Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

190 0

Ta giờ mới để ý, Tô Diệp tuy có khí chất dọa người như vậy nhưng lại khá thấp bé. Là khi so sánh với Hạo Dư cũng như Thế tử Nam Tống, ta nhận ra Tô Diệp thấp hơn kha khá so với hai người bọn họ, tấm thân cũng mảnh khảnh hơn một chút.

Nhưng là so với bọn họ, còn so với nữ nhi như ta và Á Viên thì lại khác.

Ta cũng thuộc dạng khá cao, 1 mét 70 là những gì ta tự hào. Nếu có thể ước lượng, ta tính Tô Diệp chỉ cao khoảng 1 mét 75, còn Thế tử Nam Tống 1 mét 80, vậy Hạo Dư sẽ là 1 mét 83.

Nhưng ta có chút thắc mắc, "nhỏ bé" như Tô Diệp mà "dám" lớn giọng với "người khổng lồ" Hạo Dư sao? Như vậy thì Tô Diệp quả là một nam nhân không tầm thường mà.

Không khí có vẻ lắng xuống sau lời nói của Thế tử Nam Tống nên ta quyết định sẽ xen vào một chút.

"- Là ta hiểu ý tứ của Thế tử Điện hạ mà! Lương đại hiệp không nên đem cái nhìn đó ra với ta mới phải!"

Ta lại chưa kịp nói gì đã bị chặn họng rồi. Lại một lời như khiêu khích từ phía Hạo Dư. Thế tử Nam Tống không những không chút giận thậm chí còn tươi cười gật gù như là tự nhận mình đã phạm sai lầm vậy.

Đương nhiên Tô Diệp hắn không thay đổi tâm tình, một màu không khí ảm đạm quái gở bao trùm lấy hắn.

"- Thực sự ta cùng Tô Diệp ở đây chỉ để dạo phố, không có ác ý"

"- Dạo như vậy không phải hơi xa sao Thế tử?"

"- Haha, có chút nhưng thú vị! Ta cũng ở đây nhiều ngày rồi! Đêm mai sẽ trở về!"

Chàng nói xong liền nghiêng người sang phía ta. Tim ta giật bắn, lại lúng túng rồi.

"- Hai vị cô nương cùng đại hiệp đây, Thiên Huấn ta xin phép!"

Chàng môi vẫn cười, tay bó quyền nhẹ rồi xoay người lần nữa bước đi. Tô Diệp vẫn như ban đầu, đợi chàng đi trước một bước chân mới hơi cúi mình chào bọn ta rồi bước nối chàng.

Ta nghe Hạo Dư hừ lạnh một cái. Hắn nhìn đến khi hai bóng nam nhân kia khuất hẳn mới xoay mình về phía ta.

"- Tiểu thư, ban nãy làm người kinh sợ rồi!"

Ta gật đầu mang ý "đúng" và cũng mang ý "không sao". Thực tế ý ta là đang trách hắn nhưng có lẽ hắn sẽ hiểu theo cái ý làm hắn nhẹ lòng hơn.

Ta trở về và đón chào ta là vẻ mặt khá lo lắng của Kha Vương gia.

"- Cẩm nhi, sao về trễ vậy?"

"- Lão gia, gặp người Tống!"

Ta lại chưa kịp trình bày, Hạo Dư đáng chết kia đã nói xêm trước ta. Ta nén giận, nghiêng người sang phía hắn.

"- Hạo Dư, phụ Vương hỏi ta, sao ngươi dám nói xen vào?"

Kha Vương gia quả cưng chiều con gái mà. Nghe thấy ta bất mãn như vậy, lập tức bắt Hạo Dư quỳ xuống bằng giọng vô cùng lớn.

Hắn cuống quýt xin lỗi ta. Ta mệt mỏi nhìn hắn rồi cũng bảo Kha Vương gia sẽ về phòng nghỉ ngơi trước.

Đáng ra ta sẽ về phòng nghỉ ngơi nếu như không biết rằng có một cuộc đối thoại giữa Kha Vương gia và Hạo Dư sau đó. Ta dựa vào phản ứng của cả hai khi nhắc về "người Tống" để phán đoán.

Ta đi lách ra phía sau phòng trà, cũng may là căn phòng này khá bé nên có thể dễ dàng nghe trộm mọi thông tin cần thiết từ vị trí của ta.

"- Hạo Dư, hôm nay ngươi gặp ai?"

"- Là Thế tử Nam Tống thưa lão gia"

"- Cao Thiên Huấn sao?"

"- Vâng!"

"- Hắn là cần thiết trong kế hoạch của ta. Ta biết ngươi thế nào cũng gây chuyện. Từ giờ ngươi sẽ gặp hắn nhiều hơn, giữ lễ nghĩa"

"- Tuân lệnh lão gia"

Ta trở về phòng. Mấy chuyện đấu đá quyền lực chăng? Mà ta tốt nhất không nên quan tâm đến nó. Ta không được phép phá hỏng dòng lịch sử, đừng can thiệp gì sẽ yên thân.

Nhưng ta cũng hơi tò mò về Thế tử Nam Tống. Thực tế ta có cảm tình với người như vậy. Lịch lãm, tốt bụng lại đẹp rạng ngời. Có cô gái nào không xao xuyến cơ chứ?

Sẵn Á Viên mang khăn vào giúp ta lau mặt, ta liền kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

Trước đó nhiều ngày ta cũng có hành động vậy, là để Á Viên ngồi song song với mình. Nàng cứ liên tục nói "không dám" làm ta vô cùng mệt mỏi. Không phải bạn tốt thì sẽ như vậy sao?

Nhiều lần thành quen. Giờ Á Viên cũng không nói gì mà vui vẻ ngồi "tiếp chuyện" với cô tiểu thư khó hiểu là ta tức thì.

"- Tiểu thư, có chuyện gì sao?"

"- À, hai nam nhân hôm nay đó! Là ai vậy?"

"- ..."

Á Viên giật mình, đứng bật dậy. Nàng hơi hé cửa ngó ngó xung quanh. Khi xác định không có ai mới trở lại vị trí ngồi của mình.

Gương mặt đang hơi lo lắng bỗng đồng tử sáng bừng lên, cứ như bắt được vàng vậy.

"- Tiểu thư, họ rất đẹp đúng không?"

Ta định "ừ" nhưng khép lại vẻ hào hứng đang hé nở, ta ngẫm lại liền giật mình.

"- Sao lại "họ"? Một người che mặt mà!?"

"- À đúng ha!"

Cái vẻ ngốc nghếcmh "đáng yêu" gì thế này? Ta chỉ biết cười trừ lắc đầu.

"- Nam nhân tuấn tú không che mặt hôm nay là Thế tử Điện hạ Nam Tống!"

"- Cái đó ta biết!"

"- Đó là một người tài giỏi vô cùng, học thức uyên thâm, võ công siêu phàm. Không những thế lại vô cùng tốt bụng. Mấy tháng trước tiểu thư đang ở Dinh Bắc nên không biết. Một đám buôn người ở Kim quốc ta hoạt động rầm rộ, cũng may có Thế tử tìm ra nơi ẩn náu của bọn chúng. Thế tử Nam Tống tận tay cứu người dân Kim quốc khi đó đã được dân ta tung hô rất nhiều. Nghe đồn thậm chí Thế tử còn xả thân hứng một đao của kẻ địch, trên lưng vẫn còn vết sẹo lớn ở đó"

Ta vốn biết chàng tốt nhưng không nghĩ có thể tốt bụng đến vậy. Ta nghe xong tự nhiên cảm thấy sung sướng. Nhưng chờ chút, có chút kì lạ.

"- Nhưng sao em biết đó là Thế tử Nam Tống?"

"- À! Thế tử có lần được mời về phủ ta dùng trà với Vương gia. Em là người hầu trà, nhưng hôm đó... quả thực em hơi run khi gặp người Tống nên làm bể chén. Thế tử là người đã giúp đỡ em nhặt mảnh sứ nên em vô tình nhìn thấy mặt người. Trong phủ ta ngoài Vương gia ra còn có em, Hạo Dư đại ca và Liêu Cư tiên sinh biết mặt của Thế tử. Đó quả là vinh hạnh lớn nhất đời em"

"- Vậy còn người kia?"

"- Vâng, đó là Lương Tô Diệp đại hiệp. Nghe nói mới hầu hạ Thế tử được hai tháng. Nhưng thiên hạ đồn đại võ công vô cùng siêu phàm. Em chỉ biết vậy thôi!"

"-... Thế sao em kêu hắn đẹp?"

"- Tiểu thư, em chỉ đoán vậy thôi. Nhưng người không nhìn thấy mắt của Lương đại hiệp sao, con mắt trái đó. Thực sự em nghĩ nữ nhân còn thua xa mấy phần kìa"

Cái này ta công nhận nhưng đánh giá toàn bộ gương mặt một người qua đôi mắt...có hơi sai thì phải.

Mà kệ, ta cũng không quan tâm đến cái tên Tô Diệp đó. Biết được chút tin tức của chàng là được rồi.

A, sao trên đời lại có một nam nhân đẹp đẽ từ trong ra ngoài đến vậy chứ? Vả lại chàng còn là Thế tử Điện hạ lá ngọc cành vàng, thật khiến bản thân ta ngưỡng mộ.

*

Hôm sau

Hay tin Kha Vương gia cùng Hạo Dư đã ra ngoài, ta lấy cớ vớ vẩn với đám tay sai rồi cũng trốn ra được khỏi phủ Vương gia. Đương nhiên là một mình, nếu lôi Á Viên đi cùng sẽ sớm hỏng chuyện mà thôi. Chốc về mua chút đồ "bịp miệng" nàng lại cũng được.

Ta sẽ thử món bánh bao viên mà Á Viên hết lời khen ngợi ở tiệm Ca Minh. Nếu như cứ êm đềm thì tốt rồi nhưng cái chính là ta đã gặp hắn, Lương Tô Diệp, lại còn ngay sau khi ta cho viên màn thầu đầu tiên vào miệng.

Hắn đứng trước một gian hàng ở lề đường khá lâu, một tay trái ôm gì đó trong lòng. Ta nhìn rõ mờ mờ khói bốc lên trong đó nhưng cái đó không làm ta bận tâm bằng việc hắn đang đứng trước một tiệm trang sức ven đường.

Hắn ngắm nghía mãi còn bà chủ tiệm cứ luôn miệng "tư vấn". Nhưng cái dáng vẻ kia ta không nghĩ là hắn đang tiếp thu lời "tiếp thị" của chủ tiệm đâu. Ta nhìn thấy chủ tiệm nâng hai cái vòng lên "tư vấn" cho hắn nhưng hắn mặc nhiên chọn một cái khác được mắc trên giá. Nhìn bộ mặt bất lực của chủ tiệm thật tức cười mà.

Hắn trả mấy xu cho chiếc vòng đó rồi rời đi.

Không cần suy nghĩ nhiều, ta là đứa tò mò, chắc chắn sẽ bám theo.

Càng lúc càng xa phố, xa nơi ồn ào náo nhiệt. Khi bám theo Tô Diệp ta mới nhận thấy, thì ra Kim quốc phồn thịnh cũng có nơi lụi tàn, ổ chuột như này.

Ta rón rén bước chân, hi vọng không bị phát hiện.

Tô Diệp đi rất nhanh nhưng ta là đứa thông minh, ta dù đi chậm, có khi khuất bóng lưng hắn rồi vẫn có thể tìm ra hắn được vì... dấu giày.

Nơi đây rất vắng, không nhiều người qua lại nên rất dễ dàng dò ra được dấu vết xót lại của Tô Diệp. Và nhờ vậy ta cũng mới biết, bàn chân Tô Diệp thực ra rất bé, chỉ nhỉnh hơn ta một chút mà thôi.

Cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại. Ta nấp ở một góc khuất để quan sát xem hắn đang làm gì.

Một đám trẻ con gồm năm đứa đang bao vây hắn. Đứa nào đứa nấy đều trông vô cùng khốn khổ và tội nghiệp. Gương mặt lấm lem bùn đất, quần áo tả tơi.

Hóa ra thứ Tô Diệp mang tới là màn thầu. Nhìn đám trẻ ăn ngon lành không nói lời nào mà đến thương tâm.

Tô Diệp lẳng lặng nhìn đám trẻ ăn ngấu nghiến. Ta có cảm giác, hắn đang dằn vặt bản thân thay vì vui vẻ.

"- Là người Tống, phải ngẩng cao đầu, không được trộm cắp!"

Tô Diệp đeo chiếc vòng tay mà ban nãy mua tặng một bé gái, nói một câu khẽ thôi nhưng đầy rắn rỏi và đay nghiến.

"- Ta sẽ còn trở lại. Hãy trưởng thành hơn cho đến lúc đó..."

"- ... Và sẵn sàng để trở về nhà!"

Hắn đứng lên, tư thế kia là biết sắp rời khỏi đây rồi. Nếu vậy tức là ta cũng phải nhanh chóng chạy đi vì đường trở về chắc chắn sẽ phải qua đoạn rẽ này - nơi ta đang như một đứa trộm cắp đứng rình mò nãy giờ.

Khi ta vừa xoay mặt thì cái mũi xinh đẹp của ta va chạm mạnh.

Nhăn nhó mặt mũi, thực sự muốn chửi thề mà.

Nhưng chính là, khi ta vừa ngẩng mặt lên thì còn chẳng dũng khí đâu mà chửi bới nữa rồi. Toàn thân ta run rẩy trước điệu cười kinh tởm đối diện.

"- Mỹ nhân, lạc đường sao?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: