mình chào bọn ta rồi bước theo.
"- LƯƠNG TÔ DIỆP!"
"Xác ướp sống" nghe thấy Hạo Dư hô vậy liền dừng bước, lạnh lùng xoay người lại.
Hạo Dư nghiêng người xin phép ta rồi bước lên phía trước, mặt đối mặt với người mang danh Lương Tô Diệp kia.
"- Gần đây nghe thiên hạ đồn đại có hai kẻ lạ mặt thường xuyên lui tới đất Kim, một kẻ thanh tao tướng tá đẹp đẽ, một kẻ đeo mặt nạ, cổ cuộn băng trắng. Ban đầu ta còn không dám tin nhưng có lẽ mấy lời đồn thổi kia là thật rồi"
Hạo Dư vừa nói vừa nghiêng người để nhìn sang chàng, rồi lại nhìn hắn.
Thân thể hắn không dao động dù rằng ta cảm thấy không khí nặng nề đang bao trùm nơi đây. Khí bức người như vậy lại do chính Hạo Dư gây nên.
"- Thiếu niên mạnh nhất Nam Tống, cũng có những lời đồn chính là thiếu niên mạnh nhất thiên hạ, Lương Tô Diệp, sao ngươi lại ở đây? Cùng với Thế tử Nam Tống, Cao Thiên Huấn nữa chứ!? Phải không đây?"
Giọng hơi nhạo báng của Hạo Dư, ta nghe còn thấy tức giận. Định lên tiếng ngăn cản thì một giọng lạnh sống lưng đã cất lên trước ta.
"- Đã biết là Thế tử điện hạ, sao không cúi chào?"
Là giọng của Tô Diệp khi tức giận sao? Ta hơi bất ngờ, áp lực này còn lớn hơn cả áp lực do Hạo Dư gây nên.
"- Có cần thiết không đây?"
"- Mau cúi mình!"
Ta nhìn rõ con mắt trái của Tô Diệp đang trừng lên nhìn Hạo Dư. Ta cảm thấy sợ thay hắn. Ta nhìn thế nào cũng nghĩ Tô Diệp là con mãnh hổ vậy, còn Hạo Dư ta không biết có thể hình dung ra hắn là giống loài gì bởi không thể nhìn thấy gương mặt hắn. Nhưng có lẽ hắn chọc giận nhầm người rồi.
Ta hơi mím môi, nhất quyết sẽ can dự vào và bắt Hạo Dư xin lỗi. Ta biết, dù Nam Tống phải nể Kim triều vạn lần nhưng không cúi chào Thế tử là trọng tội, vạn lần không thể tha thứ.
"- Tô Diệp!"
Ta giật mình nhìn lại. Chàng đã bước bên cạnh Tô Diệp từ khi nào, môi vẫn mỉm cười độ lượng với Hạo Dư.
"- Ta ở đây không phải thân phận một Thế tử, không cần nghi lễ phiền phức"
Nếu ta là Tô Diệp, ta chắc chắn sẽ có những lời như là "không được, hắn coi thường Thế tử là trọng tội, phải trừng trị" hay "thần sẽ bắt hắn cúi chào Thế tử" để đáp lại cái câu nói đầy lòng tốt của chàng.
Nhưng cái chính, ta không phải Tô Diệp.
Tô Diệp không nói câu nào, mặc nhiên thu liễm ánh nhìn, đứng lui về phía sau Thế tử.
Dựa vào đôi môi và con mắt trái, ta khẳng định, Tô Diệp chính xác là một "sát thủ máu lạnh" trong "truyền thuyết". Gương mặt không biểu tình cùng cái nhìn như thú hoang của hắn thật khiến người ta phải nổi cơn bủn rủn, sợ hãi mà.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)