Ta vén rèm, vô cùng kín kẽ. Tô Diệp vẫn say sưa cầm cương ngựa. Sống lưng hắn thẳng tưng, cơ thể chỉ đung đưa theo mỗi bước chân ngựa xóc.
Thân thể Tô Diệp đúng là nhỏ gọn so với nam nhân. Nhìn khá giống một thư sinh, không có vẻ gì là giang hồ hết.
Ta đang ngồi "phán" trong đầu, nghe hắn thở dài một cái thì giật mình. Sợ hắn đã phát hiện ra ta đang "nhìn trộm" hắn, ta liền đỏ bừng mặt. "Chưa đánh đã khai" là đây, ta hối hả mở lời thanh minh.
"- Ta không... phải đang nhìn ngươi, buồn chán nên muốn nhìn đường xá mà thôi"
Nói ra lại càng thấy mình sai. Rõ ràng khung cửa bên cạnh cũng có thể nhìn được vậy mà ta lại nói những lời ngu ngốc này... đúng là chán chết mà.
Hắn không đáp chỉ gật nhẹ đầu, coi như là nghe trọn vẹn mấy lời ngốc nghếch kia của ta.
Ta xấu hổ. Trong đầu đang nghĩ về việc chính khiến ta biến thành con ngốc lúc này.
"- Tô Diệp, ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thật"
"- Nếu là việc trong khả năng, tiểu nhân chắc chắn sẽ trả lời"
Vẫn mấy lời đó. Ta "hừ" trong lòng rồi với giọng hơi trầm, nghiêm túc. Ánh mắt ta đương nhiên tập trung cao độ rồi, ta nhìn vào gáy hắn chăm chăm.
"- Ngươi có tình cảm với Á Viên hay không?"
Hắn chưa đáp. Hắn đang nghĩ sao? Ta càng tò mò. Cũng chừng một phút chưa thấy hồi âm, ta hắng giọng hỏi lần nữa.
"- Tô Diệp! Sao không trả lời?"
"- ... Tại có chút bất ngờ!"
Hắn vẫn lạnh lùng trả lời ta như lần đầu gặp mặt. Ta cau mày.
"- Bất ngờ? Bất ngờ cái gì?"
"- Tiểu nhân không nghĩ tiểu thư lại quan tâm đến chuyện này!"
Ta giật mình. Cảm giác như hắn đang dùng giọng mỉa mai ta vậy.
"- Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ quan tâm đến Á Viên!"
"- Tiểu nhân cũng sẽ không hiểu nhầm rằng Quận chúa Kim quốc quan tâm đến tiểu nhân"
Ta giận đỏ bừng mặt. Răng hơi nghiến vào nhau.
"- Ta chưa từng nói là quan tâm ngươi!"
"- Vậy ban nãy, tiểu thư nghĩ tiểu nhân hiểu nhầm chuyện gì đây?"
Hắn hơi ngoái ra sau. Ta muốn bóp chết cái tên trước mặt lắm rồi. Cả đời này, ta chưa từng ghét ai như thế.
Hắn lạnh lùng, khó nắm bắt cảm xúc đã đành. Hắn ăn nói còn đến chín phần là tỏ ra không ưa gì ta khiến ta càng căm hắn hơn. Sao ta lại dính với tên này chứ? Không, phải trách Á Viên, sao lại thích cái tên đáng ghét này? Nếu Á Viên không thích hắn mà là một nam nhân tốt tính, vui vẻ, hòa đồng thì có phải ta đỡ lo, thì có phải ta không cần mở một câu nào với cái tên Tô Diệp này không?
Ta bặm môi. Ta tức. Ta không thể nghĩ ra được câu đối đáp nào với hắn. Cũng tại... hắn nói đúng, chính xác hết.
Ta im lặng quá lâu. Điều này có nghĩa là bản thân ta đã xác định là ta thua hắn "kèo" này sao?
"- Tiểu thư không cần lo lắng. Sẽ không có phát sinh tình cảm nào hết"
Câu nói của hắn phá tan bầu không khí yên ắng. Dù ta thua nhưng ít ra, đó là lời ta muốn nghe.
"Không phát sinh tình cảm" là tốt rồi. Ta hài lòng, gật gù.
Giờ ta mới để ý, Tô Diệp hôm nay búi gọn tóc, không buộc bổng như trước. Cũng vì như vậy... những lớp vải trắng quấn quanh cổ hắn lại đập vào mắt ta.
Lần trước ta cũng có hỏi, nhưng hắn không hề nói. Ta tò mò, chỉ là vô thức, ta tự nhiên đưa tay lên, ta muốn chạm vào thứ băng trắng đó.
Khi đầu ngón tay ta gần chạm đến, đột nhiên bàn tay ta bị tóm gọn lấy, kèm theo đó là tiếng ngựa hí vang trời.
Xe dừng lại.
Ta giật mình, sợ hãi nhìn lên.
Ta nhìn rõ khóe mắt trái sắc lẹm của Tô Diệp. Ta cảm nhận được hắn đang vô cùng tức giận.
Hắn thực sự tức giận và tay ta thì càng lúc càng đau hơn.
Nếu không phải tiếng của Á Viên cùng tiếng bước chân vội vã từ thùng xe đằng sau thì có lẽ tay ta gãy mất rồi.
"- Tiểu thư, người có sao không?"
Tô Diệp nhanh chóng buông tay ta ra để không bị ai bắt gặp. Ta sợ hãi ngồi lùi lại vào bên trong.
"- Có chuyện gì?"
Thế tử hối hả, Tô Diệp nhảy xuống xe ngựa, cúi người.
"- Thuộc hạ bất cẩn làm kinh động đến Thế tử và Quận chúa, Thế tử ban phạt!"
Ta giật mình. Tự nhiên lại cảm thấy người như bị kim châm. Ta vén rèm vội vã xuống xe ngựa.
"- Ngươi..."
Hình như đang định quở trách hắn nhưng thấy ta Thể tử liền nuốt lại, bước đến gần ta hơn.
"- Nàng có sao không?"
"- Tiểu nữ không sao? Đường đi vất vả, Thế tử, mong người không trách cứ Tô Diệp"
Thế tử nhìn ta rồi nhìn hắn. Thở dài bất lực rồi gật gù.
"- Được, sẽ theo ý nàng. Tô Diệp, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục"
Chàng phất tay áo rồi về xe ngựa phía sau. Biểu hiện đó rõ ràng là không hài lòng với Tô Diệp. Ta thở dài, là tại ta hại hắn. Có thể giờ Thế tử không trách cứ hắn vì nể mặt ta, nhưng ai biết được sau đó sẽ thế nào!?
"- Tô đại hiệp!"
Á Viên từ đâu đã "đắm đuối" nhìn hắn rồi. Vẻ mặt lo lắng cho hắn xem ra còn hơn cả cho ta. Ta thở dài, liếc nhìn biểu cảm của Tô Diệp.
Hắn không đáp Á Viên, lẳng lặng tiến về phía ngựa, vuốt ve nó mấy cái rồi mới nhìn sang ta.
"- Ban nãy làm tiểu thư kinh sợ, tiểu nhân tội không thể tha thứ!"
Hắn cúi người, ta biết hắn hành xử như kia là bị động, chẳng chút thành ý. Mà rõ ràng lỗi do ta nên ta thấy hơi chột dạ.
Ta bỏ vào trong xe ngựa. Hôm nay, hắn toàn thắng, ta thất bại thảm hại.
*
Ta ngủ thiếp đi vì mệt. Nếu Á Viên không gọi chắc ta còn định ngủ đến hết ngày.
"- Tiểu thư, đến nơi rồi!"
"Là đến nơi nào chứ?"
Ta mệt mỏi mở mắt. Thấy bộ dạng tươi roi rói của Á Viên thì giật mình.
Cái tiếng nhộn nhịp ngoài kia mới vui tai làm sao. Phảng phất mùi đồ ăn lại khiến bụng ta sôi lên vì cơn đói.
Ta tròn mắt ngó ra ngoài. Tự nhiên môi ta nở nụ cười rất tươi. Là vì lâu rồi ta mới lại được thấy cảnh nhộn nhịp này nên rung động. Tim ta đập liên hồi vì hưng phấn.
Ta đã đến nơi, ta đã đến đất Nam Tống!
.
Tối hôm đó, yến tiệc mở ra. Ta được tiếp đón nồng nhiệt ở nơi này. Hoàng đế Nam Tống xem ra là người khá cởi mở và thoải mái, mọi người cũng thân thiện làm ta bớt chút cảm giác ngại ngùng.
Buổi yến tiệc này chỉ mời người có chức vụ cao trong triều đình và quý tộc, những hầu cận cũng không được phép tham gia.
Không có Á Viên bên cạnh, cảm thấy khá cô đơn. Mặc dù mọi người liên tục hỏi chuyện nhưng ta vẫn cảm thấy trống vắng.
Ta khá thích Thế tử nhưng dường như chưa chạm đến ranh giới để yêu chàng. Chưa có sự việc nào tác động quá mạnh, hơn nữa suốt quãng đường đến Nam Tống chàng cũng rất ít mở lời.
Chàng quan tâm ta, ta công nhận nhưng không nồng nhiệt đúng như là ái mộ ta.
Chính là vì lý do đó, nên hôm nay, chàng tuy có ngồi cạnh, có vui cười bắt chuyện hay có những cử chỉ quan tâm thì ta cũng chỉ cảm thấy vui. Ta có cảm giác, dù thế nào cũng khó có thể tiến thêm bước nữa.
Có nhận định, phụ nữ luôn có những cảm xúc trái chiều tồn tại bên trong.
Có thể khi đó ta thực sự đã "đổ" vì vẻ đẹp cũng như tâm hồn chàng. Nhưng bây giờ, ngần đó thời gian bên cạnh cũng đủ để ta cảm thấy, ta với chàng thực sự không dễ có thể phát sinh tình cảm.
Là trực giác của phụ nữ. Theo ta, mảnh ghép này, nếu đặt vào trái tim ta, tuy có vẻ vừa nhưng không thể khít.
Tình yêu duy nhất chỉ có một. Cũng có nghĩa, chỉ tồn tại một mảnh ghép duy nhất vừa vặn với thiếu sót trong tim ta. Ta tôn trọng tình yêu nên nếu có thể, ta muốn tìm cho bằng được mảnh ghép đó - người đó.
Đó là nếu có thể còn giờ đây, hôn sự với Thế tử là không thể chối bỏ. Ta bị đặt trong tình thế này chẳng thể làm gì hơn ngoài lẳng lặng nhìn cuộc sống bị sắp đặt.
Yến tiệc ồn ào kèm theo chút men say khiến ta hơi đau đầu. Ta lấy cớ ra ngoài.
Tìm mỏi con mắt không thấy bóng dáng Á Viên đâu. Nơi này lại rộng lớn quá mức làm ta phát mệt.
Ta đi đến lạc, không rõ vòng vèo thế nào lại đến đúng nơi vắng ngắt không bóng người.
Kể cũng lạ, trong cung cũng có nơi không có người sao?
Ta có đánh chết cũng không khỏi được "bệnh" tò mò. Mon men, bước thật khẽ đi vào bên trong.
Nhìn kĩ thì, đây là một vườn hoa nhỏ. Ta không nghĩ nơi đây bị bỏ hoang vì hoa ở đây khá tươi tốt.
Đúng là hoa ở đây rất đẹp.
Ta đi sâu vào hơn, tay không yên, thấy gì hay hay là đụng vào mới vừa lòng.
Ta vui sướng tươi cười, đung đưa bước theo chiều làn gió nhẹ.
Trăng thanh, gió mát, hương hoa ngào ngạt... mọi thứ thật hài hòa và vừa ý.
Ta cứ nghĩ như vậy thôi đã thật tuyệt đẹp cho đến khi ta nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của ai kia.
Người kia tựa lưng vào cột, ung dung ngồi trên thanh gỗ ngang cạnh hồ nước. Trăng sáng soi dáng vẻ tự nhiên của người đó khiến khung cảnh lúc này đẹp đẽ đến điêu đứng con tim.
Ta tim đập loạn. Cảnh thì đẹp mà tư thế người kia... hài hòa với khung cảnh này đến diệu kì khiến ta càng thêm hưng phấn. Và có lẽ cũng tại men rượu, ta tiến càng lúc càng gần người đó.
Người đó không động tĩnh, chắc chắn đã ngủ quên ở đây. Nghĩ vậy, ta càng lúc càng bước rón rén hơn.
Khi ta đã tiến đủ gần thì liền giật mình, trăng lúc này dường như sáng hơn trước, chiếu thẳng vào khoảng đất nơi ta và người kia đang bất động.
Bộ y phục này ta không thể nhầm lẫn, ta cố gắng bước thêm mấy bước để nhìn rõ ràng khuôn mặt mà ta đang ngờ vực trong đầu.
Không thể nghi ngờ, trước mắt ta là Tô Diệp.
Ta như chết lặng. Không phải thất vọng vì đó là Tô Diệp - kẻ luôn khiến ta ngứa mắt. Ta bất động đến nghẹn họng là bởi, lúc này, dưới ánh trăng, Tô Diệp quả thực là kẻ đẹp nhất, đẹp đến độ chân tay ta như muốn rụng rời, đầu ta quay cuồng như chỉ muốn khắc ghi hình ảnh đẹp đẽ này vào trong trí óc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)