"- Lương Tô Diệp!"
Đích xác, không thể nhầm lẫn. Ta hô nhẹ tên hắn, hắn không phản ứng là đã giật mình, chỉ lẳng lặng xoay người lại.
Một cái nghiêng người cung kính từ phía Tô Diệp. Ta hơi choáng, không rõ là mình đang mơ hay tỉnh nữa.
Góc 45 độ, hoàn toàn là toát ra sự tôn kính đối phương. Và "đối phương" ở đây lại chính là ta.
"- Kha tiểu thư!"
"- A... ngươi..."
Hắn "ngoan" quá cũng làm ta khó xử. Ta không nghĩ hắn có thể chào ta như vậy, còn với thái độ cung phụng như thế... Tên này đa nhân cách chăng?
Ta đoán thế cũng có cơ sở. Mới nhiều ngày trước giải cứu ta xong, hắn còn có thể buông những lời lạnh tanh cùng gương mặt không chút "tình người" với ta được, vậy mà hôm nay lại cúi mình trước ta. Ta có cảm giác giờ ta có bắt hắn làm gì hắn cũng sẵn sàng làm mọi thứ vậy.
"- Tiểu thư có gì sai bảo?"
Cái giọng khàn đặc của hắn lại truyền đến tai ta. Đương nhiên hắn không còn nghiêng mình nữa mà giờ đã thẳng lưng. Nhưng, đầu hắn vẫn hơi cúi như đang đợi ta sai bảo.
"- À... không, không có gì!"
"- Vậy tiểu nhân dẫn ngựa sang bên kia. Ngựa hơi có mùi sẽ ảnh hưởng đến khứu giác người!"
"- Không, khoan...khoan đã"
Ta xua xua tay dừng hắn lại. Hắn dừng thật, và lại còn nghiêng đầu xuống như ban nãy.
"- Kha tiểu thư có gì sai bảo?"
"- Không... ta không có gì sai bảo ngươi hết. Ta chỉ định nói ngươi không cần phải dắt ngựa đi đâu cả,... ở đây cũng được!"
"-... Tuân lệnh!"
Tô Diệp nghĩ khoảng chục giây rồi đồng ý. Và ta lại lần nữa được chiêm ngưỡng "tượng sống Lương Tô Diệp".
Hắn đứng im như vậy, không dịch chuyển. Ta thậm chí còn lo mắt hắn không chớp kìa.
Ngoài thở ra, không còn động thái nào khác cả.
"- À... Ta chỉ muốn cảm ơn!"
Ta nhất quyết sau mười phút sẽ nói lời kia với hắn. Hắn nhìn sang ta rồi lại nghiêng đầu nhìn xuống dưới.
"- Nếu ngày đó biết người là Kha tiểu thư, tiểu nhân đã chặt đầu cả ba tên đó. Thứ lỗi vì hôm đó đắc tội với người, tiểu nhân sẽ nhận mọi hình phạt"
"- K...không! Ngươi không có lỗi. Ta nợ ngươi mà. Ngẩng mặt lên đi"
Được cái Tô Diệp là kẻ không để ai nhắc hai lời. Hoặc có thể hắn cũng không muốn cúi mình trước ta. Nghe như vậy hắn nghĩ một chút rồi lập tức thẳng lưng, lại là "tượng".
Đặc biệt, mặt hắn vẫn không cảm xúc. Hắn nhận lỗi với gương mặt như vậy thật quá đáng mà.
Chào Kha Vương gia xong ta liền cùng chàng lên ngựa, hướng về Nam Tống.
Là Thế tử nhưng chỉ duy nhất Tô Diệp đi theo chàng, hoàn toàn không có một bóng dáng binh lính nào theo cùng nữa.
Ta và Á Viên ngồi ở xe ngựa phía sau xe ngựa chàng. Xe ngựa ta dùng là xe Kha Vương gia chuẩn bị, xa phu thuê ở đâu ta cũng không rõ nhưng chính là, Kha Vương gia cũng chẳng cử thêm ai để hộ tống ta đến Nam Tống, chỉ thuê cái gã "dặt dẹo" này, nếu có cướp bóc gì làm sao trở tay kịp?
Chàng ngồi trong xe ngựa do Tô Diệp trực tiếp cầm cương. Có lẽ cũng dễ hiểu, thị vệ thân cận lúc nào chả dính lấy thân chủ cơ chứ.
Ta gần đây rất nhiều bất an và hôm nay ta cũng có linh cảm không tốt.
.
Sau một loạt tiếng chân ngựa cùng tiếng hò hét inh ỏi, lại còn được xa phu "phanh gấp" khiến bên trong khoang xe chao đảo thì ta dám khẳng định, nếu ta làm "bà bói" chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền đồ.
Ta trấn định lại tinh thần, động viên Á Viên đang run lẩy bẩy ngồi thụp xuống, rồi vén rèm ngó ra ngoài.
Y như rằng: thổ phỉ.
Mười mấy kẻ mặt sẹo, tay cầm đại đao to khủng khiếp đang lăm le về phía xe ngựa của chúng ta.
Chàng đã xuống ngựa từ khi nào. Ta thấy rõ dáng vẻ ung dung của chàng, thậm chí còn thấy nụ cười của chàng trong tình huống này nữa.
Dường như chàng đang chuẩn bị "đàm phám" với bọn chúng.
"- Chư vị, không biết chặn đầu xe của ta là có ý gì đây?"
Không phải đàm phán hay là chưa đàm phán đây? Dù thế nào thì giọng điệu vẫn vô cùng ổn định và dễ nghe. Ta tự nhiên có cảm giác khá tự tin khi thấy thần thái của chàng mặc dù chưa là gì của nhau.
Ta vì muốn biết chuyện đằng trước rõ hơn nên xuống xe ngựa, tiến lại càng lúc càng gần với chàng,... và hắn?
Hắn đứng hơi chếch về phía dưới chàng, không chút cử động.
"- Giao toàn bộ xe ngựa cho bọn ta và cút đi. Hoặc mất cả xe ngựa lẫn mạng sống. Ngươi chọn đi"
"- Thực sự ta không thể chọn cái nào, đoạn đường của bọn ta còn khá dài. Chư vị có thể lấy chút bạc rồi để bọn ta đi được không?"
"- Lũ người Tống các ngươi dám mở mồm mặc cả sao?"
"- Ta không phải mặc cả, ta chỉ muốn cả hai bên không xảy ra đổ máu mà thôi. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình sao không làm?"
"- Muốn hòa bình thì giao hết xe ngựa cho bọn ta!"
"- Ta nghĩ các vị không nên động thủ đâu. Như ta đã nói, hãy giải quyết trong hòa bình. Ta không muốn đổ máu!"
Giọng chàng thay đổi. Khá nghiêm túc và đặc biệt không còn cười nữa.
"- Tiểu tử già mồm. Ta sẽ cho ngươi gặp diêm vương đầu tiên!"
Tên to xác xuống ngựa, hằm hằm tiến về phía bọn ta.
Chàng nhìn hắn rồi xoay lưng bước trở vào xe ngựa. Chàng định vậy nhưng lại nhìn thấy ta đứng ở đó. Mắt chàng tròn xoe, rồi tự nhiên bật cười ngu ngơ.
"- Haha, xin lỗi làm nàng kinh sợ rồi. Sẽ nhanh thôi, nàng hãy trở lại xe nghỉ ngơi đi"
Chàng nói xong liền hướng về Tô Diệp, khẽ nhắc.
"- Không giết!"
Tô Diệp gật đầu. Giờ mới thấy hắn cử động.
Ta... hơi sợ hãi cảnh tượng lúc này nên trở vào trong xe ngay sau đó.
Chàng nhắc nhở Tô Diệp "không giết" nghĩa là chắc chắn Tô Diệp sẽ đánh bay hết lũ thổ phỉ này sao? Một mình hắn sao? Thực sự khó tin.
Ta chắp hai tay, cầu mong sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ta đọc một bài khấn bình an thân thuộc. Ta lẩm nhẩm, bên tai rít những tiếng gió ngắn.
Có tiếng gào thét. Không có tiếng va chạm đao kiếm.
Một điều là, mấy tiếng hét càng lúc càng bé dần, thưa thớt và cuối cùng là tắt hẳn.
Đó cũng là lúc ta đọc xong bài khấn bình an. Ta mở mắt, bước xuống xe ngựa cũng vì tò mò.
Một mình Tô Diệp đứng ở bãi đất rộng kia, dưới chân hắn là thân xác đám thổ phỉ ban nãy. Chúng mới đây còn to mồm mà giờ đã ngất lịm hết với nhau, đương nhiên người gây ra cái "thảm họa diệt vong" này chính là cái kẻ lạnh lùng ta không ưa nổi.
Nhưng hình như hắn đứng đó hơi lâu thì phải. Rõ ràng xong việc rồi mà?
Ta tò mò định tiến thêm thì tiếng ngựa hí làm cả ta và hắn giật mình quay lại. Á Viên vì vẫn còn sợ hãi nên luống cuống, vốn định xuống ngựa mà đạp nhầm dây cương, làm con ngựa "phát tiết" mà lao thẳng về phía ta.
Ta phát hoảng, chưa kịp phản ứng. Khoảnh khắc ta nhắm chặt mắt để mặc kệ số phận thì cả thân thể ta được kéo sang một bên.
Một cánh tay ôm chặt lấy eo ta rồi nhẹ nhàng buông ra.
Ta mở mắt, Tô Diệp đang chạy theo để kìm con ngựa kia lại.
Hắn lại cứu ta.
"- Có chuyện gì?"
Chàng hốt hoảng xuống xe ngựa, hướng ta hỏi han, gương mặt khá lo lắng.
Tô Diệp cầm cương ngựa từ xa tiến về, cúi mình trước mặt ta và chàng.
"- Tiểu nhân không bảo hộ tốt, để tiểu thư kinh sợ rồi!"
Á Viên cũng xuống ngựa, mếu máo mà chạy đến chỗ ta xin lỗi. Ta vỗ về nàng rồi nhìn Tô Diệp.
"- Ngựa tự nhiên hoảng loạn, xin lỗi Thế tử!"
"- Nàng không sao chứ?"
Chàng nhìn ta, ta lắc đầu rồi mở lời với hắn.
"- Cảm ơn!"
"- Là bổn phận của tiểu nhân!"
Ta hơi nặng nề bước lên xe ngựa. Lần này đổi xa phu, Tô Diệp cầm cương cho bọn ta còn chàng đi cùng gã xa phu "vô dụng" ban nãy.
Nói hắn vô dụng cũng không có gì sai. Khi nãy khi gặp thổ phỉ, ta vừa bước ra khỏi xa đã thấy bóng hắn chạy bán sống bán chết rồi. Ta chỉ khó hiểu tại sao hắn vẫn còn có thể mặt dày quay lại đây mà thôi.
Ta không rõ là do bản thân nhạy cảm hay vì gì, nhưng ta có cảm giác Tô Diệp khác mọi hôm. Hay gần hơn là khác hẳn khi nãy lúc chưa gặp thổ phỉ.
Ta ngẫm lại khoảnh khắc ban nãy. Vì sao hắn lại đứng im một chỗ rõ lâu khi mà đám người kia đã gục hết?
Với ta, Tô Diệp quả là người khó hiểu. Nghĩ về hắn quả thực ta muốn phát bực. Ta ghét những thứ ta không hiểu, người ta không thể rõ. Và mọi thứ từ Tô Diệp đều làm ta ghét. Ta ghét vì không hiểu nổi hắn.
Mà nhắc mới nhớ. Tô Diệp quả thực nghe lời vô cùng. "Không giết" là chắc chắn không đổ máu. Ta không nghe tiếng va chạm binh khí khi giao tranh ban nãy, vậy mà đám người kia không thể ngoi ngóc được dậy thì chỉ có khả năng là Tô Diệp dùng tay không mà đả cái bọn "quái gở" đó mà thôi.
Hắn quả thực mạnh đến vậy sao? Bảo sao Thế tử không cần phải cử một đám người đi cùng để hộ tống. Ta nghĩ "sức trâu bò" của Tô Diệp có thể đánh bay một binh đoàn ấy chứ.
Đi đến tối, bọn ta dừng chân ở khách điếm ven đường. Nơi hoang vu như này mà cũng mọc lên chỗ nghỉ chân được thì quả là khâm phục cái "óc kinh doanh táo bạo" của chủ tiệm.
Vì không có nhiều khách mà còn khá nhiều phòng nên Thế tử thuê hẳn năm phòng. Phòng ta và phòng chàng ở lầu hai còn ba người còn lại, đương nhiên có cả Tô Diệp nghỉ ở lầu một.
Ta và chàng ngồi chung một mâm. Từ lúc xuống ngựa không thấy bóng dáng Tô Diệp đâu khiến ta thấy hơi lạ.
Chàng ngồi trong bữa rất ít nói. Chỉ thỉnh thoảng hỏi ta có vừa miệng hay không mà thôi.
Chỉ khi ta và chàng dùng xong bữa chàng mới bắt đầu hỏi chuyện ta. Phải chăng đây là thói quen quý tộc?
Mỗi lời nói của chàng đều chứa một sự quan tâm nhất định. Ta nói chuyện cùng chàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Ta quả thực càng lúc càng thấy mến mộ chàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)