Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

121 0

Ba nam nhân to lớn cười khẩy nhìn ta. Ta sợ hãi, run rẩy lùi lại một chút.

Ta chuẩn bị lùi đến bước thứ hai thì tên nam nhân gần ta nhất liền tóm nhanh lấy cổ tay ta, vẫn là điệu cười kinh tởm ban đầu.

"- Mỹ nhân, có muốn vui vẻ với bọn ta chút không?"

Ta tái mét mặt mũi, ta sắp khóc đến nơi rồi. Ta mím chặt môi, cố vùng vẫy nhưng tên to xác này thực sự quá khỏe mà. Cả ba tên bọn hắn, mỗi tên phải to gấp ba ta thay vì gấp đôi mất. Bàn tay to lớn của hắn có lẽ xem xương tay ta như củi khô, bẻ là gãy, bóp là nát vụn.

"- Buông!"

Giọng hơi thấp phát ra từ sau lưng ta. Ta giật mình cố xoay đầu lại. Một màu đen của y phục đập vào mắt ta. Ta ngẩng đầu lên, nam nhân đeo mặt nạ mà ta bám đuôi ban nãy đã lù lù ở đây từ lúc nào rồi.

Nhưng chính là, ta được gã to xác kia buông ra thật.

Ta sợ hãi, lập tức vòng ra phía sau lưng Tô Diệp. Ta công nhận, đứng phía sau con người này thực sự cảm thấy an toàn. Ý ta là trong hoàn cảnh dễ gây đánh lộn này vì ta có cảm giác Tô Diệp sẽ đả bay đám người kia tức thì.

"- Ngươi tưởng ta buông ả đàn bà này ra vì sợ ngươi sao?"

Đám nam nhân kia cười cợt hùa với nhau. Ta hơi hoảng, cố liếc nhìn biểu cảm của Tô Diệp.

Không dao động là tất cả những gì ta thấy được. Hắn thậm chí còn đứng im như một pho tượng nữa khiến ta hơi bất an.

Nhưng, Á Viên nói người này võ công cao cường, có lẽ cũng nên tin lời nàng.

Mà... võ công cao cường đã đành, nhưng đây là ba nam nhân to lớn. Toàn lũ "người khổng lồ" như này mới thấy độ "tí hon" của Tô Diệp.

Ta nghĩ, có lẽ ta nên chạy khỏi đây. Nhưng cũng là vì lối về chỉ có một, đi qua thì sợ sẽ bị đám người kia tóm lần nữa mất.

Ta nhìn xuống cổ tay ban nãy bị tóm chặt. Hơi tím đỏ... "tên khốn to xác" là những gì ta nghĩ lúc này.

"- Tiểu tử ngươi hôm nay sẽ làm bao cát cho bọn ta"

Đám người kia bẻ cổ tay như là khởi động. Tiếng các khớp vang lên giòn tan nghe mà phát khiếp. Ta cẩn thận lùi về sau Tô Diệp thêm một bước chân nữa cho chắc ăn, nếu có giao tranh cũng không mảy may làm sao.

Sai lầm duy nhất của ta ngày hôm nay, ta nghĩ là chuyện bám theo kẻ quái dị Lương Tô Diệp này. Nhưng có lẽ ta lại có thêm một sai lầm nữa, đó là nghi ngờ trình độ của người đang cố giúp ta thoát khỏi bọn xấu xa kia.

Tô Diệp thân thủ nhanh như chớp, lướt đến trước mặt cái tên vừa huênh hoang ban nãy. Một quyền vào bên trái của cổ, hắn tức thì gục xuống.

Ta không biết có thể dùng đơn vị gì để đo lực tay của Tô Diệp lúc đó. Khi đó vừa nhanh vừa phát ra âm thanh mạnh mẽ đến run người khiến ta bơ phờ, không khỏi cảm phục cái người kia.

Một quyền là gục xuống. Hai tên đi cùng tròn mắt, khi chưa kịp phản ứng gì thì Tô Diệp đã tiến đến tặng thêm mỗi tên hai quyền, một vào bụng, một vào mặt. Đương nhiên hai tên kia cũng gục xuống, "đoàn tụ" với bạn của mình.

Tô Diệp không nói thêm câu nào, lẳng lặng bước đi.

Ta ngơ người nhưng giật mình, nhanh chóng đuổi theo hắn. Ít nhất ta cũng phải nói lời cảm ơn, đó là phép lịch sự tối thiểu.

"- Lương đại hiệp!"

Tô Diệp dừng bước, xoay người sang phía ta. Ta cố bước gần hắn hơn, thở hơi gấp.

"- Cảm... cảm ơn. Ta có thể trả ơn đại hiệp không!?"

Tô Diệp không nói, lẳng lặng quan sát ta. Ta tính toán cũng phải chừng ba phút rồi, sốt ruột nên lại mở miệng lần nữa.

"- Lương đại hiệp!?"

"- Ta... ....... Khụ khụ..."

Tô Diệp rõ ràng có thể nói tiếp, nhưng khi hắn mới thốt ra một chữ, thấy sai gì đó liền ho thật nhiều.

Ta chẳng phải kẻ ngốc, ta có thể phát hiện ra một chút trong giọng nói của hắn. Ban nãy khi hắn mở lời cứu ta, ta có thấy giọng nói của hắn so với hôm qua dường như bớt trầm đi chút ít. Nhưng có lẽ do ta tưởng tượng thôi, ở thời cổ đại này có nhiều thứ khó hiểu mà. Có lẽ hôm nay hắn lạc giọng chăng?

Tô Diệp lấy trong người thứ gì đó rồi bỏ vào miệng. Ta thì không bận tâm, vốn đang ở đây đợi hắn lên tiếng về chuyện cứu mình ban nãy. Ta nghĩ đó là thuốc trị lạc giọng!? Bằng chứng là đứng thêm một phút nữa thì Tô Diệp đã mở lời, tông giọng lại khàn đặc như hôm qua.

Nhưng thực sự mấy lời của hắn thật đáng ghét.

"- Ta không hứng thú cứu đám người Kim các ngươi, đừng hiểu nhầm. Tại các ngươi chắn lối đi của ta mà thôi!"

Tô Diệp lại xoay người di chuyển. Nhưng lần này hắn làm ta không thể đuổi được bởi hắn dùng cách "bay" lên mái nhà mà đi. Lần đầu tiên ta được tận mắt chứng kiến khinh công, quả là mát nhãn mà.

Ta thở dài, ngoái nhìn đám nam nhân gục ở phía sau, rùng mình lần nữa rồi chạy thẳng về phủ. Sau này dù thế nào ta cũng không tự ý ra ngoài một mình nữa. Ít nhất cũng phải có Hạo Dư và Á Viên đi cùng mới được.

Ta về phủ mới biết mọi người đang tìm ta loạn lên. Kha Vương gia cũng sớm về từ bao giờ. Thấy ta trở về, Kha Vương gia không những không trách mắng còn ôm ta vào lòng. Quả là một người cha chiều chuộng con gái.

Á Viên là người bị khiển trách nhưng ta đã bênh vực nàng nên cũng không vạ lây. Lỗi là do ta mà ra, không thể cam tâm nhìn nàng bị Kha Vương gia trách phạt được.

Nằm lên giường suy nghĩ. Ta là đang ngẫm lại hoàn cảnh lúc nãy, nếu để đánh giá Tô Diệp thì khi đó hắn thực quá "ngầu" đi. Ta nợ hắn một mạng.

Nhưng tính cách của hắn, ta không thích. Những người lạnh lùng như hắn ta thực sự không nắm bắt nổi tâm tình, không thể làm sao để vừa ý hắn, nên người như hắn... ta ghét.

Đúng, là ghét, là không ưa nổi nhưng vẫn phải cảm ơn hắn tử tế.

*

Nhiều ngày trôi qua, cuộc sống của ta khá bình lặng. Ta cảm tưởng như có thể hưởng thụ như này đến khi ta chết vậy.

Có những điều, khi mà bạn không ngờ tới nó lại bất thình lình ập đến.

Á Viên hối hả vào phòng sau khi nghe tiếng ta đồng ý. Nàng nhìn sắc mặt khá bất an, ta không kìm được liền thúc nàng "mau nói" bằng ánh mắt.

"- Tiểu... tiểu thư. Chuyện lớn rồi. Người sắp xuất giá!!!"

Ta nghe có tiếng ù ù bên tai. Kì lạ, đang yên đang lành, tại sao lại bắt ta đi... lấy chồng???

Ta chạy thục mạng đến chỗ Kha Vương gia. Điều làm ta kinh ngạc là không chỉ có mình Kha Vương gia ở đó mà còn có chàng, Thế tử Nam Tống.

Vì đường đột xông vào trước sự ngăn cản của Hạo Dư nên ta hơi thẹn. Hạo Dư không cản được ta nên cúi đầu xin lỗi Kha Vương gia rồi lui ra.

Giờ phòng trà này chỉ còn ba người: Kha Vương gia, chàng và ta.

"- Cẩm nhi, ngồi đi"

Không có vẻ gì là kinh ngạc thậm chí còn cười nói. Ta bẽn lẽn ngồi xuống trước cái nhìn dõi theo của cha và đặc biệt là chàng.

"- Thế tử điện hạ, đã gặp Cẩm nhi rồi phải không?"

"- Phải!"

Chàng liếc nhìn ta một lần nữa rồi mỉm cười với Kha Vương gia.

"- Cẩm nhi, con gái lớn phải có một tấm phu quân. Thể tử chính là phu quân tốt nhất. Ta đã nhìn người chưa bao giờ sai. Con hãy chuẩn bị"

"- Nhưng cha, con..."

"- Mong nàng không từ chối! Thực sự lần đầu gặp ta đã rất có tình cảm với nàng nhưng khi đó còn có chút việc không thể nắm bắt cơ hội. Nếu giờ nàng không vừa ý, xin hãy cho ta thêm thời gian, ta sẽ chứng minh tình cảm. Cho đến khi đó mong nàng đừng động lòng với nam nhân nào khác"

Ta còn có thể nói gì. Đồng tử của chàng long lanh như sắp khóc vậy. Nếu như cảm xúc của chàng là thật thì sao ta nỡ phủi bay?

Vả lại, thực sự ta cũng có tình cảm với chàng.

Nhưng là con gái, không thể dễ dãi. Cũng chưa thể chắc chắn điều gì lúc này. Thời đại này năm thê bảy thiếp là điều dĩ ngẫu, ta sao có thể nhẹ dạ được.

Ta đắn đo khá lâu, vì trong thâm tâm ta có gì đó nói rằng Thế tử là người chung thủy.

"- Nếu có thể, nàng hãy đến Nam Tống một thời gian. Ta sẽ bảo hộ tốt nàng. Ta cũng đã xin phép Vương gia, nếu nàng đồng ý hôm nay ta sẽ đón nàng về. Dĩ nhiên chúng ta sẽ ở riêng, ta chỉ là muốn nàng đến Nam Tống một chuyến để hiểu về bản thân ta và nơi ta sinh ra mà thôi!"

Đến Nam Tống... chuyện này ta chưa có nghĩ tới.

Nhưng đúng là ta muốn hiểu về chàng hơn. Nếu đến cuối cùng Kha Ánh Cẩm cũng phải xuất giá thì ta mong đó sẽ là một đấng phu quân tốt đẹp.

Tốt đẹp như chàng.

"- Cẩm nhi, nếu con không muốn đi, ta sẽ không ép. Nhưng chuyện hôn sự ta đã bàn bạc kĩ, sớm muộn gì con cũng được gả cho Thể tử. Nên ta nghĩ con nên đến Nam Tống một thời gian, để hiểu thêm về phu quân tương lai của con"

Như vậy là ngầm muốn ta đi rồi. Vậy mà ta cứ nghĩ thương con gái lắm, hóa ra cũng chỉ vì mấy chuyện chiến sự quốc gia.

Phải. Không đâu lại một Vương gia Kim quốc lại muốn gả con gái của mình cho Thế tử Nam Tống cả. Tranh chấp trong tương lai, hoặc giao kèo hiện tại...gì cũng được, đều có nguyên nhân.

Ta đương nhiên gật đầu đồng ý, còn có lý do gì để từ chối đâu. Ta đã nói, ta cũng muốn hiểu thêm về chàng mà.

Ngoài ta ra, còn có Á Viên sẽ đi cùng ta. Hạo Dư không rõ vì sao sẽ không đi theo, có lẽ đoạn đường này đã có Tô Diệp phò tá chăng?

Khi đợi Á Viên sắp xếp đồ, ta hơi chán liền bỏ ra ngoài trước. Nhưng mà...

Ta bước ra khỏi phủ đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng chờ ở ngoài, trên tay cầm chặt cương ngựa, đứng im như một bức tượng, mắt nhìn lên bầu trời đầy mây xanh.

Một tiếng khẽ thở mạnh cất lên. Rất khẽ, nhưng cũng rất nặng nề phát ra từ phía con người một thân y phục đen kịt kia...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: