Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

117 0

"- Ta không uống nữa!"

Ta chán nản, đắng vậy nuốt sao cho nổi?

Nhưng cái khiến ta bực là khi ta nói xong câu đó hắn liền bỏ ra ngoài. Ta thực sự sôi máu, ít nhất cũng phải tỏ ra giống một bề tôi quan tâm bề trên chứ?

"- Khốn..."

Ta định buông lời chửi bới hắn thì bóng dáng hắn lại xuất hiện. Điều này khiến ta nuốt cái từ còn lại vào trong.

Cạch

Hắn đặt một bát đường lên bàn. Ta nhìn bát đường rồi lại nhìn lên hắn.

"- Ngươi..."

Hắn nâng tầm mắt lên nhìn ta, vẫn rất vô hồn.

Nếu ta không uống hết bát thuốc này quả là mất mặt. Nghĩ là làm, ta liền một hơi cho hết sạch. Ban đầu thì không sao, càng về sau miệng càng đắng ngắt, ta khẩn trương ngậm một thìa đường lớn vào miệng. Mắt ta đỏ bừng như muốn khóc đến nơi vậy.

Ta giật mình, hắn không nói nửa lời tự tiện cầm cái thìa ta đang ngậm lấy kéo ra.

Động tác của hắn quá từ từ mà chẳng một chút gì gọi là thiếu tự nhiên hết.

Ta một miệng đầy đường chưa kịp lên tiếng, hắn từ bao giờ đã bước đến phía sau ta. Ta cảm nhận được khí lạnh từ hắn, ta hơi ngoái đầu ra sau... ta sợ.

"- Tiểu thư, giữ đường trong miệng. Đừng để sặc"

Ta không kịp nghĩ, hắn nói gì thì tốt nhất nên làm theo. Ta cố giữ đường không để trôi xuống họng. Khi có thể "thăng bằng" mới yên tâm chỉnh lại sống lưng.

"- Tiểu thư gắng chịu đau"

"Hả? Đau á?"

Ta chưa kịp bật ra thành tiếng để xác minh thì hắn đã "động thủ" rồi.

Hắn đểm huyệt ta. Mỗi lần đầu ngón tay hắn đặt lên ta như muốn chết đi vậy. Nhưng kì lạ là ta không thể cử động.

Ta đếm đúng mười hai lần hắn đặt tay lên lưng ta. Đến lần điểm cuối cùng, cơ thể ta liền có thể cử động được.

Ta giận dữ đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn.

"- Ngươi mới làm gì ta?"

"- Điểm huyệt"

"- Sao ngươi dám làm mà chưa có sự cho phép của ta?"

Hắn không đáp, đưa tay thu dọn hai bát trên mặt bàn. Hắn xoay người trước cái nhìn đầy sát khí của ta.

"- Tiểu thư, tiểu nhân chỉ thực hiện lời của Thế tử là giúp người đả thông kinh mạch. Nếu người không bằng lòng hãy chuyển ý đó đến Thế tử. Giờ tiểu nhân xin phép"

Hắn bước ra ngoài. Khi cửa khép lại cẩn thận ta mới thẫn thờ ngồi phịch xuống giường.

Dù tức giận nhưng ta không thể không công nhận, sau khi hắn điểm ta mấy huyệt, ta liền cảm thấy sảng khoái lạ thường. Tự nhiên đầu đỡ đau hơn hẳn, không còn nặng nề, choáng váng như ban nãy.

"Cái tên Tô Diệp này..."

...

Ta thức tỉnh, vùng dậy. Giờ ta mới nhớ ra chuyện ban sáng Á Viên kể. Cả tối không thấy nàng có lẽ nào... đang chờ tặng khăn tay cho Tô Diệp không?

Ta mau chóng chạy sang phòng nàng, hoàn toàn không có bóng dáng.

Cũng may mà nơi đây khá nhỏ, đi tìm một lúc là có thể xác định rõ vị trí rồi.

"Chưa tặng" là tất cả những gì ở trong đầu ta lúc này. Hình như mới gặp, Á Viên nhìn bẽn lẽn vô cùng, còn Tô Diệp tay vẫn cầm hai tô ban nãy mang lên phòng ta, sống lưng hắn thẳng tưng, mặt đương nhiên không biểu tình.

"- Lương đại hiệp... tiểu nữ..."

Hắn vẫn đứng đợi Á Viên "phát khẩu", nhưng nàng ta ngập ngừng nãy giờ. Nếu ta mà là Tô Diệp chắc phát điên vì đợi mất thôi.

Đúng năm phút đồng hồ, ta công nhận, Tô Diệp rất giỏi chờ đợi.

Nhìn dáng Tô Diệp, ta có cảm giác hắn sẵn sàng đợi hết cả đêm vậy. Á Viên cũng thật là, có gì thì nói luôn ra cho xong, sao cứ ngập ngừng không thôi vậy chứ?

"- Thực sự... xin lỗi Lương đại hiệp. Tiểu nữ... thực sự là có thứ muốn đưa cho đại hiệp... tiểu nữ..."

Ta nhìn rõ tay Á Viên run lẩy bẩy để lấy ra được chiếc khăn trong vạt áo. Ngay cả khi có một nữ nhi bẽn lẽn đáng yêu như vậy tặng quà, hắn vẫn chẳng mảy may xúc động. Ta nhiều lúc nghĩ không biết hắn còn có chút tình cảm giống con người hay không nữa.

Nhưng ta lúc này chỉ mong hắn nhận mà thôi, nếu không Á Viên sẽ tổn thương mà chết mất.

"- Tiểu nữ muốn tặng... tặng thứ này cho Lương đại hiệp... Đại... đại hiệp có thể nhận không?"

Cô bé cúi gằm mặt xuống, hai tay nâng khăn vô cùng lễ phép như kia... nếu ta mà là Tô Diệp ta chắc chắn sẽ nhận lập tức.

Cảm xúc của ta mạnh quá khiến ta cũng quên béng là mình đang nấp. Hình như hơi thở hồi hộp của ta đã truyền đến tai hắn.

Đúng là vậy.

Ta nhìn rõ cái ánh nhìn của hắn đang hướng về phía ta. Hắn nhìn ta một lúc rất lâu, đến khi ta có cảm giác hình như hắn đang muốn hỏi ta "đang làm cái quái gì ở đây" thì ta mới giật mình.

Ta ra "ám hiệu", đầu tiên là bằng miệng. Ta không thể phát ra tiếng, chỉ biết "tua chậm" miệng, truyền tải hai từ "nhận lấy" mà thôi.

Hắn vẫn nhìn ta. Ta luống cuống, tiếp theo là dùng tay để "múa may".

Ta như một kẻ điên đứng ở đó còn hắn thì chăm chăm nhìn ta. Ta chắc hắn nghĩ ta điên thật. Một lúc như vậy, ta bất lực dừng mọi thứ lại. Khi ta thôi "điên cuồng" ở đây hắn mới thu ánh nhìn "kì thị" với ta, quay lại đối mặt với Á Viên.

"- Đại hiệp,... người không thể...sao...?"

"- Được!"

Hắn đưa bàn tay trái ra. Á Viên to mắt nhìn hắn rồi vui sướng đặt nhẹ chiếc khăn tay vào lòng bàn tay người đối diện.

"- Tiểu nữ... tiểu nữ... thêu không được đẹp... mong Lương đại hiệp không...không..."

"- Không sao!"

Tô Diệp bước vào trong khách điếm trước, theo sau hắn là một Á Viên vui vẻ đang bám đuôi.

Ta thở phào một cái, ít nhất hôm nay hắn cũng có thể hành xử giống con người rồi.

Ta nằm xuống giường. Hôm nay ta ngủ rất ngon.

.

Từ ngày hôm sau xuất hiện một "kẻ bám đuôi". Á Viên thấy Tô Diệp đi đâu cũng cố gắng làm cho xong mọi chuyện bên ta để đến bên hắn.

Cho ngựa ăn hay dò la tình hình trong phạm vi gần, nơi đâu phía sau Tô Diệp cũng có bóng dáng một nữ nhi theo sau.

Chàng là người nhạy bén, chắc chắn có thể nhìn ra tình ý của Á Viên dành cho Tô Diệp. Gần đây nhất, khi ta vô ý đưa ánh mắt sang nhìn chàng thì thấy chàng đang quan sát Tô Diệp và Á Viên. Ta ho nhẹ để đánh tiếng chàng mới để ý. Ngay bữa tối hôm đó, chúng ta lại có một vấn đề để "trao đổi".

"- Thế tử. Tiểu nữ có việc này không biết có nên hỏi người không?"

"-..."

Chàng ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn ta. Tự nhiên môi chàng nở nụ cười.

"- Tô Diệp?"

"- ... Sao người biết tiểu nữ định hỏi gì?"

"- Vì chẳng có gì bất thường ngoài chuyện đó hết. Ta chỉ suy đoán qua biểu cảm của nàng mà thôi. Nàng xem ra khá lo cho Á Viên"

"- ... Bị Thế tử đọc đúng suy nghĩ rồi. Quả thực tiểu nữ lo cho Á Viên. Nàng là một nữ nhi rất tốt, lại trẻ con và rất dễ tổn thương... chỉ sợ mắc sâu vào không lối thoát"

"- Dường như nàng chẳng hi vọng chút gì là Tô Diệp sẽ động lòng?"

"- Thành thật, tiểu nữ đúng là không mong chờ gì. Chỉ mong hắn có thể không làm Á Viên quá tổn thương mà thôi"

"- Haha. Xem ra Tô Diệp trong mắt nàng thực sự tệ đến vậy sao?"

"- Nói tệ... là sai. Nhưng con người đó quá lạnh lùng, tính cách đó trái ngược với Á Viên. Nếu đến với nhau e là người chịu tổn thương chỉ có một mà thôi"

Chúng ta nhìn nhau. Môi chàng vẫn hơi cười. Chàng tự nhiên lại cười tươi hơn trước, lắc lắc đầu.

"- Thế tử?"

"- Nghiêm túc thì, nàng có lẽ nên nói chuyện với Á Viên. Tô Diệp nếu cảm thấy phiền phức sẽ nói ra những lời không hay đâu"

Chàng tự nhiên nghiêm túc làm ta giật mình.

Ta hiểu ý chàng nhưng... làm thế nào để mở đầu câu chuyện đây?

Ta về phòng đã thấy Á Viên đang dọn giường giúp ta. Ta ngồi thất thần xuống ghế nhìn nàng. Dường như nàng có để ý, xong việc liền tiến đến chỗ ta, giọng hơi lo lắng.

"- Tiểu thư?"

"- À... Á Viên, ta có chuyện muốn nói"

Ta nghĩ, càng vòng vo càng khó xử. Xem ra đến lúc nói cho nàng mấy câu để nàng chuẩn bị tâm lý.

"- Dạ?"

"- Thì là về... Tô Diệp. Em cảm thấy ra sao?"

"- Về Lương đại hiệp sao? Nhưng sao tiểu thư lại hỏi về chuyện này?"

"- Vì ta... ta thấy hắn... ừm... nói sao nhỉ... hắn có tính cách khá khác em nên..."

"- ... Tiểu thư!"

"- À... ừ?"

Á Viên nhìn ta một lúc. Ta không dám đối diện với nàng liền đỏ bừng mặt nhưng cũng không thể bơ ánh nhìn của nàng được. Rõ ràng là...

Ta giật mình, nàng đang cười. Ta tròn mắt, không hiểu chuyện gì nữa.

"- Em sao vậy?"

"- Tiểu thư. Tiểu thư lo lắng cho em sao?"

"- Ta... đương nhiên"

"- Người đừng lo gì cả. Em không sao. Với lại người đừng bận tâm về Lương đại hiệp. Tuy đại hiệp lạnh lùng như vậy nhưng lại là một người tốt. Khuya rồi tiểu thư nghỉ ngơi đi, em xin phép!"

Á Viên tươi cười rồi ra ngoài, bỏ mặc ta ở phòng với một khối thắc mắc. Rốt cục... có chuyện gì vậy?

Nghỉ ngơi thế nào được khi đang một bụng tò mò. Vậy cuối cùng là Á Viên với tên Tô Diệp kia đã nói chuyện gì với nhau sao? Mà dù có chuyện gì thì thái độ của Á Viên cũng rất thoải mái, chẳng giống gì là "thất tình" hết.

Hay là... Tô Diệp thực sự cũng ái mộ nàng? Động lòng rồi sao?

Không, ta không tin. Ai cũng được nhưng cái tên Tô Diệp kia động lòng Á Viên... gì chứ? Tên không chút cảm xúc như hắn lại biết yêu sao? Giờ nói thần thánh xuất hiện khéo ta còn tin hơn cái chuyện hoang đường này mất.

Sáng hôm sau, ta nhìn Tô Diệp bằng ánh mắt soi xét.

Á Viên vẫn rất bình thường, thỉnh thoảng lại chạy ra giúp đỡ Tô Diệp mấy việc vụn vặt. Nàng vẫn tận tay chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn như nhiều ngày trước.

Và đương nhiên, hắn chẳng có chút thay đổi: bộ mặt không biểu cảm.

.

Á Viên dường như khá mệt mỏi, vừa ngồi vào trong xe được một lúc đã ngủ li bì. Mà con bé này cũng hay thật, ngủ thì có cháy nhà cũng không buồn mò dậy, muốn ngủ là ngủ ngay được.

Đây cũng chính là cơ hội của ta. Hôm nay, dù thế nào cũng phải hỏi cho ra nhẽ chuyện của nàng và cái tên Tô Diệp lạnh lùng quá độ kia.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: