Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9

127 0

Giờ ta nên làm gì?

Ta đã đứng ngắm hắn được chừng mười phút. Ta không thể nói là vì gương mặt hắn đẹp, rõ ràng hắn vẫn mang mặt nạ, nhưng ta cảm thấy, bầu không khí xung quanh hắn thực sự thu hút.

Hắn lúc này không khác một đứa trẻ đang ngon giấc. Trạng thái bây giờ của Tô Diệp như muốn nói, "lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy".

Bị thu hút như này... thực sự không hay.

Ta thở nhẹ, định là sẽ rời đi. Ta không muốn bản thân thêm mâu thuẫn. Ta không ưa Tô Diệp, hắn cũng vậy mà giờ đây ta lại đứng như tượng chỉ để nhìn hắn ngủ. Như vậy ta chẳng khác nào đứa hai lời, hoàn toàn không nên.

Cái chính là, ông trời chẳng thương ta.

Ta muốn rút đi trong "êm đẹp" thì chân lại chạm vào lá khô. Tiếng hơi giòn đó đã phá tan bầu không khí yên ắng.

Tim ta giật thót, run run ngoái lại phía sau.

Ta và Tô Diệp chăm chăm nhìn nhau, hình như hắn cũng đang rất ngạc nhiên, ta đoán thế chứ cái vẻ lạnh lùng của hắn làm gì cho ta dễ dàng nắm bắt cảm xúc chứ!

"- Ta... lạc!"

Hắn chưa hỏi thì ta đã giải thích. Ta chột dạ nên mới hành động như vậy. Nhưng trước vẻ lúng túng của ta thì Tô Diệp cũng chẳng bận tâm là bao.

"- Tiểu thư không dự yến tiệc?"

"- À... dĩ nhiên nhưng... ta không thoải mái nên hóng gió chút"

Tô Diệp nhìn ta. Ta đỏ bừng mặt, ngó nghiêng xung quanh để hắn không nhận ra.

Nhưng hắn tinh như cú, làm sao mà không nhìn ra được chứ.

"- Tiểu thư chắc uống quá chén rồi. Người hóng gió cũng hơi xa yến tiệc"

Không thể hòa hợp nổi.

Hắn lần nữa nói mỉa ta. Ta trừng mắt với hắn, thở mạnh một hơi.

"- Ta không dám phá vỡ không gian của ngươi. Ta lạc, giờ ta trở lại"

Ta tức như muốn bốc hỏa, xoay người rời khỏi cái nơi quái quỷ này. Bao nhiêu cái đẹp về nơi này tan sạch khi giọng điệu mỉa mai đáng ghét đó vang đến tai ta.

"- Tiểu thư, tiểu nhân đưa người về!"

Hắn bước dài hơn để bắt kịp ta. Ta ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. Nhưng cơn giận chưa nguôi.

"- Không cần!"

"- Quanh đây sẽ không có người. Nơi đây cũng rất rộng. Tiểu nhân sẽ đưa người về"

"- Ta không dám làm phiền Lương thị vệ. Ta tự về được"

Ta tránh khỏi hắn rồi bước đi. Nhưng đúng là không có ai ở đây thật. Ta đi đến lối rẽ thì liền dừng chân.

Phải... hay trái đây?

Ta lẩm nhẩm, ta không nhớ làm sao mà có thể đi đến nơi kia nữa... lúng túng, ta tự nhiên nhớ đến lời Tô Diệp khi nãy nói.

Giá như ban nãy chịu nhịn một chút rồi để hắn dẫn về thì đâu đến nỗi... giờ mà bước tiếp có khi lạc xa hơn thì coi như xong.

Ta cuối cùng cũng quyết định rẽ phải. "Phải lạc một lần thì mới nhớ cả đời". Đó là ta tự an ủi chứ giờ ta cũng chẳng tự tin đến vậy đâu bởi ở đây không một người nào ngang qua hết, điều đó khiến ta sợ.

Phủ Thế tử sao? Phủ gì mà chẳng khác cái nhà hoang là bao, ngoài cảnh đẹp thì xem ra cũng chẳng có gì hết.

Chính xác là ta lạc xa hơn. Cái hồ lớn trước mặt... lạ hoắc, chưa thấy phút nào hết.

Không rõ vì sao lại cảm thấy tủi thân. Cảm giác kì lạ ập đến, giống hệt với lần đầu tiên ta bước chân đến nơi xa lạ này.

Ta cuối cùng, cũng chỉ có một mình.

Không có ai bên cạnh, cảm giác bị ghét bỏ. Ta chịu đựng cũng đã được hơn một năm rồi nhưng chưa lần nào ta quá mệt mỏi như bây giờ. Ta muốn về nhà.

Ta ngồi bất lực trước hồ nước, tay tự nhiên bưng kín mặt, khóc nấc lên từng tiếng. Ta không phải đứa trẻ ngồi ăn vạ. Ta cố ngăn lệ rơi nhưng dường như là vô ích nên chỉ có thể cố ghìm nhỏ tiếng nấc.

Ta có nghe tiếng bước chân càng lúc càng chậm và rõ. Dường như đang tiến về phía mình. Nhưng ta không quan tâm.

Lệ không thể ngăn thì sao có thời gian ngẩng lên ngắm nhìn thứ gì nữa?

"- Nếu cô không thể mạnh mẽ, cô sẽ chết!"

Giọng khàn khàn quen thuộc. Ta bừng tỉnh, vội vàng ngẩng mặt lên.

Tô Diệp ngồi kế ta, không như mọi lần, ta có cảm giác lạ về thái độ của hắn. Rõ ràng không gay gắt như trước.

Và cũng... không còn nói chuyện với giọng tôn kính.

Nhưng cái chính là, hắn như vậy ta không những không chút bực mình, trái lại còn thoải mái vô cùng.

Nhưng hắn mới nói gì? "Chết" sao?

Ta tròn mắt nhìn hắn. Gương mặt hắn trong mắt ta bị nhòe đi do mấy dòng lệ đáng ghét kia. Ta cố dụi dụi để không mất mặt trước hắn mặc dù ta biết hắn chắc cũng đã nhìn thấy bộ dạng đáng thương của ta rồi.

"- Chế...chết sao?"

"- Khi mọi người xung quanh, ai cũng là kẻ thù, nếu cô yếu mềm, cô sẽ chết dưới tay họ"

"- Ngươi có ý gì?"

"- Cô nên nhớ, cô là ai và cô đang ở đâu"

Tô Diệp liếc nhìn ta, ta giật mình, lẩm nhẩm trong đầu rồi cũng hiểu ra một chút.

Ta là Quận chúa Kim quốc và đang ở đất Nam Tống. Với một danh phận chưa rõ ràng thì nơi đây quả rất nguy hiểm.

"- Nhưng... đây là...Cung..."

"- Kẻ thù của Thế tử ở đây còn nhiều hơn kẻ căm phẫn người Kim. Cô ở đây với thân phận Thế tử phi tương lai, cô nghĩ cô an toàn?"

Ta rùng mình. Hắn nói không sai, cũng không phải dọa ta. Hắn chắc chắn đang cố cảnh báo cho ta. Tô Diệp xem ra cũng không ghét ta như ta vẫn tưởng.

"- Vậy ta... phải làm thế nào?"

"- Tin tưởng Thế tử, chỉ duy nhất Thế tử mà thôi"

Ta tròn mắt nhìn hắn, Tô Diệp không biểu tình, với một viên sỏi nhỏ rồi ném xuống mặt hồ.

"- ... Ngươi có vẻ rất mến mộ Người?"

"- ... Sao cô hỏi vậy?"

"- Ta thấy ngươi rất tôn kính với Thế tử. Khác hẳn với người khác"

"- "Người khác" ở đây hình như cô ám chỉ mình?"

"- A...! Ta... không hề..."

"- Trễ rồi, giờ tiểu thư đi thẳng hướng Nam là có thể đến được Yến tiệc"

Đột nhiên hắn đứng lên, lại là giọng tôn kính giả tạo với ta. Thà hắn cứ nói chuyện bình thường như ban nãy ta còn thấy vui vẻ hơn gấp bội.

"- Tiểu nhân có chút chuyện, không thể tiễn. Xin phép tiểu thư"

Cúi người trước ta.

"- Khoan đã!"

Hắn dừng bước, xoay lại nhìn ta.

"- Tại sao... hôm nay ngươi lại nói những lời này với ta?"

"- ... Xin phép tiểu thư"

Hắn không đáp câu hỏi của ta mà đi mất.

Hắn không muốn trả lời, tại sao chứ? Rõ ràng không phải quá ghét ta, vậy lý do là gì?

.

Yến tiệc sắp tàn, cũng may ta trở lại kịp lúc. Nở nụ cười giả tạo đến khi kết thúc, trở về phòng, ta mệt rũ người nằm bẹp xuống giường.

Cái làm ta khó chịu là, trong đầu toàn hình ảnh tên đáng ghét Tô Diệp.

*

Ta ở Phủ Thế tử được mười ngày. Ngoài việc đều đặn được Thế tử sang thăm hỏi thì mọi thứ vẫn như cũ, nghĩa là vẫn "thảnh thơi" và "có kẻ hầu người hạ" như ở Kim quốc.

Nhưng trong mười ngày này lại không thấy bóng dáng tên Tô Diệp. Đúng hơn là từ tối đó, sau khi nói mấy lời tử tế với ta thì không thấy mặt mũi hắn đâu.

Tự nhiên không thấy hắn lại khá buồn bực. Ta hôm nay mặc kệ thế nào, nhất quyết "trốn" khỏi đây, ra ngoài dạo phố chút.

Nhưng mà, nếu kéo theo Á Viên thì lộ mất, rốt cục vẫn là "tự thân vận động", trốn ra ngoài một chuyến.

Ta mặc đồ của tỳ nữ trong cung, lẩn theo một nhóm tỳ nữ khác rồi "biến mất". Ta tự hào về sự nhanh nhẹn của bản thân trăm lần thì cả trăm lần đều trốn trọn vẹn, chỉ là sợ khi về sẽ bị trách móc.

Mà đây là đất Nam Tống, ta là khách, sẽ không có chuyện bị trách cứ đâu. Lo là lo cho Á Viên kìa, nhưng mà... lỡ rồi, tí về sớm là ổn thôi. Dù sao Thế Tử cũng không hề có trong Cung, chàng sáng sớm đã ra ngoài, nếu vậy thì cũng chẳng có ai tìm kiếm ta đâu.

Ta cũng tỉnh táo, để lại một lá thư cho Á Viên với nội dung "ta đi chút rồi về" để nàng không lo lắng. Ta sợ không thấy ta nàng sẽ làm loạn lên mất, như vậy là lộ hết.

Ta ăn mặc kín đáo bước ra ngoài, kể cả gương mặt cũng được bịt kín. Ta chỉ để lộ hai con mắt mà nhìn đường thôi. Ta không dám làm loạn, dù sao ta cũng là người Kim Quốc, đang ở đất Nam Tống, lại không có ai bên cạnh bảo vệ nên phải tự biết chăm sóc bản thân.

Nếu không ra ngoài thì không gặp kinh ngạc. Ta đi chừng một tiếng đồng hồ, dạo phố, rồi ăn các món lặt vặt chán chê, khi nghĩ đến việc muốn mua sắm vài thứ đồ trang sức thì mới bàng hoàng.

Cái dáng đứng kia... cái thứ thời trang "kín cổ" kia ta không thể nhầm lẫn. Kia là Tô Diệp sau mười ngày "mất hút". Lại còn đứng sờ sờ trước mắt ta, chỉ cách ta chừng bảy bước chân là cùng.

Mà hắn... đứng ở gian hàng đó làm gì? Toàn đồ dành cho phụ nữ mà?

Ta giật mình, tiến càng lúc càng gần về phía hắn. Hắn đang ngắm nghía một trâm ngọc cài tóc, nửa gương mặt bên trái của hắn lộ rõ vẻ đắn đo.

"- Đại hiệp, có thể tả rõ một chút về nữ nhi đó được không?"

"- Ừm...Không có gì phải miêu tả về người đó...Cũng... không biết phải nói sao! Nhưng cái đó khá giống với cái này!"

Cái chuyện gì vậy? Nếu đến sớm hơn là ta đã hiểu trọn vẹn câu chuyện rồi.

Mà Tô Diệp chẳng lẽ có nữ nhi trong lòng rồi sao? Người như hắn cũng biết yêu sao? Hay là... Á Viên?

Ta không rõ vì sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Tự nhiên lại liếc nhìn giận dỗi về phía Tô Diệp.

"- Lão bà bà, đây là loại đắt nhất sao? Còn loại nào đắt hơn mà giống vậy không?"

"- Đại hiệp, chớ khinh thường tiệm của lão, mấy tiệm to trên phố kia cũng chỉ cùng một loại chất liệu với tiệm lão mà thôi"

"- ...Được rồi, gói cho ta cái này!"

Tô Diệp khẽ thở dài một cái rồi đưa trâm kia cho lão bà bà.

"- Cô nương, cô mua gì?"

Lão bà bà khá nhanh miệng, sau khi gói xong, đợi Tô Diệp lấy ngân lượng trả thì hướng ta.

Ta giật mình, húng hắng ho mấy cái để đổi giọng. Ta sợ bị hắn phát hiện ra.

"- L...lược! À cái này! Gói cho ta luôn!"

Ta tiện tay tiện mắt, thấy cái nào "nổi" lên liền "tóm" luôn.

"- Đại hiệp, trả thừa nhiều vậy?"

"- Ta trả cho cô nương này luôn!"

"Hả?"

Tô Diệp giờ hướng thẳng ánh nhìn về phía ta, thậm chí còn khoát tay với dáng vẻ đợi chờ.

Ta nghĩ là, đời này, dù ta hóa thành tro thì Tô Diệp kia cũng vẫn dễ dàng nhận ra ta mất thôi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: