Ta dùng bữa xong liền trở về phòng. Ngồi một lúc thì Á Viên gõ cửa.
"- Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong!"
Á Viên vào phòng giúp ta lựa đồ. Ta khá thảnh thơi ngồi đọc chút sách ở trong phòng. Ta đến đây đã trở thành một đứa ham đọc sách chỉ vì... chẳng có gì để làm cả. Nhiều thành quen, một ngày không đọc một chút là thấy ngứa ngáy khó chịu.
.
"- Tiểu...tiểu... tiểu..."
Ta dang tay để Á Viên giúp cởi bỏ lớp áo mỏng dính ở ngoài thì nghe tiếng nàng lắp bắp. Ta nhướn mày, xoay sang nhìn nàng.
"- Có... có... có...máu"
Ta giật mình cầm lấy lớp áo mỏng kia kiểm tra. Quả thực là máu khô, ở ống tay áo.
Á Viên kiểm tra thân thể ta trong hoảng sợ. Khi rõ ràng ta lành lặn mới thở phào một hơi.
Mọi người cả ngày không nhận ra cũng phải vì tay áo bên trong của ta có điểm màu đỏ mận, chỉ khi tách riêng biệt lớp y bào mỏng dính kia ra mới rõ ràng mọi lẽ.
"- Nếu... nếu không phải của tiểu thư. Vậy tại sao..."
"- Khi nãy, lúc Tô Diệp chạy theo ngựa em có thấy gì lạ không?"
"- Em không... không? Mà cũng không hẳn. Khi Lương đại hiệp bắt được ngựa dừng lại liền bảo em ở yên trong xe ngựa. Một lúc sau em nghe thấy có tiếng xé vải. Nhưng có chuyện gì sao tiểu thư?"
"- Ở yên đây và đừng nói cho ai biết"
Ta ra lệnh cho nàng rồi bước ra khỏi phòng. Ta cố tình đi thật khẽ để Thế tử không phát hiện ra.
Tô Diệp không nói ra mà nhịn lại cũng là vì không muốn ai biết chuyện, nếu ta để Thế tử biết tức là "bán đứng" hắn rồi. Mà nhất là khi, ta đang mắc nợ hắn.
Khi ta vừa nhấc được chốt cửa và bước ra ngoài thì một bóng dáng lù lù tiến lại. Ta nâng đèn dầu, hơi sốc.
Tô Diệp chắc cũng kinh ngạc khi thấy ta. Hắn nhìn ta chăm chăm rồi nghiêng người chào.
"- Tiểu thư!"
Ta hôm nay sẽ không nhịn cái tên lạnh lùng ngu ngốc này nữa. Nếu hắn bị thương, vết thương để đến giờ cũng được bảy tám giờ, ta chỉ sợ hắn bị nhiễm trùng rồi thôi.
Ta bước nhanh đến trước mặt hắn, đương nhiên ta đang lườm hắn rồi.
"- !!!?"
Hắn không gợn sóng trên mặt làm ta lại càng bực mình. Sao lại có kẻ cứng đầu như vậy cơ chứ. Ít nhất cũng biểu đạt chút cảm xúc thì có chết ai nào?
"- Ngươi sẽ nghe theo mọi lệnh của ta?"
"- ... Tiểu nhân không dám chắc. Nếu không quá khả năng tiểu nhân sẽ làm"
"- Ta muốn xem vết thương của ngươi, như vậy có quá khả năng không?"
Tô Diệp nâng mắt nhìn ta, ta dùng ánh mắt hơi tức giận mà nhìn hắn.
"- Thứ lỗi cho tiểu nhân"
"- Ngươi từ chối?"
"- Đúng"
"- Nếu Thế tử biết thì sao?"
"- Không ảnh hưởng"
"- Vậy sao ngươi cố che đậy?"
"- Vì tiểu nhân không muốn phải nghe mấy câu hỏi thăm dư thừa. Giờ đã khuya, tiểu thư hãy vào nghỉ ngơi"
"- Ngươi đúng là tên khó ưa!"
Ta tức giận xoay lưng trở về phòng. Ta ghét hắn, ghét cái tên khốn Lương Tô Diệp. Cái gì mà "hỏi thăm dư thừa" chứ? Ta khi đó chỉ muốn cầm một vật thật cứng để đập vào cái đầu không biết tư duy những thứ tốt đẹp của hắn mà thôi.
Trở về phòng, ta vẫn không thể ngủ được vì giận đến điên người.
.
Ta nói ta không ngủ được tức là không ngủ được thật. Ta nằm mãi, ước chừng đến bốn giờ sáng liền chán nản bật dậy. Đầu ta ong ong mấy tiếng phiền phức, nguyên nhân là do ta cứ nằm ì trên giường nhiều tiếng đồng hồ.
Còn khá sớm để mọi người tỉnh nên ta lại rón rén như đứa ăn trộm bước ra ngoài khách điếm. Trời mờ mờ sáng nên ta nghĩ ta sẽ đi dạo một chút. Có lẽ sẽ không sao nếu ta đi mon men gần đây.
Ta bước dọc theo con đường đã được tạo thành trước đó, thong thả ngắm nhìn khóm hoa dại ven đường. Hoa đẹp như đang cười với ta vậy. Không khí nơi đây cũng thật quá thanh bình mà, khác hẳn với thành phố ở hiện đại.
Tất cả mọi thứ nơi đây đều tuyệt vời, trừ cái người đang tiến càng lúc càng gần về phía ta.
Không phải ta tình cờ gặp Tô Diệp quá nhiều lần hay sao? Sao đi đâu cũng gặp hắn vậy?
Vả lại... hắn không nghỉ ngơi vào đêm qua sao? Tiến từ phía kia lại gần ta thì tức là dậy trước cả ta rồi còn gì?
Nhìn thấy ta hắn không hề phản ứng là ngạc nhiên, chỉ dừng lại nghiêng người chào ta tôn kính. Ta ậm ừ cho có rồi bước đi. Điều ta không ngờ là hắn một lúc sau lại không rõ nguyên nhân mà bước phía sau ta.
"- Sao ngươi đi theo ta?"
Ta bực mình đánh người lại, mặt đối mặt. Hắn nhìn ta chưa đầy ba giây liền hơi cúi đầu.
"- Tiểu nhân nghĩ tiểu thư sẽ cần"
"- Ta sao? Cần ngươi? Ha? Ngươi đang tự đề cao mình sao? Ngươi khỏi đi theo đi thật phiền phức"
Ta cười nhếch ngạo nghễ. Hắn không bực bởi mấy lời của ta, vẫn tư thế cũ.
"- Vậy tiểu nhân sẽ không làm phiền tiểu thư nữa. Phía trước có hổ, tiểu thư đi cẩn thận"
"- Này... này...Khoan đã"
...
Ta cuối cùng cũng để Tô Diệp đi chung. Ta vốn định về nhưng mới đi bộ có mười phút đã nghỉ thì hơi mất mặt với chính bản thân. "có hổ"... nghe đến đó đã không buồn đi tiếp nhưng nếu ta tỏ ra sợ hãi quá độ sẽ là trò cười cho nam nhân đi sau mất.
Tô Diệp lẳng lặng bước phía sau ta, chẳng nói nửa lời. Hắn chỉ có một mục đích duy nhất là theo sau bảo vệ ta mà thôi.
Ta chán ghét cái cảnh yên ắng đến ngộp thở này. Nói là đi dạo nhưng từ khi có hắn thì như tra tấn vậy.
"- Tô... Tô Diệp!?"
"- Có tiểu nhân!"
"- Ngươi... ngươi đi theo Thế tử bao lâu rồi?"
"- Gần ba tháng thưa tiểu thư"
"- Vậy sao... Mà cổ ngươi làm sao vậy?"
Ta không nghe thấy tiếng bước chân của Tô Diệp trong một khắc, khi ta chuẩn bị xoay người lại thì mới cảm nhận được hắn đang bước đi trở lại.
"- Ta hỏi vì tò mò thôi, ngươi không muốn trả lời thì thôi vậy!"
"- Dạ"
"-... Nhưng... ngươi không thể trả lời sao?"
Ta tò mò muốn chết, cách trả lời của hắn lại càng khiến ta không ngừng nghĩ ngợi. Rốt cục cổ hắn có vấn đề gì thật sao? Với cả, cả cái mặt nạ trên mặt hắn nữa. Ta thực sự tò mò về gương mặt con người này.
Vì hắn cứ khiến ta tò mò, nên ta đặc biệt ghét hắn.
"- Tiểu nhân không thể"
"- Được rồi!"
Ta xoay người, thậm chí bước đi còn hậm hực, đánh cả người vào tay hắn để hắn biết ta đang "sôi tiết" đến mức nào.
Hắn đáng ra có thể né, ta biết, nhưng dường như sự tức giận của ta với hắn chả là cái gì hết, đến mức hắn chẳng buồn tránh né.
.
Hắn ngày hôm nay vẫn cầm cương ngựa xe chở ta và từ giờ cho đến khi đến đất Tống vẫn sẽ là hắn.
Một ngày quá chán nản, cứ một chút ta lại lim dim nhắm mắt, mỗi lần xe xóc lên là ta lại giật mình. Ngủ cũng không yên, không biết nên làm gì nữa.
Ta để ý Á Viên, hôm nay nàng hơi khác lạ, cứ thi thoảng lại bồn chồn định hướng tới rèm xe nhưng lại thôi. Sốt ruột, ta hắng giọng. Nàng giật mình tròn mắt nhìn ta.
"- Em sao vậy?"
"- A, không, không có gì đâu tiểu thư"
Giọng cũng lí nhí nữa. Ta thở dài, hay nàng phát sinh "chuyện riêng"?
"- Này, em... "mắc" sao?"
"- Dạ? Đương nhiên không phải, tiểu thư, không có gì đâu!"
"- Vậy sao em cứ thấp thỏm vậy?"
"-... À... không... không ạ"
"- Đến cả ta mà em dám giấu sao?"
Hết Tô Diệp rồi đến Á Viên, mấy người này thật sự dễ khiến ta phát khùng mà. Á Viên giật bắn, hoa tay múa chân rồi khúm núm nhìn ta.
"- Nhưng... tiểu thư phải nói khẽ và đừng kể ai biết"
"- Em nghĩ ta là loại người gì chứ?"
"- Em không có ý vậy... thực ra em..."
.
Ta tròn mắt nhìn khăn tay Á Viên lấy từ trong vạt áo. Hết nhìn khăn tay rồi lại nhìn gương mặt đỏ ửng đối diện mình.
Điều duy nhất làm ta kinh ngạc, tại sao bao nhiêu nam nhân có phẩm chất tốt đẹp mà em ấy không chọn, lại chọn hắn - một kẻ không có chút cảm xúc?
"- Em thực sự muốn tặng hắn sao?"
"- Vâng...!"
"- Nhưng mà, có thể nói cho ta lý do được không?"
"- Em muốn cảm ơn huynh ấy chuyện hôm qua nên..."
"- Nên thức trắng để thêu lên khăn tặng hắn sao?"
"- Dạ!"
Ta thở dài. Vì ta coi Á Viên như tiểu muội nên thực sự lo lắng cho nàng. Ở cùng khá lâu nên ta hiểu nàng. Nàng rất dễ nhạy cảm, yêu ghét thứ gì vô cùng rõ ràng. Là một đứa khá trẻ con, nếu hôm nay Tô Diệp không nhận tấm lòng kia, không biết nàng sẽ bị tổn thương đến mức nào.
"- Em nhất định muốn tặng?"
"- Dạ...."
"- Vậy để tối hẵng làm chuyện đó. Giờ ai cũng bận... em không muốn làm phiền hắn đúng không?"
"- Ơ... vâng! Em hiểu rồi, cảm ơn tiểu thư!"
Nhìn mặt nàng đầy niềm vui cũng như chứa đựng sự hồi hộp. Ta thì chỉ biết phiền não mà thôi.
.
"- Nàng sao vậy? Khách điếm này đồ ăn không ngon sao?"
"-... Không hề, Thế tử đừng lo lắng, đồ ăn rất vừa miệng. Chỉ là đi đường dài nên Ánh Cẩm có hơi mệt"
"- Vậy sao? Vậy nàng về phòng nghỉ ngơi sớm, ta sẽ bảo Tô Diệp chuẩn bị thứ này giúp nàng, đảm bảo nàng sẽ thoải mái sau khi dùng nó"
Lại là hắn. Sao đi đâu cũng phải nghe cái tên này vậy?
Ta nằm lên giường, chừng mười phút sau thì có tiếng gõ cửa. Có đui mù câm điếc cũng biết là ai, ta uể oải bước ra mở cửa.
"- Tiểu thư!"
Hắn chào ta mà cứ như đòi nợ ta. Ta gật đầu rồi ngồi vào ghế, sẵn sàng chuẩn bị uống bát thuốc hắn mang cho.
Ta lúc nãy có nói ta hơi mệt cũng không hoàn toàn là lời nói dối. Đúng là khi nãy ta có choáng váng đầu óc, nhưng ta lại nghĩ về chuyện Á Viên nhiều hơn.
Tên này, hắn rất dễ không nhận cái khăn tay kia. Như vậy thực sự tội nghiệp Á Viên mà.
...
"- Đắng!"
Ta giật mình đặt bát thuốc xuống khi chỉ mới nhấp môi. Ta uống cũng nhiều loại thuốc đắng ngắt nhưng đây là lần đầu tiên ta cảm thấy đây là bát thuốc đắng nhất hành tinh.
Ta nhăn nhó nhìn lên hắn, hắn không biểu cảm, thậm chí còn chẳng nhìn ta, chỉ nhìn vào bát thuốc kia.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)