Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

207 0

Ta biết là đã lộ nhưng vẫn cố tỏ ra "không hề hay biết". Ta mau chóng bước đi, đương nhiên Tô Diệp vẫn lẳng lặng bước sau ta.

Ta xấu hổ đến độ cúi gằm mặt xuống mà bước. Chẳng thà hắn bỏ mặc ta còn đỡ, nhưng hắn vẫn theo ta đến cùng. Khoảng cách giữa ta và hắn chỉ cách nhau chừng ba-bốn bước chân.

Ta ướt đầm tấm lưng, dừng chân ở một nơi rất-ít-người-qua-lại.

Ta quay phắt về phía sau, gỡ bỏ tấm khăn che mặt, trừng mắt nhìn hắn.

"- Sao ngươi theo ta?"

"- Tiểu thư, người đang ở đất Nam Tống!"

Hắn nhắc khéo, ta hiểu nhưng vẫn rất hách dịch.

"- Ta tự lo được, ngươi khỏi bận tâm"

"- ... Không biết không sao, nếu biết rồi thì không thể không bận tâm. Giờ Tỵ sắp qua rồi, mời tiểu thư theo tiểu nhân về Phủ Thế Tử"

Ta không bận tâm đến câu sau hắn nói gì, nhưng câu trước... cái gì mà "biết rồi thì không thể không bận tâm" chứ?

Ta đỏ bừng mặt. Trong chốc lát mấy lời kia hắn nói thật khiến trái tim phụ nữ mủi lòng. Hắn... hắn không nhận ra mấy lời đó vô cùng dễ gây hiểu nhầm sao?

Ta lại hình dung ra mấy bộ phim tình cảm... nếu nói như này thì... có khác gì Tô Diệp hắn tỏ tình với ta đâu?

"- À còn nữa!"

Ta giật mình, vô thức gật nhẹ đầu với hắn. Hắn thản nhiên lấy trong vạt áo ra một gói giấy nhỏ. Rõ ràng rồi, ban nãy ta đứng cạnh hắn kia mà, thứ hắn lấy ra là gì sao ta không biết cơ chứ.

Ta lần nữa đứng hình.

"- Tỳ nữ của Phủ vô tình làm vỡ trâm cài của tiểu thư. Tiểu nhân vốn định mua một cái giống hệt để thế chỗ nhưng bị tiểu thư bắt gặp. Châm này là đền cho tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi cho tỳ nữ trong Phủ"

Ta nhận lấy bọc nhỏ trong tay Tô Diệp. Ta chăm chăm nhìn vào đó, rất lâu sau mới ngẩng lên nhìn Tô Diệp.

Hắn vẫn đứng đó để đợi một lời nào đấy từ ta. Đầu hắn hơi cúi, vô cùng tôn kính.

"- Ngươi định lừa dối ta?"

"- ... Cái này cũng không hoàn toàn.... Mà đúng là vậy! Tiểu thư cứ việc phạt!"

Ta đột nhiên phì cười. Lần đầu tiên ta cười như này từ khi đến đây, nhất là trước Tô Diệp.

Hắn hình như kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn ta.

"- Hảo! Vậy sẽ phạt!"

"- ..."

*

Ta khá thoải mái, lần nữa lại nâng chén rượu lên uống. Hôm nay ta quyết sẽ "say sưa". Đã lâu rồi ta chưa có uống rượu. Cũng là vì phải giữ "phẩm chất" nên mới không có dịp "thả phanh" như này.

Tô Diệp khá trầm, lẳng lặng bỏ lên miệng chút rau xanh.

Hắn vốn định đứng ngoài đợi ta, nhưng ta lại kéo hắn vào đây, thậm chí còn bắt hắn ngồi dùng bữa chung với mình. Nếu không phải hắn "nợ" ta thì ta đã không thể ép hắn đến như này rồi.

Chính là, một chút rượu cũng không thấy hắn động đến.

Nam nhi gì mà như vậy chứ? Hay hắn ngại ta?

Mặt ta hơi phiếm hồng, nhưng ta tuyệt đối không có say. Ta nâng mắt nhìn hắn.

"- Ngươi không uống rượu sao?"

"- Tiểu nhân..."

"- Khoan!"

Ta cắt lời hắn. Một câu "tiểu nhân", hai câu "tiểu nhân", thật nhức đầu.

"- Ta muốn nói chuyện thoải mái với ngươi. Xưng hô như vậy ta không vừa lòng. Với lại từ giờ, "chẳng may" có gặp riêng ta như hôm nay thì cũng hãy xưng hô thoải mái. Đây là yêu cầu thứ hai"

Ta nâng chén, rồi lại uống cạn. Tông giọng ta có chút bực tức.

"- Như vậy sẽ không đúng!"

"- Ta đâu cần biết đúng sai? Chỉ cần ta cảm thấy thoải mái tức là đúng"

"- ... Sao tiểu thư lại muốn như vậy?"

Ta bị hắn hỏi đúng câu làm lúng túng. Không rõ là do rượu hay do tâm tình mà người ta đột nhiên nóng lên, rõ nhất là ở gương mặt.

"- Ta..."

Ta không biết phải mở mồm ra sao, ta cũng rõ Tô Diệp đang nhìn mình. Ta càng lúc càng lúng túng, tay cũng vì thế mà vô thức rót thêm chén rượu nữa.

Tch

Cạch

Tô Diệp hơi nhấc người lên, hắn nhanh tay tóm lấy chén rượu đang ở sát môi ta, đưa ra, rồi đặt xuống bàn.

"- Chén thứ năm rồi. Dừng thôi!"

Tô Diệp lạnh lùng ngồi lại chỗ. Gắp một chút rau, vẫn là tự bỏ vào bát hắn.

"- Ừm... Nhưng mà... ngươi là nam nhi, không... uống rượu sao?"

"- Vậy cô là nữ nhi sao lại uống rượu?"

"A"

Cảm xúc giờ khá lẫn lộn. Ta có chút vui sướng. Hắn mới bỏ việc nói chuyện tôn kính với ta. Ta nhận ra, việc hắn xưng hô như này khiến ta và hắn "gần nhau hơn một chút", ý ta là không còn quá "chán ghét nhau".... Mà sao cũng được, miễn là... miễn là không còn cảm thấy "có rào cản" nữa...

"- ... Ý ta không phải thế! Ta... ta thấy nam nhi thường thích uống rượu!"

"- Cũng như ta, ta thấy nữ nhi thường không thích uống rượu"

Vẫn châm chọc ta. Ta mím môi, hắn mặt lạnh tanh như vậy thật khiến ta tức chết mà.

"- Không phải như vậy. Nữ nhi có người uống người không chứ? Sao ngươi cứ vơ đũa cả nắ... A, a, a... Ý ta không phải thế..."

Ta càng nói càng như tự đánh mình. Ta biết hắn định nói gì sau khi ta nói hết câu đó rồi. Giận quá ta liền gắp một miếng thịt bỏ vào bát.

"- Thứ nước đó có gì ngon mà thích chứ?"

Hắn đột nhiên mở lời sau chừng ba phút im lặng. Ta giật thót, nâng ánh mắt lên. Hắn cũng đang nhìn ta.

Tim ta đập thình thịch.

"- Đúng... đúng là không có gì ngon"

Hắn gật đầu, rồi cúi xuống.

"- Nhưng mà... Nếu ngươi vui mà uống rượu sẽ vui hơn, nếu ngươi buồn mà uống rượu sẽ giúp ngươi vơi đi nỗi buồn. Rảnh rỗi cũng có thể làm bạn với bầu rượu... Mà ta cũng không biết nữa... Rượu với ta cũng không phải là thứ không ra gì"

Ta cố nối tiếp câu chuyện. Ta sợ sự im lặng từ hắn. Đâu phải lúc nào Tô Diệp cũng mở lời đâu.

"- Vui, buồn, rảnh rỗi sao?"

Tô Diệp nâng mày nhìn ta, ta vô thức gật đầu.

"- Vậy thì ta đúng là sẽ chẳng bao giờ sờ đến nó!"

Ta chết lặng tại chỗ. Nếu nói như vậy... nói vậy thì không phải hắn ám chỉ, hắn "chẳng có chút cảm xúc" nào sao?

"- Ngươi... chưa từng cười sao?"

Khụ khụ

Không nghĩ hắn sẽ sặc sau câu hỏi đó của ta. Thực ra ta không hề có ác ý, chỉ tiện... Mà đúng là ta muốn nghe câu trả lời của hắn thật.

Mắt ta mở to nhìn hắn, hắn thì vẫn đang loay hoay lau miệng và vạt áo. Xong xuôi mới hướng đến ta.

"- G...gì?"

"- Ta chưa bao giờ thấy ngươi bộc lộ cảm xúc gì cả. Ngươi chưa từng cười sao?"

Ta vẫn cố hỏi. Hắn thì đang đăm chiêu.

"- ... Trong mắt cô, ta vô cảm vậy sao?"

Hắn hỏi một câu ta không ngờ đến.

Nếu là Tô Diệp mọi ngày sẽ đáp "không" đầy ngắn gọn và xúc tích. Nhưng Tô Diệp hôm nay lại hỏi lại ta, mà câu hỏi này theo ta hiểu nghĩa là... hắn nói hắn "cũng có cười".

"- À, thì... cũng có thể cho là vậy"

Ta gật đầu.

"- Về được chưa?"

"- Ơ..."

...

Tô Diệp nhất quyết không nói một lời, nhanh nhẹn thanh toán rồi bước ra khỏi tiệm ăn. Ta đương nhiên sẽ đuổi theo hắn rồi. Hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta kia mà.

"- Này, ngươi định không trả lời sao?"

"- ..."

"- Này, ngươi nên nhớ ngươi còn nợ ta đấy! Đồ đáng ghét!"

"- Ta hết nợ với cô rồi!"

Ta ngơ người, từ bao giờ đã ở trước Phủ Thế Tử.

"- Người đâu, đưa Quận chúa Kim Quốc vào!"

Tô Diệp ra dấu tay. Ta ánh mắt như cừu non nhìn hắn. Ta là chưa muốn về.

Hắn cúi chào ta rồi đi mất. Một loạt biểu tình trên gương mặt ta bộc phát, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài.

"Được lắm Lương Tô Diệp"

Ta cũng chỉ biết ôm trong lòng như vậy, nào dám than vãn gì nữa chứ!?

"Nhưng hắn đi đâu nữa vậy?"

Mà, ta khẳng định, bữa ăn cùng Tô Diệp hôm nay là bữa ngon nhất từ khi ta lưu lạc đến nơi này. Ta không rõ là đồ ăn ngon hay tâm tình ta khá tốt nữa. Đại khái, thấy Tô Diệp ta có cảm giác rất yên tâm.

Nó không giống như là ở cạnh Thế Tử.

Ta thừa nhận ta trước đây đã rung động Thế Tử bởi sự nho nhã của chàng, nhưng ta bây giờ cũng khẳng định, cái mến mộ ta hướng đến chàng ngày đó sẽ không thể tiến triển lên một bậc nào nữa.

Dẫu sao, Thế Tử cũng chỉ là một cơn gió mát, thoảng qua ta khi ta đang mệt mỏi. Nhưng, cơn gió mát này... đối với ta, không thể nói là đem-lại-an-toàn.

Ta mong muốn có một tình yêu chân thành, đáng tin tưởng, có thể dựa vào. Thế Tử có thể "chân thành", "cũng có thể đáng tin tưởng" nhưng liệu có thể "dựa vào"?

"Đáng tin tưởng" và "có thể dựa vào", với ta, hai thứ này khá khác nhau.

Có thể tin tưởng nhưng chưa chắc đã dựa được vào.

Nhưng mà...

Nếu "có thể dựa được vào" thì rất "đáng tin tưởng".

Ta tin tưởng Thế Tử sẽ bảo vệ ta tốt, nhưng sau nhiều việc xảy đến, ngẫm lại, Người thực ra chỉ là hạ lệnh, và một người khác đã thay Người bảo hộ ta. Người đó không ai khác lại chính là Tô Diệp.

Có thể ta nhạy cảm, nhưng ta đặc biệt thấy điều này vô tình thôi nhưng đã tạo nên khoảng cách trong tiềm thức của ta với Thế Tử.

Từ một chút ái mộ, rung động ban đầu, giờ đây... thực sự là không còn gì.

Tất cả chỉ có thể khép lại bằng mấy từ như "mối quan hệ tốt?", "bạn?", "người anh?",... ta cũng không thể biết được nữa.

Ta không có tình cảm với Thế Tử. Nếu vậy, làm sao để chấp nhận sự an bài của đám người này đây?

Nếu rõ ràng là không yêu, mà lại biến thành "phải yêu" thì ta thà chết còn hơn.

Không đúng, ta quả là không dám đâu, nhưng... giờ phải làm sao mới tốt?

Mà kì lạ, cha nào bắt con gái mình phải kết hôn mà không có tình yêu chứ? Nếu Kha Ánh Cẩm... phải rồi, nếu là Kha Ánh Cẩm đích thực, liệu cô ta sẽ làm gì đây?

Không thể nói chuyện này với "Phụ vương" vì ông ta đã rõ ràng từ đầu, đây là hôn nhân bắt buộc. Vậy... người thân của Kha Ánh Cẩm còn chẳng giúp cô ta, vậy ai sẽ giúp ta thoát khỏi chuyện này đây?

Ta điên cuồng suy nghĩ, không rõ từ bao giờ đã dừng chân ở thành cầu. Liếc nhìn sang, đương nhiên là hồ nước.

Ánh nắng rọi xuống, phản chiếu gương mặt ta rõ ràng trên mặt hồ.

Thật bất lực.

Ta lại lần nữa bế tắc, vô thức nước mắt cứ vậy mà lăn xuống...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: